Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Chương 37: CHẾT TIỆT! THẤY ANH MÀ CÔ LẠI BỎ CHẠY



Một tiếng sau, Mục Tử Ca chui vào một thư viện bên đường, ngồi thụp xuống một góc, thở hổn hển.

“Phải nghỉ ngơi một lát đã, sau đó tìm xe rời khỏi thành phố S trước khi trời tối.”

Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, nhưng bản thân lại không quen thuộc địa hình nơi này. Phải chạy theo hướng nào đây?

Lãnh Thần Dực đến trung tâm thương mại, gương mặt điển trai đen lại, lạnh lùng nhìn cả 5 người: “Một người phụ nữ mà các cậu cũng không canh nổi sao?”

“A Tá, có phải cậu cố ý để cô ấy chạy không đấy?” A Ngôn giễu cợt, giọng đầy trêu chọc.

A Tá liếc nhìn đối phương một cái, cúi đầu, nghiêm trọng nói: “Lão đại, là lỗi của tôi. Cô ấy chắc chưa đi xa, để tôi đi tìm.”

“Chúng tôi cũng sẽ đi tìm, nhất định phải tìm thấy cô ấy.”

Người đàn ông đội mũ ánh mắt đầy quyết tâm, anh không tin tà ma quỷ quái. Chắc chắn đối phương không chạy xa được.

Lãnh Thần Dực biết cô ấy vẫn còn ở trong thành phố S, tâm trạng cũng bớt căng thẳng hơn. Anh phẩy tay: “Chia nhau ra tìm.”

Sau khi họ rời đi, anh tự mình lái chiếc xe địa hình phóng đi vun vút. Chỉ dựa vào họ thì không đủ.

Sau khi nghỉ ngơi, Mục Tử Ca lại xịt thêm nước zombie lên người. Điểm tích phân của cô chỉ còn lại 3, thật là thảm!

Nhưng điều tệ hơn là khi cô tìm được một chiếc xe và chuẩn bị lái đi, thì từ phía sau, một chiếc xe địa hình đang lao về phía cô.

Khi cô quay đầu lại và nhìn thấy người đàn ông trên xe…

Cô ngẩn người!

Theo phản xạ, cô xoay người và cắm đầu chạy thẳng vào con hẻm, như thể có thứ gì đó kinh hoàng đang đuổi theo phía sau.

Lãnh Thần Dực phanh gấp, xuống xe, đuổi theo cô về phía con hẻm.

Chết tiệt! Thấy anh mà cô lại bỏ chạy!

“Thật đáng sợ!”

Mục Tử Ca dùng hết sức bình sinh để chạy, cô như con chuột không ngừng chạy qua các con hẻm, thậm chí không dám ngoái đầu nhìn lại.

Nhờ có nước zombie trên người, Mục Tử Ca chạy một mạch mà không gặp trở ngại nào.

Phía sau, Lãnh Thần Dực vừa phải diệt zombie vừa đuổi theo, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng cô.

Trong đầu anh chỉ nghĩ đến việc khi bắt được cô sẽ xử lý thế nào, có lẽ sẽ ghì cô vào tường mà hung hăng bắt nạt.

Nghe thấy tiếng động phía sau, cô quay lại nhìn, thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông đó đang vừa g.i.ế.c zombie vừa lao tới.

Tim Mục Tử Ca đập mạnh, vội vàng xoay người chạy tiếp.

“Mục Tử Ca! Mau đứng lại! Nếu dừng, anh có thể tha cho em!” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.

Nếu cô còn tiếp tục chạy, một khi để anh bắt được, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Cô khựng lại một chút, nhưng rồi cắn răng tiếp tục chạy vào con hẻm khác. Chạy hay không thì cũng đều là đường cùng cả.

Một khi bị anh bắt được, chờ đợi cô chỉ có thể là giông bão!

Chưa kịp chạy được bao xa, một con zombie biến dị cấp 2 đột ngột lao tới. Loại zombie này có sức mạnh lớn và rất linh hoạt, nó hăm hở muốn ngửi mùi của cô.

Không chút do dự, cô liền phóng một tia sét khiến nó tê liệt, rồi nhanh chóng chạy qua.

Con zombie biến dị sau khi hồi phục sức mạnh, nó tiếp tục lao tới tấn công cô, nhưng chưa kịp đến gần đã bị một lưỡi d.a.o không gian từ phía sau c.h.é.m ngang.

Đầu nó lìa khỏi cổ, là Lãnh Thần Dực đã ra tay.

Mục Tử Ca quay đầu nhìn lại, nhận ra khoảng cách giữa cô và anh chỉ còn vài chục mét.

Cô có thể thấy rõ những giọt mồ hôi trên trán anh. Vừa chiến đấu với bầy zombie mà anh vẫn có thể theo sát cô đến vậy. Thật là đáng sợ!

Mấy con zombie khác từ trong hẻm lại lao ra tấn công anh. Cô nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm quay người chạy tiếp.

Không thể mềm lòng, dù gì thì anh cũng là nhân vật phản diện, không dễ c.h.ế.t như thế.

Bầu trời bắt đầu tối dần.

Khi bước ra khỏi con hẻm, Mục Tử Ca nhìn thấy một nhà trọ ở phía trước. Cô không nghĩ ngợi nhiều, né tránh lũ zombie xung quanh, chạy lên tìm một phòng đơn rồi khóa chặt cửa lại.

Cô mệt mỏi nằm bệt xuống giường.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cô ngồi dậy lấy chăn từ trong không gian ra, trải lên giường. Nhẹ nhàng cởi bộ quần áo bẩn thỉu ra, lau người sạch sẽ rồi nằm xuống.

Những ngôi nhà ở đây san sát nhau, chắc anh ấy sẽ không tìm được mình đâu.

Nhưng… nhỡ anh ấy tìm đến thì sao?

Cô đã quá mệt mỏi, đến mức mí mắt cũng trở nên nặng trĩu.

001 lập tức cảnh báo: 【Kí chủ, có nguy hiểm đến gần.】

Mục Tử Ca giật mình bật dậy, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Lãnh Thần Dực lao tới, đè cô xuống.

“Lần này, em chạy không thoát đâu.” Anh vừa thở gấp vừa ghé sát tai cô thì thầm.

Anh nhanh chóng lấy ra một chiếc còng tay, khóa tay cô và tay anh lại với nhau, tỏ rõ sự chắc chắn.

Nhìn chiếc còng lạnh lẽo trên cổ tay, Mục Tử Ca thở dài cam chịu, cô chẳng còn sức để phản kháng:

“Em thực sự chịu thua anh rồi.”

Cô xoay mặt đi, chấp nhận thất bại trong trò chơi trốn tìm này, cảm giác không cam tâm cứ thế dâng lên trong lòng.

Lãnh Thần Dực sau khi lấy lại hơi thở, một tay kéo lại áo của mình, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bất kể là bao lâu, mỗi lần gặp cô, anh vẫn không thể kiềm chế được bản thân.

Cả hai đang trong một tư thế vô cùng nhạy cảm.

Mục Tử Ca nhìn xuống, nhận ra lúc này mình chỉ mặc mỗi chiếc áo hai dây mỏng manh, bộ dáng mặc cho đối phương làm thịt vậy.

Tim cô bắt đầu đập loạn xạ, lo lắng liệu hôm nay mình có bị anh nuốt chửng hay không.

Người đàn ông cởi xong áo, đè cô xuống. Anh gấp gáp cúi đầu, áp môi lên đôi môi mà anh ngày đêm nhớ mong.

“Ưm…”

Lãnh Thần Dực trừng phạt cô bằng những nụ hôn đầy bá đạo, hết gặm rồi lại cắn môi cô, đôi tay bị còng chặt của hai người càng siết chặt hơn.

Môi anh trượt từ tai cô xuống thấp dần, hơi thở nóng hổi lan tỏa khắp thân thể hai người.

Ngay sau đó, tiếng vải áo bị xé toạc vang lên trong không gian im ắng.

Mục Tử Ca bắt đầu hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy chống cự: “Lãnh Thần Dực, đừng mà… dừng lại… đợi đã…!”

“Anh đã cho em cơ hội rồi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông không chứa chút dịu dàng nào, động tác của anh cũng trở nên tùy ý, không hề kiêng dè.

Một đêm không ngủ.

《Nội dung tiếp thôi, tôi đoán các bạn chắc là không thích xem đâu, chúng ta trực tiếp giản lược đi nhé!》


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.