Mọi người đã bắt đầu cầm đũa lên ăn. Nào là nấm xào thịt gà, gà nướng nguyên con, cánh gà kho coca, và vài món rau xanh.
Rau xanh được hái từ vườn phía sau, còn có cả lá khoai lang, nhưng không biết củ khoai đã chín chưa.
“Ngon tuyệt vời!” A Uyên xuýt xoa khen ngợi.
Mục Tử Ca tập trung ăn uống, thịt gà biến dị rất mềm, cộng thêm tài nấu nướng của Tiểu Mặc, thực sự là một món ngon khó cưỡng.
Có lẽ vẫn còn khá nhiều thịt gà chưa được xử lý, cô nghĩ ngày mai sẽ dậy sớm, chiên vài miếng rồi cất vào không gian.
Mười lăm phút sau, trên bàn chỉ còn lại Mục Sở Sở, cô ăn khá chậm, nhã nhặn và điềm tĩnh, nhưng lượng cơm lại không hề ít.
Sau khi ăn xong, cô nhìn về phía Mục Tử Ca đang ngồi nghỉ trên ghế đu: “Chị ơi, rửa bát cùng em nhé?”
Nghe vậy, Mục Tử Ca định đứng dậy, nhưng A Ngôn nhanh chóng ngăn lại:
“Chị dâu, chị không cần làm đâu, việc này để em lo. Sao có thể để chị động tay vào những việc vặt vãnh như này được chứ?”
Thấy anh ta bước tới, Mục Sở Sở ngại ngùng đáp: “Anh Ngôn, để em tự làm cũng được.”
“Cũng được. Ăn sau có đau cũng phải dọn, em là người cuối cùng ăn xong, rửa bát cũng là hợp lý.”
A Ngôn nói thẳng thừng, rõ ràng làđang đợi cô ta nói câu đó.
Mặt Mục Sở Sở biến sắc, cô cảm thấy mình như một người giúp việc vậy. Điều này thật đáng giận, nhưng cô cũng không dám phản kháng.
Sau khi chứng kiến sức mạnh chiến đấu của họ, việc g.i.ế.c người không chớp mắt của họ đã khiến cô sợ đến mềm nhũn cả chân.
Mục Sở Sở vẻ mặt đầy ấm ức nhìn Mục Tử Ca, hy vọng chị gái sẽ tự nguyện giúp mình.
Trước đây, mỗi khi về quê, toàn bộ việc nhà đều do Mục Tử Ca làm, ngay cả khi cô muốn giúp, mẹ cũng không cho phép.
Dù ở nhà hay ở trường, cô luôn được cưng chiều. Giờ đây, khi thấy vị trí bị đảo ngược, cô cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.
Khoảng hơn 8 giờ tối.
A Tá, A Ngôn, Lão Phàm, A Uyên và Tiểu Mặc đã phân công xong nhiệm vụ canh gác đêm nay.
Lãnh Thần Dực bước đến bên cạnh Mục Tử Ca, đưa tay về phía cô: “Đi nào, chúng ta đi nghỉ.”
Mục Tử Ca đứng dậy, dịu dàng đặt tay vào tay anh, giọng nói nhẹ nhàng như tơ: “Thần Dực, đêm nay em không thể ở bên anh rồi, em phải ở cùng em gái, em ấy sẽ sợ nếu phải ngủ một mình.”
Vừa dứt lời, Mục Sở Sở đã bước ra. Nghe được lời cô nói, trong lòng cô ta vô cùng đắc ý.
Hóa ra chị gái ngốc nhà mình vẫn còn phải quan tâm cô. Cô giả vờ tỏ vẻ sợ hãi: “Anh rể, hãy để chị ở lại với em đi mà. Nha nha~”
Cuối cùng, Lãnh Thần Dực đành phải nhượng bộ.
Khi hai chị em vào phòng, anh ngồi xuống, khuôn mặt thoáng vẻ không vui.
Quả là tự mình chuốc lấy rắc rối. Biết thế hồi đó không cứu thì có phải đỡ phiền hơn không!
A Tá và nhóm người còn lại lén trao đổi ánh mắt với nhau, không ai dám tiến tới bắt chuyện với lão đại. Sự chiếm hữu của anh quả thực quá mạnh.
Lãnh Thần Dực liếc nhìn họ một cách lạnh lùng: “Ai đã mang cô gái này về thì phải có trách nhiệm.”
Cô em gái này là do họ tìm thấy, anh chỉ đồng ý cho cô ta ở lại vì cô ta có liên hệ với Mục Tử Ca.
“Lão đại, đừng thế mà! Thực ra em là đồng tính.”
A Ngôn lập tức chuyển sang vẻ mặt khổ sở, thậm chí đã chuẩn bị sẵn lý do.
Những cô gái yếu đuối như Mục Sở Sở hoàn toàn không phải gu của anh.
Mặc dù thỉnh thoảng chị dâu cũng nói năng ngọt ngào, mềm mỏng, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ấy xinh đẹp và biết cách chiến đấu.
A Uyên cười khẩy đầy gian xảo. Lúc họ tìm thấy Mục Sở Sở, cô nàng cứ một mực bám lấy không chịu đi.
Khi biết cô ta là em gái của Mục Tử Ca, họ mới quyết định đưa cô về căn cứ, nào ngờ lại sinh ra nhiều phiền phức như vậy.
Lão Phàm không mấy kén chọn, thản nhiên nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lão Phàm năm nay đã 32 tuổi, vẫn độc thân. Ngũ quan của anh tuy không đẹp trai, nhưng cũng không xấu đến mức xúc phạm người nhìn.
Dáng người cao lớn, cường tráng, khiến người khác cảm thấy an toàn.
Nghe vậy, A Ngôn liền nhìn Lão Phàm với ánh mắt đầy biết ơn:
“Cảm ơn anh, Lão Phàm. Anh đúng là người tốt, chúc anh may mắn!”
“Không có gì.”
Lãnh Thần Dực không nói gì thêm, đứng dậy bỏ đi.
…
Mục Sở Sở nhìn Mục Tử Ca dọn dẹp giường chiếu, không chút khách sáo yêu cầu: “Chị, lấy cho em cái váy ngủ đi.”
“Váy ngủ? Đợi chút.”
Mục Tử Ca mỉm cười, cô từ từ mở không gian lấy ra ba chiếc váy ngủ.
Một chiếc váy đen dây mảnh gợi cảm, còn lại đều là váy cotton in hình hoạt hình nhìn rất dễ thương.
Trước đây, khi ở trung tâm thương mại, Mục Tử Ca chỉ chọn những bộ đồ ngủ mình thích, chủ yếu là những bộ hai món kiểu xưa với họa tiết dễ thương.
Mục Sở Sở nhíu mày: “Chỉ có những cái này thôi sao?”
Cô nhớ rằng trong căn hộ của chị gái có không ít trang phục gợi cảm, chắc chắn là chị không muốn mang ra.
“Không thích thì có thể không mặc.”
Mục Tử Ca không chiều theo ý cô ta. Thật không biết xấu hổ, mặt dày đến mức thế là cùng, đã mở miệng xin rồi còn dám chê bai.
Chị gái không phải là chị ruột, cho cô mấy cái này đã là tốt rồi. Dù sao thì mấy bộ này cô cũng không định mặc.
Mục Sở Sở ngẩn ra, không hiểu sao chị gái lại hành xử lạ lùng như vậy. Cô cảm thấy có phần xa lạ, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, đành phải cầm lấy chiếc váy đen: “Cảm ơn chị.”
Không thể như trước đây, tùy tiện sai bảo chị, nếu không sẽ bị chị ghét. Cô ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nhịn từng chút một.
Mục Tử Ca thở dài, cảm thấy không thoải mái. Cô sợ Lãnh Thần Dực lại quấy rầy, thật sự quá khó khăn.
Kể từ khi đến thế giới này, cô chưa bao giờ ngủ một mình, quả là quá kỳ lạ.
Cô cởi áo khoác, chỉ còn lại áo T-shirt trắng và quần short, không thèm mặc áo lót mà chui thẳng vào chăn.
Hai chiếc giường, cách nhau một khoảng.