Lãnh Thần Dực nhìn cô, tim anh như mềm ra, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc. Là lỗi của anh. Em muốn anh bù đắp thế nào thì mới ngưng khóc đây?”
Vừa nghe anh hứa, Mục Tử Ca lập tức vui vẻ trở lại. Cô lấy tay lau nước mắt, giọng ngọt ngào nói: “Em muốn được ăn lẩu, muốn được uống tà tưa, tốt nhất là có cả đồ chiên xiên que nữa, được không?”
Hệ thống thông báo:【Điểm thiện cảm +5】Điểm tích lũy: 22
Nói xong cô có chút băng khoăn. Liệu yêu cầu có quá cao không nhỉ? Thật ra có thể giảm bớt đi một chút cũng được.
Nhưng cô không ngờ rằng, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều: “Được, còn gì nữa không?”
“Còn nữa, còn nữa. Nếu không có sự đồng ý của em, anh không được bắt nạt em nữa, có được không? Anh mà cứ như vậy em sẽ cảm thấy bản thân mình không được tôn trọng.” Mục Tử Ca nghiêm túc nói.
Nếu họ trở về căn cứ, cô cần một lời hứa để đảm bảo.
Lãnh Thần Dực khẽ nhếch môi, giọng khàn vang lên bên tai cô: “Anh đồng ý, nhưng với điều kiện là em đừng đến trêu chọc anh nữa. Em biết rõ, anh là người không giỏi kiềm chế mà.”
Mục Tử Ca: “…”
Ý anh là, trước giờ đều là cô đang trêu chọc anh?
“Em sẽ không làm vậy. Anh phải ngoéo tay với em, không được nuốt lời.” Cô nắm lấy cơ hội, yêu cầu anh giữ đúng lời hứa để cô có thể yên tâm.
Dường như có chỗ nào đó chưa ổn, nhưng không sao, chỉ cần cô không làm nũng với anh thì sẽ an toàn thôi. Đúng không?
Lãnh Thần Dực ánh mắt đầy bí ẩn, khẽ mỉm cười nhìn cô.
Anh cũng rất hợp tác, cùng cô làm hành động ngoéo tay trẻ con này.
Trong căn nhà gỗ nhỏ, sau khi được nâng cấp, diện tích đã rộng hơn hẳn.
Căn phòng đơn giản trước đây nay đã biến thành một căn hộ có một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh. Phòng khách có lò sưởi ấm áp, phía trên còn có một gác lửng.
Mục Tử Ca cùng mọi người ngồi trên những chiếc ghế nhỏ, ánh mắt đều đổ dồn về nồi lẩu đang sôi sùng sục trước mặt.
Bàn Đinh không kiềm chế được nữa, liên tục nuốt nước bọt: “Chúng ta có thể bắt đầu ăn được chưa? Tôi không chịu nổi nữa rồi.”
“Lão đại còn chưa tới, hay là đợi thêm chút nữa đi.”
A Ngôn mở miệng thì kiên nhẫn thế thôi, nhưng anh ta cũng liên tục hít thở để ngửi mùi thơm quen thuộc này. Thật quá tuyệt vời.
“Thôi được, cũng nhờ phúc của lão đại các anh mà chúng ta mới được ăn lẩu, còn có nhiều thịt thế này.”
Bàn Đinh thèm thuồng nhìn đống nguyên liệu trên bàn, không hiểu sao chúng lại có thể bảo quản được lâu đến vậy.
Mục Tử Ca cười nhẹ: “Không phải cậu đang giảm cân sao?”
Bàn Đinh hơi khựng lại, lén liếc nhìn A Tá rồi lại nhìn sang đống thức ăn ngon lành trên bàn, không biết phải chọn gì.
Đồ ăn ngon hay là tình yêu, tại sao không thể có cả hai chứ?
A Ngôn nhìn thấy Bàn Đinh lén nhìn anh em của mình, anh ta nổi hứng trêu đùa: “Bàn Đinh, cậu có phải đã để ý đến anh em của tôi rồi đúng không?”
“Cái… cái gì chứ!” Bàn Đinh không dám thừa nhận, vừa mới quen mà đã nói cô có ý với người ta, chắc họ sẽ nghĩ cô rất tùy tiện.
Không được, không thể để mọi người biết.
Lúc này, Lãnh Thần Dực bước vào, tay cầm một cái đĩa và một ly nước.
Anh ngồi xuống bên cạnh Mục Tử Ca, đưa đồ ăn đến trước mặt cô: “Em thử trước xem có hợp khẩu vị không?”
Mục Tử Ca nhìn đĩa xiên đồ chiên và ly trà sữa nóng đang bốc khói, hơi ngẩn người.
Thật ra, cô chỉ nói đùa thôi, có lẩu đã là quá đủ rồi, vậy mà anh còn đặc biệt chuẩn bị xiên chiên cho cô, khiến cô cảm thấy vừa bất ngờ vừa hạnh phúc.
“Cảm ơn anh.” Cô chân thành nói lời cảm ơn.
Bàn Đinh đầy ghen tị nhìn Tử Ca, đôi này cô nhất định sẽ ủng hộ đến cùng, nhất định phải để họ quay lại với nhau.
Bạn trai vừa đẹp trai vừa chu đáo như vậy thì còn tìm đâu ra?
Mục Tử Ca cầm lên chiếc đùi gà chiên: “Mọi người đừng nhìn nữa, ăn thôi nào.”
Cô không hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt lạ lùng như vậy. Chuyện cũng bình thường mà nhỉ? Bạn trai đưa đồ ăn cho bạn gái thôi mà!
Trong nhà vì có lò sưởi nên rất ấm áp, lại thêm thức ăn nóng hổi trong miệng, quả thực không khác gì thiên đường.
Cô ăn vài miếng, không nhịn được mà nở nụ cười, xiên chiên này thật ngon, nhưng chỉ có năm xiên nên không thể chia sẻ với mọi người.
Cô đành tự mình thưởng thức hết cả năm xiên.
Mục Tử Ca phồng má nhai thức ăn, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Lãnh Thần Dực đang nhìn mình.
Cô vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngại ngùng hỏi: “Anh cũng muốn ăn hả?”
“Thứ anh muốn ăn không phải là những thứ này.” Đôi mắt anh tối lại vài phần, giọng nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy.
Cô không nghĩ nhiều về lời nói đó, tiếp tục tấn công vào nồi lẩu, nếu không nhanh tay thì Bàn Đinh sẽ ăn hết mất.
Nửa tiếng sau.
Ba người đàn ông ăn không nhiều bằng Mục Tử Ca và Bàn Đinh cộng lại, hai người này đúng là bạn thân.
A Ngôn dù đã no nhưng vẫn thấy bị đả kích khi không tranh được miếng thịt cuối cùng:
“Hai người ăn khỏe thật đấy, ai mà nuôi nổi chứ, à mà không, lão đại của chúng tôi chắc chắn nuôi nổi. Chị dâu, cứ yên tâm nhé.”
Mục Tử Ca vừa uống một ngụm trà sữa, suýt nữa thì bị sặc vì câu nói đó. Cô có thể tự nuôi mình được mà.
“Nhưng mà, nói thật nhé, tối nay chúng ta đều sẽ ở lại đây sao?”
A Ngôn nghi hoặc, tò mò về căn nhà đột nhiên xuất hiện này, nhưng vì ngại nên không dám hỏi thêm.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mục Tử Ca.