“Ca Ca, cậu có cái váy nào đẹp không?” Bàn Đinh vừa cuốn kimbap vừa ngước nhìn Mục Tử Ca.
Mục Tử Ca nhìn bộ đồ rộng thùng thình Bàn Đinh đang mặc có chút chật, có vẻ cô ấy vẫn chưa mặc vừa váy.
Cô đặt hộp đồ ăn xuống, rồi lấy ra vài chiếc lấy từ không gian ra mấy chiếc váy ngắn xinh xắn, đặt lên ghế sofa: “Cậu thích mẫu này không?”
Đợi khi cô ấy gầy đi thì có thể mặc được. Trước tiên cứ chọn trước, nếu không thích, cùng lắm dùng tinh hạch để đổi trong hệ thống.
“Đẹp quá, mình thích cái váy trắng này. Bao nhiêu tinh hạch đó, mình mua.”
Bàn Đinh rất thật thà, không muốn chiếm tiện nghi của người khác, dù trước đây đã chiếm không ít.
Giờ cô ấy có nhiều tinh hạch lắm, đưa hết cho Tử Ca cũng được.
Mục Tử Ca không muốn nhận tinh hạch của cô ấy:
“Những cái này mình nhặt được ở trung tâm thương mại đó, không cần trả tinh hạch đâu, tặng cậu đấy! Ngày mai phải làm nhiệm vụ, cậu tranh thủ nâng cấp dị năng đi.”
Bây giờ zombie khác xưa nhiều rồi, cả động vật biến dị cũng mạnh hơn, cô không muốn cô ấy chủ quan.
Bàn Đinh nghiêm túc gật đầu: “Ừ ừ, tối nay mình sẽ cố gắng nâng cấp, chắc chắn sẽ không kéo mọi người tụt lại.”
Cô ấy không thể để A Tá xem thường mình được.
Mất nửa ngày, họ làm được mười mấy hộp kimbap, cộng thêm thịt khô đã phơi phơi từ trước, đồ ăn coi như đã đủ dùng.
……
Đến tối!
Mục Tử Ca thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, tóc cuốn cao sau đầu, lộ ra bờ vai trắng nõn. Hơi nước nóng trong phòng tắm khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.
Trước khi ra ngoài căn cứ phải tự thưởng cho bản thân một phen. Mục Tử Ca tựa đầu lên khăn lông, nhắm mắt thư giãn. Nếu như quả cherry trong không gian chín nữa thì càng tuyệt biết bao.
Đây đúng là cuộc sống của một nàng công chúa mà bao người mơ ước.
Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra.
Cô ngẩng đầu thấy người đến, bĩu môi phản đối: “Em đang tắm mà, sao anh lại vào đây?”
Lãnh Thần Dực cong môi cười: “Tắm cùng em.”
Nói xong anh bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi.
“Ở đây chật lắm, không được đâu.”
Mục Tử Ca vội vàng che mắt lại, ngại ngùng không dám nhìn cơ thể anh.
Ngay sau đó. “Bùm” một tiếng!
Anh bế cô lên đặt vào lòng: “Thế này là không chật nữa.”
Mặt Mục Tử Ca ngày càng đỏ hơn, cô xấu hổ chu môi phản kháng: “Anh… Anh không được làm bậy đâu đấy, ở đây không được.”
Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +8】, tổng điểm 31.
Chớp mắt một cái, đôi môi cô bị anh chiếm lấy…
Trong không gian lãng mạn ấy, tiếng khóc lóc thút thít của cô gái vang lên.
Cô cảm thấy cả cơ thể mình như đang ở ngoài biển khơi, chênh vênh không biết đỗ ở đâu, ý thức của cô đã không còn ở trên mặt đất…
Hệ thống liên tục thông báo: 【Điểm thiện cảm +10】【Điểm thiện cảm +10】【Điểm thiện cảm +10】, tổng điểm 61!
……
Ngày hôm sau!
Một chiếc xe việt dã (SUV) màu đen đã được cải tạo, phóng ra khỏi cổng căn cứ, lao vun vút trên đường.
“Kimbap ngon quá, bên trong còn có bắp nữa.” A Uyên vừa ăn vừa khen ngợi.
Hôm qua anh còn tiếc vì không đi cọ cơm, hôm nay cuối cùng cũng được nếm thử rau củ do chị dâu trồng, quả nhiên rất tươi ngon.
A Tá đang lái xe nên không thể ăn. Bàn Đinh nhìn A Ngôn đút một miếng cơm cuộn cho A Tá, cô ấy ghen tỵ đến mức ước gì mình có thể thay thế A Ngôn.
Ba người họ vẫn ngồi ở hàng ghế cuối quen thuộc.
Xe có bảy chỗ, vừa đủ cho mọi người ngồi. Ở giữa là A Uyên và chị Táp.
Sau khi ăn no, chị Táp ngồi im lặng, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Chị Táp mặc một bộ đồ liền thân, màu đen, bó sát. Tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng tung bay trong gió, đeo khuyên tai, nhìn nghiêng rất ngầu.
Từ Nhiễm lặng lẽ tựa đầu vào cửa sổ xe, tình cờ ngồi đối diện với chị Táp, không muốn để ý cũng khó.
Tuy nhiên, do bị hàng ghế chắn ngang nên cô không nhìn thấy rõ lắm.
Mục Tử Ca tựa đầu vào vai Bàn Đinh, âm thầm giao tiếp với hệ thống 001: “001, giúp tôi nâng dị năng hệ Lôi lên cấp 5.”
Từ cấp 4 lên cấp 5 cần 50 điểm, cô còn thiếu 23 điểm.
Về việc kiếm điểm như thế nào thì không cần phải nói rồi. Cô vừa mới dùng dị năng hệ Mộc để xóa vết hôn trên người đây này.
May là sắp phải xuất phát đi làm nhiệm vụ nên ai kia cũng biết kiềm chế chút chút.
Sau khi nâng cấp xong dị năng, Mục Tử Ca nhìn thấy ở phía bên trái có một chiếc xe bánh mì vượt lên, cố tình chắn ngang trước mặt họ.
“Mẹ kiếp, muốn vượt thì vượt mọe đi, chắn giữa đường làm gì. Còn lạng lách đánh võng nữa chứ, muốn chúng ta đ.â.m vào hay gì? A Tá, anh cứ đ.â.m thẳng vào đi, xem xe ai sẽ hỏng trước.”
A Tá hoàn toàn có thể vượt qua, nhưng vẫn cố tình đụng nhẹ vào đuôi xe bánh mì, suýt làm nó lật.
Ngay lúc đó, một chiếc xe nhỏ từ phía sau phóng lên, hai chiếc xe chắn ngang đường, buộc chiếc xe của họ phải dừng lại.
A Tá đành phải dừng xe.
Một đám đàn ông vạm vỡ từ hai chiếc xe bước xuống, mặt mày dữ tợn, giống như bọn xã hội đen đến thu tiền bảo kê.
.
A Tá hạ cửa kính xe, lạnh lùng nhìn họ.
Nhóm người kia như phát hiện ra một đám cừu non, vô cùng phấn khích. Một tên mặc áo đen lên tiếng:
“Tất cả xuống xe. Bọn tao rất thích chiếc xe này. Nếu không muốn c.h.ế.t thì tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác.”
A Ngôn bật cười: “Miệng lưỡi cũng ghê gớm nhỉ? Không chừng lại là bọn cặn bã trốn khỏi căn cứ chúng ta ấy chứ.”
“Ai thèm quan tâm là bọn nào, xuống xe cho tụi nó một trận là xong.” A Uyên nóng nảy, anh không muốn mất thời gian đôi co với đám tạp nham này.
Bàn Đinh nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay sang nhìn Mục Tử Ca: “Ca Ca, cậu có nghe thấy giọng này không? Nghe quen lắm.”
Mục Tử Ca chỉ biết nhíu mày, không có chút ấn tượng gì cả. Nếu là người quen hay giọng dễ nghe, chắc chắn cô sẽ nhớ!