Lục Thiên Lân kéo Mục Tử Ca vào một căn hộ trong khu chung cư.
Vừa bước vào, anh nghe thấy đồng đội đang lo lắng hỏi: “Trời sắp tối rồi, Hân Nhụy đi đâu mất rồi? Sao không ở đây chờ tụi mình?”
Sắc mặt Mục Tử Ca thay đổi, đúng như cô nghĩ, quả nhiên họ sống chung..
“Đội trưởng, sao anh còn kéo theo một cô gái lạ mặt về đây thế này?”
Một số người tinh mắt thấy anh kéo một người phụ nữ xa lạ vào, chuyện này trước đây chưa từng xảy ra ở căn cứ.
Lục Thiên Lân không trả lời họ, kéo thẳng cô vào phòng, ép sát vào tường: “Nói đi, cô ta mất tích có liên quan đến em phải không?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì hết.”
Mục Tử Ca thoáng bối rối, dứt khoát không thừa nhận việc đã g.i.ế.c Lý Hân Nhụy.
Lục Thiên Lân nghi ngờ nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô. Chuyện cô đột nhiên xuất hiện ở đây, không giống như một sự trùng hợp. Điều này chắc chắn có vấn đề.
Sau vài giây đối diện căng thẳng, anh giải trừ sự kiểm soát tinh thần.
Mục Tử Ca lập tức thu lại Ma Đằng vào cơ thể. Cô đưa tay định đẩy anh ra, nhưng bị anh giữ chặt tay.
Mục Tử Ca tức giận trừng mắt: “Anh định làm gì nữa đây?”
“Nếu em không thành thật khai báo, tôi chỉ có thể dùng cách khác để đối phó
với em.”
Anh cúi sát vào cổ cô, môi gần như chạm vào, cảm giác muốn hôn.
Anh lại bị một luồng điện giật vào lòng bàn tay. Lục Thiên Lân ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày nói: “Tôi không ngại ở đây chơi trò mèo vờn chuột với em đâu.”
Mục Tử Ca cười lạnh: “Nhưng tôi không rảnh để điên cùng anh. Hy vọng chúng ta sẽ – không – bao – giờ – gặp – lại.”
Cuối cùng, cô dùng 20 điểm tích phân để hủy bỏ thời gian hồi chiêu của kỹ năng Độn Thuật.
Mục Tử Ca ngay lập tức biến mất trước mặt anh.
Lục Thiên Lân cười khổ: “Ha, không gặp lại ư?”
……
Buổi chiều!
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt biển, làn gió nhẹ thổi qua làm sóng nước lăn tăn, ánh nắng vàng rực rỡ phản chiếu lên mặt nước.
Mục Tử Ca ngồi xếp bằng bên bờ biển, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô tự hỏi cảm giác bị đại dương bao quanh là như thế nào?
Việc bị đưa đến một hòn đảo vô danh thì cũng thôi đi. Nhưng hòn đảo này chỉ rộng bằng một sân bóng rổ.
Trên đảo chỉ có mỗi hai cây dừa với đám cỏ dại phủ đầy. May mà cô còn có vật tư dự trữ, nếu không chẳng khác nào Robinson trên đảo hoang cả.
Sau khi ngắm hoàng hôn, cô đến gần cây dừa, ngẩng đầu lên nói: “Khát nước rồi, cho tôi một quả dừa đi.”
Cây dừa biến dị không thèm phản ứng.
Cô đổi cách gọi: “Dừa ơi dừa rơi bị bà, bà về bà ngửi cứ bà không uống!”
Cây dừa biến dị cấp 5: …..
Mục Tử Ca tức giận chuyển sang uy hiếp. Cô thả hoa ăn thịt và Ma Đằng ra:
“Tôi không muốn phải dùng đến vũ lực đâu, mau thả một quả xuống đây.”
Cây dừa biến dị cấp 5: Mặt cô dày thật đấy!
Nó lắc lư thân cây, tỏ vẻ từ chối.
Ma Đằng nhanh chóng bám vào thân cây: Mau giao dừa của ngươi ra đây, chủ nhân của ta đang khát.
Tiểu Hồng bên cạnh cũng há miệng đe dọa cây dừa.
Cây dừa vung một chiếc lá, suýt chút nữa đánh bay chúng: Các ngươi là cây mà sao không biết cư xử cho ra dáng họ loài cây? Nói thôi đừng có động động chạm chạm!
“Cũng cứng đầu đấy.” Mục Tử Ca đưa tay chạm vào thân cây, truyền một luồng dị năng hệ Mộc vào nó.
Ban đầu cây dừa còn định chống cự, nhưng khi bị dị năng hệ Mộc bao bọc, nó cảm thấy thoải mái không tả nổi. Những chiếc lá úa vàng dần chuyển sang màu xanh.
Vài phút sau, cây dừa không còn chút phản kháng nào nữa, ngoan ngoãn thả xuống quả dừa ngon ngọt nhất: Uống đi!
“Cảm ơn nhé.” Mục Tử Ca đón lấy quả dừa, nằm lên chiếc võng do Ma Đằng dệt ra, vừa giải khát vừa suy nghĩ cách thoát khỏi đảo.
Âm thanh máy móc của 001 vang lên: 【Kí chủ, cô chỉ còn 3 điểm tích phân.】
Cô mở cửa hàng hệ thống ra, nhìn vào phần bán các phương tiện di chuyển. Du thuyền thì cần 800 tinh hạch, tàu ngầm 900 tinh hạch, tàu biển 1000 tinh hạch.
Trong tay cô chỉ có 600 tinh hạch.
Cô lại xem qua các mục đồ vật kích thích rẻ tiền hơn bao gồm tàu thủy và thuyền cứu sinh giá 500 tinh hạch, ván trượt và ván lướt sóng có giá 300 tinh hạch. Còn thuyền gỗ chỉ tốn 200 tinh hạch.
Mục Tử Ca lưỡng lự không biết chọn gì!
Biển cả bây giờ đầy rẫy sinh vật biển biến dị, rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị quái vật biển nuốt chửng.
Cuối cùng, cô đổi lấy tày thủy giá 500 tinh hạch. Tốc độ nhanh hơn thuyền cứu sinh và không phải lo về vấn đề năng lượng.
Sau khi lấy nhà ra, cô vào trong nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau!
Mục Tử Ca hào hứng ngồi trên tàu thủy và lao ra biển, cô vừa nhìn bản đồ điều chỉnh hướng vừa lái.
Tuy nhiên, mới đi được vài trăm mét, cô dừng lại. Nhìn thấy 3 chiếc vây cá đang bơi về phía mình.
“Chắc không phải cá mập đâu nhỉ?” Cô nhíu mày suy đoán.
001 nói:【Kí chủ đoán đúng rồi, đó là cá mập biến dị, một con cấp 5 và hai con cấp 4. Tôi khuyên cô không nên đối đầu trực diện.】
Mục Tử Ca nhếch môi cười khổ, quay đầu bỏ chạy.
Trở lại bờ, ba con cá mập đã biến mất, để đảm bảo an toàn, cô quyết định đợi thêm một lúc nữa.
Cô đứng trên bờ, cả người đỏ bừng vì nóng.
Hôm nay mặt trời thật gay gắt.
Dù sao ở đây cũng không có ai, Mục Tử Ca thản nhiên thay một bộ đồ bơi màu xanh, để lộ đôi chân dài trắng trẻo và cánh tay thon thả của mình.
Cô đi chân trần trên bờ biển, nhìn thấy không ít cá biển và các loài vỏ sò bị mắc cạn.
Mục Tử Ca chậm rãi tiến vào nước biển, khi nước đến ngang eo, cô mới cảm thấy mát mẻ hẳn.
Khi cô đang chơi đùa với làn nước, một con cá mập trắng lớn bất ngờ nhảy lên tấn công cô, khoảng cách ngày càng gần.
Mục Tử Ca mỉm cười, nhanh chóng né sang một bên, rồi phóng tia sét vào đuôi cá.
Xẹt xẹt xẹt!
Dòng điện bùng nổ trong nước, tác động mạnh gấp đôi, khiến con cá mập trắng biến dị cấp 4 choáng váng, lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Cô dùng Ma Đằng kéo cá lên bờ, lấy ra thanh đao găm đ.â.m thẳng vào đầu nó, kết liễu hoàn toàn, cuối cùng cũng xử lý xong một con.
Nửa tiếng sau.
Cô nằm thoải mái trên bờ biển, ăn từng miếng cá nướng: “Tôi đã ăn thịt đồng bọn của các cậu rồi, còn nhịn nổi sao?”
Cây dừa biến dị: May mà ta không gây sự với cô ấy.
Sau khi no nê, cô nhận ra hai con cá mập kia không có động tĩnh gì, không biết chúng còn ở đó hay đã rời đi?