Lục Thời Nghiễn lớn hơn Trần Hi một tuổi, Trần Hi cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi bình thường, nhưng nàng lại dễ dàng bế Lục Thời Nghiễn lên.
Đây là, gầy đến nỗi chỉ còn lại một nắm xương phải không?
Trong phòng không có đèn, tối đen như mực.
Khi Lục gia gặp chuyện không may, nguyên thân từng theo cha mẹ tới Lục gia thăm hỏi, sau đó Lục Thời Nghiễn bệnh nặng, nguyên thân cũng từng tới thăm bệnh vài lần.
Chớ nói chi là ban ngày nguyên thân cũng mới vừa tới một chuyến để — từ hôn.
Cho nên, mặc dù không thắp đèn, Trần Hi theo trí nhớ vẫn vững vàng ôm Lục Thời Nghiễn trở về giường trong phòng.
Muốn kiểm tra tình hình của Lục Thời Nghiễn nhưng xung quanh vẫn tối đen như mực, chớ nói chi là còn phải lấy thuốc ra, sắc thuốc rồi đút thuốc cho hắn, Trần Hi mò mẫm trong phòng một lát thì tìm được đá đánh lửa, đốt đèn dầu.
Sau khi sáng đèn, thấy rõ sắc mặt Lục Thời Nghiễn, Trần Hi liền hít sâu một hơi.
Vẻ mặt xanh mét, khóe miệng còn có vết máu.
Nôn ra máu?
Trần Hi lo lắng dò xét hơi thở của hắn, mặc dù có chút yếu, nhưng đúng là đang thở.
Lúc này mới làm cho nàng thật sự an tâm.
Nhưng mà chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn thấy tình hình trong phòng, trong lòng Trần Hi lại căng thẳng.
Trong nhà, ngoại trừ bốn bức tường, Trần Hi thật sự không tìm được từ nào thích hợp hơn để hình dung Lục gia.
Hắn cũng quá nghèo rồi.
Tuy nhiên nghĩ cũng phải, nhà họ Lục vốn không giàu có, còn phải cung cấp cho con trai đi học, ngày thường sẽ không tích góp nhiều, cha mẹ Lục đột nhiên ngoài ý muốn chết đi, Lục Thời Nghiễn lại bị bệnh hơn nửa năm, lo liệu hậu sự, tìm thầy y khám bệnh mua thuốc, chuyện nào cũng tốn không ít tiền.
Lúc vừa xuyên qua, nàng đã biết Lục Thời Nghiễn hiện tại rất nghèo khó.
Chỉ là nàng không nghĩ hắn lại nghèo đến thế.
Đúng là dân tị nạn.
Nàng khẽ thở dài, lôi chăn ra từ trong giường, chăn vừa lấy tới tay lông mày Trần Hi lại nhíu một cái.
Cái chăn này cũng mỏng quá.
Nàng nhìn xung quanh, tìm được một tấm chăn không nhìn ra là làm từ chất liệu gì đắp lên cho Lục Thời Nghiễn.
Đang chuẩn bị đun chút nước nóng cho hắn uống một ít, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nàng vội vàng đi tới bên cửa chính đang mở, đóng lại từ bên trong.
Bây giờ là hơn nửa đêm, bị người ta nhìn thấy thì không biết sẽ truyền ra cái gì.
Nàng không quan tâm, nhưng Lục Thời Nghiễn hiện tại rõ ràng là rất chán ghét nàng và nhà nàng đến cực điểm, nếu lỡ như bị hắn biết hôm nay nàng đi rồi lại tới, sợ hắn lại tức gần chết.
Vốn là người đoản mệnh, nếu cứ tức giận như thế này chỉ sợ mệnh còn ngắn hơn.
Hai nhà bọn họ vốn cũng không có thù oán gì, trừ bỏ thanh danh không nói, chỉ cần bình tĩnh mà xem xét, nàng cũng không muốn hắn chết.
Chưa kể cái chết của hắn còn có thể dẫn đến một số điều tồi tệ xảy ra.
Sau khi khóa cửa lại, nàng đi xuống hành lang nhìn một chút.
Vừa nhìn thì lông mày càng nhíu lại.
Bếp lò và bình thuốc này, không giống như mới bị đổ hôm nay.
Nhìn như đã mấy ngày rồi.
Lục Thời Nghiễn hôm nay không uống thuốc?
Nghĩ đến hắn có tính khí lớn như vậy, sau khi từ hôn sợ là có thể tức giận đến nỗi thuốc cũng không uống.
Nồi lạnh bếp lạnh, nhìn cũng không giống như đã bật lửa.
Càng nhìn Trần Hi càng kinh hãi, cũng càng cảm thấy Lục Thời Nghiễn đáng thương.
Nàng thật sự không phải là người có trái tim thánh mẫu.
Nàng là nhân vật phản diện, làm nền cho nữ chính, Lục Thời Nghiễn lại giống như nhân vật làm nền cho nam chính, chẳng qua hắn đơn thuần là thời vận không tốt.
Đại khái là bởi vì có quan hệ với nàng.
Sự tồn tại của nàng là vì phụ trợ cho nữ chính, đương nhiên những người có liên quan đến nàng đều sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.
Trần Hi không có ngốc đến nỗi ôm hết mọi sai lầm lên trên người mình.