Huyện Duy không lớn, tổng cộng cũng chỉ có năm sáu con phố ra hồn.
Trần Hi mất cả buổi chiều mới đi lòng vòng một lần.
Nàng quan sát rất kỹ, gặp phải cửa hàng nào cảm thấy có hứng thú còn có thể đi vào ngồi một chút.
Đôi khi còn gọi món gì đó để ăn – nếm thử hương vị.
Sau đó nàng vẫn quyết định làm đồ ăn vặt, đây là việc làm ăn dễ bắt đầu nhất, cũng không dễ phạm sai lầm nhất.
Trong đầu có mỹ thực toàn thế giới, còn có tinh túy văn hóa ẩm thực mấy ngàn năm, đương nhiên không thể lãng phí.
Giai đoạn đầu điều tra nghiên cứu, việc tiêu tiền là cần thiết, không thể tiết kiệm.
Tuy nhiên Trần Hi cũng không tiêu xài bừa bãi, chờ đến khi đã thăm dò xong năm sáu đường phố nhưng cũng chỉ tốn có năm sáu trăm tiền, nàng lúc này mới nói với cha mẹ Trần: “Cha mẹ, con quyết định rồi, ngày mai bắt đầu, nhà chúng ta sẽ làm đồ ăn có vị cay!”
Thời đại này vừa mới bắt đầu ăn ớt, thông qua việc điều tra nghiên cứu, ớt vẫn chưa đưa vào mảnh đất này, nàng là một người hiện đại, làm vị cay chính là phương án tốt nhất.
Chẳng qua trong quá trình điều tra nghiên cứu vừa rồi, cô đã tỉ mỉ đúc kết ra được.
Tuy rằng không có ớt, nhưng lại có món ăn cay và gia vị cay.
Tuy nhiên, vị cay này không phải là ớt, mà là một loại thực phẩm k1ch thích vị cay như thù du, hồ tiêu, dùng để làm gia vị cay.
Hương vị kém xa so với ớt, nhưng sau khi nàng ăn món cay của mấy nhà hàng, còn có dưa muối do người bán hàng làm ra, trong lòng đã có một ý nghĩ rõ ràng.
“Vị cay?” Mẹ Trần rất khó hiểu.
Trần gia chưa từng tiếp xúc với vị cay.
Hơn nữa, việc kinh doanh vị cay không dễ làm lắm phải không?
Trần Hi gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đi chợ mua chút đồ ăn, về nhà con nấu cho mẹ và cha nếm thử.
“
Bởi vì hôm nay đã thuận lợi đòi lại số bạc bị lừa, mẹ Trần vô cùng tín nhiệm khuê nữ của mình, cho dù trong lòng có nghi ngờ cũng vẫn gật đầu nói được.
“Khuê nữ muốn làm thì để cho con bé làm thử xem.
” Mẹ Trần thúc một cái vào người cha Trần đang cau mày: “Có lẽ có thể thành công đấy!”
Thấy mẹ đứa nhỏ có tâm dỗ khuê nữ vui vẻ, Trần phụ liền gật đầu đáp ứng.
“Có tận ba mươi lượng bạc, tốn mấy lượng bạc dỗ khuê nữ vui vẻ thì có sao đâu?”
Khi đi chợ Trần Hi cũng không chỉ mua gia vị cần thiết, mà còn mua đậu khô, nội tạng gà.
Ở chợ rau, mọi nguyên liệu đều đầy đủ cả, chỉ là lúc Trần Hi mua đồ, cũng tùy ý hàn huyên cùng chưởng quỹ buôn bán quanh năm nay một chút, nhưng nàng không nghe được tin tức liên quan đến ớt cay, điều này làm cho nàng có chút tiếc nuối.
Thế nhưng nàng cũng không hề nổi giận.
Một ngày không nghe ngóng được thì hai ngày, hai ngày không được thì một năm! Một ngày nào đó chắc chắn sẽ nghe ngóng được.
Nếu không, chờ đến khi nàng có tiền, nàng có thể dùng tiền nhờ người giúp nàng tìm kiếm.
Nào là mỳ, nào là đồ ăn, nào là thịt, còn có gia vị gì đó, nàng đều mua không ít, Trần Hi còn thuyết phục cha mẹ Trần bỏ ra mười ba lượng bạc mua thêm một phương tiện giao thông cho gia đình – – đó chính là một con lừa.
Thôn Bình Sơn cách thị trấn quá xa, không có phương tiện đi lại thì chỉ có thể dựa vào việc đi bộ, không chỉ vất vả mà còn tốn quá nhiều thời gian.
Trần Hi hiểu rõ rằng số tiền này không thể tiết kiệm được, hơn nữa nếu sau này làm ăn lớn, việc kéo hàng vận chuyển lại càng không thể tránh được, vậy thì mua muộn không bằng mua sớm.
Trước khi mở sạp hàng, trong nhà không cần chi tiêu tiền vào những cái khác, chỉ cần mua một con lừa là được.
Chờ chất hết đồ đã mua lên xe, chuẩn bị ra khỏi thành phố về nhà, Trần Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
“Cha, có thể cho con thêm ít tiền không? Con đi y quán một chuyến.
“