Y Quán Bất Tử - Lưu Vân Nam

Chương 2: Có duyên gặp lại trong tù



Có duyên gặp lại trong tù

Y chết ta chết!

—— oOo ——Bốp! – Một cái tát vang dội đánh tỉnh Kinh Lăng.

Hình Bộ Mai Thượng thư bắt lấy bả vai hắn: “Tỉnh chưa?!”

Gương mặt Kinh Lăng nóng rát đau đớn, trong miệng có vị máu tanh. Hắn đau đến nhíu mày, lại giống như vừa tỉnh khỏi cơn mơ: “Mai Thượng thư, ta không giết người.”

Mai Thượng thư và phụ thân Kinh Lăng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng đồng thời trầm mặc.

Kinh Lăng nhìn quanh, biết mình được đãi ngộ thế này là nhờ hai người ngoài kia dốc toàn lực, cung kính cúi đầu hành lễ: “Thương trên đùi được yêu y khâu lại từ ba ngày trước, thuốc cũng do y bôi lên.”

Ngoài dự đoán của mọi người, một canh giờ sau có người theo ngục tốt đi vào, không phải Doãn Nhiên mà là đứa nhỏ canh cửa Cam Thảo, mặt tròn mắt to, tóc để chỏm, quần áo chỉnh tề, cử chỉ lễ độ, giọng nói mềm mại: “Môn đồng Cam Thảo của y quán Bất Tử bái kiến Kinh Thập Tam Lang. Chúc một ngày tốt lành.”

“Chủ nhân nhà ta nói người đi liều mạng, nếu không chết sẽ tiếp tục mở y quán, đây là thư chủ nhân để lại cho ngài.” Nói rồi nó rút trong áo ra một phong thư được gấp thành hoa sen, cung kính nhét vào khe hở trên hàng rào.

“Thư này chỉ có Kinh Thập Tam Lang được mở ra.”

Kinh Lăng thân đeo gông nặng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi đi đâu tìm chết?”

Cam Thảo vô cùng lễ phép: “Chủ nhân không nói.”

Kinh Lăng kiên định nhìn Mai Thượng thư: “Y chắc chắn biết gì đó, y chết ta chết!”

Mai Thượng thư vỗ nhẹ lên vai phụ thân của Kinh Lăng: “Tìm y!” Nói rồi ôm lấy Cam Thảo vội vàng rời đi.

Kinh Lăng ngồi bệt xuống nền đất, cẩn thận gỡ “hoa sen giấy” ra. Mảnh giấy dày, có hoa văn chìm, cũng khá cứng cáp, dường như hắn đã từng sờ vào loại giấy này ở đâu đó… Phải mất rất nhiều công sức mới có thể mở hết ra.

Hắn lấy thư trong phong bì, vừa nhìn thấy đã tức đến chửi thề. Đó là tờ giấy hắn đã ký tên đóng dấu ở y quán Bất Tử, nội dung bên trên là “Không có tiền, chỉ có mạng”. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường: Tờ giấy này quá dày.

Kinh Lăng thử nhúng nước, thử soi dưới đèn, rồi lại thử cho vào chỗ tối, cực kỳ cố chấp với mảnh giấy này. Cuối cùng hắn sờ được một chỗ cứng rất nhỏ trên góc phải tờ giấy, khi bóp vào, mặt sau rơi ra thêm một mảnh giấy khác với kích thước hoàn toàn tương đồng.

Từ một thành hai?

Tờ thứ hai vừa rơi ra có nét chữ thảo rồng bay phượng múa của Doãn Nhiên: “Mạng ngươi là của ta.”

Tờ giấy rơi khỏi ngón tay Kinh Lăng, con dấu đỏ son cùng bút tích của mình hiện lên rõ ràng đến cay mắt.

Yêu y Doãn Nhiên này rốt cuộc có mưu đồ gì?

Một cảm giác lạnh lẽo bò từ lòng bàn chân lên sau gáy hắn.

……

Kỳ thực, những việc mà Doãn Nhiên làm là một bí ẩn mà Kinh Lăng không thể xuyên thủng. Y đột nhiên xuất hiện trong rừng hòe ở ngoại thành kinh đô, mở y quán, đến nay đã năm năm. Nhưng khi Đại Lý Tự điều tra thân thế Doãn Nhiên, năm sinh nơi sinh đều không rõ, ngoài chuyện y là thầy thuốc ra thì không biết gì nữa. Đây mới là chỗ đáng sợ của y, hành sự kỳ quái như vậy mà không một ai hoài nghi.

Kể cả Kinh Lăng, một người cực kỳ tin tưởng vào trực giác của mình, nhờ nó mà xử lý vô số vụ án, trong tiềm thức hắn cảm thấy Doãn Nhiên rất kỳ lạ nhưng không hề nguy hiểm. Hiện tại hắn đã biết y không những nguy hiểm mà còn rất giỏi che giấu.

Cảm giác này thật tệ hại.

Càng tệ hơn là, cửa ngục lại mở ra, có tiếng bước chân càng lúc càng gần. Kinh Lăng trợn trừng, không dám tin vào mắt mình, thấy Doãn Nhiên một thân áo đen đeo gông xiềng ngã vào phòng giam của mình.

Doãn Nhiên rất có tinh thần, xoay người một cái đã ngồi vững, dựa vào một góc, trên dưới đánh giá gương mặt lún phún râu của Kinh Lăng.

Kinh Lăng nhìn ra ngoài phòng giam: “Sao lại thế này?”

Không ngờ bên ngoài chỉ có đứa nhỏ giữ cửa Cam Thảo: “Kinh Thập Tam Lang, chủ nhân nhà ta đi phóng hỏa hiệu thuốc Trần Ký…”

“Ngươi điên à!?”

Kinh Lăng cảm thấy Doãn Nhiên điên thật. Trần Ký là hiệu thuốc lớn nhất kinh đô, từ lúc mở hàng đến lúc đóng cửa luôn có người đứng xếp hàng.

Doãn Nhiên thấy Kinh Lăng nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy trào phúng cũng không nói một lời.

Phụ thân Kinh Lăng, Kinh Ấp, là thầy dạy Nho kinh ở Quốc Tử Giám. Kinh gia vốn là dòng dõi thư hương, thế hệ cha anh Kinh Lăng hầu như đều là thầy giáo Quốc Tử Giám. Ngang hàng với hắn cũng đi theo truyền thống gia đình, chỉ có một mình hắn ưa múa côn đánh gậy, thích gây chuyện lung tung, là con cừu đen của nhà họ Kinh.

Kinh Ấp vì thằng con phản nghịch này mà rầu thúi ruột, bôn ba mấy ngày nay, trông ông càng già thêm. Đến khi nghe con trai hung dữ mắng Doãn Nhiên, ông không kìm được mà nổi giận: “Nếu không có Doãn lang y, mày đã bị xử tử ngay lập tức rồi!”

Kinh Lăng nhất thời không phản ứng được, sau khi nghe phụ thân nói mới hiểu ra, Doãn Nhiên dùng chiêu vây Ngụy cứu Triệu(1), chiêu thức kỳ lạ như vô cùng hiệu quả.

Doãn Nhiên đốt lá cờ của hiệu thuốc Trần Ký, thiệt hại không lớn nhưng sỉ nhục thì nặng nề, lấy lý do là Trần Ký bán dược liệu giả khiến phương thuốc bí truyền của y bị suy giảm hiệu quả. Bán thuốc giả là trái đạo đức, đốt quách cho rồi.

Trần Ký đương nhiên không chịu thua, chưởng quầy cầm sổ sách và dược liệu ra đối chất với Doãn Nhiên. Bệnh nhân và người nhà đứng vây xem chật kín, không lọt một khe hở.

Doãn Nhiên thong thả kiểm tra từng loại thuốc, xác nhận đều là thứ tốt, nhưng hỏi ngược lại: “Nếu dược liệu tương đồng, cùng một phương thuốc, cùng một cách điều chế, tại sao công hiệu lại giảm đi?”

Chưởng quầy tức đến dựng râu: “Doãn lang y, ngươi nói vậy là sao? Ngươi là khách hàng lâu năm của chúng ta, ngươi ra giá cao, chúng ta luôn dành cho ngươi loại dược liệu tốt nhất!”

Doãn Nhiên một lời khiến mọi người kinh ngạc: “Đại Lý Tự thiếu khanh truy bắt tội phạm trong đêm mưa, vết thương ở chân vừa dài vừa sâu, trong ngoài khâu mười sáu mũi. Hắn mất máu nhiều lại bôn ba vất vả, vậy nên ta cho hắn một liều thuốc mạnh, ít nhất phải ngủ năm ngày năm đêm mới có thể tỉnh lại.”

“Trước đây lần nào cũng có tác dụng, tại sao lần này uống xong, đến đêm thứ hai đã có thể đến quán rượu Hồ Cơ ở phường Bình Khang giết người?”

Chưởng quầy nghẹn họng. Doãn Nhiên là thầy thuốc trẻ tuổi của y quán Bất Tử, thanh danh vang dội, bao nhiêu năm qua đều là khách quý của Trần Ký, hơn nữa y mua thuốc luôn cực kỳ rộng rãi, không hề tiếc tiền. Mà chuyện Đại Lý Tự thiếu khanh giết năm người ở Hồ Cơ đã là tin tức nóng hổi suốt mấy ngày nay, vô số tin đồn và phỏng đoán ùn ùn xuất hiện.

Doãn Nhiên trước mặt mọi người gây rối một phen, bá tánh vây xem, sau đó cả quân Bất Lương Nhân, quan viên Kinh Triệu Doãn và Đại Lý Tự cũng nghe được, hiệu quả như dựng sào thấy bóng. Y lập tức bị áp đến Đại Lý Tự thẩm vấn, đồng thời điều chế phương thuốc kia làm chứng cứ.

Nhà giam của Đại Lý Tự không thiếu phạm nhân bị thương, nhóm người bị chọn thử thuốc thật sự ngủ mê miệt, gọi thể nào cũng không tỉnh… Đến tận lúc này vẫn còn đang say giấc nồng.

Cứ như vậy, Ứng Hòa Đế bị quần thần hợp lực can gián cũng quyết định chờ kết quả sau cùng.

Suy cho cùng, vụ án Đại Lý Tự khanh giết năm người đã khiến đô thành kiếp sợ, nhưng nếu hắn bị kẻ khác gài bẫy và vu hại thành công, vậy thì bá quan văn võ ai cũng có thể trở thành nạn nhân tiếp theo.

Chuyện này liên đới đến pháp luật Đại Lương cùng sự vững bền của quốc gia, quần thần đều đánh hơi được sát khí tiềm tàng trong này. Ai lập kế hoạch? Thực hiện như thế nào? Ai muốn Kinh Lăng chết? Rất nhiều vấn đề dần dần nổi lên.

Hình Bộ Thượng thư Mai Thượng thư hỏi Doãn Nhiên: “Nếu dược liệu là thật, hiệu quả cũng là thật, vậy chuyện của Kinh Lăng rốt cuộc là thế nào?”

Doãn Nhiên cười nhạt, không chút hoang mang đáp: “Mai Thượng thư, muốn giả làm Kinh Thập Tam hay bất cứ vị quan nào, với người muốn làm thì không có gì là khó cả. Ngài đã nghe đến múa rối chưa?”

“Gần đây chùa Đại Bát Nhã có trình diễn múa rối, ai hứng thú có thể đến xem thử, ban ngày ban mặt còn thể lộng giả thành thật, huống chi là đêm khuya.”

“Để có một tiết mục múa rối xuất sắc, người trên người dưới màn phải phối hợp ăn ý nhau, không phải là chuyện một người làm được trong một sớm một chiều.”

Doãn Nhiên nói hai ba câu như vậy đã vạch trần cục diện rối rắm trong vụ án của Kinh Lăng. Hình Bộ và Đại Lý Tự lại lập tức bận rộn một hồi.

Sau đó Doãn Nhiên bị tống vào nhà giam, ở cùng một buồng với Kinh Lăng. Kinh Ấp hướng về phía Doãn Nhiên hành lễ thật sâu, sau đó vội vàng rời đi.

Doãn Nhiên ung dung thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc, ngượng ngùng và biến hóa liên tục của Kinh Lăng: “Không phải giúp suông. Con nợ cha trả, thầy Kinh đã thanh toán hết sáu vạn lượng mà ngươi nợ ta rồi.”

Kinh Lăng ngứa răng, cảm thấy Doãn yêu tinh này thật sự làm người ta vừa uất hận vừa bất đắc dĩ. Nếu may mắn rửa sạch oan tình, trở lại Kinh gia cũng không tránh khỏi bị gia pháp tẩn cho một trận.

Nhưng tạm thời vẫn giữ được cái mạng này, đầu óc hỗn loạn của Kinh Lăng chợt nảy ra một suy nghĩ: “Ngươi chuốc thuốc ta!? Thật to gan!”

Ánh mắt Doãn Nhiên dần nghiêm khắc: “Thanh danh của y quán Bất Tử quan trọng hơn mạng ngươi. Không dùng thuốc ngươi sẽ ngoan ngoãn tĩnh dưỡng sao? Ngươi cảm thấy bị thương nặng như vậy lần nào cũng có thể khỏi sao?”

Kinh Lăng lạnh gáy. Doãn Nhiên hiểu hắn như vậy khiến hắn cảm thấy bản thân mình thật sự ngu ngốc.

Ánh mắt Doãn Nhiên tràn ngập nguy hiểm: “Ngươi hễ không vừa lòng là đốt y quán của ta, ta chuốc thuốc ngươi là muốn ngươi sớm ngày hồi phục, đây là lấy đức báo oán, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Còn nữa, mạng ngươi là của ta, khách khí với ta một chút đi.”

Thân thể Kinh Lăng vốn đang hao tổn, cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thể nhưng bị người giá họa cho nằm giữa vũng máu ở quán rượu Hồ Cơ, sau đó bị tạt nước rồi lại đeo gông, sức lực chỉ còn hai phần so với bình thường, không đấu mắt đấu miệng với Doãn Nhiên nổi.

Lại nghĩ đến chuyện phụ thân biết những việc mình làm ở y quán Bất Tử, trở về sẽ không dễ gì bỏ qua, nhất thời cảm thấy mình giống một con ve sầu chỉ biết gào rít, bị Doãn Nhiên dùng đầu ngón tay bóp cho bẹp dí, thất bại thảm hại.

Nhưng Kinh Lăng khí thế không giảm, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn gì ở ta?”

Doãn Nhiên giơ ngón tay dựng trước miệng, vẻ mặt như nhìn xuống con mồi rơi vào tay mình, không thể chạy thoát. Y không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình trả lời: “Ra ngoài rồi nói.”

Sống lưng thẳng tắp của Kinh Lăng chợt rũ xuống, dây thần kinh căng chặt cũng đứt đoạn, vừa nhắm mắt đã ngủ. Thân thể suy nhược của hắn càng lúc càng xiêu vẹo, cho đến khi ngã hẳn vào vai Doãn Nhiên, gông nặng dựa vào nhau.

Trên nóc xà lim phủ cỏ, ánh trăng vụn vặt xuyên qua khe hở rọi vào, chiếu sáng những hạt bụi lơ lửng, phủ lên tóc và quần áo bọn họ một sắc bạc nhàn nhạt mơ hồ.

Nhóm ngục tốt tuần tra tới tới lui lui, qua mỗi buồng giam đều sẽ dùng gậy gõ một chút để thị uy, nhưng đều tránh đến nơi này, chỉ nhìn Doãn Nhiên bằng một ánh mắt tôn trọng.

Doãn Nhiên nhắm mắt dựa hàng rào, nghe tiếng ngục tốt đi qua sẽ gật đầu một cái, im lặng mà ăn ý nhau. Cam Thảo được đặc cách cho ở lại bên ngoài phòng giam, cuộn thành một cục nhỏ xíu mà ngủ, tay níu góc áo của Doãn Nhiên, ngủ đến yên ổn. Khóe miệng đứa nhỏ thỉnh thoảng cong lên một chút, giống như trong mơ thấy được chuyện gì vui vẻ.

Trong nhà giam của Đại Lý Tự vang rền tiếng ngáy, tiếng chửi bậy và cãi vã hết đợt này đến đợt khác, nhưng không ảnh hưởng gì đến Kinh Lăng đang mê man. Doãn Nhiên từ đầu đến cuối chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm khái một chút, thấy Kinh Lăng thân nhiệt nóng lên dựa vào mình như vậy thật thoải mái.

Đến khi ánh trăng biến thành nắng sớm, bóng đêm dần xa, ngục tốt hô lớn: “Kinh Thập Tam, Doãn Nhiên, mau ra đây!”

——————————

Chú thích:

(1)Vây Ngụy cứu Triệu hiểu đơn giản là hành động ngược với lý lẽ thông thường để đạt được mục đích. Điển tích kể thì dài dòng, ai có hứng thú tự tìm hiểu nhé.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.