Dương Tùng đĩnh đạc tiến về phía bồn rửa.
Tống Nhiên và Hạ Thuỷ chú ý kỹ động tĩnh, hai người họ chứng kiến Dương Tùng tới gần bồn rửa, không làm gi khác, cũng chẳng nói gì, song sắc mặt Giang Mộ Hành bao phủ tầng sương lạnh ngay phút chốc.
Thật sự là phát một.
Dương Tùng hất cằm về phía họ, thấy chưa?
Trong đôi mắt sau thấu kính của Tống Nhiên tràn ngập sự không thể tưởng tượng: “Kiếp trước lão Giang là bình giấm?”
Hạ Thuỷ đè thấp giọng: “Tao cảm giác là vại giấm.”
Cô giải thích khi Tống Nhiên quăng ánh mắt khó hiểu sang: “Vại lớn hơn nhiều so với bình, cũng sâu hơn rất nhiều so với bình.”
Tống Nhiên: “…”
Bầu không khí xung quanh bồn rửa có phần nặng nề.
Dương Tùng đứng bên còn lại Yến Hảo: “Tiểu Hảo, bánh kem đến chưa?”
“Đến lâu rồi, đang cất trong tủ lạnh kìa.” Yến Hảo nói, “Tám tấc, mấy người chúng ta gần như có thể ăn hết trong một lần, khỏi để qua đêm.”
“Mỗi năm mẹ mày lại mời bậc thầy đỉnh cấp làm bánh ngọt cho mày, có một không hai trên thế giới.
Nào giống mẹ tao, sinh nhật tao, bà ấy toàn nấu đồ ăn bóng đêm cho tao, lần nào trông cũng như phim thảm hoạ…”
Dương Tùng liếc về phía Giang Mộ Hành mang theo áp suất thấp khắp người rời đi, “xì” nói: “Ngay cả giấm của bố đây nó cũng ăn.”
Yến Hảo chải tóc trước gương: “Ồ.”
Khoé miệng Dương Tùng giật giật: “Chỉ ồ?”
“Có phải h@m muốn độc chiếm mày của thằng đó quá mức rồi không?”
“Vẫn ổn đấy chứ.” Yến Hảo đặt lược gỗ lên bàn, “So ra tao nghiêm trọng hơn.”
Dương Tùng hoài nghi mình lãng tai: “Mày nói gì cơ?”
Yến Hảo buộc chặt tóc mái: “Mày không nghe nhầm đâu.”
Dương Tùng nhăn mày hít một hơi: “Má! Mày yêu đương thật đúng là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.”
Yến Hảo rỉ tai Dương Tùng: “Bạn trai tao ghen vì tao, trong lòng tao siêu thoải mái, nên khổ mày rồi người anh em.”
Dương Tùng thấy dáng vẻ hạnh phúc của bạn thân, đành nuốt về lời khịa kháy bên miệng: “Vậy mày có thể kêu nó thu lại địch ý không? Ai không biết còn tưởng tao là bồ mẹ nó nhí.”
Yến Hảo “Ồ”: “Tùng Tùng, tao phát hiện mày cao lên rồi.”
Dương Tùng ngẩng đầu ưỡn ngực: “Vậy à?”
“Ừ.” Yến Hảo chân thành cười nói, “Vết sẹo do bị dập trên mặt mày căn bản không thấy đâu nữa.
Ngũ quan nảy nở thêm, càng đẹp trai thêm.”
Dương Tùng bá cổ cậu: “Cụ Hảo, cụ có thể đánh trống lảng có tâm hơn tí, đừng rõ ràng như vậy không?”
Ý cười trên mặt Yến Hảo biến mất.
Lưng Dương Tùng đổ mồ hôi lạnh, Tống Nhiên nói đúng, tính cách thằng này đúng là nắng mưa thất thường, cực kỳ quái đản.
Có điều giữa người trong nhà với nhau có thể đùa giỡn vài câu, thời điểm khác sẽ chở che.
“Làm sao, tao nói sai gì mà mày tỏ thái độ với tao?”
Yến Hảo lành lạnh nói: “Mày có chiếc áo lót hoa nằm trong tủ của tao.”
Dương Tùng: “Hả?”
“Lúc chuyển mùa, Giang Mộ Hành phát hiện khi đang thu dọn quần áo cho tao.” Yến Hảo nói, “Cậu ấy hỏi tao, có phải mày từng ngủ với tao không.”
Dương Tùng sợ hãi gào lên: “Đụ má!”
Tống Nhiên và Hạ Thuỷ trong phòng khách cùng nhìn sang.
Dương Tùng lôi Yến Hảo vô phòng ngủ phụ: “Má nó suýt nữa tao sợ són ra quần, cái gì gọi là từng ngủ cơ?”
Yến Hảo bị bắn nước bọt vào mặt, ghét bỏ chùi chùi: “Từng ngủ tức là ngủ trên một cái giường.”
Não Dương Tùng chết máy một giây: “Bạn ơi, hai ta là bạn thuở nhỏ.”
Yến Hảo dựa vào cửa ngáp một cái: “Mày quen tao sớm hơn Giang Mộ Hành rất nhiều năm, lại cùng nhau lớn lên, rất thân thiết, chắc là cậu ấy ghen.”
Biểu cảm Dương Tùng một lời khó nói hết.
Chẳng lẽ trong tình yêu đồng giới, bạn nối khố tương đương với thanh mai bên đàng trai, hoặc trúc mã bên đàng gái trong tình yêu khác giới?
Dương Tùng nghiêng người dựa vào tường rung chân: “Chỉ mới ngủ chung cái giường đã không chịu nổi.
Thế Giang Mộ Hành biết hai ta từng nhiều lần cùng ngâm trong bồn tắm, chà lưng cho nhau không?”
Mặt Yến Hảo tối tăm: “Tao yêu đương không dễ dàng, phiền mày quản lý tốt cái mồm cao quý.”
Dương Tùng nhận ra cậu tức giận, trở nên chừng mực ngay: “Được được được, vì hạnh phúc của mày, người anh em tao cam nguyện bị ai đó của mày thù trước khi thi tốt nghiệp.”
“À phải, tao muốn hỏi áo lót hoa của tao đâu? Chết thảm rồi?”
Yến Hảo: “Nén bi thương.”
Dương Tùng: “…”
.
Sau bữa cơm tối, mọi người tiêu hoá bớt rồi dọn bánh sinh nhật ra, châm nến, tắt đèn.
Yến Hảo không ngờ rằng Giang Mộ Hành sẽ hát mừng sinh nhật cho cậu.
Lúc nghe thấy, cậu xúc động mà hốc mắt nóng lên.
Giang Mộ Hành bắt giọng hai câu, đến hai câu sau, Dương Tùng Hạ Thuỷ Tống Nhiên và cả dì Trương tham gia vào, mọi người cùng nhau đồng ca.
Gửi lời chúc phúc đơn thuần.
Yến Hảo cắt bánh kem, suốt cả quá trình cậu cụp mắt mãi, chia từng miếng vào trong đĩa.
Giang Mộ Hành đứng bên cạnh từ đầu đến cuối.
Vẻ mặt Tống Nhiên kinh ngạc: “Ăn sinh nhật bọn mày không bôi bánh kem? Không hợp lý, một đám người chuyên vui đùa cãi lộn, sao lại đón sinh nhật ấm áp như thế?”
Dương Tùng cuộn dây lụa vứt vào thùng rác: “Không bôi vào sinh nhật Tiểu Hảo.”
Tống Nhiên tò mò: “Tại sao?”
Dương Tùng duỗi ra hai ngón tay: “Có hai nguyên nhân.”
Hạ Thuỷ nối tiếp: “Một, đắt.
Hai, độ ngon bão táp siêu cấp vô địch.”
Tống Nhiên cầm thìa múc ngôi sao nhỏ trên bánh kem ăn, không biết giá cả, nhưng ngon là thật.
Cậu ta kiếm chỗ hưởng thụ.
Hạ Thuỷ gửi tin nhắn báo bình an cho gia đình, Dương Tùng đi vệ sinh, dì Trương ở trong bếp ăn phần bánh kem của bà.
Trước bàn chỉ còn Yến Hảo và Giang Mộ Hành.
Yến Hảo liếm sạch kem dính vào ngón tay, đầu lưỡi hồng nhạt, môi bóng nước.
Giang Mộ Hành cau mày: “Ăn đàng hoàng, đừng nghịch.”
Yến Hảo mút ngón tay: “Nghịch đâu.”
Hô hấp Giang Mộ Hành có phần nặng nề.
Yến Hảo cứ như không phát hiện, cậu dùng ngón tay quệt chút kem đưa đến bên miệng Giang Mộ Hành: “Nếm thử đi.”
Đường cong cằm Giang Mộ Hành bỗng căng chặt: “Tự ăn.”
Yến Hảo thở dài: “Cậu đó, thật sự chả có tình…”
Còn chưa phát ra chữ “thú”, đầu ngón tay đã bị bao bọc bởi xúc cảm ấm áp, tiếp theo là một cơn nhoi nhói.
Chờ đến khi Yến Hảo kịp phản ứng, kem trên đầu ngón tay đã mất, xuất hiện thêm một vết cắn chỉnh tề, đầu sỏ đã bỏ vô phòng trước.
Hạ Thuỷ lẻn sang, mờ ám chớp mắt: “Tao thấy hết rồi.”
Yến Hảo vuốt ve vết cắn kia, đầu ngón tay tê dại như bị dòng điện xẹt qua.
“Giả dối ghê, giả dối, toàn là giả dối.”
Hạ Thuỷ ngồi xuống ăn bánh xem: “Định lực của Giang Mộ Hành mạnh đến mức rất nhiều người trưởng thành không bì nổi.
Bình thường đều cực kỳ lý trí, không có biểu cảm gì.
Tao cho là dù cậu ta có tìm người yêu, lúc thân mật cũng chỉ lạnh nhạt, nào ngờ còn có thể có…!Urg, một mặt dữ dội như vậy.”
Yến Hảo từng suy nghĩ tương tự, có một dạo cậu cho rằng nụ hôn của Giang Mộ Hành cũng băng giá.
Kết quả chỉ là nghiện còn ngại thôi.
Hạ Thuỷ dùng tay che miệng, nhiều chuyện hỏi thăm: “Phát triển đến đâu rồi?”
Yến Hảo cầm nĩa chọc miếng trái cây bỏ vào miệng, giọng mơ hồ: “Thấp hơn một tầng so với mày nghĩ.”
“Why?”
Hạ Thuỷ kích động mở to hai mắt: “Bây giờ đã là mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, thiên thời địa lợi nhân hoà, còn cái gì có thể ngăn cản bọn mày nữa…”
Yến Hảo thấy dì Trương bước ra từ căn bếp, vội ngắt lời Hạ Thuỷ: “Ăn bánh của mày đi.”
Dì Trương kéo cửa thuỷ tinh: “Tiểu Hảo, dì về trước nhé.”
Yến Hảo “vâng” một tiếng: “Dì đi chậm thôi.”
Dì Trương lục lọi trước tủ giày, lấy ra một cái túi từ trong túi vải màu đỏ xách đến đưa Yến Hảo: “Đây là món quà nhỏ dì tặng con.
Sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Hảo.
Hãy thật hạnh phúc, đây là điều quan trọng trên tất cả mọi thứ.”
Yến Hảo đưa tay nhận: “Con cảm ơn dì.”
.
Sau khi dì Trương đi, Hạ Thuỷ thò đầu nhìn đồ trong túi: “Wow, là album ảnh, dì Trương đỉnh đấy.”
“Sang năm là tốt nghiệp, chắc chắn sẽ có rất nhiều người gửi ảnh cho nhau, món này thiết thực.”
Yến Hảo cất kỹ album: “Tao không quen hầu hết người trong lớp.”
Hạ Thuỷ cười tủm tỉm: “Thế để tao nói với Hành Tây Tống Nhiên, bọn tao một người gửi mày mấy chục tấm, đảm bảo giúp mày lấp kín album.”
Yến Hảo: “…”
“Nè, của tao.”
Hạ Thuỷ cầm chiếc áo khoác dạ lông cừu vắt trên ghế lên, lấy ra một cái hộp gỗ ở bên túi: “Mày đừng xem vội, chờ bọn tao đi hẵng xem.”
Trên hộp gỗ có vài hoa văn ngoằn ngoèo phức tạp, hiện vẻ lộng lẫy tinh xảo.
“Ồ, cái này do Hạ mỹ nữ trích máu ra à.”
Dương Tùng xáp vô: “Vòng chuỗi hạt đôi đặt theo yêu cầu?”
Hạ Thuỷ trừng mắt, buốt lạnh nói: “Mày có thể đi chết rồi đấy.”
Dương Tùng chậc chậc: “Đoán đúng rồi à? Không phải chứ?”
Hạ Thuỷ quay đầu, nói với tốc độ cực nhanh: “Tiểu Hảo, quà Hành Tây tặng mày là tổng hợp bộ đề toán đã ra thi đại học trong vòng ba năm, thêm với hai quyển tự nhiên, một quyển tập văn xuôi!”
“…”
Dương Tùng: “Mẹ nó mày…”
Hạ Thuỷ: “Sao?”
Dương Tùng: “Bố đây đàn ông chân chính không chấp phụ nữ.”
Hạ Thuỷ: “Hừ.”
Yến Hảo thảnh thơi ăn bánh kem, không buồn để ý đến cặp dở hơi này.
Dù sao cũng không ầm ĩ được, lần nào cũng là sấm to mưa nhỏ.
Dương Tùng mang khuôn mặt bọ phân đi lấy balo, cầm hết toàn bộ sách với đề thi ra: “Còn cái này nữa.”
Đoạn ném một cái đĩa nhạc xuống trước mặt Yến Hảo.
“Mày mua cái này làm gì, tao có…”
Yến Hảo im bặt, cậu thấy chữ ký góc dưới bên trái của đĩa nhạc, bên cạnh còn có một câu.
– Chúc em học sinh Yến Hảo ghi danh bảng vàng.
Một trong những đĩa nhạc mà ca sĩ thích nhất ra mắt, bản sưu tầm thích nhất, chữ ký, lời chúc đủ cả khiến Yến Hảo hết sức ngạc nhiên mừng rỡ.
“Tùng Tùng, chữ do mày tự viết đúng không?”
“Bạn thì khôn rồi.”
“Ai bảo mày bắt chước rất giống chi.”
“Bình thường, tay nghề này cũng chỉ đến trình nuôi sống gia đình.”
Mặt Yến Hảo giật một cái.
Dương Tùng làm bộ muốn cướp: “Không lấy trả tao.”
Yến Hảo ôm đĩa nhạc vào trong lòng, cả người dựa vào ghế.
Dương Tùng vịn thành ghế: “Liêm sỉ.”
Yến Hảo cực kỳ cảm động, đĩa nhạc rất dễ mua, nhưng chữ ký và lời chúc thì khó kiếm, người anh em này của cậu nhất định đã tốn rất nhiều công sức.
“Cảnh huynh đệ tình thâm ban nãy rất hay.”
Hạ Thuỷ vẫy tay: “Tới đê tới đê tới đê hai vị đẹp trai, cùng ăn đĩa bánh này đê.”
“…”
.
Đám Dương Tùng phải đi trước, kế hoạch học tập dán trên tường thật sự vừa lớn lại bắt mắt.
Con dấu đỏ như đếm ngược kỳ thi đại học, không giờ khắc nào ngừng nhắc nhở họ rằng bạn học Yến Hảo hôm nay còn bao nhiêu câu chưa làm, bao nhiêu công thức chưa thuộc, phải thức đêm muộn bao nhiêu.
Bọn họ là những đứa trẻ tốt, không mất sạch đạo đức, hình người cũng không méo mó, đều hết sức ăn ý rút lui, đến một nơi khác.
Đến khi ba người họ rời khỏi, Yến Hảo vào phòng xem quà của Hạ Thuỷ.
Quả thực là vòng chuỗi hạt, hai cái.
Bên trên đều khắc chữ, không rõ ràng lắm, phải xem dưới ánh đèn mới có thể thấy là một cặp chữ cái tiếng Anh in hoa.
Một cái khắc hai chữ “YY”, cái còn lại khắc “XF”.
Còn có một tấm thiệp chúc mừng điện tử.
Yến Hảo khoanh chân ngồi trên giường mở thiệp chúc mừng ra, nó kèm theo bài nhạc mừng sinh nhật không lời.
[Tăng tăng tăng tăng, bạn học Tiểu Hảo đáng yêu nhất của tao ơi, chúc mày sinh nhật vui vẻ.]
[Giờ này sang năm mày đã là sinh viên đại học rồi, vậy nên đây là sinh nhật cuối trong năm cấp ba của mày, vô cùng có ý nghĩa.]
[Vòng chuỗi hạt do tao xin một người họ hàng thiết kế giúp, hàng không bán, mẫu tình nhân rất giản dị, giản dị đến mức người bình thường không nhận ra, bọn mày đeo sẽ không bị phát hiện bí mật nhé.
Hãy thật hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.]
[Sau cùng lặp lại lần nữa, sinh nhật vui vẻ.].