Yêu Đương Đứng Đắn

Chương 74: Chương 74



Đêm đó Yến Hảo gần như không ngủ, không phải sờ thư tình thì là sờ nhẫn, sờ Giang Mộ Hành nằm kế bên.
Cậu hy vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn, tốt nhất chỉ trong chớp mắt đã đầu bạc răng long cùng Giang Mộ Hành.

Lại hy vọng thời gian trôi chậm đi, không muốn bỏ lỡ bất cứ giai đoạn nào trong sinh mệnh Giang Mộ Hành.
Nhưng thời gian nhanh hay chậm không do cậu kiểm soát.
Nên tới, nên đi, nên mất, nên có, đều sẽ lên sàn theo thứ tự.
.
Năm ngoái khối 12 của nhất trung nghỉ đông tám ngày, năm nay chỉ có sáu ngày rưỡi, ngắn đến phát rồ, khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Hôm giao thừa, Yến Hảo và Giang Mộ Hành đến bệnh viện đón mẹ hắn, tối đó hai nhà ăn một bữa cơm tất niên ngoài quán, coi như là gặp mặt.
Chu Thuý đã đang bước vào thời kỳ hồi phục, bệnh thuyên giảm rất nhiều, cộng thêm việc con trai tới đón bà xuất viện ăn tết làm tinh khí thần bà tốt hết sức, sửa soạn đơn giản một phen, toả ra khí chất tài trí và nghệ thuật nhàn nhạt, mọi cử động đều cực kỳ khéo léo.
Yến Minh Thành và Nghê Thanh là người có thể diện, hàm dưỡng và văn hoá đều cao, vì đã trao đổi với con trai từ sớm và đã đồng ý nên không hề có nửa thái độ làm khó dễ, cũng sẽ không bởi thân phận, vị thế mà trưng ra tư thái cao hơn một bậc.
Xong một bữa cơm, tổng thể coi như ấm áp, không xảy ra chuyện gì không vui.
Sau bữa ăn, các bậc gia trưởng uống trà nói chuyện phiếm, hai đứa nhỏ dạo chơi trên phố.
.
Phố lớn ngõ nhỏ đèn đuốc sáng choang.
Nhịp điệu sinh hoạt như lên dây cót, nhanh như ngựa, hương vị tết phai nhạt theo từng năm.
Năm nay Yến Hảo trải qua một năm đưa cũ đón mới đặc biệt vui vẻ, cậu cầm ly trà sữa lớn nóng hổi, hít bầu không khí năm mới một cái.
“Hồi bé vừa đến ngày 30, rất nhiều cửa hàng ở ngoài sẽ đóng cửa ngay sáu bảy giờ tối, trên đường vắng tanh.

Tết hiện tại hầu hết cửa hàng đều mở, không có bao nhiêu người trong nhà.”
Yến Hảo bùi ngùi rồi hỏi: “Năm ngoái cậu có xem Đêm hội mùa xuân không?”
Giang Mộ Hành hà hơi trắng: “Đang đi làm.”
Yến Hảo đột ngột dừng bước, nghiêng đầu sang, nhìn bạn trai cậu đứng dưới ánh đèn neon.
Giang Mộ Hành hơi cúi mặt: “Hử?”
Yến Hảo mím mím khoé môi: “Sau này tết cậu đừng làm việc nữa.”
Giang Mộ Hành vò tóc cậu.
“Năm nay chúng ta cùng xem đi.” Yến Hảo nắm cổ tay Giang Mộ Hành coi đồng hồ, “Chúng ta đi dạo thêm một vòng rồi về.”
Giang Mộ Hành thấy có mấy đứa nhóc cười đùa chạy qua đây, bèn kéo cậu qua bên.
Yến Hảo lại cảm khái: “Tết năm ngoái tôi không ra ngoài chơi mà chỉ ở nhà chơi game.

Không tài nào ngờ rằng tết năm nay lại có thể cùng cậu ra đây.”
Điều vốn chỉ có được trong mộng, hiện tại đã đoạt được.
Yến Hảo liếc Giang Mộ Hành đi bên cạnh mình một cái, người mình thích cũng thích lại mình, rốt cuộc vận số này đỏ bao nhiêu chứ?
Nghĩ đến đây, cậu kiềm không nổi cười lên.
Song cậu không hay rằng, đằng sau số đỏ là một người mưu đồ đã lâu.
Có thể biết một chút, nhưng vẫn chưa thâm nhập đủ sâu.
Điện thoại trong túi Giang Mộ Hành kêu lên, trên đường vô cùng huyên náo, hắn dẫn Yến Hảo rẽ vào con hẻm gần đấy, bốn phía yên tĩnh chút mới bắt máy.
Yến Hảo uống trà sữa, chờ hắn cúp rồi hỏi: “Sao thế?”
Giang Mộ Hành nói: “Ba mẹ cậu đang đặt phòng cho mẹ tôi ở khách sạn của họ.”
Yến Hảo sửng sốt: “Thế tối ba người họ không về chung cư?”
Giang Mộ Hành gật đầu: “Đã đặt lì xì dưới gối.”
Yến Hảo bĩu môi: “Bây giờ có việc ba tôi không tìm tôi nữa mà toàn tìm thẳng cậu, làm như cậu là người giám hộ của tôi không bằng.

Có vẻ ba tôi rất hài lòng với cậu.”
Oán trách là giả, vui vẻ là thật.
Giang Mộ Hành hôn lên gò má lành lạnh của cậu.

.
Đám Yến Hảo lập một nhóm chat riêng, đặt một cái tên rất đại chúng gọi là “Bạn tốt cả đời bên nhau”.
Sáng 30, trong nhóm bắt đầu đổ cơn mưa lì xì, đổ đến tận tối, mưa chẳng những không tạnh mà trái lại to hơn.
Năm người cứ thế múa ra tiếng của năm trăm người.
Yến Hảo ngồi trước quảng trường, mặt hướng đài phun nước, lần lượt giật lì xì từ dưới lên trên, giật đến khi mất kiên nhẫn thì tung bao lì xì.
Dương đại tiên: Đệt, lì xì hai trăm, bố giật được có ba đồng bảy.
Chị Hạ mài: Nên mới nói nhân phẩm mày không ổn.
Anh zai Tống: Quả thực không ổn.
Yến bunny: Luôn luôn không ổn.
Ba chấm thuỷ: Từ trước đến giờ đều không ổn.
Anh zai Tống: Có chuyện gì đấy, lão Giang?
Chị Hạ mài: Quàoo.
Dương đại tiên: Đậu má! Tiểu Hảo, mày đang cầm điện thoại nó nhắn đúng không?
Yến Hảo nhàn rỗi gõ phím điện thoại: Mày đoán xem.
Giang Mộ Hành đưa xâu kẹo hồ lô đến bên miệng cậu, cậu há mồm cắn một cục, giòn, vị vừa chua vừa ngọt.
Khúc dương cầm bỗng cất lên, đài phun nước bắn lên ngay sau đó, từng cây cột nước lớp ngoài lớp trong không ngừng biến hoá theo tiết tấu âm nhạc, xoay thành từng vòng tròn, hơi nước mịt mù khắp tứ phía.
Yến Hảo tán dóc với đám Dương Tùng, nói mình đang ở ngoài.
Chị Hạ mài: Tao đoán đang ở quảng trường Phong Tây.
Anh zai Tống: Như trên.
Dương đại tiên: ???
Chị Hạ mài: Tối nay chỗ đó có biểu diễn nhạc nước, siêu đông.
Dương đại tiên: Lạnh chết mẹ mà đi xem nhạc nước, còn không bằng ở nhà cắn hạt dưa.
Chị Hạ mài: Chậc chậc.
Anh zai Tống: Gửi tặng mày bài hát “Tình ca đơn côi”.
https://youtu.be/eEvJqxJs8pw
Dương đại tiên: Cùng cố gắng.
Yến Hảo cười nghiêng ngả.
Giang Mộ Hành kéo cậu dậy: “Đi thôi.”
Yến Hảo vừa xuống cầu thang, vừa tung bốn cái lì xì riêng vào nhóm, Giang Mộ Hành có một phần.
Lời chúc đều là “Năm hổ đại cát”.
*Năm hổ là năm 2010, 2022 đó, các nhân vật trong truyện là đầu 9x nha.
.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành rời khỏi quảng trường, tiếng nổ vang truyền đến từ bầu trời xa xăm.

Một bông pháo hoa lao vào màn đêm rồi nở rộ.

Sau một khắc rực rỡ, nó hoá thành vô số điểm sáng lao về các hướng khác nhau.
“Chắc chắn là bỏ cả đống tiền.”
Yến Hảo ngẩng đầu lên: “Đẹp thật.”
Giang Mộ Hành nhìn ánh sáng sắc màu trong mắt thiếu niên: “Ừm.”
Yến Hảo hắt xì một cái.

Cậu đeo khẩu trang, trùm mũ sau áo khoác lên trên mũ lưỡi trai, siết chặt hai bên dây rút, thắt nút ngay dưới cằm, bọc đầu vô cùng kín đáo.
Giang Mộ Hành thấy cậu lạnh thành như thế liền cau mày: “Về.”
“Không phải vẫn còn cách Đêm hội một lúc nữa à? Chỗ này cũng không xa chung cư, bắt xe chỉ mất giá mở cửa.”
*Giá mở cửa: Ví dụ hãng xe taxi A để giá mở cửa là 10k/1km, thì vừa mới bước lên xe bạn đã mất 10k rồi, cho dù bạn chưa đi đến 1km.

Đây gọi là giá mở cửa.
Yến Hảo dùng cùi chỏ huých hắn: “Tôi nghĩ đến một chuyện.”
Giang Mộ Hành cúi chếch đầu nhìn sang: “Sao?”
“Cậu đi theo tôi.”
Yến Hảo nhất thời hứng lên, kéo Giang Mộ Hành chạy thẳng xuống tầng hầm quảng trường, đến chỗ máy gắp thú ở Phong Vân Tái Khởi*.
*Một trung tâm trò chơi.
Giang Mộ Hành mới vừa vào đã muốn ra.
Quá đông đúc, xung quanh hò hét ầm ĩ, trước mỗi cái máy gắp thú đều có cả vòng người đang đứng, người chơi nhiều, người vây xem càng nhiều hơn.
Yến Hảo đè bả vai Giang Mộ Hành đẩy hắn vào vào trong, đẩy một mạch đến trước một cái máy.
Một bà mẹ trẻ đang gắp thỏ, dắt đứa nhỏ theo bên cạnh.

Cô bảo đứa nhỏ đứng gần chút, mỉm cười một cách thân thiện với Yến Hảo và Giang Mộ Hành, nhìn mặt Giang Mộ Hành một lúc lâu.
Thừa dịp bà mẹ trẻ tiếp tục đút tiền vào, Yến Hảo nhanh chóng kéo khẩu trang Giang Mộ Hành lên, ngón tay chỉ vào con thỏ tai dài lông trắng bên trong máy, lớn tiếng hô: “Anh ơi, em muốn con thỏ kia!”
Giang Mộ Hành: “…”
Hắn lia Yến Hảo một cái, chẳng phải trong nhà đã có hai con rồi sao?
Yến Hảo dùng khẩu hình miệng đáp mấy chữ: “Chúng nó cần một đứa con.”
Giang Mộ Hành cạn lời.
.
Bà mẹ trẻ đút xu tận bảy tám lần vẫn không gắp được con thỏ, bèn dẫn đứa nhỏ sang cái máy bên cạnh.
Giang Mộ Hành tiến lên trước, nhét tiền chuyển cần điều khiển.
Yến Hảo đứng bên ngoẹo cổ kiểm tra góc độ của càng gắp: “Trò này tôi và Dương Tùng không chơi mấy, tôi nghĩ…”
Chưa dứt lời, một con thỏ tai dài lông trắng đã bị càng gắp kéo lên, đung đưa rồi rớt xuống lỗ.
Yến Hảo choáng váng.
Giang Mộ Hành đá đá cậu: “Cầm thỏ đi.”
Yến Hảo tỉnh táo lại, vội ngồi xuống lấy con thỏ ra.
Bà mẹ trẻ nhìn về phía bọn họ: “Bên các cậu gắp được nhanh vậy sao?”
“May mắn.”
Yến Hảo phát hiện đứa nhỏ nhìn con thỏ trong tay cậu một cách thiết tha, trong cặp mắt trẻ con viết đầy ước ao và quý mến, cậu bèn đưa con thỏ sang: “Cho em đấy.”
Đứa nhỏ ôm con thỏ trốn sau lưng mẹ, bẽn lẽn thò đầu ra.
Bà mẹ trẻ vội nói: “Làm vậy sao được?”
“Không sao không sao.” Yến Hảo cười nói, “Anh trai tôi rất lợi hại, anh ấy vẫn có thể gắp thêm.”
Đoạn nháy mắt với Giang Mộ Hành: “Phải không, anh.”
“Phải.” Giang Mộ Hành bóp cho mặt cậu đỏ bừng.
.
Mỗi máy có lực gắp khác nhau, lực gắp mỗi lần sẽ khác biệt.
Kể từ khi Giang Mộ Hành một phát ăn ngay, những lần tiếp theo đều không thành công.

Mỗi lần đều là đã gắp lên, nhưng càng gắp lại run rẩy buông ra, con thỏ rơi xuống ngã xiêu vẹo.
Yến Hảo gọi nhân viên tới để xếp lại con thỏ bên trong, nói luôn mồm.
“Không phải, cậu đấy, hay cậu chỉnh càng gắp lên phía trên con thỏ, đừng ấn nút mà chờ hết giờ cho cái càng tự hạ xuống.”
“Vung cái càng cho đong đưa ba trăm sáu mươi độ, chừng nào nó hết rung thì lập tức hạ càng.”
“Không được không được, chưa chỉnh chuẩn góc độ, chỗ đấy vẫn chưa gắp cổ con thỏ đủ chính xác.”
“…”
Giang Mộ Hành buông cần điều khiển: “Cậu lên đi.”

Yến Hảo đưa bánh nhân chà bông cho hắn cầm, định chỉnh sợi tóc mái chọt vào mắt, kết quả chỉnh càng thêm rối, cậu dứt khoát vén đại: “Lên thì lên, cậu xem tôi gắp này.”
Đổi sang Yến Hảo gắp, Giang Mộ Hành cũng không được yên tĩnh.

Chốc chốc bị sai sử coi xem góc càng đã chuẩn chưa, chốc chốc lại bị yêu cầu tránh ra chút.
Tinh thần Yến Hảo căng thẳng cao độ, gắp mấy lần liền đều chỉ thu về số không, cậu im lặng rời khỏi vị trí, lấy đi bánh nhân chà bông Giang Mộ Hành xách trong tay.
“Quên đi, vẫn là cậu lên thì hơn.”
Giang Mộ Hành đùa nghịch đồng xu giữa ngón tay: “Gắp thú là việc mang tính xác suất.”
Ý nói đã gắp được con thỏ một lần, lần tiếp theo e rằng phải đến số lần nhất định mới thành công, thôi thì đừng gắp.
“Kịp thời gian.” Yến Hảo coi điện thoại, “Lại gắp thêm lát.”
Giang Mộ Hành day ấn đường, bỏ đi, gắp vậy.
.
Lúc trở về, Yến Hảo kéo một túi gấu bông lớn: “Nhiều quá.”
Giang Mộ Hành liếc cậu: “Cái này đòi cái kia cũng đòi, bây giờ lại chê nhiều.”
Yến Hảo nói thầm: “Xem như tôi chưa nói gì.”
Im lặng một lát, cậu lại lảm nhảm: “Nhiều ghê, lúc về không biết giặt sao.”
Giang Mộ Hành không nhanh không chậm giảng giải trình tự: “Đổ nước vô chậu, thêm nước giặt quần áo, ném gấu bông vào giặt tay, vắt nước.”
Yến Hảo: “…”
“Anh ơi, anh giúp em giặt nhé?”
Giang Mộ Hành nghiêm mặt: “Tôi không thích.”
Yến Hảo lẩm bẩm: “Thực ra tôi cũng chẳng thích lắm.”
Khoé mắt Giang Mộ Hành lướt qua đỉnh đầu cậu: “Vậy cậu còn đòi?”
Yến Hảo nhỏ giọng trả treo: “Mỗi lần tôi đòi, cậu cũng chả khuyên nhủ tôi mà gắp giúp tôi luôn, nên tôi tung hoành thôi.”
Huyệt thái dương Giang Mộ Hành trướng đau.
“Hôm nào thời tiết tốt chúng ta cùng giặt đi.”
Ngữ điệu Yến Hảo tung tăng: “Nào giặt sạch xong thì bày trong phòng khách, cũng có thể bày trên cửa sổ lồi và sàn nhà.”
Giang Mộ Hành nghe miêu tả của cậu, trước mặt hiện lên khung cảnh tương ứng, rồi nghe cậu nói một câu: “Sang năm thi đại học xong trả căn hộ, tôi sẽ đóng gói mấy con gấu bông này gửi đến thành phố A, để bọn nó ở cùng chúng ta bốn năm.”
Yến Hảo đầy mong mỏi: “Sau cùng làm như thế nào, bốn năm nữa sẽ bàn.”
Yết hầu Giang Mộ Hành nhốn nháo: “Không ngại phiền phức?”
“Không ngại.”
Yến Hảo đưa túi cho hắn: “Cầm, tôi đi mua hai củ khoai nướng, ăn lúc xem Đêm hội.”
Giang Mộ Hành nhướng mày: “Để tôi mua.”
“Không được.”
Giọng Yến Hảo lạnh lẽo: “Không cho cậu đi.”
Nói xong liền đẩy túi gấu bông vào lòng Giang Mộ Hành, chạy thẳng tới trước sạp hàng, đứng cạnh mấy cô gái trẻ tuổi lựa khoai lang.
Ánh mắt Giang Mộ Hành một mực dõi theo Yến Hảo.
.
Đúng tám giờ, Đêm hội mùa xuân chính thức bắt đầu.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành vẫn đang trên đường.

Khi hai người họ về nhà mở tivi, bài múa mở màn “Về nhà ăn tết” đã chuẩn bị kết thúc.
Giang Mộ Hành uống vài ngụm nước rồi sải bước vào phòng vệ sinh.
Yến Hảo kéo rèm phòng khách, ngồi xuống ghế sofa ăn khoai nướng xem chương trình, chuyện Giang Mộ Hành say xe thật không dễ giải quyết.
Không gấp được, chỉ có thể từ từ điều chỉnh.
Cách lớp túi nilon, Yến Hảo bóc ít vỏ khoai, dùng thìa múc một miếng thơm phức vàng óng.
Ngay khi đang thổi, cậu nghe thấy tiếng hô trong phòng vệ sinh.
“Yến Hảo, cậu vào đây.”
“Sao thế?”
Yến Hảo bước đến mở cửa: “Nôn rồi hay sao?”
Giang Mộ Hành ra hiệu cho cậu nhìn mặt sàn đầy nước.
Yến Hảo giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Mộ Hành chỉ vòi nước: “Lúc tôi vô, vòi nước thì đang mở, bồn rửa thì đầy nước.”
Yến Hảo vô thức hỏi: “Ai là người cuối cùng sử dụng nhà vệ sinh?”
Giang Mộ Hành nhìn cậu.
Yến Hảo cũng nhìn sang, đối mặt với hắn, vô tội vô cùng: “Là tôi à?”

Mặt Giang Mộ Hành không một gợn sóng, mím hai mảnh môi lợt, không nói lời nào.
Yến Hảo tự động bỏ chữ “à”: “Là tôi.”
Ánh mắt Giang Mộ Hành đầy nghiêm khắc.
Yến Hảo rụt cổ, cố gắng lấy lòng hắn: “Hôm nay là ba mươi tết.”
Giang Mộ Hành đến gần cậu.
Yến Hảo lùi lại hai bước, lưng dựa vào khung cửa: “Bây giờ đang phát sóng Đêm hội mùa xuân, cậu nghe chút đi, người chủ trì đang nói lời chúc mừng, nói cũng kha khá rồi.”
Giang Mộ Hành tiến tới trước mặt cậu.
Yến Hảo tung phù bảo mệnh: “Tôi thích cậu.”
Đường nét gương mặt Giang Mộ Hành mềm mại trong nháy mắt, bất đắc dĩ nói: “Lãng phí rất nhiều nước, về muộn hơn nữa thì chắc ngập nhà vệ sinh.

Sau này đừng bất cẩn thế nữa.”
“Nghe lãnh đạo.” Yến Hảo thở phào.
.
Yến Hảo giúp Giang Mộ Hành dọn dẹp xong sàn phòng vệ sinh, khoai lang cũng sắp nguội lạnh.

Cậu hít một hơi chén hết, thoả mãn vùi trong ghế sofa.
Nhân sinh có truy cầu lớn lao thì cũng phải có truy cầu nhỏ bé.
Một củ khoai nướng vào bụng, gió lạnh tối nay đáng giá.
Yến Hảo móc viên ngọc nhỏ và chiếc nhẫn treo trên sợi dây, lần lượt hôn lên, chúc mừng năm mới.
Giang Mộ Hành ngồi xuống, Yến Hảo chẳng thèm nghĩ ngợi dính vô, tay chân quấn lấy hắn.
“Sáng mai đi thắp hương nha.”
Giang Mộ Hành với lấy điều khiển từ xa chỉnh âm lượng nhỏ xuống: “Thắp hương gì?”
Yến Hảo sờ vết chai trên tay Giang Mộ Hành: “Thắp cây hương to nhất, tôi muốn xin Phật Tổ phù hộ tôi thi đại học.”
Sắc mặt Giang Mộ Hành đen kịt, hoàn toàn không thể tán đồng cách làm của cậu: “Chẳng thiết thực bằng làm thêm mấy câu hỏi.”
“Đề cần làm, hương cũng cần thắp.” Yến Hảo ngả xuống đùi hắn, ngửa mặt nhìn hắn, “Thi đậu đại học A rồi, tôi đi trả lễ ngay.”
Giang Mộ Hành không nhiều lời: “Tuỳ cậu vậy.”
“Chuyện gì xảy ra thế.”
Yến Hảo ngồi dậy, nét mặt nghiêm túc, “Lớp trưởng, sao cậu ngày càng không có nguyên tắc vậy?”
“Đừng lộn xộn.” Giang Mộ Hành bóp bờ eo thon của cậu, “Xem Đêm hội đi.”
Tiểu phẩm “Phòng tân hôn” kết thúc, ca khúc “Giữa ngày xuân” cất lên.
https://youtu.be/uNtk0BSR9rE
Nặng trĩu, chấn động, chuyên tâm, dũng cảm.
“Nếu có một ngày tôi già đi không nơi nương tựa, hãy cho tôi ở lại quãng thời gian ấy…”
Yến Hảo hát theo câu điệp khúc, víu vai Giang Mộ Hành, im lặng chăm chú nhìn sườn mặt Giang Mộ Hành.
Si dại và nồng nhiệt tràn lan ra ngoài, từng chút chảy vào trong mắt, cực kỳ lấp lánh động lòng người.
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc nghe nhạc.

Vài giây lát sau, hắn nghiêng người sang, bịt kín mắt Yến Hảo.
Yến Hảo không nhìn thấy gì: “Làm sao?”
Giang Mộ Hành không lên tiếng.
Yến Hảo cười xích lại gần, bờ môi đỏ hồng hơi vểnh, âm cuối mềm nhũn: “Muốn hôn tôi?”
Giang Mộ Hành mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Không hôn.”
Yến Hảo không hài lòng với câu trả lời này, cậu dùng đầu gối cọ Giang Mộ Hành: “Thế cậu bịt mắt tôi chi?”
Giang Mộ Hành cúi thấp đầu, ghé bên tai cậu thở: “Cậu nhìn đến mức tôi cứng rồi.”
“…”
Hô hấp Yến Hảo nhanh hơn một chút, cậu li3m môi dưới: “Vậy tôi…”
Vừa nói hai chữ thì môi bị cắn, cậu tức khắc nói không nên lời.
Tiếng hát trên tivi không dừng lại, ca sĩ vẫn đang hát banh họng.
Trước tivi có hơi thở nặng nề, xen lẫn tiếng rên nhỏ bé lại quấn hút.
Giang Mộ Hành vùi đầu trong cổ Yến Hảo hôn.
Toàn thân thiếu niên run rẩy, ngón tay cuộn tròn đâm vào ghế sofa, đầu ngón tay phiếm hồng, tiếng thở khẽ đứt quãng tràn ra.
Khó chịu, xẩu hổ, lại khoan khoái, phấn khích cực độ..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.