Yêu Đương Đứng Đắn

Chương 86: Chương 86



Giang Mộ Hành kinh ngạc nhìn Yến Hảo, dáng vẻ có chút khờ.
“Khi say đáng yêu làm sao.”
Yến Hảo thở dài ngồi dậy, ôm chặt lấy Giang Mộ Hành: “Phải khiến cậu uống nhiều rượu hơn thôi.”
“A không được, làm thế tổn hại sức khoẻ.”
Yến Hảo sờ tóc Giang Mộ Hành như sờ chó: “Sau này cậu nên uống ít rượu, tận lực đừng hút thuốc lá.

Nếu như công việc cần, cũng nhất định phải kiềm chế.”
Giang Mộ Hành áp trán vào bờ eo mềm mảnh của cậu.
Yến Hảo hơi ngửa ra sau, rũ mắt nhìn hắn: “Nghe thấy không?”
Mắt Giang Mộ Hành khép lại.
“Đừng ngủ mà.” Yến Hảo lắc vai hắn, “Lát nữa hẵng ngủ, vẫn chưa tắm đấy.”
Giang Mộ Hành dúi đầu vào trong quần áo cậu.
“Anh ơi anh à, cho dù anh không tắm rửa cũng không thể ngủ ở đây, em không có cách nào mang anh vào phòng đâu.

Anh cao hơn em cả khúc dài, em làm không được.”
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành chẳng phản ứng tí gì, định đẩy hắn ra chút, không đẩy được, lại đẩy một xíu, rồi bị siết chặt hơn.
“…”
Say chẳng những đáng yêu, còn dính người.
Tim Yến Hảo muốn tan chảy, cho uống ly nước mật ong cả buổi trời, cuối cùng cũng dỗ dành uống vào được.
.
Nước mật ong không có tác dụng gì.
Cũng may Giang Mộ Hành say rồi rất ngoan, không làm ầm không khóc không la, không say bét nhè đập phá đồ đạc.

Chỉ ngồi yên, gọi Yến Hảo, nhìn Yến Hảo.
Dường như ý thức của hắn đã bị cồn cuốn đi, chỉ có một Yến Hảo là rõ ràng, là hoàn hảo.
Yến Hảo li3m môi dưới phát khô, cơ hội tốt như vậy, có ngu mới bỏ qua.

Cậu ho hai tiếng hắng giọng: “Tôi muốn hỏi cậu vài chuyện.”
Giang Mộ Hành không phản ứng.
Yến Hảo xáp lại gần, nhìn thấy bản thân trong con ngươi có phần nhạt của hắn, xảo quyệt lại háo hức: “Cậu thích tôi ở điểm nào?”
Giang Mộ Hành vẫn không phản ứng.
“Tôi muốn hỏi cậu là,”
Yến Hảo đổi sang ngôi thứ ba, tâm tư nhỏ không giấu được nhảy lên: “cậu thích Yến Hảo ở điểm nào?”
Hàng mi dài dày của Giang Mộ Hành chầm chậm chớp một cái: “Tốt.”
Tim Yến Hảo đập hẫng một nhịp, chưa bao giờ biết rằng con chữ đơn giản này lại khiến người ta cảm động hơn cả lời ngon tiếng ngọt.

Cậu đỏ mặt, khe khẽ hỏi: “Tốt ở chỗ nào?”
Khoé môi Giang Mộ Hành cong cong, chứa đựng một nụ cười: “Đều tốt.”
Yến Hảo nhìn mà ngây người: “Vậy…!Vậy cậu có từng giận cậu ấy không?”
Đôi mày sâu và sắc nét của Giang Mộ Hành lồng thêm một lớp hoang mang.
Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành không chớp mắt: “Tức là cậu ấy có từng làm chuyện gì khiến cậu thất vọng không?”
Giang Mộ Hành không do dự một khắc: “Có.”
.
Yến Hảo suýt không thốt nên lời, cậu nín thở: “Chuyện gì?”
Đôi mắt Giang Mộ Hành cụp xuống, trầm mặc thật lâu, khàn giọng mở miệng: “Cậu ấy không còn nhớ tôi.”
Yến Hảo trông thấy mất mát trên khuôn mặt hắn, đầu cậu vang lên tiếng ầm rồi trống rỗng.
Giang Mộ Hành đột nhiên kêu lên: “Yến Hảo ơi?”
Yến Hảo vội nói: “Tôi đây.”
Giang Mộ Hành mím bờ môi mỏng, nhướng mày, dáng vẻ có đôi phần tủi thân: “Tôi khó chịu.”
Yến Hảo vừa khinh bỉ mắng mình rằng giờ này còn muốn chụp ảnh làm kỷ niệm, vừa nhanh chóng đỡ Giang Mộ Hành dậy: “Có phải muốn nôn không? Tôi dẫn cậu vào phòng vệ sinh.”

Giang Mộ Hành vào trong liền nôn.
Yến Hảo vỗ vỗ tấm lưng phập phồng không ngừng của hắn, bị hắn đẩy ra.
“Đừng nhìn.” Giang Mộ Hành nói.
Vẻ mặt Yến Hảo dở khóc dở cười, tên nhóc này say rồi vẫn nhớ chút vụn vặt này, lúc nôn không muốn cậu nhìn thấy.
“Sĩ diện vậy sao.”
“Tôi lại chẳng chê cậu.”
Yến Hảo nói nhỏ hai câu, rót nước vào cốc cho hắn súc miệng.
Giang Mộ Hành nôn xong, Yến Hảo đỡ hắn lên ghế sofa nằm một lát, có vẻ ý thức của hắn tỉnh táo hơn, nói muốn tắm rửa.
Yến Hảo hỏi hắn được không.
Giang Mộ Hành gật đầu, ngoại trừ tóc hơi rối, vành mắt vẫn nóng đỏ thì cái khác đều bình thường.

Bước chân của hắn xem chừng rất ổn định, chỉ là vào phòng tắm quên mở vòi sen, cứ thế ôm quần áo sạch sẽ đứng.
Yến Hảo không yên lòng nên đi theo: “…”
“Không được thì không được, cậy mạnh để làm gì.” Yến Hảo đặt quần áo sạch sẽ của hắn lên kệ, mở vòi sen ấm, “Bạn trai cậu không thể tắm cho cậu chắc?”
Đằng sau không có tiếng động.
Yến Hảo nhìn ra sau, thấy Giang Mộ Hành vẫn còn đứng, mắt nhìn xuống gạch sàn, có vẻ thất thần.
Cậu đang định nói chuyện thì bị đẩy lên tường, lồng ngực dày nóng hừng hực áp lên cậu, gáy bị ngậm lấy, vừa đau vừa tê dại.
“Shh…!Tắt vòi sen trước đã…!Quần…!Ư…”
.
Cuối cùng Yến Hảo được Giang Mộ Hành bế ra ngoài.
Lúc đó đã hơn một giờ sáng, trời tối người yên.
Một lần tắm tắm gần ba tiếng, tắm cách quãng, sức cùng lực kiệt.
Yến Hảo vừa chạm vào gối đầu là lại không được, toàn thân cứ như bị xe đẩy cán tới cán lui, khắp xương cốt run rẩy lung lay, sắp tan ra thành từng mảnh.
Giang Mộ Hành nằm cạnh uống nhiều quá, lại sảng khoái dễ chịu một phen nên rất nhanh đã ngủ.
Nhiệt độ điều hoà rất vừa tầm, rèm cửa kéo vô cùng kín, ánh trăng bị ngăn trở ở ngoài, chỉ có quầng sáng cực kỳ yếu ớt rướm vào trong.
Trong phòng mờ ảo.
Yến Hảo bắt đầu bùi ngùi, căn chung cư này cậu ở ba năm, chứa đựng tất cả tuổi trẻ ngây thơ của cậu, chứng kiến cậu yêu thầm tu thành chính quả, tình cảm từ đơn phương thành biến thành song phương.
Nơi này chật ních những dấu vết sinh hoạt của cậu và Giang Mộ Hành.
Ở lâu, Yến Hảo không muốn chuyển, nhưng không chuyển đi không được.

Cậu muốn đến thành phố A cùng Giang Mộ Hành, chuyển vào nhà mới, tạo nên dấu vết mới, bắt đầu cuộc sống mới.
Mọi thứ đều sẽ càng tốt hơn.
Yến Hảo trở mình mặt hướng Giang Mộ Hành, thi thoảng sờ yết hầu hắn.
Đại học hẳn dư dả tự do hơn so với cấp ba, phải yêu đương thật tốt, cũng phải học chuyên ngành thật tốt.
Giang Mộ Hành khẳng định sẽ đi làm thêm, khoản tiền của cô Quế chỉ có thể một khoảng thời gian để tạm nghỉ, và trả bớt một phần nợ mà thôi.
Chỉ có điều…
Yến Hảo bĩu môi, đến nay Giang Mộ Hành vẫn không nói với cậu mấy về phương diện đó của kế hoạch, không biết là tính thế nào.
Nếu có thể, cậu cũng muốn tìm việc, phụ giúp Giang Mộ Hành.
Chỉ muốn dính vô.
Cơ thể Yến Hảo ngắc ngoải, tư duy lại rất sinh động.

Cậu suy nghĩ miên man, lăn qua lộn lại trong lòng Giang Mộ Hành, chốc lát sau lẩm bẩm: “Giang Mộ Hành, bụng tôi đau.”
Giọng không lớn, mềm nhũn, nũng nịu.
Giang Mộ Hành nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, tay lại chính xác không sai sót sờ lên bụng cậu, đặt bàn tay khô ráo lên, xoa xoa, đắp lên.
Yến Hảo có phần sững sờ, nắm lấy tay Giang Mộ Hành, đầu ngón tay luồn vào giữa kẽ tay hắn, cùng hắn đan xen mười ngón.
“Có phải chưa móc sạch ra không?”
Hơi thở Giang Mộ Hành nóng rực hôn lên tai cậu: “Sạch rồi.”
Yến Hảo nhột mà run rẩy một hồi: “Vậy sao tôi…”
Giang Mộ Hành kéo cậu vào lồng ngực, giọng mơ hồ đục khàn: “Ăn nhiều.”
Yến Hảo: “…”

.
Hôm sau Giang Mộ Hành tỉnh dậy, nhức đầu đến độ mặt tái xanh, đáy mắt có tơ máu, trạng thái sau khi say hiện ra hết toàn bộ.
Yến Hảo vùi mình trong chăn giải nhiệt nhìn hắn thay quần áo: “Cậu biết bộ dạng mình khi say ra sao không?”
Giang Mộ Hành cởi cúc áo ngủ, không để ý tới.
Yến Hảo thở dài một hơi, ngập ngừng: “Cậu khóc.”
Giang Mộ Hành vẫn không để ý tới như cũ.
“Không tin?”
Yến Hảo lại than thở: “Cậu không thể tỉnh dậy rồi quên, và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đúng không? Tối qua cậu khóc rất nhiều.”
Giang Mộ Hành cởi áo ngủ, khoác áo thun trắng lên người.
Mắt Yến Hảo dán vào cơ tay khi thì kéo giãn, khi thì buộc chặt lúc đang sửa sang áo thun của hắn.
Rất có sức bật và đầy nội lực, có thể bế cậu làm rất lâu.
Yến Hảo nuốt nước bọt, dùng ánh mắt cực nóng liếm hắn: “Phải rồi, nãy tôi nói đến đâu vậy?”
Giang Mộ Hành thay quần tây thường: “Khóc rất nhiều.”
“A đúng rồi…!Đúng đúng, cậu khóc rất nhiều.” Yến Hảo cảm giác động tác cài cúc quần của hắn gợi cảm chết người, nhìn mà toàn thân khô nóng, đầu óc choáng váng, “Cậu khóc rồi ôm chầm tôi, bảo tôi đừng rời khỏi cậu.”
Không nhìn ra cảm xúc trập trùng gì trên mặt Giang Mộ Hành: “Chỉ mấy thứ này?”
“Đương nhiên không chỉ vậy.”
Yến Hảo nhìn sườn mặt rõ nét của hắn, nói như thật: “Cậu nói cậu yêu tôi, yêu mọi ưu điểm khuyết điểm của tôi.

Còn nói không có tôi là không được, không sống nổi.”
Môi mỏng Giang Mộ Hành mấp máy: “Đèn chỉ đường.”
Yến Hảo không nghe rõ: “Sao?”
Giang Mộ Hành gấp đồ ngủ đặt lên giường: “Dậy đánh răng rửa mặt.”
Yến Hảo duỗi tay khỏi chăn, dang ra với hắn: “Cậu bế tôi đi.”
Giang Mộ Hành khom lưng, cánh tay vòng qua bên hông cậu, ẵm cậu rời ổ chăn như ẵm trẻ con.
Yến Hảo cọ miệng mình lên chiếc cằm lún phún râu của hắn: “Cậu còn đánh tôi nữa.”
Giang Mộ Hành ẵm cậu vào phòng vệ sinh, ngữ điệu nhẹ nhàng lười biếng: “Điểm này tôi có ấn tượng, tôi thừa nhận.”
Yến Hảo nói bừa, nghe hắn đáp lại như thế thì đơ.
“Tôi đã đánh cậu.” Giang Mộ Hành hôn lên dấu vết sẫm màu trên cổ cậu, giọng điệu như trần thuật sự thật, bình thản lại nghiêm cẩn, “Dùng súng.”
“…”
Đầu Yến Hảo hiện lên một lời âu yếm chẳng biết từng gặp ở đâu, họng súng của tôi vĩnh viễn nhắm vào em.
Thực sự là nổi da gà rụng đầy đất, mất hết cả liêm sỉ.
.
Trước khi thi tốt nghiệp, ngày nào Yến Hảo cũng toàn ôn tập ôn tập ôn tập, cảm giác thời gian không đủ dùng, một ngày dài hơn hai mươi bốn giờ đã tốt.
Thi tốt nghiệp xong, cậu cảm thấy thời gian một ngày trở nên dài đằng đẵng, dài đến mức khiến đôi khi cậu xem điện thoại, xem sắc trời sẽ nảy sinh cảm giác “Sao trời còn chưa tối”.
Giang Mộ Hành xếp gọn từng quyển sách vào trong thùng, xếp đầy một thùng thì dùng băng dính bán lại.
Yến Hảo lưng tựa nệm êm, trên đùi đặt bát nho, vừa ăn vừa nói mãi: “Thi xong rồi, không cần làm đề, cũng không cần học công thức, chán quá đi.”
Giang Mộ Hành chỉ vào đống bài thi đang bày bên cạnh: “Chán thì dọn dẹp đống này lại.”
“Đừng, tôi không làm đâu.” Yến Hảo lắc đầu như cái trống lắc, “Tôi nói linh tinh thôi, cậu không cần phải để ý đến tôi.”
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái: “Không phải toàn bộ đều là bài làm của cậu sao.”
“Thì bởi vì vậy, tôi mới không chịu nổi, tôi có bóng ma tâm lý.” Yến Hảo vùi mình trong ghế sofa, “Đừng nói là bài thi, đến cả sách tài liệu, bút gel gì đó, thi xong tôi đều không muốn đụng.”
Động tác xé băng kính của Giang Mộ Hành khựng lại, hắn ném dao lên sách, trầm mặc chốc lát: “Nếu tôi không chọn đại học A mà chọn đại một trường nào đó trong nước, cậu sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Yến Hảo lập tức sửa lại: “Đại học A là do tôi chọn mà.”
Cậu ôm bát trượt xuống ghế sofa, ngồi bên cạnh Giang Mộ Hành: “Tôi thích, nên cậu mới chọn đúng chứ?”
Giang Mộ Hành cau mày: “Ngồi lên.”
“Xuống cũng xuống rồi.”
Yến Hảo không phối hợp, cậu cầm một quả nho đưa đến bên miệng Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành cúi chếch đầu nhìn cậu.

Yến Hảo ngẩng mặt lên cười: “Muốn tôi đút cho cậu ăn bằng miệng?”
Giang Mộ Hành thản nhiên nói: “Không cần.”
Tư thái rất không bị lay động, chỉ là tai có hơi đỏ, còn tỉnh rụi cúi thấp đầu trước mặt Yến Hảo.
“À, thôi được rồi, tôi tự ăn.”
Yến Hảo giả bộ như không thấy.

Cậu vừa bỏ nho vào trong miệng, đã bị Giang Mộ Hành nắm mặt.
Quả nho bị cuốn đi mất giữa nụ hôn sâu.
.
Yến Hảo lên QQ vào nhóm chat xem, phát hiện tin nhắn gần nhất vẫn là tối qua.
Dương Tùng và Tống Nhiên tám phần mười là theo mọi người chơi suốt đêm, giờ này vẫn chưa khôi phục sức sống.
Hạ Thuỷ cũng không online.
Yến Hảo nhàn rỗi rời khỏi, lướt tin tức tin vịt một hồi vẫn nhàm chán, cậu mở tivi kiếm kênh: “Tôi cảm giác thành tựu lớn nhất đời này của tôi…!hẳn chính là thi đậu đại học A.”
Giang Mộ Hành chưa phản ứng gì, cậu đã tự sửa lời: “Không đúng, là làm bạn trai cậu.”
Yến Hảo dựa vào người Giang Mộ Hành, không buông tha: “Cậu nói xem có đúng không?”
Giang Mộ Hành đẩy thùng giấy sang một bên, kéo một cái rỗng về: “Đúng.”
Yến Hảo thoả mãn xem phim.
Có một bộ phim kinh dị máu me hồi hộp chiếu năm nay, đoạn nhạc gây sợ sệt, ống kính đột ngột rút ngắn, mặt diễn viên bị phóng to, mắt như đang nhìn chòng chọc vào người trước tivi.
Yến Hảo ăn nho, ngay khi đang xem hăng say, bên tai thình lình vang lên giọng Giang Mộ Hành: “Đổi kênh khác.”
“Sao kêu tôi đổi kênh?”
Yến Hảo có một phỏng đoán kỳ dị, cậu quay đầu hỏi dò gmg: “Cậu sợ?”
Giang Mộ Hành mặt không cảm xúc.
Yến Hảo đưa mặt mình đến dưới ngay mắt hắn, nhìn hắn từ khoảng cách gần: “Sợ thật hả?”
Giang Mộ Hành mím môi, không nói một lời.
Yến Hảo gãi gãi chóp mũi, tối qua trông thấy mặt say rượu của ban trai, hôm nay biết hắn sợ xem thể loại phim này, nhát gan.
Thoắt cái rõ ngay hai chuyện trước đây không hiểu.
Phát triển gì đây? Ông trời phát kẹo rồi.
Yến Hảo đổi kênh xem cái khác, thì thầm: “Nói mới nhớ, thứ tôi thích, hình như cậu đều không thích.”
“Giang Mộ Hành, cậu nói xem hai ta có thể ở bên nhau, chứng tỏ gì?”
Yến Hảo tự hỏi tự trả lời, vẻ mặt đầy cảm xúc: “Chứng tỏ là do số mệnh an bài.”
Giang Mộ Hành bận bịu thu dọn bài thi dưới sàn.
Yến Hảo đá đá chân hắn: “Bạn trai, nói gì đi.”
Giang Mộ Hành nói: “Đúng.”
Yến Hảo nhoẻn khoé môi: “Cầm cái gì, không vứt cây ruột bút rỗng nào hết, cất vào để trong thùng.”
Mặt Giang Mộ Hành đen kịt: “Giữ chờ tăng giá trị?”
“Không phải, đây gọi là sinh tình cảm.

Vả lại,” Yến Hảo cười nói, “tương lai khi chúng ta già rồi, không có gì có thể đếm chơi, ngăn ngừa alzheimer.”
Giang Mộ Hành: “…”
.
Lúc màu sắc nơi chân trời trở nên phong phú nhất, Yến Hảo nhận cuộc gọi từ ba cậu, định hỏi đang làm gì thì bị giành trước một bước.
Yến Hảo ôm gối nằm trên ghế sofa: “Con đang xem phim.”
Yến Minh Thành nói: “Rảnh rỗi vậy sao?”
Yến Hảo gối đầu lên cánh tay, ngoẹo cổ nhìn Giang Mộ Hành đang đưa lưng về phía mình sắp đồ dùng học tập: “Con đã thi xong hết rồi, không thể nào rảnh ư?”
Yến Minh Thành hỏi: “Giang Mộ Hành đâu?”
Tối qua Yến Hảo không ngủ bao nhiêu, cộng thêm chơi đùa nhiều nên rất buồn ngủ, tinh thần uể oải ngáp một cái: “Đang dọn đồ đạc giúp con.”
“Sách vở bài ghi ba năm cấp ba gì đó, nhiều lắm, cậu ấy đều giúp con làm.”
Yến Minh Thành ở đầu kia không tiếng động, tựa hồ là muốn nói điều gì, nhưng đắn đo.
Lòng Yến Hảo nảy lên một suy đoán, cậu thêm chút tinh thần: “Ba, có phải ba muốn hỏi con thi thế nào không?”
Yến Minh Thành hừ lạnh: “Con thi có được hay không không phải việc của ba.”
Yến Hảo từ tốn: “Thật sự không hỏi?”
Điện thoại im lặng vài giây, truyền đến tiếng vang lanh lảnh của chiếc bật lửa kim loại, giọng Yến Minh Thành xen lẫn bên trong: “Cậu con muốn biết tình hình thi đại học của con, cậu nhờ ba hỏi con xem.”
Yến Hảo ngạc nhiên kéo dài giọng: “À, là cậu con nhờ ba hỏi ạ.”
Một khắc sau, cậu dùng giọng điệu hết sức khó hiểu: “Vậy sao cậu không trực tiếp gọi điện thoại cho con?”
Yến Minh Thành suýt nữa bị sặc khói thuốc, với cái kiểu nhây nhưa này của con trai thì nôn nóng bất an chờ điểm ở chỗ nào.

Ông xoa bóp mũi, thở ra một hơi: “Ba thấy cũng không cần phải hỏi.”
“Phải hỏi chứ.” Yến Hảo nói, “Chuyện thi đại học lớn như vậy, làm phụ huynh không thể không hỏi.”

Sắc mặt Yến Minh Thành đen kịt: “Gọi video.”
Yến Hảo gãi trán: “Dạ.”
Dứt lời cậu định vào phòng mở máy tính, bỗng nhớ ra rằng trên cổ mình toàn dấu vết.
Mấu chốt là cậu thậm chí không có áo cổ cao, từ nhỏ đến lớn đều không thích mặc, cảm giác cổ bị siết đến hoảng, hít thở không thoải mái, cho nên không có một chiếc nào.
Giang Mộ Hành cũng không có.
Muốn che cổ, Yến Hảo chỉ có dùng khăn quàng cổ.
Hè nắng chang chang đeo khăn quàng cổ, đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Yến Hảo ngồi về trên sofa: “Ờm, ba ơi, hay khỏi gọi video đi.”
Yến Minh Thành đột ngột nói: “Con đưa điện thoại cho Giang Mộ Hành.”
Sắc mặt Yến Hảo thay đổi, không thể nào, mới thế ba cậu đã phát hiện rồi ư? Thần vậy luôn? Cậu có để lộ gì không?
Có để lộ gì đâu đúng không?
Yến Hảo luống cuống, cậu gãi mặt gãi tai: “Ơ kìa ba, hiện tại ba có gì không thể nói với con sao?”
Thái độ Yến Minh Thành nghiêm khắc lạnh lẽo cứng rắn, không cho từ chối: “Ba đếm đến ba, nó không nghe điện thoại, ba gọi thẳng ngay vào điện thoại nó.”
.
Yến Hảo chẳng những bị ba ruột cậu cắt đứt đường lui, mà còn bị uy hiếp trắng trợn, cậu đành phải đưa điện thoại cho Giang Mộ Hành.
“Ba tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Giang Mộ Hành ngừng làm việc, nhận điện thoại đứng dậy ra ban công nghe, Yến Hảo muốn đi theo thì bị ánh mắt hắn ngăn cản.
Yến Hảo thấp thỏm quan sát Giang Mộ Hành, thấy hắn vừa cúp máy là hỏi liền: “Sao rồi? Ba tôi nói sao?”
Giang Mộ Hành đưa điện thoại cho cậu: “Không nói gì.”
Yến Hảo không tin, giọng điệu và phản ứng của ba cậu trong điện thoại chính là khác thường trước giông bão, không thể nào có chuyện đơn giản như vậy.

Cậu liếc trộm Giang Mộ Hành, ấp úng.
“Có phải ba tôi…!Ờm…!Phát hiện chúng ta…!Thì là…”
Giang Mộ Hành không chờ Yến Hảo nói hết đã lên tiếng: “Ừm.”
Yến Hảo nghe vậy, mặt thoắt cái đỏ lên: “Cái đệt, ba tôi cũng quá…”
Giang Mộ Hành đảo mắt qua.
Yến Hảo nhận ra rằng mình nói tục, lập tức cúi gằm đầu.
Cuối cùng nhịn không được yếu ớt đến một câu: “Tôi cũng chỉ là thán từ, cậu là động từ.”
Nói xong, cậu vẫn không quên bổ sung tổng kết: “Cả vú lấp miệng em.”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo nắm tay Giang Mộ Hành đặt lên đùi: “Ba tôi biết xong có nói gì không? Dạy cậu?”
Giang Mộ Hành chỉ nói: “Nên vậy.”
Yến Hảo phút chốc thừ người, cụp mắt đánh đàn trên đùi hắn.
“Vậy sao ba tôi không nói với tôi, nhất quyết một mình tìm cậu dạy bảo, rõ ràng tôi cũng là người trưởng thành, hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Giang Mộ Hành đem những quyển truyện tranh cậu mua trong năm cấp ba đến trước mặt cậu, gõ hai cái: “Người trưởng thành, chịu trách nhiệm đi.”
“…”
Yến Hảo vịn vai Giang Mộ Hành, chậm rãi đứng dậy: “Ây dà, đến giờ nấu cơm tối rồi, tôi đi xem trong tủ lạnh có món gì không.”
Giang Mộ Hành ngước mắt: “Cậu nấu?”
Miệng Yến Hảo giần giật, điềm tĩnh trả lời: “Cậu dám ăn, thì tôi dám nấu.”
Giang Mộ Hành bình tĩnh quyết đoán: “Xem như tôi chưa nói gì.”
________________
Editor_lải_nhải_nhiều_ghê:
À, hôm nay mình mới phát hiện ra ngay cả bộ truyện đã gắn chữ “đứng đắn” ngay tên này cũng bị biên tập Tấn Giang sờ gáy mọi người ạ.

Cụ thể là một số chương bị bắt sửa do tình-tiết-mà-ai-cũng-biết-là-tình-tiết-gì-đó.

Vâng, thậm chí không phải sửa từ thịt ngon nước đậm đà sang nước lèo béo ngậy đâu, mà chính là sửa từ món canh hầm xương nhưng mới hầm được khoảng mười lăm phút sang nồi nước mới sôi mẹ chưa kịp thả xương thêm gia vị ấy ạ.

Ừ thì nói thế có hơi quá, cùng lắm cũng kịp bỏ hạt nêm rồi.
Mình chỉ dò một số chương có mùi bị sửa vì chứa tình-tiết-kia thôi.

Thực ra không phải chương nào sửa cũng là do có tình-tiết-kia mà còn là vì tác giả bổ sung, chỉnh lỗi chính tả đồ, fix bug,…!Nói chung mình chỉ đem các tình-tiết-kia về thay thế cho bản sửa mới nhất, không động mấy chỗ khác.

Nó không ảnh hưởng đến cốt truyện nên các bạn cứ yên tâm nhé vì các bạn đã đang đọc bản xem như hoàn chỉnh nhất rồi (nếu tác giả không trồi lên sửa thêm cái gì đó).
Không sửa nhiều lắm, chỉ là nó khiến truyện đúng với cái tên của nó hơn, bạn Yến và bạn Giang bớt “không đứng đắn”.

Chương mà mình nghĩ chắc chắn đã bị quan trên ngó đến là chương 85 – chương “bóc tem” đầy mãnh liệt, liệt luôn gần một ngày của bạn Yến, thì không ngờ, không ngờ, không ngờ lại không hề có thêm chi tiết mờ ám gì cả!!! Có sửa đấy, xoá dòng viết mắt Dương Tùng bị đỏ =)) Chương các bạn vừa đọc xong mới chính là chương bị xoá nhiều chi tiết này kia nhất =)).


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.