Vào lúc Hạ Quý còn rối rắm không biết nên ăn gì, Phó Dụ đã gọi người phục vụ tới, nói một tràng các món cô thích ăn.
“Em xem còn muốn ăn gì không?”
Cô muốn ăn rất nhiều, nhưng chỉ có hai người không thể gọi nhiều quá.
Phó Dụ còn đang uống thuốc, không thể vì cô mà phóng túng được, cho nên cô mới rối rắm như vậy.
“Em cứ xem từ từ, anh đi lấy nước chấm.”
“Sao anh biết em thích cái này?” Thấy Phó Dụ bê hai đĩa nhỏ về, Hạ Quý kinh ngạc hỏi.
Phó Dụ nhướn mày không nói, Hạ Quý lại lần nữa phát hiện Phó Dụ thực sự yêu cô, chỉ cần một biểu hiện nhỏ đã biết cô thích gì ghét gì.
Ăn lẩu xong, hai người tay trong tay về khách sạn.
Bởi vì ngồi xe mệt mỏi cả ngày, hai người cũng không đi chơi mà về khách sạn nghỉ ngơi.
Tuy rằng buổi chiều mới tắm xong nhưng ăn lẩu xong cả người toàn mùi, Hạ Quý với Phó Dụ lại tắm thêm lần nữa.
Phó Dụ để Hạ Quý đi tắm trước, sau đó giúp cô sấy tóc, xong xuôi mới đi tắm.
Hạ Quý nghĩ tới Phó Dụ đối với mình tốt như vậy, cô cảm thấy mình cũng nên làm gì đó.
Cô móc từ phía dưới balo ra thứ Phó Nhuỵ đưa mình, lén lút nhìn.
Vừa nhìn lập tức đỏ mặt, cuối cùng Hạ Quý cũng không dám nhìn nữa, cầm lấy một thứ rồi lại giấu tất cả những thứ còn lại đi.
Hạ Quý cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng thay bộ đồ đó vào. Nhìn mình trước gương, mặt cô càng thêm đỏ.
Nghe tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng, Hạ Quý vội vàng tắt hết đèn, chỉ để lại hai ngọn đèn ngủ mờ ảo đầu giường.
“Hạ Hạ, em ngủ rồi à?” Phó Dụ lau tóc đi ra, thấy phòng ngủ tối om, cho rằng Hạ Quý mệt mỏi quá đã ngủ mất.
Anh nhẹ bước, cầm máy sấy tới phòng khách sấy tóc, sau khi sấy khô mới quay về mép giường ngồi.
Hạ Quý nằm trong chăn đưa lưng về phía anh, chăn che kín cổ, khẩn trương vô cùng.
Đặc biệt là cảm nhận được bên kia giường lún xuống, biết Phó Dụ chuẩn bị nằm xuống, cô khẩn trương đổ mồ hôi.
“Không được khẩn trương, khẩn trương có ích gì chứ? Đã làm tới bước này rồi cứ trực tiếp làm thôi!”
Hạ Quý tự cổ vũ bản thân, Phó Dụ vừa xốc chăn lên, Hạ Quý lập tức xoay người đẩy ngã anh.
Phó Dụ sửng sốt một chút, sau đó thả lỏng cơ thể, tuỳ ý để Hạ Quý đẩy ngã mình.
“Sao vậy…”
Phó Dụ vừa định mở miệng đùa giỡn, lập tức phát hiện trang phục trên người Hạ Quý.
Cô nửa nằm trên người anh, chăn sớm đã bị xốc qua một bên, theo ánh đèn tối tăm, Phó Dụ thấy rõ bộ đồ y tá trên người cô. Bởi vì nửa nằm trên người mình, anh tinh tường thấy được khe rãnh mê người kia.
Ngực Hạ Quý nhỏ nhỏ xinh xinh, bây giờ thành như vậy ít nhiều cũng nhờ công sức vất vả mát xa của Phó Dụ.
Anh tắm xong lúc này chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, bộ ngực trần trụi cảm nhận được Hạ Quý không mặc gì bên trong bộ đồ này.
Thậm chí anh còn cảm nhận được hai hạt tiểu anh đào đứng thẳng, dụ dỗ anh mau hái xuống.
“Đồ y tá?” Một tay Phó Dụ ôn eo cô, một tay đặt trên đùi dần dần vuốt ve lên trên.
Da thịt trên tay trơn trượt, từ đùi tới mông vô cùng mềm mại.
“Phóng đãng như vậy? Bên trong gì cũng không mặc?”