“Ba…” Tuệ Nghiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình đã được trút xuống hoàn toàn. Người bị thương nặng không phải Phiến Luân, cũng không phải ba hay anh trai cô, vậy là ổn rồi. Nhưng mà… người đó là ai?
“Là do ba sơ suất, để con gặp nguy hiểm.” Dương Kha tự trách nói.
“Không phải đâu, là do con mà.” Là do cô đã quá tin người cho nên mới để mọi người lo lắng. “Sau này con ra ngoài sẽ luôn đi cùng vệ sĩ, sẽ không để chuyện tương tự diễn ra nữa đâu.”
“Ba chắc chắn là vậy.”
“Em tỉnh rồi thì ăn chút cháo nhé?” Dương Lâm mang một ít cháo trắng vào.
Lúc này, bên ngoài có tiếng ồn khá lớn, kèm theo đó là tiếng bước chân vội vã. Ai mà vô ý thức như vậy? Vào bệnh viện thì phải biết giữ im lặng chứ.
“Nghiên, em có sao không?” Dương Khanh thở không ra hơi, nước mắt lưng tròng nhìn em gái nằm trên giường bệnh. Cậu đang ở nước ngoài, vừa nghe tin em gái gặp nạn liền bắt chuyến bay về ngay trong ngày, vậy mà vẫn không kịp. “Anh vô dụng quá.”
“Thôi, anh đừng khóc mà. Nhìn đi, em có làm sao đâu.”
“Nín đi, đừng làm ồn nữa.” Ngọc Hân hơi gắt. Cô ấy lách người vào trong, xem xét tình hình của Tuệ Nghiên. “Xin lỗi, chị không giúp gì được lúc em gặp nạn.”
“Không sao đâu mà! Chị giúp em chăm sóc anh trai đã là tốt lắm rồi.” Tuệ Nghiên cười hì hì. Lúc này, chợt nhớ về người đàn ông trong cơn nguy kịch mà bác sĩ đã nhắc, Tuệ Nghiên quay người hỏi Dương Kha: “Ba, người đang nguy kịch trong phòng cấp cứu là ai vậy?”
Dương Kha và Dương Lâm nhìn nhau, phân vân không biết có nên nói hay không. Sau cùng vẫn là Dương Lâm khó khăn mở lời: “Là… Hứa Minh Triệt.”
Sau khi Phiến Luân vừa bế theo Tuệ Nghiên chạy ra ngoài, Minh Triệt chưa kịp thoát thân thì bị một thanh gỗ rơi xuống, đè lên hai chân. Hắn chưa kịp thoát thì vụ nổ diễn ra…
Tuệ Nghiên che miệng, thảng thốt kinh ngạc. Cô không ngờ tới hắn lại có thể làm như vậy, gần như muốn hi sinh cả mạng sống vì cứu cô.
“Chúng ta nợ hắn một ân tình.” Dương Kha xao đầu con gái, trấn an. “Cậu ta sẽ không có việc gì đâu, con hãy tịnh dưỡng cho tốt, đừng phụ công những người đã cố cứu con ra.”
“Ba, còn anh Luân…”
“Cậu ta ở ngay bên cạnh. Chờ thêm ít ngày nữa là có thể gặp. Giờ thì em ăn cháo đi.” Dương Lâm mở nắp, cẩn thận thổi từng thìa cháo kề đến bên miệng em gái. Phần bụng của Tuệ Nghiên bị tổn thương, tạm thời chỉ có thể ăn thức ăn mềm, dễ tiêu hóa. “Anh… em muốn tự ăn.”
“Đưa cho ba.” Thấy cô không chịu ăn, Dương Kha giành lấy phần cháo trong tay Dương Lâm, cẩn thận đút cho cô. “Không được cãi lời, ngoan ngoãn ăn cho hết.”
———————————–
Nằm trên giường một ngày một đêm, Tuệ Nghiên đã có thể xuống giường đi lại. Cô nằng nặc muốn đi xem tình hình của Phiến Luân, hết cách, Sở Y đành dắt cô sang phòng bệnh bên cạnh.
Anh bị phỏng ở sau lưng, trong một thời gian chỉ có thể nằm sấp hoặc nằm nghiêng, miễn là không đụng đến vết thương. Ngoài ra, trên người anh còn có vài vết thương nhỏ.
“Anh Luân…” Nhìn phần lưng được băng kín mít của anh, cô không khỏi xót xa. Việc này đều do cô mà ra cả.
“Em khỏe hơn chưa? Có đau ở đâu không? Sao lại sang đây rồi, lại đây nằm đi.” Anh vội vàng muốn đứng dậy, nhường chỗ nằm lại cho cô. Cố phu nhân thấy cô thì cười hiền, dắt tay cô gái nhỏ vào: “Con đã đỡ chưa? Bác hơi bận, mãi mới vào đây được, vẫn chưa có thời gian thăm con.”
“Con không sao đâu.” Tuệ Nghiên xua tay, ngồi ở ghế cạnh giường. Lưng anh như thế, chắc là đau lắm. Hai vị phụ huynh cười mỉm, đi ra ngoài để lại không gian cho đôi trẻ.
“Anh… có đau lắm không? Em xin lỗi…”
“Không sao, chút chuyện này có đáng gì đâu chữ.” Anh cười, nắm lấy bàn tay cô, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng. “Vì em, anh có thể hi sinh mọi thứ, kể cả tính mạng này.”
Tuệ Nghiên đưa tay chặn ngang miệng anh, gương mặt hơi đỏ. “Anh đừng nói linh tinh mà. Em không để anh chết đâu.”
“Vậy sau này em phải cẩn thận hơn. Chỉ cần em an toàn, anh sẽ quý mạng sống này.”
Mặt cô lại càng đỏ hơn, bàn tay chặn miệng anh cũng buông lỏng ra. “Anh… còn đau lắm không?”
“Không sao. Nhưng chắc sẽ để lại sẹo, em không chê anh chứ?” Phiến Luân cười, áp sát gương mặt lại gần cô, trong giọng nói có chút buồn bã.
“Anh lại nói linh tinh gì đấy? Em… em sao có thể chê anh… em…” Cô cúi đầu, lắp bắp nói. Gương mặt điển trai phóng đại ở ngay trước mắt, cô đánh bạo hôn một cái trên môi anh. Nụ hôn phớt qua như chuồn chuồn đạp nước, giọng nói mềm mại của thiếu nữ vang lên bên tai: “Cảm ơn anh.”
Phiến Luân giữ đầu cô lại, lấn chiếm bờ môi mềm mại, làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn, dài hơn. “Như thế là không đủ.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang không khí lãng mạn bên trong. Tuệ Nghiên ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, cúi thấp đầu để tóc hai bên rũ xuống, che khuất gương mặt đã ửng đỏ.
Người đi vào là Dương Kha, Dương Lâm và Tuấn Triết. Nhìn thấy hắn, cơn giận của Phiến Luân lại phun trào. Anh siết chặt tay Tuệ Nghiên, chất vấn: “Sao? Bây giờ lại muốn đến đây tìm cách hai em ấy?”
Tuệ Nghiên biết người đứng sau là Nhã Tịnh và Tuấn Triết, đối với người đàn ông trước mắt vừa có tức giận cũng có đồng cảm. Hắn là quá mức yêu Nhã Tịnh nên mới cố chấp làm ra việc này.
Đột nhiên, người đó quỳ xuống trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Tuệ Nghiên căng thẳng nhìn hắn, tim muốn nhảy lên tới cuống họng. Nhất định là gặp ảo giác! Một người như hắn sao có thể quỳ xuống trước mặt cô được?
“Tôi thành thật xin lỗi vì chuyện mình đã gây ra.” Tuấn Triết chậm rãi cất giọng. Tuệ Nghiên có thể nghe thấy giọng nói hắn hoàn toàn thành khẩn, không phải là bị ép buộc.
“Anh… anh đứng lên… có gì từ từ nói…” Để người ta quỳ trước mặt thế này, lỡ tổn thọ thì sao?
“Cậu có việc gì thì nói thẳng.” Phiến Luân cau mày, người này chắc chắn không phải đến đây để xin lỗi. Không lẽ… hắn muốn cầu xin thay cho Nhã Tịnh?
“Tôi biết việc mình và Nhã Tịnh làm ra là không chấp nhận nổi, nhưng tất cả đều là do tôi dung túng em ấy, chiều theo em ấy. Việc này toàn bộ là lỗi của tôi. Tuệ Nghiên… cô có thể… tha cho em ấy không?”
Tuệ Nghiên sững sờ nhìn hắn, rồi lại nhìn ba và anh hai của mình đang thờ ơ đứng cạnh. Dương thị chắc chắn không đủ sức ép để gây thiệt hại tới tập đoàn Âu Dương, nhưng Nhã Tịnh thì khác. Cô ta bây giờ vẫn chưa phải con dâu nhà họ, có một số việc Tuấn Triết không thể bảo vệ cô ta chu toàn. Đó là chưa kể đến, người nhà họ Phương và fans của Tuệ Nghiên sẽ không dễ dàng tha cho Nhã Tịnh. Một người mềm yếu như cô ta, làm sao có thể chịu nổi?
Thấy cô không trả lời, Tuấn Triết siết chặt nắm tay, bỗng nhiên dập đầu lạy, vừa dập đầu vừa nói: “Xin cô tha cho em ấy một lần! Sau này tôi tuyệt đối không để em ấy làm phiền cô nữa!”
Tuệ Nghiên hoảng loạn muốn kêu hắn dừng lại, nhưng ba người đàn ông còn lại rất thờ ơ, còn xem đây là điều hiển nhiên mà Tuấn Triết phải làm. Đúng ra người dập đầu hôm nay phải là Nhã Tịnh, nhưng hắn đã yêu cô ta tới mức này thì đành thành toàn cho hắn vậy.
“Dừng… dừng lại đi… ba…” Tuệ Nghiên nhìn Dương Kha, muốn hỏi ý hắn. Dương Kha biết con gái dễ mềm lòng, thật ra cũng sợ cô sẽ dễ dàng tha thứ. Nhưng đây là chuyện của cô, hắn không tiện xen vào, quyền quyết định vẫn nằm ở chỗ con gái.
“Cứ làm theo những gì con muốn.” Không ai trách cô, cũng không có quyền trách cô.
Tuấn Triết vẫn đang quỳ rạp dưới mặt đất, tựa như tội thần chờ đợi phán quyết của quân vương. Tuệ Nghiên thở dài, nhẹ đáp lời: “Tôi tha thứ cho cô ấy…”
Ba người đàn ông rũ mắt, kết quả không nằm ngoài dự đoán. Tuệ Nghiên vẫn là quá mức lương thiện. Đôi mắt Tuấn Triết lóe lên chút hi vọng.
“Nhưng pháp luật thì không.” Tuệ Nghiên tiếp lời. “Nhã Tịnh cần phải chịu trách nhiệm về những việc làm của mình trước pháp luật.”
Cô không biết vì sao hôm nay cô ta không tới đây, cũng chẳng muốn quan tâm vì sao cô ta không tới. Nhã Tịnh không xuất hiện nói không chừng lại là việc tốt. Cô tha thứ cho cô ta, Dương thị sẽ không truy cứu, cũng như không làm bất kì việc gì gây hại cho Nhã Tịnh. Nhưng pháp luật thì khác, Nhã Tịnh đã sai, vậy cô ta phải đền tội.
Tuấn Triết chậm rãi đứng dậy, khóe môi hơi cười dù đôi mắt vẫn có chút buồn: “Cảm ơn cô.” Nói xong, hắn cúi chào rồi rời khỏi.
Chỉ cần Dương thị không ra tay, hắn có thể bịt kín chuyện này không một ai hay biết. Dư luận không biết, vậy Nhã Tịnh sẽ an toàn được phần nào. Còn về cái luật pháp, không sao, hắn có thể chờ được…
Nhà Âu Dương sẽ giúp hắn thoát khỏi chuyện này, nhưng Nhã Tịnh thì không. Có lẽ cô ấy sẽ phải dành thời gian vài tháng đến một năm trong tù, cho tới khi hắn cứu được cô ta ra.
Đây… là cái giá phải trả?
“Có lẽ… anh sẽ đi cùng em…”