Bất kể là Đoan Mộc Điềm hay Quân Tu Nhiễm đều bị sự xuất hiện đột ngột của Phượng Lâu doạ sợ, trên thực tế sau khi nghe hắn nghiến răng nghiến lợi hổn hà hổn hển hỏi ra một câu kia thì hai người càng thêm kinh ngạc không thôi.
Hai vợ chồng nhìn hắn rồi lại nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy không hiểu.
Trầm mặc quỷ dị như vậy một hồi lâu, cuối cùng Đoan Mộc Điềm mới mở miệng: “Ngươi tìm tiểu thúc của ta làm sao lại tìm đến nơi này?”
Phượng Lâu nghe vậy hơi chậm lại, sau đó lại như con ruồi không đầu vòng hai vòng trong phòng, xác thực không tìm thấy bóng dáng Đoan Mộc Thần, mà hai vợ chồng kia cũng không có ý định ngăn cản hắn chạy loạn trong phòng bọn họ, ngược lại có vẻ hăng hái dõi theo hắn.
Hắn không khỏi bực mình vô lực, hung hăng giật góc áo hai cái giống như làm vậy có thể p.hát tiết một ít phiền muộn trong lòng.
Quân Tu Nhiễm ôm Điềm Điềm cho nàng thoải mái dựa vào người mình, ánh mắt nhìn Phượng Lâu đảo hai vòng nói: “Không phải ngươi túm nhị hoàng huynh của bổn vương xông vào đám cháy à? Sao rồi? Không bị thiêu chết?”
Ánh mắt rà soát phát hiện góc áo của hắn hơi vặn vẹo mất tự nhiên, bên cạnh vạt áo càng bị tổn hại, cho dù cũng không nghiêm trọng lắm.
A, trước nay Phượng Lâu vô cùng chú trọng hình tượng, hôm nay lại mặc kệ bản thân chật vật, mặc bộ quần áo bị lửa bén vào chạy khắp nơi?
Thật đúng là hiếm có.
Lại nói, hắn tìm Đoan Mộc Thần làm cái gì?
Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Gì mà kéo nhị hoàng huynh vọt vào đám cháy? Tối hôm qua còn xảy ra chuyện gì khác sao?”
Tối hôm qua bất giác ngủ thiếp đi, ngay cả Quân Tu Nhiễm trở về lúc nào cũng không biết, hôm nay tỉnh lại còn chưa kịp hỏi một câu xem hôm qua hắn đến Bình vương phủ điều tra thế nào thì Phượng Lâu lo lắng vọt đến, vừa mở miệng đã hỏi thăm tung tích Đoan Mộc Thần, vì vậy nàng cũng không rõ rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nghe Quân Tu Nhiễm nói không khỏi kinh ngạc.
Cộng thêm tò mò.
Phượng Lâu ở bên kia hổn hển, tinh thần có chút không tập trung, hung hăng trợn mắt nhìn Quân Tu Nhiễm, khổ nỗi Quân Tu Nhiễm căn bản không đếm xỉa tới hắn, cúi đầu thuật lại một lượt chuyện tối hôm qua cho Điềm Điềm nghe.
“Ah? Phượng tổng quản, ngài từ khi nào có con trai rồi hả?”
Đoan Mộc Điềm cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Phượng Lâu càng trở nên cổ quái, thậm chí có thể nói là quỷ dị.
Ánh mắt như lửa càn quét trên người hắn một hồi, Phượng mỹ nhân cũng cảm thấy cả người nóng ran.
Hắn không khỏi rầm rì một tiếng, giơ chân đá bay cái ghế làm hắn chướng mắt, âm dương quái khí nói: “Chỉ cho các ngươi có con trai, còn bổn vương thì không được?”
“Ngươi quả thực không được mà.”
Đoan Mộc Điềm thoải mái tựa vào ngực Quân Tu Nhiễm, ánh mắt hơi xéo, thong thả mở miệng nói.
Phượng Lâu lập tức lảo đảo, lòng tràn đầy phiền muộn làm cho hắn thiếu chút nữa phun ra một búng máu ngay tại chỗ.
Không thể phát tác với Đoan Mộc Điềm, hắn tiếp tục đá cái ghế kia xả giận, dáng vẻ hổn hển điên cuồng, hơn nữa vì tối hôm qua cả đêm không ngủ lại nhảy vào đám cháy rồi đào đất tìm người, sau lại vì tìm kiếm Đoan Mộc Thần gần như chạy khắp một vòng kinh thành cho tới bây giờ không hề nghỉ ngơi làm cho sắc mặt hắn trở nên trắng bệch tái mét, trong mắt hiện đầy tơ máu khiến ánh mắt hắn nhìn càng thêm dữ tợn.
Đoan Mộc Điềm xem dáng vẻ này của hắn không khỏi bận tâm, từ khi quen biết tới nay chưa bao giờ thấy hắn chật vật hổn hển mất kiểm soát như bây giờ.
“Ngươi tìm tiểu thúc ta làm gì?”
Động tác của hắn hơi dừng lại, dùng sức gãi gãi đầu, mặt mũi tràn đầy bực bội nhưng trong miệng cũng chỉ tới tới lui lui một câu nói: “Tên khốn kia, tên khốn kia…”
Rốt cuộc là làm sao?
Đoan Mộc Điềm không khỏi lại ngẩng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, thấy hắn cũng mang vẻ mặt vô tội, hiển nhiên cũng cực kỳ khó hiểu giống nàng, chuyện biết được cũng không nhiều hơn nàng bao nhiêu.
Nhưng bây giờ Phượng Lâu giống như đã chìm vào trạng thái điên cuồng rồi.
Ánh mắt Đoan Mộc Điềm khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên nói: “Kỳ thật ta khá hiếu kỳ thì ra Phượng gia còn có một vị tiểu công tử, chuyện này trước kia chưa từng nghe nói đấy, hơn nữa ngươi còn nói đó là con trai của ngươi. Là con ruột hay là nhận nuôi vậy?”
Phượng Lâu nghe vậy liếc mắt xem thường, tức giận nói: “Dĩ nhiên là…”
Nhưng hắn chỉ nói ba chữ rồi bỗng dưng dừng lại, sắc mặt thay đổi có chút hoảng hốt, sau đó hừ một tiếng không định tiếp tục trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngươi biết Đoan Mộc Thần chạy đi đâu không? Có đúng là hắn chưa từng tới Nghiêu vương phủ tìm ngươi?”
“Ta cũng vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa rửa mặt ngươi đã xông vào, quả thật chưa từng nhìn thấy tiểu thúc.”
Phượng Lâu lập tức ghét bỏ dịch xa vài bước, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn cái gì đó bẩn thỉu.
Sắc mặt Đoan Mộc Điềm không khỏi tối sầm, khóe miệng run run cả giận nói: “Ngươi cho rằng ngươi mình bây giờ sạch sẽ hơn ta? Cho dù ta ba ngày không rửa mặt cũng xịn hơn bộ dạng ngươi bây giờ.”
Hắn khẽ giật mình cúi đầu nhìn bản thân mới phát hiện giờ phút này mình đúng là vô cùng thê thảm, sắc mặt cứng đờ sau đó vội vã xoay người định xông ra ngoài.
“Phượng Lâu!” Giọng Đoan Mộc Điềm vang lên sau lưng, “Nếu ngươi muốn tìm tiểu thúc, có thể tới Đoan Mộc vương phủ tìm đấy.”
Còn tưởng nàng nói cái gì đây này?
Hắn lập tức Xùy~~ một tiếng, nói: “Ngươi cho là ta chưa đi tìm à? Thiếu chút nữa ta đã lật tung Đoan Mộc vương phủ đấy, vừa rồi còn bị lão vương phi đuổi ra khỏi cửa!”
“…”
Hắn lại bực bội gãi gãi đầu, quay lại nhìn nàng hỏi: “Tên khốn kia thân với ngươi nhất, ngươi cũng không biết hắn đi đâu sao?”
“Không biết.”
“Vậy hắn có khả năng sẽ đi nơi nào?”
“Không biết.”
“Sao ngươi cái gì cũng không biết thế hả?”
Khoé miệng Đoan Mộc Điềm cong lên, sau đó nhẹ nhàng lười biếng ngả vào người Quân Tu Nhiễm, từ từ nói: “Cũng không biết làm sao, gần đây đầu óc luôn không tỉnh táo lắm, tư duy cũng chậm chạp, trí nhớ không tốt còn luôn cảm thấy mệt mỏi đây này.”
Quân Tu Nhiễm khẽ vỗ về bụng nàng, ôn nhu nói: “Nghe tổ mẫu nói nữ tử mang thai đều có thể như vậy, đợi hài tử ra đời sẽ tốt thôi.”
Phượng Lâu nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, máu nóng xông lên nhưng cuối cùng không thể không thoả hiệp, rít lên hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ngươi tìm tiểu thúc ta làm gì?” Nàng vẫn lười biếng dựa vào Quân Tu Nhiễm không nhúc nhích, chỉ nghiêng mày đáp mắt nhìn hắn.
“Hắn bắt cóc con trai ta rồi biến mất, ngươi nói xem ta tìm hắn làm gì?”
“Ồ? Tiểu thúc ta bắt cóc con ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi nợ bạc hắn không trả?”
“Ta nhổ vào! Bổn vương mà nợ bạc hắn? Hắn nợ ta nghe còn hợp lý hơn!”
“Vậy là do ngươi đòi nợ thúc ấy quá căng?”
“… Đủ rồi đấy Đoan Mộc Điềm, rốt cuộc ngươi có nói hay không?”
Sau đó chỉ thấy nàng khẽ cười một cái vô cùng xinh đẹp, quả thực là tiên tử hạ phàm câu hồn chói mắt, khuynh thế vô song, tiếp đó hắn nghe nàng nhẹ nhàng nói ra một câu khiến cho người ta ngứa ngáy khắp người:
“Thế nhưng ta cũng đã mấy ngày rồi không gặp tiểu thúc, quả thật không biết hắn đi đâu. Ừm, sao hả, không phải Phượng tiểu công tử bị nhị điện hạ bắt đi sao? Chẳng lẽ đêm qua được tiểu thúc cứu ra ngoài?”
Lòng Phượng Lâu tràn đầy phẫn hận, ngực khí huyết nhấp nhô, máu sôi lên làm hắn gần như phát điên.
Nếu không phải cố kỵ nàng là phụ nữ có thai, nếu không phải nhìn Quân Tu Nhiễm ở ngay trước mắt, hắn thực muốn xông qua chà đạp nàng một trăm lần a một trăm lần!
Lúc này hắn không muốn nán lại đây lãng phí thời gian với Đoan Mộc Điềm nữa, cố nuốt xuống ngụm máu đã cuồn cuộn lên đến cổ quay người bay vụt đi.
Đoan Mộc Điềm đưa mắt nhìn hắn rời khỏi sau đó ngẩng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, khóe miệng cười yếu ớt, thần sắc vô tội, Quân Tu Nhiễm nhìn mà không khỏi mềm nhũn, yêu chiều véo nhẹ mặt nàng cười: “Nàng đấy!”
“Sao hả?”
“Nàng không muốn biết chuyện của Phượng tiểu công tử kia sao?”
“Nhưng nhìn dáng vẻ Phượng Lâu hình như cũng không định thành thật khai báo đâu này.”
“Ừ.”
“Hơn nữa, chàng có phát giác hay không? Tiểu thúc hình như đặc biệt quan tâm chuyện này.” Nàng khẽ nâng cằm lên, nói rất thâm ý.
Quân Tu Nhiễm không khỏi nhướn mày, trầm tư đáp: “Lúc trước đúng là không để ý lắm, nhưng giờ nghe nàng nói hình như quả thật có chuyện như vậy.”
“Hơn nữa, tiểu thúc đang yên đang lành tại sao lại cố ý chạy tới Bình vương phủ cứu người, cứu được rồi cũng không mang về Phượng vương phủ mà lại biến mất không thấy? Ngọn lửa tối qua phỏng chừng cũng là kiệt tác của hắn!”
“Dù sao cũng không phải ta phóng.”
Đoan Mộc Điềm không khỏi liếc xéo hắn một phát, sau đó miễn cưỡng nằm lại giường, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Hắn tự tay đóng cửa sổ lại, che chắn ánh mặt trời chói mắt, lại khẽ nói: “Ăn vài thứ đã rồi ngủ tiếp.”
Nàng chỉ gối lên chân hắn lắc lắc hai cái rồi không động đậy nữa.
Nhưng đáng tiếc là nàng cũng không thể nghỉ ngơi lâu lắm, hình như mới chỉ chợp mắt thôi đã có người tới thông truyền, báo rằng ngươi trong cung tới mời tam điện hạ lập tức tiến cung.
Giấc ngủ của Đoan Mộc Điềm bị tin tức này ném vọt tới chín tầng mây.
Tối qua Bình vương phủ bốc cháy, việc này nhất định sẽ không bỏ qua dễ như vậy, với toàn bộ hoàng thất thậm chí toàn bộ triều đình mà nói thì đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Quân Tu Nhiễm vỗ nhẹ vai nàng trấn an, lại nghe nàng nói với Cẩm Tú: “Ngươi đi ra ngoài bảo bọn họ hầu hạ khách quý trong cung chu đáo, mời hắn chờ một lát, cứ nói tối qua vương phi đau bụng, vương gia lo lắng bận rộn suốt một đêm đến gần sáng mới nghỉ ngơi, nghe người trong cung bẩm báo thì vội vàng đứng dậy đang tắm rửa thay đồ rồi.”
Cẩm Tú lĩnh mệnh lui ra, Đoan Mộc Điềm lại duỗi tay đẩy người bên cạnh, nói: “Chàng còn ngồi lỳ ở đây làm gì? Mau đi tắm đi.”
“Muốn tắm thật à?”
“Đương nhiên, chàng không thấy người mình toàn mùi khói à?”
“Hả?” Hắn sững sờ, giơ tay lên đến trước mũi cẩn thận ngửi ngửi, sau đó giật mình.
Tối hôm qua đi Bình vương phủ một chuyến mặc dù không tới gần đám cháy nhưng lửa lớn như vậy tuy đứng xa cũng nhiễm mùi khói lên người.
Bây giờ tiến cung nếu bị người ta hỏi đến, thêm chuyện hôm qua Bình vương phủ bị thiêu hơn phân nửa thì đúng là không dễ giải thích rồi.
Hắn đứng lên, lại duỗi tay nhéo mũi nàng nói: “Điềm Điềm, gần đây có phải khứu giác của nàng đặc biệt nhạy cảm không?”
“Ừ, đúng vậy, ta cảm giác, cảm thấy trên người ta có mùi gì đó rất kỳ lạ.”
“Có sao? Ta ngửi xem!”
“A…, chàng cách ta xa một chút!”
“Tại sao phải cách nàng xa một chút? Chẳng lẽ ta bị ghét bỏ rồi hả?”
“Cuối cùng chàng cũng biết tự hiểu lấy rồi đấy.”
“…”
Tam điện hạ mang theo buồn giận đứng dậy, thay đổi quần áo sạch sẽ tiến cung, Đoan Mộc Điềm bị lăn qua lăn lại như vậy thì không buồn ngủ nữa, chỉ miễng cưỡng dựa vào đầu giường, nghiêng người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, hoa lá um tùm, thoang thoảng hương thơm, xa xa còn có thể nhìn thấy mái hiên trùng điệp, rộng lớn hào hùng.
Trong này còn có vài nhà hoàn người xinh đẹp người ôn hoà người đáng yêu tăng thêm sức sống.
Nàng còn thấy có người ở trên tường thò đầu qua nhìn, lén lén lút lút không biết là muốn làm gì.
Hửm? Trên tường có người ư?
Nàng bỗng nhiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cái đầu lộ ra trên tường hết ngó đông ngó tây kia, thoáng ngồi thẳng người nhẹ nhàng đưa tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy nói: “Cẩm Tú, bên kia có khách kìa.”
Cẩm Tú không biết từ chỗ nào hiện thân, theo ánh mắt quận chúa nhìn sang cũng thấy được cái đầu trên bờ tường, nàng lập tức biến sắc, thân hình loé lên biến mất tại chỗ, khi hiện ra đã ở trên bờ tường một tay bắt lấy người nọ.
“Ai ai ai, nhẹ chút nhẹ chút, tóc sắp đứt tới nơi rồi, đứt tới nơi rồi.”
Người nọ ở trong tay Cẩm Tú giơ chân thét lên, hai tay túm lấy tóc trên đầu, cứ như vậy trực tiếp bị kéo từ trên tường rơi xuống.
Xa xa có người ngoi đầu lên nhìn thoáng qua bên này, thấy không phải vương phi gặp chuyện thì lập tức rụt trở về, về phần thằng nhãi dám bò lên bờ tường nhà vương phi kia… chủ tử nói, gần đây vương phi an phận ở trong phủ dưỡng thai, thời gian trôi qua rất nhàm chán, để người này vào cho vương phi tìm thú vui cũng không tệ.
Ừ, đúng là có chuyện như vậy đấy!
Đoan Mộc Điềm khẽ tựa vào cửa sổ, mắt lạnh nhìn người bị Cẩm Tú kéo qua, hờ hững nói: “Đây không phải tứ hoàng tử Phù Phong quốc sao? Sao lại chạy tới Nghiêu vương phủ ta rồi? Còn lén lút thập thò ở đầu tường bổn vương phi là muốn làm gì?”
Đây không phải là tứ hoàng tử Phù Phong Quốc – Phong Ngọc Ngân, người một năm trước vào ngày Đoan Mộc Điềm xuất giá xâm nhập tân phòng của nàng và Quân Tu Nhiễm không biết định làm gì, cuối cùng bị bọn họ bắt được mang đi trao đổi vàng bạc với Phong Ngọc Diễn ư?
Hắn uốn éo dưới ma trảo của Cẩm Tú, rốt cuộc được Cẩm Tú cô nương đại từ đại bi thả lỏng tay, hắn lập tức thở phào, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt thanh lãnh của Đoan Mộc Điềm liền bị doạ tới mức nhảy ra sau một bước dài, khẩn trương nói: “Ngươi muốn làm cái gì? Ta cảnh cáo ngươi, lần này ta tới là mang theo nhiệm vụ trong người đấy, nếu ngươi lại dám bất kính với bổn vương thì kể cả Quân Tu Nhiễm cũng không bảo vệ được ngươi đâu!”
“Lời này của ngươi thật kỳ lạ. Ta yên lành ngồi trong phòng mình nghỉ ngơi thì có thể làm gì ngươi? Ngược lại là tứ hoàng tử ngươi đấy, ban ngày ban mặt trèo tường thụt thò ở viện bổn vương phi là muốn làm gì?”
“Còn không phải vì đã lâu không gặp nên nhớ ngươi hay sao?”
“A? Thì ra tứ hoàng tử Phù Phong quốc không có thói quen đi cửa chính lại thích trèo tường.”
“Đấy là bởi vì ta lo lắng đi bằng cửa chính sẽ bị đuổi ra khỏi cửa nên mới bất đắc dĩ lựa chọn trèo tường.”
“Thì ra ngươi cũng biết thân biết phận lắm, hiểu được mình làm cho người ta ghét cỡ nào.”
“…”
Nữ nhân này, làm sao lại độc mồm hơn cả một năm trước? Hình như cũng nói nhiều hơn.
Cái này có thể xem như Quân Tu Nhiễm dạy dỗ khá tốt không?
Không không, một chút cũng không tốt! Nói chuyện ác độc như vậy đúng là rất có phong thái của Quân Tu Nhiễm, hẳn là điển hình của gần đèn thì sáng gần mực thì đen? Tướng vợ chồng trong truyền thuyết?
Thật đáng ghét, đáng ghét như nhau!
Tuy nghĩ như vậy nhưng con mắt hắn lại không an phận đảo tròn, cuối cùng vẫn nhìn sang Đoan Mộc Điềm rồi bỗng nhiên như phát hiện đại lục mới tràn đầy kinh ngạc, nói: “Ngươi làm sao lại béo thế này?”
Trên trán Đoan Mộc Điềm nổi gân xanh, đôi mắt thoáng cái tối sầm, âm trầm nhìn hắn.
Hắn lại chưa nhận thấy nguy hiểm đến gần, vẫn rung đùi đắc ý nói: “Ai nha, mới chỉ hơn nửa năm không gặp thôi mà ngươi đã tăng thêm nhiều thịt như vậy? Quân Tu Nhiễm chăm sóc ngươi kiểu gì thế? Chẳng lẽ xem ngươi như con đó để nuôi?”
Con đó? Con đó?
Đôi mi thanh tú tại nhẹ nhàng nhảy lên, khóe mắt hơi run rẩy, béo chỗ nào béo chỗ nào? Chẳng qua chỉ là mượt mà hơn so với lúc trước một chút thôi!
Cẩm Tú đứng bên cạnh nghe được không khỏi tức giận, nghiêng đầu bất thiện lườm vị tứ hoàng tử Phù Phong nói: “Quận chúa nhà ta đang mang thai tất nhiên phải bồi bổ nhiều hơn để tiểu chủ tử lớn lên khoẻ mạnh cường tráng. Có điều nhìn tướng tá ngài mảnh mai như vậy, chắc hẳn khi mẫu thân ngài hoài thai thân hình không hề biến dạng, vẫn thon thả thướt tha như cũ nhỉ.”
Hử? Đây là đang khen hắn hay chửi hắn?
Sắc mặt Phong Ngọc Ngân khẽ trầm lại lườm Cẩm Tú, vẻ mặt hiện lên châm biếm nhàn nhạt nói: “Nha hoàn của Nghiêu vương phi đúng là nhanh mồm nhanh miệng.”
Cẩm Tú lập tức biến sắc, quay người quỳ xuống trước Đoan Mộc Điềm nói: “Nô tỳ không hiểu quy củ, xin quận chúa trách phạt.”
Đoan Mộc Điềm lườm Phong Ngọc Ngân, nói: “Nha hoàn này ở bên cạnh ta cũng lâu rồi, ngày thường đều không gò bó nhiều, khiến tứ hoàng tử chê cười.”
“Không sao không sao, bổn vương cũng chỉ đùa một chút thôi, Nghiêu vương phi thiện tâm, đối với nô tài cũng tốt như vậy thật khiến bổn vương không khỏi xấu hổ.” Hắn cười tủm tỉm khoát tay, giống như mỉa mai vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đoan Mộc Điềm không khỏi nhìn hắn thêm một cái sau đó quay đầu nhìn Cẩm Tú nói: “Ngươi không biết phân biệt địa điểm, không hiểu quy củ đụng chạm tứ hoàng tử, xem ra ngày thường ta các dung túng các ngươi rồi. Niệm tình ngươi mới vi phạm lần đầu, bình thường cũng tận tâm tận lực, lần này chỉ trừng phạt nhẹ, cấm túc ba ngày đi.”
Cấm túc… Ba ngày?
Cái này cũng xem như trừng phạt hả?
Phong Ngọc Ngân không khỏi giật giật khóe miệng, Cẩm Tú cũng sửng sờ, sau đó nhanh chóng hiểu được quận chúa đang che chở mình, trong lòng rất cảm động, cung kính dập đầu nói: “Vâng, nô tỳ cẩn tuân theo quận chúa dạy bảo, lần sau không dám tái phạm nữa.”
“Ừ, ngươi đi xuống trước đi, chuyện lần sau để lần sau hẵng nói.”
“Vâng!”
Phong Ngọc Ngân nghiêng mày đáp mắt liếc xéo nhìn ả nha hoàn này rời đi, bĩu môi.
Cái gì gọi là chuyện lần sau để lần sau nói? Nàng cố ý đúng không?