Sau đầy tháng tiểu bảo bối, thời gian dần dần yên bình.
Ngày qua ngày phủ Nghiêu vương luôn chìm trong không khí an hoà vui vẻ vô tận, thế trận trong triều cùng dần trở nên tươi sáng, ngũ hoàng tử Quân Tu Kỳ dường như cảm thấy tiếp tục tranh đấu với Quân Tu Nhiễm cũng không còn ý nghĩa gì nên lặng yên ẩn cư trong vương phủ không chút động tĩnh, chư thần trong triều phần lớn đều nghiêng về phía Quân Tu Nhiễm hoặc ngầm đồng ý với tình thế này, chỉ có một bộ phận cổ hủ rất nhỏ vẫn nhằm vào thân phận của Hiền phi, nhưng lại vì lực lượng quá ít ỏi, tiếng nói quá nhẹ còn bị hoàng thượng tạo áp lực nên không gợn nổi sóng.ư
Địa vị trong triều của Quân Tu Nhiễm ngày càng vững chắc, trong đám huynh đệ đã không còn ai đủ thực lực chống lại hắn, khiến cho Nghiêu vương phủ cũng trở nên bình tĩnh an ổn.
Chuyện trên triều không cần hắn hao tâm tổn trí nữa, rốt cuộc hắn đã có thể toàn tâm toàn ý truy xét tung tích mặc liên của Thiên Ma Cung và thánh diễm quả của Vũ tộc rồi.
“Muốn tới Vũ tộc, bắt buộc phải đi qua Du Châu, mà Du Châu bây giờ lại là địa bàn của Quân Tu Thiện, trừ phi đi vòng bên Phù Phong quốc, bằng không nhất định sẽ phải đi qua dưới tầm mắt Quân Tu Thiện.”
Ngón tay Đoan Mộc Điềm khẽ gãi gãi cằm tiểu bảo bối làm cho bé thoải mái như mèo con híp híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ uốn éo trong ngực nàng, ánh mắt nàng lại chăm chú nhìn bàn đồ địa hình trước mặt, nói.
Không thể đi vòng bên phía Phù Phong, vậy chỉ có thể đi ngang Du Châu, còn chuyện có chạm trán Quân Tu Thiện hay không, sau khi chạm trán sẽ xảy ra biến cố gì hoặc bị khó khăn gì, đây đều là chuyện đã lường trước nhưng cũng không thể lùi chân.
Quân Tu Nhiễm đứng đằng kia cũng đang nhìn bản đồ suy tư, khẽ gật đầu.
Đoan Mộc Điềm đảo mắt, chợt hỏi: “Bên phía Thiên Ma cung có động tĩnh gì không?”
Vừa nhắc đến, hắn không khỏi nhíu mày, đưa tay day day trán nói: “Không có động tĩnh gì cả. Thiên Ma cung trước giờ vẫn thần bí, thậm chí không ai biết cung chủ Thiên Ma cung rốt cuộc là nam hay nữ, già hay trẻ, người ta phái qua đó thương lượng cũng không có kết quả gì, thậm chí Thiên Ma cung chủ còn chưa từng lộ diện.”
“Kiêu ngạo như vậy?” Nàng không khỏi nhíu mày nói, “Vì sao bọn họ có thể hung hăng ngang ngược như thế, ngay cả chàng mà bọn họ cũng không coi ra gì?”
Hắn lắc đầu, đáp: “Cũng không phải không coi ta ra gì, chẳng qua hai bên vốn không chung thuyền, trước nay nước sông không phạm nước giếng. Cho dù thân phận ta là thân vương thì cũng không thể vô duyên vô cơ đi đối phó bọn họ được.”
“Không phải nói toàn thiên hạ đều là đất của vua ư? Giang hồ chẳng lẽ không thuộc quốc thổ của Đại Viêm quốc à?”
Quân Tu Nhiễm xoay đầu nhìn nàng, cười khẽ một tiếng, nói: “Trên giang hồ, mọi người đều có chút không chịu trói buộc hoặc cuồng vọng, không tuân tôn pháp, cũng có thể giết người không chớp mắt, cho bọn họ một trật tự coi như là một phương pháp tốt giúp quốc gia ổn định trăm họ an vui, cũng không thể tuỳ tiện phá vỡ bọn họ được.”
“Nghiêm trọng như vậy ư?”
“Thiên Ma Cung trên giang hồ có một địa vị cực kỳ đặc biệt, qua các thời kỳ tới nay, gần như cách một thế hệ sẽ xuất hiện một minh chủ võ lâm, tay nắm quyền có thể hội tụ vô số nhân sĩ giang hồ chịu quy phục.”
“Lợi hại như vậy?”
Cái này xem như mafia của dị giới sao?
Sóng mắt lưu chuyển, Đoan Mộc Điềm âm thầm suy đoán, chỉ cảm thấy chuyện này dường như khá thú vị.
Qua nhiều năm như thế, nàng luôn an phận làm một thương nhân yên phận thủ thường, mọi tiếp xúc đều hướng về triều đình chứ không phải giang hồ, ấn theo tình hình này có phải nàng cũng nên dò xét về phía giang hồ một chút không?
Nhìn dáng vẻ nàng nhíu mày trầm tư, Quân Tu Nhiễm cúi người hôn lên má nàng một cái, nói: “Nàng không phải suy nghĩ quá nhiều, bất kể thế nào ta cũng sẽ lấy được hai loại linh dược này, ta không nỡ rời khỏi nàng sớm vậy đâu.”
“Tu Nhiễm.”
“Ngoan, ta sẽ giải quyết, nàng xem thằng nhóc có phải đói bụng rồi không?”
Tiểu bảo bối đang quẫy loạn trong ngực nàng, trông có vẻ cực kỳ đói bụng, Đoan Mộc Điềm đưa tay xoa xoa gáy nó, lúc này nó mới an phận rúc vào ngực nàng.
Quân Tu Nhiễm thấy vậy sáp tới, Đoan Mộc Điềm cũng mỉm cười.
Tiểu bảo bối nhà nàng rất thích được cha mẹ sờ đầu sờ gáy, chỉ cần xoa nhẹ bé sẽ yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, song người khác lại không được sờ, vừa sờ bé sẽ giãy dụa gào khóc vô cùng dữ dội.
Ban nãy Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm nói chuyện, vô tình không để mắt đến bé nên bé mới quẫy đạp, lúc này cảm thụ được mẫu thân an ủi, bé cũng mau chóng nằm yên, áp vào ngực mẹ tiếp tục dáng vẻ mèo con lười biếng lại thoải mái hưởng thụ vừa rồi.
Tam điện hạ cúi người nhìn bé, thò tay xoa xoa đầu nhỏ thản nhiên nói: “Thằng nhóc này, sao cứ suốt ngày lợi dụng ái phi của bổn vương thế hả?”
Thật khiến hắn hâm mộ ghen ghét khó chịu mà!
Tiểu bảo bối vung vẩy bàn tay nhỏ bé, bỗng nhiên một phát bắt được bàn tay đang đùa giỡn mình kia, sau đó há mồm, “a” một miếng bỏ vào miệng.
Tam điện hạ lập tức “Á” một cái, nhưng cho dù khóe miệng co giật cũng không có ý giãy ra khỏi khống chế của tiểu bảo bối, ánh mắt nhìn thằng nhỏ vừa nhu hoà lại sủng nịnh.
Cho dù ở rất nhiều thời điểm hắn quả thật ghét bỏ tên nhóc chiếm đoạt thê tử yêu dấu của mình này.
Thời gian trôi qua, Quân Tu Nhiễm vừa ứng phó chuyện trong triều đồng thời càng bận rộn việc thương lượng với Thiên Ma Cung và điều tra Vũ tộc, trong khi đó Đoan Mộc Điềm lại vươn tay sang dò xét giới giang hồ, trong quá trình này Đoan Mộc Cảnh cũng giúp đỡ không ít, bởi vì Nguyệt Mãn Lâu của hắn vốn chính là nơi giao thiệp với giang hồ, cho dù trước nay chưa từng tham gia hoạt động gì của bọn họ, nhưng vẫn có đầy đủ hiểu biết và liên quan đến rất nhiều chuyện của giang hồ.
“Ca ca, huynh nói cung chủ đương nhiệm của Thiên Ma Cung tên là Mạch Trần Hiên, một công tử khoảng hai mươi tuổi, tính nết cổ quái thủ đoạn tàn nhẫn giết người không chớp mắt ư?” Đoan Mộc Điềm khẽ nhướng mày kinh ngạc, nói thêm, “Hơn nữa chuyện hắn chưa lấy vợ huynh cũng biết, vậy có biết phải làm sao mới tìm được hắn, làm sao mới thuyết phục được hắn giao mặc liên ra không?”
Đoan Mộc Cảnh ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn nàng một cái.
“Huynh cũng chỉ biết những chuyện này thôi, năm ngoái lão phu nhân Thiên Ma cung từng mời các tiểu thư thế gia của giang hồ đến Thiên Ma Cung, ý đồ muốn chọn một người làm cung chủ phu nhân, không ngờ ở thời khác mấu chốt Mạch Trần Hiên lại biến mất không biết đi dâu, chuyện tuyển thân kia cũng thành công giã tràng, chiêu đãi các vị tiểu thư ổn thoả vài ngày liền đưa toàn bộ trở về. Đây vốn không phải chuyện bí ẩn gì, mặc dù không lan truyền rộng rãi nhưng nếu có tâm tìm hiểu vẫn có thể biết được. Lại nghe người từng có duyên gặp mặt Mạch Trần Hiên nói cung chủ Thiên Ma Cung có bề ngoài vô cùng xuất chúng, nữ nhi trên giang hồ gặp hắn ai nấy cũng nhớ thương.”
Đoan Mộc Điềm sờ cằm, nói: “Có thật đẹp thế không? Là những cô nương kia xuân tâm nhộn nhạo quá mức hay đúng là có mị lực như vậy? Có điều xem dáng vẻ tuyển thân kia nghe sao cũng giống đế vương tuyển phi đấy!”
Cảnh thế tử không nhịn được vuốt vuốt mi tâm, đáp: “Lời này của muội đừng tuỳ tiện nói lung tung, nếu để người có tâm nghe được còn không biết sẽ xảy ra biến cố gì. Nhưng nói đúng ra thì cũng quả thật có chuyện như vậy. Địa vị của Thiên Ma cung trên giang hồ rất lớn, nói cung chủ Thiên Ma cung là vương giả giới giang hồ cũng không đủ, kể cả triều đình cũng không cách nào đưa được tai mắt vào nội bộ quan trọng của Thiên Ma cung đâu.”
“Ah?”
Nàng như có điều suy nghĩ, Đoan Mộc Cảnh lại đưa mắt nhìn tiểu bảo bối nàng ôm trong ngực, sắc mặt nhẹ nhàng yêu chiều, nâng tay qua nói: “Tiểu Vô Ưu, đến cho cữu cữu bế một lát.”
Tiểu bảo bối ở trong ngực Đoan Mộc Điềm nhìn hắn cười “Khanh khách”, sau đó giương tay nhào tới.
Đoan Mộc Cảnh tiếp được ôm vào lòng, thằng nhỏ cơ thể mềm nhũn, hắn ôm cũng mềm cả tim.
Tiểu bảo bối này đúng là nhận hết tất cả yêu thích của mọi người, từ lão vương phi đến Ninh Mật Ninh Giác của Ninh gia đều cực kỳ yêu chiều nó, nâng nó trở thành bảo bối trân quý nhất.
Được Đoan Mộc Cảnh ôm trong ngực, bắp chân thằng bé đạp nhẹ, bàn tay nhỏ bắt được một lọn tóc rũ xuống bả vai cữu cữu khẽ giật, miệng y y a a không biết đang nói gì, nhìn sắc mặt thì có vẻ rất sung sướng.
Đoan Mộc Cảnh càng thêm trìu mến, sau đó nhíu mày quay đầu hỏi Đoan Mộc Điềm, “Mặc vậy có phải hơi ít quá không?”
“Không ít, bên trong mặc áo bông quần bông, ngoài có áo lông, còn áo khoác nữa, đã đủ ấm rồi.” Nàng không ngẩng lên đáp, thật ra đối với việc mọi người luôn muốn bọc kín tiểu bảo bối thành quả bóng, sợ bé cảm lạnh, nàng căm thù đến tận xương tuỳ, nàng không muốn tiểu bảo bối nhà mình mặc nhiều như vậy, bọc kín mít, cuối cùng khiến cho bé vừa chạm phải hơi lạnh liền phát sốt.
Đoan Mộc Cảnh lại nhíu nhíu mày, nói: “Vậy cũng hơi ít rồi, tiểu bảo bối không giống chúng ta, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy nâng mắt lên nhìn hắn đáp: “Liên tục mặc dày như vậy huynh cũng sẽ không thoải mái huống chi là tiểu bảo? Huynh sờ tay nó xem, nóng hầm hập đấy, chứng tỏ nó mặc như vậy đã đủ rồi, cần gì phải tăng thêm sức nặng dư thừa?”
Hắn sờ tay thằng bé, quả nhiên nóng thật, tuy nhiên không nóng bằng tay hắn.
Vì vậy hắn cười lắc đầu, nói: “Mấy tháng nay hèn gì huynh cứ luôn nghe rất nhiều người kể về sự tích muội ngược đãi tiểu bảo bối thế nào, mùa đông vẫn cho nó tắm mỗi ngày, tối ngủ còn c.ởi quần áo ra để nó phong phanh chơi trên giường cũng không đắp chăn, giống như sợ trời còn chưa đủ mát, chưa đầy năm tháng đã cho cai sữa, không để nó ăn no mặc ấm, đủ thể loại đồn đại.”
Đoan Mộc Điềm nghe xong không nhịn được trợn mắt.
“Con trai muộn sinh ra, muội muốn ngược đãi thế nào thì ngược đãi như thế.”
Cảnh thế tử buồn cười, cúi đầu nói với tiểu bảo bối trong ngực: “Tiểu Vô Ưu à, không bằng cháu đi với cữu cữu đi, cháu xem mẫu thân cháu này, thế mà lại muốn ngược đãi cháu mỗi ngày đấy.”
Tiểu bảo bối chỉ chép miệng, y y a a vô cùng sung sướng.
Đoan Mộc Điềm liếc xéo hắn, nói: “Ca ca, nếu huynh thích như thế chi bằng tranh thủ thời gian cùng Vinh đại tiểu thư sinh một đứa đi, đã qua năm rồi, hôn sự của hai người cũng tới gần, không biết huynh có cần chuẩn bị trước một tí không.”
Đoan Mộc Cảnh im lặng nhìn nàng, lại nói, đây xem như hắn bị muội muội đùa bỡn sao?
Vị muội muội nào đó không chút tự giác, tiếp tục nói: “Giờ Vinh đại tiểu thư trở về Dịch thành, muốn gặp lại cũng phải chờ đến đại hôn, động phòng hoa chúc đấy, kỳ thật muội cảm thấy ca ca huynh theo tới Dịch thành ở nhà nhạc phụ tương lai đón năm mới cũng không sao, tin tưởng tổ mẫu và mẫu thân không phải người cổ hủ, chắc chắn sẽ không phản đối đâu. Lại nói, cách cũng phải ba tháng nữa, chẳng lẽ huynh muốn một mình trông phòng cô đơn gối chiếc khó ngủ, tịch mịch hư không hả?”
Cảnh thế tử giật giật khóe miệng, thật muốn đánh nàng một cái.
Xem điệu bộ nín nhịn của ca ca, Đoan Mộc Điềm không khỏi cười khẽ, thấy trêu đủ thì dừng lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ đã trắng xoá một màn.
Cũng sắp bước sang năm mới rồi!
Lại nói, lễ mừng tân niên của năm trước đã trôi qua thế nào nhỉ?
Nàng chăm chú nghĩ nghĩ, tất niên năm ngoái quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngưng chiến với Liên Nhạc, nàng bị thương, thái tử trốn đi hoàng hậu biếm lãnh cung, Mâu gia bị diệt, mẫu thân về nhà,… Còn ấn tượng về lễ tất niên trái lại không sâu lắm, dường như quả thật không có gì đặc biệt, chỉ là tiến cung ăn một bữa gia yến hoàng thất là xong.
Năm nay, sẽ tốt hơn chứ?
Nhưng có lẽ cũng không chênh lệch nhiều, một đêm trừ tịch tốt đẹp lại lãng phí bên trong gia yến hoàng thất và những người không thể nào thích nổi.
Bả vai chợt nặng, có tiếng y y a a ghé vào vai nàng, bàn tay nhỏ túm góc áo nàng không ngừng lần mò cho đến khi chui vào lòng nàng.
Là tiểu bảo bối, mới một lát như vậy đã chán cữu cữu đòi về với mẫu thân rồi.
Đoan Mộc Cảnh còn ôm hai chân tiểu bảo bối, cứ để bé vươn sang người Đoan Mộc Điềm như vậy, trong mắt lấp la lấp lánh nói: “Gân cốt thằng nhóc này coi bộ cũng tốt lắm.”
“Đúng thế, lúc hai tháng đã có thể thẳng đầu lên rồi, bây giờ nằm trên giường cũng thoải mái xoay người, còn có thể bò lên trên một hai bước.”
“A. Không phải là kỳ tài luyện võ chứ?”
“Bây giờ sao mà nhìn ra được? Có điều chắc sẽ không kém đâu, lúc trước muội cũng có nhờ phụ thân và tổ mẫu xem qua, đều nói gân cốt của tiểu bảo bối quả thật khoẻ mạnh hơn trẻ con bình thường một chút, đây là chuyện tốt!”
“Không bằng để nó bái huynh làm thầy đi.”
Đoan Mộc Điềm không nhịn được bật cười, trở tay ôm tiểu bảo bối vào lòng rồi ngẩng đầu nhìn ca ca nói: “Chẳng lẽ huynh làm sư phụ đến nghiện rồi à? Muội nghe nói dạo này đám Tiểu Hồng lúc nào cũng quấn lấy huynh đòi huynh dạy võ công cho bọn nó.”
“Huynh cũng chỉ vì bồi dưỡng tướng lãnh ưu tú cho Đoan Mộc gia mà thôi.”
Nàng gật đầu, sau đó nói: “Muội không cần bảo bối nhà muội bái huynh làm thầy đâu! Ca ca à, thực ra huynh cũng không lợi hại hơn muội đây là mấy đúng không nhỉ?”
“…”
Tiểu bảo bối nằm trong lòng nàng dường như nghe hiểu câu nói kia, vui sướng nở nụ cười, dưới ngày đông rét buốt tiếng cười thanh thuý mang lại một hơi ấm thấm đậm lòng người.
Gia yến hoàng cung ở giao thừa năm này còn nặng nề hơn năm trước, trong bữa tiệc, Trỳ quý phi và Ngũ hoàng tử Quân Tu Kỳ lẳng lặng rót rượu ăn uống, Hiền phi sau khi đoạt được tiểu bảo bối thì không nỡ buông ra, chỉ lo đùa với nó còn lại thờ ơ với mọi chuyện xung quanh, vì vậy chuyện liền phát triển thành Thái hậu nương nương và Thục phi nhìn Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm không vừa mắt, dùng đủ ngôn từ ép buộc, các loại mỉa mai trào phúng.
Quả thật các nàng có lý do không thích, muốn gây khó dễ cho Quân Tu Nhiễm, dù sao nếu không phải tại hắn thì sao Quân Tu Nguyên lại bị phế vương tước, giam vào biệt viện Tang Lâm cơ chứ? Sau này sợ rằng còn khó xoay người hơn.
Không dám tìm Hoàng Thượng cầu tình, cũng không dám biểu hiện ra sự oán độc sợ hãi của mình, lúc này dùng ngôn ngữ tiết hận vẫn là hữu dụng.
Hoàng Thượng lại không quan tâm chuyện này, giống như căn bản không phát hiện ra, buổi gia yến này xem ngoài mặt thì quả thật hoà thuận an bình, vui vẻ thoải mái, thi thoảng ông còn gắp rau cho Hiền phi làm sắc mặt Trì quý phi và Thục phi vô cùng khó coi.
Quân Tu Nhiễm cùng Đoan Mộc Điềm dù sao cũng là tiểu bối, không thể chống đối thái hậu ngay trước mặt mọi người, vì vậy đành dứt khoát bỏ qua mọi lời bới móc, mặc thái hậu và Thục phi khơi mào tranh chấp, thi thoảng không nặng không nhẹ đâm lại hai câu, làm mới mẻ cho buổi gia yến nặng nề và nhàm chán này.
Chung quanh còn rất nhiều thành viên hoàng thất, tất cả đều lựa chọn bỏ qua bầu không khí tối tăm phiền muộn kia, ai nấy ngoan ngoãn nói vài câu chúc mừng lấy lệ, thấy bên trên xác thực hoà thuận vui vẻ, dường như có thể vui cười với đế quân làm cho bọn họ thụ sủng nhược kinh, mừng rỡ như điên.
Lúc rời khỏi hoàng cung trời còn rất sớm, dù sao hôm nay cũng là giao thừa, quan trọng vẫn là về nhà mình cùng đón năm mới, Hiền phi lưu luyến không rời tiểu bảo bối cuối cùng dã bị hoàng đế cưỡng chế ôm đi rồi, về phần đám nương nương khác cứ nhìn chằm chằm hoàng thượng, kỳ thật từ khi Hiền phi ra khỏi lãnh cung, hoàng thượng chưa từng đi vào tẩm cung của ai khác.
Về chuyện này, thái hậu từng một lần muốn quản, nhưng ngay sau đó xảy ra chuyện nhị hoàng tử, rồi cuối cùng chính bà ta cũng có tâm mà vô lực.
Hoàng Thượng sớm đã không còn là hoàng thượng năm đó, ai cũng có thể khoa tay múa chân, ông bây giờ, không ai có thể xâm phạm, thái hậu nương nương cũng không được!
Quân Tu Nhiễm dắt vợ con xuất cung, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng la lên: “Tam hoàng huynh!”
Dừng bước, quay người, đã thấy Ngũ hoàng tử Quân Tu Kỳ đang đi về phía họ, không biết có phải ảo giác hay không, cảm thấy hôm nay Quân Tu Kỳ đã bình thản hơn trước kia rất nhiều, vẻ âm kiệt trong mắt cũng đã phai nhạt.
“Ngũ đệ gọi bổn vương, không biết có việc gì?”
Ánh mắt hắn đảo qua tiểu bảo bối trong ngực Quân Tu Nhiễm, trông thấy đôi mắt màu tím giống hệt Quân Tu Nhiễm thì thoáng sợ sệt, sau đó mới nhìn Quân Tu Nhiễm nói: “Tuy hơi đường đột nhưng ta hy vọng có thể xin ngọc linh chi từ chỗ tam hoàng huynh.”
Chân mày Quân Tu Nhiễm lập tức nhướn lên, không đợi hắn trả lời Quân Tu Kỳ đã nói: “Ta biết rõ tam hoàng huynh đã lấy được ngọc linh chi.”
“Vì sao ta phải cho ngươi?”
“Ta có thể hứa hẹn, từ nay về sau không tranh chấp với huynh nữa.”
“Nếu ngươi muốn tranh thì cứ việc, chỉ cần ngươi đủ khả năng vượt qua bổn vương!”
Hắn hít thở khó khan, vừa mở miệng đã không nhịn được có chút cắn răng nói: “Chỉ cần tam hoàng huynh chịu tặng ngọc linh chi cho ta, huynh có thể đưa bất cứ điều kiện gì!”
Quân Tu Nhiễm không khỏi nhíu mày lần nữa, suy tư nhìn hắn sau đó lắc đầu: “Ngọc linh chi kia ta cũng có chỗ cần đến, không thể cho ngươi.”
Quân Tu Kỳ lập tức biến sắc.
Lúc này Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên mở miệng, nói: “Trong cơ thể ngươi tích tụ uất khí, tuy ngọc linh chi là vật đại bổ nhưng cũng chỉ có thể khơi thông một chút, nói cách khác là nó chỉ giúp được hơi sống dễ chịu thêm vài năm, chứ không trị được gốc.”
Hắn khẽ giật mình, sau đó gật đầu nói: “Ta biết rõ, ta cũng không quá phận, chỉ muốn sống lâu hơn vài năm mà thôi.”
“Bổn vương cho rằng ngươi không phải người sợ chết như vậy.”
“Mẫu phi thân thể không tốt, phụ hoàng cũng không thích bà ấy cho lắm, nếu ta chết rồi về sau ai chăm sóc bà ấy? Chẳng lẽ là mấy nô tài chỉ biết bợ đít nịnh hót kia? Hay là ngươi?”
Câu trả lời này thật ngoài dự kiến, Đoan Mộc Điềm bỗng dung nghiêng người, kiễng mũi chân nói nhỏ gì đó bên tai Quân Tu Nhiễm, Quân Tu Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó khẽ gật đầu, quay lại nói với Quân Tu Kỳ: “Ta quả thật cần dùng đến Ngọc Linh Chi, không thể cho ngươi, nhưng nếu chỉ chia cho ngươi một phần thì cũng không quá ảnh hưởng.”
Mặc dù Quân Tu Kỳ rất tò mò không biết Đoan Mộc Điềm đã nói gì với hắn, nhưng hiển nhiên câu trả lời này làm cho hắn để ý hơn, lúc này sắc mặt nghiêm túc chắp tay thở dài nói: “Đa tạ tam hoàng huynh, chỉ cần một chút là đủ rồi!”
Ngọc linh chi là vật đại bổ, người bình thường chỉ sợ rằng một chút cũng không chịu nổi, dĩ nhiên đối với người có nội lực thâm hậu thì ăn cả cây cũng không sao, còn có thể thăng công lực lên một mức độ nhất định, nhưng Quân Tu Kỳ chỉ muốn kéo dài thư hoãn nỗi đau thể xác mà thôi, một phần nhỏ đã đủ rồi.
Còn đối với Quân Tu Nhiễm mà nói, ngọc linh chi chỉ là một trong số vị thuốc giải kịch độc trong người hắn, quả thật không cần cả cây, bằng không nhiều linh dược như vậy kể cả nội lực hắn có tốt đi nữa cũng không thể chịu nổi.
Hắn đùa với tiểu bảo bối trong ngực, tựa như đang cân nhắc đầu gì, lại nhìn nương tử thân yêu bên cạnh rồi mới lên tiếng: “Tam tẩu của ngươi nói, bệnh của ngươi thật ra có thể trị được, hơn nữa một số linh dược đặc biệt cần đến thì chúng ta đều có, chỉ thiếu một số loại thuốc phụ trợ, có muốn ta cho ngươi phương thuốc không? Có điều, chữa lành bệnh cho ngươi hình như không có một điểm tốt nào cho bổn vương cả!”
Quân Tu Kỳ ngẩn người, ba chữ ‘có thể trị’ kia tạo thành kí.ch thích vô cùng lớn, dù sao nếu có thể sống thì ai lại muốn chết, hơn nữa còn là loại sống không còn đau đớn thống khổ, hắn nằm mơ cũng muốn cảm thụ một chút loại cảm giác này.
Hắn lại quay đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, thành khẩn nói: “Tam tẩu, thật sự trị được sao?”
“Có thể thử một chút, tám phần khả năng.”
Nàng từng nghe tổ mẫu nói, ngũ hoàng tử khi còn bé bị người ta ám hại làm cho trong cơ thể tụ khí, bởi vì khi đó còn nhỏ nên không dám dùng thuốc, bây giờ lại vì thời gian đã quá lâu nên dùng thuốc cũng vô hiệu. Nhưng ba vị linh dược đại bổ cần thiết cho Quân Tu Nhiễm kia ngay cả độc cũng giải được thì khơi thông gân mạch tích tụ của ngũ hoàng tử hẳn là dễ dàng, phối thêm một ít thuốc phụ trợ, quả thật có thể thử.
Lão vương phi đương nhiên biết rõ chuyện này, chẳng qua chư vị hoàng tử khi đó như nước với lửa, Quân Tu Nhiễm một mình tìm kiếm đống linh dược kia đã vô cùng khó khăn, nếu thêm một kẻ cấp thiết cần thì phải làm thế nào? Cho nên bà che giấu việc này, con người luôn thiên vị người thân thuộc, lúc ấy mặc dù không có nguyên nhân là Đoan Mộc Điềm nhưng quả thật quan hệ giữa Đoan Mộc vương phủ và Quân Tu Nhiễm thân thiết hơn một chút.
Mà bây giờ Đoan Mộc Điềm chịu nói ra là bởi vì ba vị thuốc đó đã nằm trong tay Quân Tu Nhiễm, cũng bởi vì nàng quý mến người hiếu thuận, ở cái nơi hoàng gia lạnh lẽo này, đức tính hiếu thuận quả thật đáng quý, huống chi cho tới nay mặc dù ngũ hoàng tử tranh đoạt với Quân Tu Nhiễm nhưng lại chưa từng làm chuyện gì quá phận.
Quân Tu Kỳ nhíu mày trầm tư, cân nhắc xem phải nói thế nào mới có thể khiến Quân Tu Nhiễm mở miệng.
Quân Tu Nhiễm lại mở miệng trước, nói: “Tuy những phụ dược kia khá bình thường, nhưng đó là so sánh với loại linh dược như ngọc linh chi, nếu ngươi thật sự muốn tìm đủ chỉ sợ cũng phải mất rất nhiều sức lực, chi bằng ngươi cứ đi trước tìm đi, rồi hẵng tới tìm ta.”
Hắn ngẩng đầu, nói: “Huynh không sợ sau khi cơ thể ta tốt rồi sẽ tranh giành với huynh sao?”
“Ngươi muốn tranh thì cứ tới mà tranh, chẳng nhẽ bổn vương lại sợ ngươi chắc?” Quân Tu Nhiễm khẽ nhướn mày, nghênh ngang nói, lại sờ lên đầu tiểu bảo bối không an phận trong ngực để cho bé yên tĩnh lại, vừa cười vừa nói: “Bổn vương lại thật sự hi vọng ngươi đến tranh với ta, có lẽ ta còn có thể nhường cho ngươi đấy.”
Quân Tu Kỳ sững sờ, vô thức nhìn vào đôi mắt bé Tiểu Vô Ưu trong veo như nước đang mở to hiếu kỳ nhìn mình, rồi lại liếc mắt nhìn Đoan Mộc Điềm bên cạnh Quân Tu Nhiễm, cúi cầu trầm tư.
Bên này hai vợ chồng không nói gì thêm mà quay đầu trèo lên xe ngựa.
Ê ê, các ngươi còn chưa nói cho bổn vương các phụ dược cần thiết là cái gì đây này!
Hắn vừa nghĩ vừa đứng đực ra đó chần chờ không biết có nên mở miệng nhắc hay không, lúc đang nghi ngờ chẳng lẽ mình bị hai vợ chồng nhà này đùa bỡn thì rèm cửa xốc lên, Quân Tu Nhiễm thò đầu ra ném cho hắn một tờ giấy nói: “Đều ở trên đó, ngươi cứ chậm rãi tìm đi!”
Sau đó rút tay về, một lần nữa tiến vào đến trong xe ngựa, buông rèm, ra lệnh xe ngựa lộc cộc đi về phía xa.
Quân Tu Kỳ vẫn đứng tại chỗ nhìn xe ngựa Nghiêu vương phủ rời đi, đôi mắt lập loè không biết đang nghĩ gì, đợi đến khi xe ngựa đi khuất hắn mới cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, mượn ngọn đèn trước cửa cung đọc được tên dược vật viết chi chít bên trên.
Là thật, hay chỉ muốn trêu chọc hắn mà thôi?
Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm mang theo tiểu bảo bối trở về Nghiêu vương phủ, nhỏ giọng bàn về cung yến đêm nay và chuyện Quân Tu Kỳ, thi thoảng xen lẫn âm thanh ê a của tiểu bảo bối, không khí rất tốt.
Đối diện có khoái mã lao nhanh đến, Bạch Phong và Tòng An đánh xe đều không tỏ vẻ gì nhưng vẫn âm thầm đề phòng, song khi nhìn thấy người ngồi trên ngựa thì không khỏi sửng sốt, vội vàng ngừng xe lại.
“Trương Nghị, đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại tới đây?”
Người đến là Trương Nghị, thủ hạ của Quân Tu Nhiễm, hắn ghìm dây cương dừng lại trước xe, mau chóng xuống ngựa thấp giọng bẩm báo: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Trong xe ngựa, Quân Tu Nhiễm cũng đã nghe được tiếng động, xốc màn lên hỏi: “Trương Nghị, xảy ra chuyện gì?”
Trương Nghị bước nhanh đi đến bên cạnh cửa sổ, nhẹ nói: “Chủ tử, vừa nhận được tin tức, nói là Thiên Ma Cung bị mất trộm, mặc liên không rõ tung tích đâu!”
“Cái gì?” Quân Tu Nhiễm lập tức hoảng hốt, vội hỏi, “Tin tức là thật?”
“Theo thuộc hạ phán đoán thì không giống tin giả, Thiên Ma Cung bây giờ cũng đang huy động một lượng lớn nhân mã để tìm kiếm kẻ trộm đây này.”
“Có biết là kẻ nào gây nên không?”
“Không biết ạ!”