Đứa Trẻ Hư

Chương 63: C63: Tiếp xúc gần



Trước khi mùa đông đến, sức khoẻ của Nguyễn Tri Mộ cũng tốt lên.

Bác sĩ cho biết tuy bệnh của anh là sốt nhưng suy cho cùng cũng do làm việc vất vả lâu ngày, cơ thể bị quá tải, thể chất quá yếu, cần chăm sóc từ từ để khoẻ hẳn lại.

Nguyễn Tri Mộ hỏi bác sĩ: “Chăm sóc từ từ như thế nào ạ?”

Bác sĩ: “Một ngày làm việc không quá sáu tiếng, chú ý nghỉ ngơi, ăn nhiều protein và vitamin, tập thể dục điều độ, giữ tâm trạng thoải mái.”

Nguyễn Tri Mộ: “Vậy có phải ở nhà sẽ hồi phục nhanh hơn không?”

Bác sĩ không hiểu ý anh lắm, đáp: “Đương nhiên, hoàn cảnh thân quen sẽ có lợi trong việc hồi phục sức khoẻ.”

Nghiêm Việt hắng giọng, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Còn cần thuốc gì, bác sĩ kê đơn đi, lát nữa tôi bảo người đi lấy.”

Trợ lý Từ Xán đưa bác sĩ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Không khí có chút gượng gạo.

Hôm nay La Giang đến nhà máy rượu để bàn bạc công việc, Bạch Xuyên bị giáo viên hướng dẫn lôi đi làm việc, cho nên đây gần như là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau sau khi Nguyễn Tri Mộ đổ bệnh.

Nguyễn Tri Mộ nhìn chằm chằm vào những ô vuông đen trắng trên chăn, Nghiêm Việt nhìn đăm đăm vào chiếc đèn ngủ đầu giường, hai người đều không lên tiếng như đồng thời bị điểm huyệt.

Mấy phút sau, một cơn gió lạnh xuyên qua khe cửa sổ, lùa vào cổ áo đang mở của Nguyễn Tri Mộ.

Nguyễn Tri Mộ vẫn chưa hỏi bệnh hoàn toàn, rùng mình một cái, rụt cổ vào trong áo.

Đột nhiên anh thấy Nghiêm Việt đưa tay ra, có vẻ đang định chạm vào quần áo của mình thì vô thức né sang một bên.

Tay Nghiêm Việt cứng đờ giữa không trung: “… Tôi chỉ muốn giúp anh cài cúc áo thôi.”

“À.” Nguyễn Tri Mộ lúng túng đáp: “Tôi tự làm được.”

Anh cúi đầu cài cúc, Nghiêm Việt bỗng thấp giọng cất tiếng: “… Xin lỗi.”

Nguyễn Tri Mộ hơi sững sờ.

“Lúc trước tôi… quá khốn nạn, không biết khi đó bị làm sao, như thể mất hoàn toàn khả năng suy nghĩ và năng lực khống chế.”

“Trong khoảng thời gian này, hại anh bị bệnh, lại hại anh không thể đi làm.” Nghiêm Việt cúi đầu: “Anh muốn mắng tôi thế nào, đánh tôi, đều không sao, tôi sẽ không phản kháng.”

“Tôi sẽ không ép anh làm chuyện anh không muốn nữa… Anh đừng sợ tôi.”

Nguyễn Tri Mộ cài xong cúc áo, im lặng một lúc, hỏi hắn: “Tôi làm gì cũng được có phải không.”

Nghiêm Việt: “Ừm.”

Nguyễn Tri Mộ: “Vậy, tôi muốn về nhà.”

Vai Nghiêm Việt khẽ run lên.

Nguyễn Tri Mộ không muốn cãi nhau với hắn, anh bình tĩnh thương lượng: “Tôi ở đây quá lâu rồi, rác trong nhà còn chưa đổ, rất bẩn; tiếp tục ở lại cũng không tiện, chẳng may phóng viên chụp được sẽ viết lung tung.”

“Tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì trong quãng thời gian này, cậu cũng không cần nghĩ đến việc bù đắp hay xin lỗi gì hết, chuyện năm năm trước vốn là tôi có lỗi với cậu, coi như tôi trả nợ xong rồi đi.” Nguyễn Tri Mộ cười khổ: “Đương nhiên, nếu cậu chưa thấy đủ…”

Nghiêm Việt nhẹ cau mày khi nghe thấy “chưa từng xảy ra”.

Lúc nghe thấy “trả nợ”, càng cau mày chặt hơn.

Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi Nguyễn Tri Mộ nói hết đạo lý “Chúng ta nợ nhau, cùng nhau trả nợ, sau đó không dây dưa gì nữa”.

Đợi anh nói mệt rồi, Nghiêm Việt nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ, tôi thấy anh nói rất có lý. Anh muốn giải quyết thế nào, đều không thành vấn đề, tôi không có ý kiến.”

Nguyễn Tri Mộ: “…”

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?

Nhiếp ảnh gia Nghiêm tự dưng dễ nói chuyện thế.

“Nếu muốn về, tôi sẽ thuê người giúp anh dọn dẹp nhà cửa, mấy ngày không dọn sẽ tích tụ rất nhiều bụi, tủ lạnh, nhà bếp, vệ sinh đều sẽ lau dọn hết, sẽ không bị mùi.”

“Phía công ty anh vẫn là tôi thay anh xin nghỉ, nếu đi làm lại, tôi nói với bọn họ một tiếng. Về chuyện nhúng tay vào cuộc sống của anh lúc trước, tôi rất xin lỗi, về sau sẽ không can thiệp vào công việc của anh nữa.”

“Tôi lái xe đưa anh về, nếu không muốn gặp tôi, tôi bảo Từ Xán đưa anh về cũng được.”

Nguyễn Tri Mộ: “…”

Anh nghi ngờ mình đang nằm mơ, nếu không vì sao Nghiêm Việt bỗng nhiên nhẹ nhàng quan tâm đ ến thế.

Nói đến đây, việc Nguyễn Tri Mộ rời đi cũng không thành vấn đề gì cả.

Anh hơi nhích mông lên: “Vậy tôi…”

“Nhưng có một điều.” Nghiêm Việt đổi chủ đề: “Nếu anh về nhà, mấy ngày này vẫn chưa khoẻ hẳn, chắc chắn không thể lập tức đi làm. Anh ở một mình, phải đến bệnh viện khám lại, mua thuốc, cũng bất tiện.”

“Tôi cũng làm việc tự do, ở chỗ tôi, tôi có thể chăm sóc anh bất cứ lúc nào. Anh cần gì, lúc nào cũng có thể nói.”

“Tôi sẽ không bắt anh làm gì nữa đâu, anh đừng lo.”

“Cho nên tôi muốn… hay là, đợi anh khoẻ hẳn rồi hẵng đi.” Nghiêm Việt cẩn thận thương lượng với anh: “Tôi hỏi bác sĩ rồi, còn gần nửa tháng nữa là anh khỏi bệnh, đến lúc đó thì…”

Nghiêm Việt nói rất hợp lý, thái độ nhún nhường, gần như khẩn cầu.

Trước nay Nguyễn Tri Mộ ưa mềm mỏng, nghĩ đến việc về nhà cũng rất bất tiện, do dự một lát rồi đồng ý.

Lần ở lại này, kéo dài hơn một tuần.

Nghiêm Việt tuân thủ lời hứa, không ép anh làm gì.

Trừ việc mỗi ngày nhìn anh uống thuốc ăn cơm đúng giờ, thời gian còn lại, bất kể Nguyễn Tri Mộ muốn làm gì, Nghiêm Việt đều lập tức phối hợp.

Buổi trưa ăn cơm, Nguyễn Tri Mộ thuận miệng nói bít tết hơi mặn, bữa tối hôm đó lập tức được thay thế bằng đồ ăn thanh đạm vùng Hoài Dương.

Nguyễn Tri Mộ đang tắm thì vô tình trượt chân, đầu gối đập vào tường bị bầm tím, ngay hôm sau, phòng tắm được trải thảm chống trơn hoàn toàn, các góc cạnh sắc nhọn đều được bọc cao su dày màu đen.

Nguyễn Tri Mộ buồn chán xem mấy đoạn video ngắn, lại xem trang trí trồng hoa thêm mấy giây, ngày hôm sau, trên ban công có thêm mấy chậu lan hồ điệp và hoa sơn trà mọc tươi tốt.

Lúc thời tiết đẹp, Nguyễn Tri Mộ cũng ra ngoài lượn vài vòng.

Anh đi đằng trước, Nghiêm Việt lặng lẽ theo sau, không xa không gần, giữ vững khoảng cách khoảng ba mét.

Nguyễn Tri Mộ rẽ trái, hắn cũng rẽ trái; Nguyễn Tri Mộ rẽ phải, hắn cũng rẽ phải.

Đôi khi Nguyễn Tri Mộ bật ra ý tưởng, cố ý gia tăng tốc độ, Nghiêm Việt cũng mau chóng đi theo, như một con thú cưng cỡ lớn ngoan ngoãn, trầm mặc.

Nói ra cũng kỳ lạ, ba mét không phải khoảng cách ngắn, nhưng mỗi lần anh bị vấp đá hay giẫm hụt bước, lúc sắp ngã sẽ luôn có người ấm áp ôm vào lòng.

Nghiêm Việt đợi anh đứng vững liền lập tức buông anh ra, lùi sau mấy bước, duy trì khoảng cách ba mét, lặng lẽ theo sau.

Mấy ngày sau, Nguyễn Tri Mộ về công ty một chuyến.

Anh vốn định gọi xe nhưng Nghiêm Việt nói mình vừa hay phải gặp khách hàng ở quán cà phê gần đó, tiện đường đưa anh đi, Nguyễn Tri Mộ cũng không từ chối.

Có lẽ do Nghiêm Việt đã đánh tiếng nên cấp trên rất khách sáo với anh, đồng nghiệp cũng biết anh ở nhà dưỡng bệnh nên bày tỏ sự thông cảm, quan tâm, nồng nhiệt chào đón mong anh sớm bình phục và trở lại làm việc.

Nhược Nhược lau nước mắt: “Anh, mãi anh chưa đi làm lại… Lâu rồi em chưa được uống cà phê với ăn bánh mì anh mua cho.”

Miêu Miêu mặt nghiêm nghị: “Anh, lâu rồi không xuất hiện, có phải được người khác giấu đi không.”

Hai cô nhóc nói bừa nhưng trúng phóc, Nguyễn Tri Mộ xấu hổ rồi cười mắng: “Đừng chế nhạo anh nữa, anh già thế này, làm gì có phú bà nào mù quáng giấu anh đi.”

Nhược Nhược đáp lại ngay: “Em em em, nếu em có tiền, người đầu tiên em bao nuôi là anh Nguyễn, em sẽ bắt anh thay em làm việc suốt ngày, em không cần đi làm nữa, hihi.”

Nghe mấy lời nói vô tri của Nhược Nhược, cả văn phòng cười ồ lên.

Nguyễn Tri Mộ cũng cười, chia cho mọi người đồ ăn nhẹ và cà phê mới mua rồi rời đi trước khi tan ca chiều.

Anh ở lại công ty chưa đầy hai tiếng, trong lòng nghĩ chắc Nghiêm Việt chưa gặp xong khách hàng nên định một mình đi bộ về nhà.

Đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng còi xe vang lên bên cạnh.

Nghiêm Việt hạ cửa sổ xuống, điềm đạm nhìn anh: “Lên xe.”

Nguyễn Tri Mộ ngạc nhiên: “Không phải cậu đi gặp khách hàng à.”

Nghiêm Việt: “Ừ, gặp xong rồi.”

Nguyễn Tri Mộ ngây người: “Trùng hợp vậy? Tôi, tôi vừa mới ra khỏi công ty, cậu đã…”

Nghiêm Việt rũ mắt, không lên tiếng.

Ngay lập tức, anh tỏ tường tất cả.

Anh không phải đồ ngốc. Mấy ngày nay, sự thay đổi của Nghiêm Việt, biểu hiện của Nghiêm Việt, tấm lòng của Nghiêm Việt, anh đều thấy rõ.

Dù có nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần để không giẫm lên vết xe đổ, nhưng anh là người, không phải máy móc, sao có thể lập trình tâm trạng không chút rung động nào.

Khi Nghiêm Việt âm thầm trông anh ở ngoài phòng khách, khi từng nét từng nét viết thực đơn lên tờ giấy nhớ dính trên tủ lạnh, khi nửa quỳ trên sàn nhà, cẩn thận từng li từng tí trải những tấm thảm chống trượt trong phòng tắm…

Mỗi một khoảnh khắc đó, anh gần như buột miệng nói ra sự thật.

Ngay cả khúc gỗ cũng không thể không động lòng.

Hơn nữa… anh đã yêu chàng trai này suốt năm năm, chưa từng dao động dù chỉ một giây.

Trước lúc La Giang đi công tác, đã từng hỏi anh, có muốn rời đi không.

Nếu anh muốn đi, La Giang lập tức đưa anh rời khỏi, nếu Nghiêm Việt ngăn cản, hắn ta sẽ trực tiếp báo cảnh sát về tội giam giữ bất hợp pháp.

Nguyễn Tri Mộ suy tư hồi lâu, lắc đầu từ chối.

Nếu anh thật sự ghét ở nơi đây thì sao phải đợi La Giang đến hỏi.

Giống như sự thân mật trong mấy ngày qua, nếu không phải tận sâu trong lòng anh khao khát sự triền miên này, sao anh có thể thực sự để Nghiêm Việt thích làm gì thì làm.

Anh không phải con cừu non mặc người ta bắt nạt.

Từ nhỏ đến lớn, người “bắt nạt” anh, chỉ có Nghiêm Việt.

Lý trí mách bảo, anh phải sớm rời đi.

Nhưng anh mâu thuẫn, đấu tranh rất lâu về việc rời đi hay ở lại, cuối cùng đầu hàng trước ước muốn thực sự của bản thân.

Muốn ở bên cạnh hắn, muốn cảm nhận hơi thở của hắn, muốn nhìn thấy hắn từng giây từng phút.

Anh hèn hạ vứt sự lựa chọn cho Nghiêm Việt, tự thuyết phục mình rằng “Nghiêm Việt muốn anh ở lại”, chỉ cần ở lại thêm vài ngày, chỉ vài ngày nữa thôi, coi như bù đắp những gì anh nợ hắn bao năm qua.

Thực ra nguyên nhân thật sự là, anh tham lam mọi thứ của Nghiêm Việt, ánh mắt của hắn, sự quan tâm của hắn.

Thậm chí bao gồm… những nỗi đau hắn mang đến cho anh.

Nỗi đau đủ rõ ràng mới có thể khiến anh quên đi sự nuối tiếc và hối hận trong năm năm trời bỏ lỡ nhau.

Nỗi đau đối với anh, như mật ngọt, cam tâm tình nguyện.

——

Một tuần sau, Nguyễn Tri Mộ đã có thể bay nhảy, không thể dùng cái cớ “Tôi phải ở nhà dưỡng bệnh” được nữa.

Anh không thể không thu dọn đồ đạc, sắp xếp quần áo, chào tạm biệt Nghiêm Việt vào một buổi sáng.

“Quãng thời gian này… rất cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi.”

Cảnh tưởng này quả thật có chút kỳ lạ, giữa họ không hay có sự giao tiếp khách sáo và xa cách như vậy nhưng có lẽ trong khoảng thời gian này quan hệ hai người quá yên ổn, ôn hoà, kể ra thì cũng thấy hơi kỳ quặc.

Nghiêm Việt không bộc lộ chút cảm xúc nào.

Hắn bình tĩnh gật đầu: “Ngày mai bắt đầu đi làm à?”

Nguyễn Tri Mộ cúi đầu kiểm tra đồ đạc xem đủ chưa: “Ừ, nay tôi về thu dọn nhà cửa một chút, chắc tủ tích đầy bụi rồi…”

Nghiêm Việt tiến lên một bước: “Tôi đưa anh về nhé?”

Nguyễn Tri Mộ do dự chốc lát: “… Không cần đâu, tôi gọi xe là được… Tôi đã làm phiền cậu lâu quá rồi, cũng không thể ngày ngày bắt cậu đưa đi làm được.”

Môi Nghiêm Việt khẽ động như thể muốn nói gì đó nhưng lại vội kiềm chế.

Hắn lịch sự gật đầu lần nữa: “Vậy, tôi đưa anh xuống bên đường.”

Nguyễn Tri Mộ: “… Ừ, cảm ơn.”

Hôm sau, Nguyễn Tri Mộ thuận lợi đi làm lại.

Nội dung công việc vẫn như trước, từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, thỉnh thoảng tăng ca, nhịp độ dồn dập khiến anh phải lập tức hồi phục lại cường độ làm việc ban đầu.

Tuy nhiên, mấy ngày trước ở nhà Nghiêm Việt quá thoải mái đã để lại một số di chứng, đang sống thảnh thơi bỗng phải làm việc vất vả, đầu óc và cơ thể dường như rất dễ mệt mỏi, luôn lười biếng muốn nghỉ ngơi.

Ăn món gà viên nướng khoai tây nguội lạnh trong căng tin công ty luôn khiến anh nhớ đến một ngày ba bữa ăn ngon phong phú ở nhà Nghiêm Việt. Nghiêm Việt sẽ cẩn thận hỏi anh về sở thích mùi vị trước khi gọi đồ ăn mỗi ngày, tự tay múc canh bí đỏ, tách xương cá cho anh như thể đang chăm sóc một đứa trẻ mầm non.

Buổi chiều vội vã viết kịch bản, uống cà phê giảm giá có mùi vị đậm đà, sẽ nhớ đến mấy ngày trước, buổi chiều buồn ngủ, đọc sách ngoài ban công rồi ngủ quên, Nghiêm Việt sẽ lặng lẽ ôm anh lên, giúp anh cởi áo khoác, cởi tất, rồi đặt anh vào trong chăn, đắp kín.

Khi gọi xe về nhà vào buổi tối, ngửi thấy mùi khói thuốc và mùi xăng nồng nặc trong xe, vì xe phóng nhanh nên luôn cảm thấy chóng mặt, lại nghĩ đến chiếc xe của Nghiêm Việt không một vết bẩn, lái xe cẩn thận ổn định ngay cả khi đang tức giận.

Hình như anh bị mắc kẹt trong dải Mobius có tên là “lực hút của Nghiêm Việt”, bất kể anh đi đến đâu, điểm cuối luôn chỉ về một hướng.

Cho dù anh cố ý trốn tránh, cũng thỉnh thoảng có người nhắc anh.

Mấy hôm trước, Bạch Xuyên làm việc hùng hục cho giáo viên hướng dẫn, dạo này đã rảnh hơn, cách ngày lại chạy đến studio của Nghiêm Việt.

Vì sao Nguyễn Tri Mộ lại biết việc này, vì mỗi lần Bạch Xuyên đi, đều nhắn tin cho anh.

Nghiêm Việt đang làm việc chăm chỉ, Bạch Xuyên chụp trộm hắn, gửi Nguyễn Tri Mộ: [Đã làm việc bốn tiếng rồi, cậu ấy không mệt à?]

Nghiêm Việt mệt nằm bò ra bàn ngủ, Bạch Xuyên lại chụp một cái ảnh gửi cho anh: [Thấy cậu ấy thiếu cái ghế nằm.]

Có mấy người hâm mộ trẻ hội họp theo nhóm đến studio theo đuổi Nghiêm Việt, nhiệt tình thổ lộ tình cảm, Nghiêm Việt trốn đông trốn tây, cuối cùng trốn vào nhà vệ sinh từ cửa sau, Bạch Xuyên chụp bóng lưng nhếch nhác của hắn, rồi cười lớn: [Hahahahahahahahaha Nghiêm Việt không sợ trời không sợ đất cũng có ngày này.]

Nguyễn Tri Mộ: [Sao nhiều người vậy, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc lắm.]

Ở cùng nhau một khoảng thời gian, anh hiểu Nghiêm Việt hơn rất nhiều, tuy hắn có tài năng thiên phú nhưng thành công không phải tự nhiên mà có. Hắn có yêu cầu cực cao đối với công việc, nếu không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn mỗi ngày thì sẽ yêu cầu bản thân làm thêm vô thời hạn.

Bạch Xuyên: [Chắc thế đó, ai gu, ban nãy bảo vệ đến mà cũng hết cách, trong nhóm fans có mấy cô bé chưa thành niên, ai dám chặn chứ.]

Nguyễn Tri Mộ có chút lo lắng, cả ngày lơ đễnh.

Sau khi tan làm liền gọi cho Bạch Xuyên, hỏi tình hình hiện tại.

Bạch Xuyên: “Một tiếng trước, Nghiêm Việt nhẫn nại ký tên cho bọn họ, khó khăn lắm mới mời về được.”

Nguyễn Tri Mộ thở phào.

Bạch Xuyên lại bổ sung: “Nhưng chắc chắn hôm nay Nghiêm Việt phải tăng ca rồi, buổi sáng làm lỡ bốn năm tiếng liền.”

Nguyễn Tri Mộ lại thấy lo lắng.

Bạch Xuyên thở dài: “Không phải em nói với anh rồi sao, đêm qua cậu ta thức đến tận 1 giờ sáng, hôm nay lại bận như thế, còn chưa ăn cơm trưa, tình hình thế này chắc cơm tối chỉ ăn cái bánh mỳ qua loa thôi…”

Nguyễn Tri Mộ sốt ruột: “Sao không gọi đồ ăn cho.”

Bạch Xuyên: “Không phải anh không biết, cậu ta làm việc thì không cần mạng, chỉ cần không muốn ăn thì gọi đầy bàn cũng không thèm nhìn một cái.”

“Nhưng…”

Nguyễn Tri Mộ vội hỏi: “Nhưng gì cơ?”

Bạch Xuyên cười hihi: “Nhưng, nếu là anh, có thể cậu ta sẽ nghe đó.”

Nguyễn Tri Mộ đỏ mặt.

Anh chần chừ chốc lát, gọi điện tới nhà hàng Nghiêm Việt thường gọi đồ ăn, đặt một chút cháo và đồ ăn nhẹ mang đến studio.

——

Lúc Nguyễn Tri Mộ xuất hiện trước cửa văn phòng, Từ Xán giật mình làm đèn hắt sáng trong tay rơi thẳng xuống đất.

“Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn…”

“Giật mình cái gì.” Bạch Xuyên hơi chê bôi nói: “Cũng không phải chưa gặp, cứ như thấy người ngoài hành tinh đến địa cầu vậy.”

Từ Xán nhặt đèn hắt sáng lên, vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng.

Làm ơn đi… Là Nguyễn Tri Mộ đấy!

Cậu ta vốn không biết quan hệ giữa ông chủ và Nguyễn Tri Mộ, còn ba hoa nói xấu về việc sếp mình bị người yêu cũ bỏ rơi, nhưng cách đây không lâu cũng đoán được quan hệ giữa hai người.

Hôm nay hỏi trộm Bạch Xuyên, có phải trước kia anh Nguyễn và ông chủ là “kiểu quan hệ đó” không.

Đối với trợ lý như bọn họ, làm rõ quan hệ cá nhân của sếp là một điều rất quan trọng.

Bạch Xuyên bình tĩnh nói với cậu ta, ồ, không chỉ trước đây là quan hệ đó, mà giờ càng nghiêm trọng hơn. Về sự quan trọng của anh Nguyễn, có thể nói thế này, nếu làm anh ấy vui thì ông chủ các cậu tốt bụng tăng lương là chuyện rất có khả năng; nếu không chăm sóc tốt cho anh ấy, ngày nào đó ông chủ tâm trạng không tốt thì rất có khả năng đóng cửa studio luôn.

Từ Xán bị doạ hết hồn.

Nghiêm Việt rất thoáng với nhân viên, mức lương cho bọn họ cũng cao nhất trong ngành này, tuy công việc có hơi vất vả nhưng phúc lợi nhân viên rất tốt, không bị bóc lột sức lao động.

Cho nên Từ Xán rất trân trọng công việc này, chân thành hi vọng sếp mình sẽ tiếp tục đoạt giải, làm cho studio ngày một phát triển.

Nghe Bạch Xuyên nói, cậu ta lập tức căng thẳng, cố gắng moi ra một chút đầu mối từ những chi tiết tương tác giữa hai người mà cậu ta quan sát trước đó, đồng thời tìm cách “làm cho Nguyễn Tri Mộ vui”.

Đang suy nghĩ lung tung, cậu ta ngẩng đầu lên, bị doạ đến mức đồ đạc trong tay rơi thẳng xuống đất.

Nguyễn Tri Mộ nhặt giúp đèn hắt sáng, đưa cho cậu ta.

Từ Xán lập tức cảm ơn: “Cảm ơn anh Nguyễn, hôm nay anh đến…”

Bạch Xuyên cười tít mắt: “Anh ấy đến giúp người gặp nạn, cứu chúng ta đó.”

Lời còn chưa dứt, người đưa đồ ăn gõ cửa.

Cháo và đồ ăn nhẹ đúng lúc đến nơi.

Nguyễn Tri Mộ nhìn một lượt, không thấy Nghiêm Việt, bỗng nhiên hơi sợ.

Có vẻ, nên gọi điện hẹn trước khi đến.

Cứ hấp tấp chạy đến đây… Nhỡ Nghiêm Việt đang bận, chẳng phải sẽ gây phiền toái cho hắn sao?

Nguyễn Tri Mộ có chút nản lòng.

Đây vốn là phép tắc xã giao tối thiểu, nhưng do ban nãy sốt ruột quá, chỉ lo gọi đặt đồ ăn mà quên mất.

Anh kéo Bạch Xuyên sang một góc, nhỏ tiếng hỏi: “Có phải Nghiêm Việt đang bận không? Nếu bận thì anh…”

“Không sao không sao.” Bạch Xuyên cười giả lả, đột nhiên cao giọng gọi: “Nghiêm Việt, ra ăn cơm!!!”

Tất cả mọi người đều bị Bạch Xuyên doạ hết hồn.

Mấy giây sau, giọng nói hơi khàn khàn của Nghiêm Việt truyền ra: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không ra thì đừng có gọi.”

Giọng nói trầm thấp mà u ám, như một con sư tử đang ngủ bị đánh thức.

Mấy cô cậu nhân viên đều run rẩy.

“Ồ?” Bạch Xuyên không sợ hắn chút nào: “Anh Nguyễn tự mình mang cơm đến, nếu cậu không ăn thì tôi…”

Rầm!

Cánh cửa của phòng sửa ảnh đột nhiên bật ra, Nghiêm Việt sải bước ra ngoài, tóc rối bù như chuồng gà nhưng ánh mắt lại tha thiết nhìn về phía cửa, bỗng bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Tri Mộ.

Tức khắc, cả văn phòng lặng ngắt như tờ.

Nhân viên đều ngây ngốc nhìn ông chủ, Nghiêm Việt nhìn Nguyễn Tri Mộ, Nguyễn Tri Mộ bị hắn nhìn nên thấy hơi ngại, mặt đỏ bừng dời ánh mắt.

Chỉ có Bạch Xuyên không tim không phổi ngồi xuống bên bàn, mở miệng trước: “Không ai tranh với tôi, càng tốt, hê hê, cả bữa cháo tôm này là của tôi rồi.”

——

Nguyễn Tri Mộ mua rất nhiều, đủ để mười mấy người ăn no nê.

Có những nhân viên không hiểu rõ nội tình nhưng vừa nhìn phản ứng của sếp ắt hẳn cũng biết thân phận của Nguyễn Tri Mộ không bình thường, vội vàng lấy ghế, rót trà cho anh, thấy anh mở nắp hộp cũng nhanh nhẹn giành mở hộ, mời anh ngồi yên là được.

Nguyễn Tri Một thấy hơi bối rối nhưng cũng nghe theo ngồi xuống.

Nghiêm Việt vốn đang đứng trước mặt anh, đột nhiên lên tiếng: “Vừa đúng lúc, mọi người nghỉ ngơi một lát. Các cậu đều khát rồi nhỉ, có ai muốn uống nước ép không.”

Bạch Xuyên bô bô cái miệng: “Chanh leo mật ong đi, gần đây buồn ngủ cứ uống cái này, ngon tuyệt luôn.”

Vì vậy, mọi nhân viên đều phụ hoạ chanh leo mật ong.

Nghiêm Việt ra ngoài, lúc quay lại cầm mười mấy cốc chanh leo mật ong, đặt lên bàn, thuận tiện ngồi xuống bên phải của Nguyễn Tri Mộ.

Nguyễn Tri Mộ liếc sang thấy Nghiêm Việt ngồi bên cạnh mình, bỗng thấy căng thẳng.

Nhân viên dọn bàn, giấy tờ, máy ảnh đặt sang bàn khác rồi lần lượt bày cháo và đồ ăn kèm lên.

Lần đầu tiên ngồi ăn với sếp, nhân viên đều không dám to tiếng.

Nghiêm Việt và Nguyễn Tri Mộ cúi đầu ăn, không nói chuyện, cho nên chỉ có Bạch Xuyên lớn tiếng ba hoa khoác lác.

“Nhớ năm đó, anh Bạch của mấy cậu, thi đứng nhất ở cấp 3 dễ như trở bàn tay, nếu lần nào không thi đứng nhất, không phải nghi ngờ, chắc chắn giáo viên sợ tôi kiêu ngạo nên mới cố tình trừ vài điểm.”

“Ông chủ các cậu, năm đó cũng là một truyền thuyết, từ xếp hạng chót vượt lên top 5 của lớp, giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh đều kinh ngạc, các cậu có biết làm thế nào không?”

Nhân viên đều lắc đầu.

“May là có tôi dạy kèm chứ sao! Biết cái gì là thầy giỏi trò tài không? Như tôi đây, giờ thị trường gia sư không kiếm được ai đâu.” Bạch Xuyên hào hứng dâng trào: “À, còn một nguyên nhân khác mà có lẽ nằm mơ các cậu cũng không thể nghĩ tới.”

Một cô bé hiếu kỳ hỏi: “Nguyên nhân gì ạ, có phải uống cái gì đó như dầu cá biển không, em nghe nói rất tốt cho thi cử.”

Bạch Xuyên liếc Nguyễn Tri Mộ một cái: “Muốn biết à? Em có thể hỏi anh Nguyễn.”

Cô bé không thân với Nguyễn Tri Mộ, do dự một chốc cũng không dám hỏi.

“Anh ấy không nói, tôi nói.” Bạch Xuyên cười xấu xa: “Nghe cho rõ này, đáp án là…”

“Ăn nhiều thế mà cũng không bịt được miệng của cậu.” Nghiêm Việt lạnh lùng nhét bánh bao sữa vào miệng cậu ta: “Ăn của cậu đi.”

“Ô ô ô…”

Văn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Nguyễn Tri Mộ cúi đầu ăn, muốn gắp một miếng đậu phụ, cánh tay nhích một chút, không để ý, đụng trúng khuỷu tay của Nghiêm Việt.

Chìa khoá trên bàn bị rơi xuống đất.

“Xin lỗi.”

Nguyễn Tri Mộ hoảng hốt cúi đầu nhặt chìa khoá, cùng lúc, Nghiêm Việt cũng cúi người.

Hai tay cùng lúc chạm vào chìa khoá.

Vì không gian dưới bàn hơi nhỏ, cánh tay hai người đụng vào nhau, lòng bàn tay của Nghiêm Việt vừa hay phủ lên mu bàn tay của Nguyễn Tri Mộ.

Lòng bàn tay rộng mà ấm áp chạm nhẹ vào bàn tay anh.

… Hình như, đã lâu rồi chưa ở gần thế này.

Từ lúc anh đổ bệnh, Nghiêm Việt luôn tự kiềm chế, đi bộ cũng cách anh ba mét, động chạm cơ thể bằng không, điện thoại, wechat cũng không liên lạc với nhau.

Nguyễn Tri Mộ gần như tưởng rằng hắn muốn biến mất trong thế giới của hắn.

Hiện tại đột nhiên tiếp xúc gần như vậy, đối phương có thể nghe được nhịp thở của nhau, có một luồng điện chạy dọc sống lưng của Nguyễn Tri Mộ, bả vai run lên, toàn thân nổi da gà.

Trước khi anh phản ứng lại, Nghiêm Việt đã thu tay, ngồi thẳng lên.

Độ ấm trên mu bàn tay đột ngột biến mất.

Nguyễn Tri Mộ nhặt chìa khoá, cúi đầu, tiếp tục ăn, biểu cảm không có gì khác thường.

… Nhưng anh không lừa được bản thân.

Khoảnh khắc độ ấm trên mu bàn tay biến mất, không có cách nào phủ nhận được sự hụt hẫng và mất mát trong lòng.

Dường như Nghiêm Việt nhận ra tâm trạng anh không tốt, ăn tối xong bèn đưa anh về, đi được nửa đường, bỗng cất tiếng hỏi: “Tâm trạng không vui à?”

Nguyễn Tri Mộ hoàn hồn: “Không.”

Nghiêm Việt: “Bữa cơm hôm nay, cảm ơn anh.”

Nguyễn Tri Mộ xua tay: “Nên làm mà, cậu luôn chăm sóc tôi…”

Nghiêm Việt: “Sao tự dưng nghĩ tới việc mang cơm tối đến? Anh cũng không phải cổ đông của studio, cũng chưa từng đến đây.”

Nguyễn Tri Mộ hơi lúng túng: “Nghe Bạch Xuyên nói, hôm nay các cậu phải tăng ca, cảm thấy mọi người quá vất vả nên…”

Nghiêm Việt: “Nhưng hôm nay chúng tôi không tăng ca.”

Nguyễn Tri Mộ: “…”

Nghiêm Việt: “Vốn định tăng ca, về sau tôi đổi ý rồi, biết vì sao không.”

Nguyễn Tri Mộ hơi bất an ngẫm nghĩ: “Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, hiệu quả công việc cao hơn…”

“Không phải lý do này.”

Nhưng là vì sao, Nghiêm Việt cũng không nói tiếp.

Sau khi đưa anh đến dưới nhà, Nghiêm Việt đỗ xe bên đường, xách túi máy tính của anh, đưa anh lên tầng.

Hai người tạm biệt nhau trước cửa.

Nguyễn Tri Mộ thấy hơi cay mắt, không biết có phải do ban nãy bị gió lạnh thổi vào không, hay vì nguyên nhân nào khác.

Anh hít một hơi, cúi đầu, lục chìa khoá ở túi áo phải: “Vậy, tôi…”

Một bàn tay to lớn lạnh lẽo đột nhiên xỏ vào túi áo anh.

Động tác của Nguyễn Tri Mộ khựng lại.

Lòng bàn tay lạnh buốt của Nghiêm Việt phủ lên mu bàn tay anh, cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Tâm trạng không tốt, là vì điều này sao.”

Trong đầu Nguyễn Tri Mộ vang lên tiếng nổ lớn như một quả pháo hoa to được bắn lên trời.

Tức thì, anh không nghe thấy bất cứ điều gì, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Tất cả các giác quan chỉ để cảm nhận bàn tay của Nghiêm Việt đang phủ lên tay mình.

Giống như nụ hôn ngày ấy.

Mát lạnh, nóng bỏng.

Hết chương 63.

Chương này dài gấp đôi bình thường lun áa TvT


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.