Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 191: Bà nội muốn gặp bạn gái



“M

au rửa tay nào, chúng ta bắt đầu ăn cơm!” Bà cụ dẫn anh vào, vui vẻ tiếp đãi.

“Đến rồi đấy à?” Ông cụ ngồi trên ghế sô pha, nghe tiếng động cũng không ngước mắt lên nhìn mà vẫn đọc báo buổi sáng.

“Vâng.”

“Ngồi đi.”

Lục Chinh đặt áo khoác xuống, tiện tay nới ống tay áo ra.

“Họp quý hội đồng quản trị chuẩn bị thế nào rồi?”

“Đang lên kế hoạch ạ!” Ngồi vắt chéo chân, cầm chén uống trà.

“Đừng làm quá tuyệt tình, chó cùng dứt dậu, đừng để đánh rắn không chết mà còn bị nó cắn ngược lại.”

“Trong lòng cháu tự có tính toán.”

Lục Giác Dân hừ lạnh, ông có lòng tốt nhắc nhở, thằng oắt con này lại tỏ thái độ thế sao?

Đúng là đồ vô ơn mà!

Nhưng kẻ vô ơn nào đó lại chăm chú uống trà, không hề bị ảnh hưởng.

“Trà bích loa xuân này ngon quá!”

“Bà cô của cháu mới tặng vào hôm trước, nếu thích thì lấy một ít mang về.” Bà cụ yêu cháu như sinh mạng, đừng nói là chút trà, cho dù có móc tim móc gan bà cũng chịu.

“Cảm ơn bà nội.”

“Cảm ơn gì chứ? Hiếm khi mới có thứ cháu thích, bà nội vui còn chẳng kịp nữa là!”

Xem như cũng đã có chút tình người đúng không?

Ông cụ Lục đau lòng, đúng là đàn bà con gái mà!

“Món ăn đã được dọn lên xong rồi, vào bàn thôi!”

Lục Chinh đặt chén trà xuống, Lục Giác Dân gập báo lại.

Hai người đứng dậy, một già một trẻ nhìn nhau, người trước thì trừng mắt bực bội, người sau thì ung dung bình tĩnh.

“A Chinh à, cháu uống bát canh trước đi.”

“Khụ khụ!” Ông cụ ho, đổi lại được một ánh mắt cảnh cáo.

“Này, bát này là của ông. Lớn già đầu rồi còn tranh giành với cháu, mất mặt!”

Bốp…

Đặt đũa xuống, mặt mày giận dữ: “Uống canh của bà đi, nói ít thôi!”

Bà cụ gắp thức ăn cho cháu ngoan, “A Chinh, thử món này nào, món sườn cay bà nội mới học đấy.” Trực tiếp lơ đi người nào đó đang tức giận.

Lục Giác Dân tức đến mức phồng má trợn mắt.

“Có ngon không?”

“Vâng.”

Bà cụ thấy rất vui, việc cháu trai thích còn quan trọng hơn mọi thứ.

“Thằng nhóc thối không thể nói thêm vài câu à? Từ sáng tinh mơ bà mày đã thức dậy chuẩn bị đó!” Cũng không biết cái tính này giống ai nữa, đúng là khiến người ta tức chết mà!

“Được rồi!” Bà cụ trừng mắt, ra hiệu cho ông cụ nhiều chuyện nào đó ngậm miệng lại, lúc xoay sang hướng cháu mình thì lại trở về dáng vẻ mỉm cười và hiền hòa, “A Chinh à, đừng nghe ông cháu nói bậy, cả ngày bà ở trong nhà rất rảnh rỗi, làm ít chuyện vừa hay có thể giết thời gian.”

Ông cụ Lục còn muốn nói gì đó, bà cụ liền gắp một miếng thịt kho tàu vào bát ông, lúc này mới chặn được cái miệng của ông lại.

Ông cụ vội vàng nhét miếng thịt vào trong miệng, dáng vẻ bảo vệ thức ăn cứ như có ai đó đang muốn giành lấy phần của ông vậy.

Đang chuẩn bị gắp thêm, đũa vừa vươn ra thì đã bị chặn lại.

“Cẩn thận huyết áp của ông.” Lục Chinh gắp rau cần vào bát của ông cụ, “Ăn cái này đi, giúp giảm huyết áp đấy ạ!”

Lục Giác Dân: “…” Thằng oắt con!

“Nhìn đi, A Chinh quan tâm ông thật đó!” Bà cụ phụ họa.

Lục Chinh cứ như không nhìn thấy gương mặt đen như đít nồi của ông cụ, anh gắp một miếng thịt kho tàu, nhai rồi nuốt xuống, “Tay nghề của bà nội thật tuyệt”

Nhất thời làm bà cụ vui mừng hớn hở.

“A Chinh, lúc nào cháu dẫn bạn gái về cho bà nội xem mặt thế?”

Khựng lại, “Không vội ạ!”

Bà cụ sửng sốt, nó đang… thừa nhận à?!

Trời ơi! Hạnh phúc đến quá bất ngờ, có cảm giác không chân thật như bị bánh rơi xuống trúng đầu.

Ngay cả Lục Giác Dân cũng không kiềm chế được mà nhìn anh vài lần, thằng ranh này có bạn gái thật sao?

“A Chinh, từ khi nào vậy? Cô ấy bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Có ảnh không? Tính cách có tốt không?” Bà cụ thật sự rất thích, đứa chắt bà trông ngày trông đêm cuối cùng cũng đã có hy vọng xuất hiện rồi!

“Sau này sẽ có cơ hội gặp mặt.”

“Sau này là khi nào? Bà nội nôn nóng mà! Cô ấy không chịu gặp người lớn à?”

“Không phải.”

“Chẳng lẽ gia đình bên kia không đồng ý? Cái này thì con yên tâm, cứ để bà nội lo, bà nội sẽ đi đưa sính lễ cho con, đảm bảo đủ thành ý, sẽ không làm con gái nhà người ta tủi thân!”

Lục Chinh đột nhiên thấy hơi hối hận khi nói thật.

“Cô ấy không ở thủ đô, những chuyện này về sau hãy nói.”

“Làm việc?”

“Vâng.” Học tập là công việc của sinh viên, anh không nói dối.

“Vậy à…” Bà cụ hơi tiếc nuối, bà vẫn muốn gặp cháu dâu tương lai của mình…

Lục Giác Dân cúi đầu ăn cơm, ánh mắt ảm đạm.

Hương hỏa nhà họ Lục giờ đây đặt trên người thằng cháu đích tôn này, tuy miệng ông không nói nhưng trong lòng vẫn mong Lục Chinh nhanh chóng kết hôn, tốt nhất là ba năm hai đứa.

“Vậy về sau có thời gian, nhớ dẫn người đến cho bà nội nhìn nhé!”

“Vâng.”

“Hắt xì…” Đàm Hi dùng tay bịt mồm kịp lúc mới không phun hết cơm ra ngoài.

“Hi Hi, cậu bị cảm à?” Tiểu công trúa nhìn cô, trong miệng vẫn đang ngậm miếng sườn.

An An tỏ vẻ lo lắng: “Không sao chứ?”

Cô xua tay, “Chắc có người đang nhắc đến tớ.”

Tiểu công trúa ồ một tiếng, cười mờ ám: “Bạn trai của cậu?”

“Nhiều chuyện!”

“Hừ! An An, cậu không ăn cá cay Tứ Xuyên à?”

“No rồi.”

“Chưa động tới mà… lãng phí!”

Tiểu công trúa không chỉ là một cô nàng cuồng màu hồng mà còn là một cô nàng tham ăn chính hiệu.

“Cậu muốn ăn không?”

“Ăn chứ!”

Đàm Hi ở bên cạnh cười thầm: “Lúc nãy là ai nói muốn giảm cân nhỉ?”

Tiểu công trúa: “…” Xấu xa!

Ăn xong bữa tối, Đàm Hi chuẩn bị trở về ký túc xá.

“Nghe nói 7 giờ 30 sẽ có buổi tiệc tối đón tân sinh viên, có đi không?”

“Tớ vẫn còn chuyện phải làm.”

Tiểu công trúa xoay qua nhìn An An, chớp mắt, giả vờ tội nghiệp.

“Được rồi, tớ đi với cậu.”

Đàm Hi nhìn bóng lưng hai người kết đôi rời đi, tầm nhìn quét qua người mặc một bộ quần áo màu hồng, cuối cùng dừng lại trên người An An – cô gái mặc quần dài áo dài.

Ánh nắng chiều tà phủ lên người cô nàng một lớp ánh sáng màu cam ấm áp, gió thổi qua, tóc khẽ bay, trông như một mỹ nhân cổ đại bước ra khỏi tranh, ngay cả lúc bước đi cũng trông thật uyển chuyển, khéo léo.

Đột nhiên, nhếch khóe môi, lắc đầu khẽ cười.

Hai người bạn cùng phòng này của cô, dường như ai cũng không hề đơn giản, thật sự thú vị…

Trở về phòng, Đàm Hi không vội bật đèn mà gọi vào số di động của Sầm Uất Nhiên.

Tin nhắn vào buổi trưa kia, đến bây giờ vẫn chưa nhận được hồi âm, cô lo sẽ xảy ra chuyện.

“Alo…” Đối phương vừa lên tiếng, Đàm Hi đã nghe ra được âm mũi rất nặng.

Ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có.”

Đàm Hi không những không thấy nhẹ nhõm, ngược lại chân mày còn nhăn chặt hơn trước.

Nếu Sầm Uất Nhiên đã muốn giấu cô, chỉ có thể nói đây là chuyện riêng của cô ấy.

“Cãi nhau với Ân Hoán à?”

“Không phải.”

“Thôi vậy, chị không nói em cũng không ép, có gì cần cứ trực tiếp gọi điện thoại cho em nhé!”

Trong lòng Sầm Uất Nhiên không phải không thấy cảm động, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được, sao cô có thể nói ra được đây?

Nhưng suy nghĩ lại, lần trước Đàm Hi đã chỉ điểm cho cô, những gì nên biết chắc cũng đã biết hết rồi, giấu giếm là việc không còn cần thiết nữa.

Cắn răng, “Hi Hi à, chị gặp chút chuyện phiền phức, tình hình cụ thể…”

Thì ra, Lâm Cầm – mẹ của Sầm Uất Nhiên đi xe lửa đến thủ đô tối qua nhưng lại không liên lạc với cô đầu tiên mà chạy thẳng đến bệnh viện gặp Sầm Chấn Đông.

Đồng thời còn ở lại, chăm sóc ông ta một đêm.

Hai người gặp lại sau nhiều năm ly biệt, lại cộng thêm phần tình cảm khi xưa, thế là tâm sự hết nỗi lòng cho nhau nghe.

Sầm Chấn Đông kể hết toàn bộ bệnh tình cho Lâm Cầm nghe và hứa sẽ để lại một một phần của cải cho con gái của họ.

Lâm Cầm không hề có ý muốn tham tiền của ông, nhiều năm qua, một mình bà nuôi đứa con gái nên người, đã sớm nhìn rõ sự bạc bẽo, lạnh lùng của tình người, còn về việc lặn lội đường xa đến thăm ông ta một lần cũng chỉ vì không muốn để bản thân cảm thấy tiếc nuối.

Dùng thời gian cả đời đi yêu một người đàn ông vốn đã định sẵn sẽ có duyên nhưng không có phận với mình, việc này cần sự dũng cảm và nghị lực lớn đến nhường nào?

Có thể tưởng tượng được những nỗi tủi thân và sự cực khổ trong suốt quá trình đó ra sao.

Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến cho Sầm Chấn Đông khăng khăng muốn Sầm Uất Nhiên được thừa kế tài sản. Con người khi đi đến phút cuối của sinh mệnh thường mới bắt đầu sám hối, muốn bù đắp, cứu vãn mọi thứ…

Lập trường của Lâm Cầm rất rõ ràng, bà ấy không cần tiền của Sầm Chấn Đông, cũng sẽ không để con gái nhận ông ta.

Làm Sầm Chấn Đông tức đến mức ngất xỉu, đồng thời cũng khiến cho hai mẹ con Tần Dung và Sầm Đóa Nhi xuất hiện.

Đang muốn rời đi thì bị người ta chặn lại trước cửa phòng bệnh.

Đây là lần đầu tiên Tần Dung gặp lại Lâm Cầm sau 26 năm, người phụ nữ này sớm đã không còn thần thái của năm đó, trên khuôn mặt ẩn chứa món quà của thời gian, dù đã không còn trẻ nhưng vẫn đủ khiến người ta không thể dời tầm mắt đi được.

“Đã lâu không gặp.” Cho dù bị bắt gặp tại trận, bà ấy cũng vẫn có thể bình tĩnh không sợ hãi.

Sầm Đóa Nhi ngơ ngác, không lâu trước đây cô ta mới biết được chuyện tình cảm cũ của ba mình, cái gia đình mà cô ta tưởng rằng rất hoàn mỹ hóa ra chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước, mong manh yếu đuối đến mức không chịu được nổi một đòn.

Cô ta hận sự phản bội của ba mình, cũng ấm ức vì mẹ mình!

“Đồ đê tiện! Kẻ thứ ba! Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ! Tội đồ phá hoại gia đình người khác!”

Tính đanh đá của Sầm Đóa Nhi vượt xa chị gái mình là Sầm Vân Nhi, làm Lâm Cầm cảm thấy lúng túng tại chỗ.

Tuy trên mặt Tần Dung không hề có biểu cảm gì nhưng trong lòng lại hô vang sung sướng!

Bà ta đã muốn chửi người phụ nữ này từ lâu rồi!

Gia đình của bà ta, người đàn ông của bà ta đều bị ả hồ ly tinh âm hồn bất tán này hủy hoại hết!

Hôm nay vẫn còn mặt mũi tìm đến đòi chia tài sản ư? Nằm mơ!

Những lời nói vừa rồi cũng bị Sầm Uất Nhiên nghe thấy khi cô vội vàng chạy đến, không sót một chữ.

Lập tức phát hỏa!

“Cô dựa vào gì mà mắng chửi người khác chứ hả? Giữ sạch cái miệng lại chút đi! Đừng có xịt phân lung tung… kinh tởm!”

Lúc này, người ngựa hai bên đã đến đông đủ.

Sầm Chấn Đông vẫn nằm trên bàn mổ sống chết chưa rõ, bên này lại trình diễn một màn kịch đấu đá hoa lệ của năm.

“Hóa ra mày là cái con nghiệt chủng kia! Đều là đồ điếm không biết xấu hổ y như mẹ mày!

Ánh mắt Sầm Uất Nhiên đầy sự căm hận, tát thẳng vào mặt cô ta một cái.

Nhất thời khiến cho Sầm Đóa Nhi trở nên ngơ ngác.

Tần Dung nhìn thấy đứa con gái nhỏ mình yêu thương bị tát vào mặt, làm gì còn ngồi yên được?

Xắn tay áo lên nhào vào đánh, Sầm Uất Nhiên bị bà ta đánh cho vài cái.

Những năm qua, sức khỏe của Lâm Cầm vốn không tốt, lại lo lắng cho Sầm Chấn Đông trong phòng phẫu thuật nên chỉ có thể vừa khóc vừa khuyên.

Cuối cùng, kinh động đến các y bác sĩ nguyên một tầng, mới kéo hai người tách ra được.

Sau khi Sầm Đóa Nhi có lấy lại được phản ứng thì dĩ nhiên không chịu thua, nhân lúc người khác không chú ý liền đạp mạnh vào bụng Sầm Uất Nhiên.

Đúng lúc bị Ân Hoán lao ra khỏi thang máy nhìn thấy, hắn ta không nói lời nào mà trực tiếp đi tới, túm lấy mái tóc dài kia, chát chát chát…

Mấy cái bạt tai vang lên vô cùng rõ ràng khiến cho Sầm Đóa Nhi xây xẩm mặt mày, nhưng vẫn chưa xong, lại bắt chước động tác của cô ta khi nãy, đá thẳng vào bụng, sức lực mạnh hơn ít nhất phải ba lần.

Tần Dung gào lên: “Tao liều mạng với mày!”

Ân Hoán vốn xuất thân từ giới giang hồ, đánh nhau còn nhiều hơn ăn cơm, tuy nói rằng sau khi hợp tác với Đàm Hi đã dần dần thu lại cái bản tính hung dữ, nhưng sự hung bạo thích bao che đã ăn sâu vào trong xương tủy, thứ hắn ta không chịu được nhất là cảnh người của mình bị ức hiếp.

Nhất là khi người đó còn là vợ của hắn.

“Mụ già! Người phụ nữ của Ân Hoán tôi mà bà cũng dám đánh! Chán sống rồi chứ gì!”

Tần Dung kêu thảm một tiếng, cả người bay ra ngoài.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.