Tuy nhiên, là người đầu tiên phát hiện ra bộ mặt thật sự được che giấu dưới lớp vỏ dịu dàng và ôn hòa của nàng, Từ Nguyệt Gia bình tĩnh quan sát nàng thật lâu.
Ôn Diệp vờ như khó hiểu chớp mắt một cái.
Không ai nói gì, Từ Nguyệt Gia trực tiếp lướt qua nàng, đi vào phòng tắm.
Ôn Diệp không quan tâm lắm, tiếp tục soi gương tự ngắm.
Khoảng chừng một khắc sau, Từ Nguyệt Gia thay sang đồ ngủ màu trắng, tóc còn chưa khô, cả người ẩm ướt bước tới bên giường.
Ranh giới trên giường được phân chia rõ ràng bởi hai tấm chăn đệm, một tấm đặt chỉnh tê ngoài rìa, một tấm khác đang phồng lên, rõ ràng bên trong có người nằm.
Từ Nguyệt Gia trầm mặc giây lát, vén chăn lên rồi nằm thẳng xuống, hai tay duỗi ra hai bên người.
Tư thế ngủ cực kỳ tiêu chuẩn.
Lúc này Ôn Diệp mới thò mặt ra khỏi ổ chăn, khuôn mặt hồng nhuận phút chốc tràn đầy vạch đen, nàng nhìn cái người đứng đắn nào đó, cười không ra tiếng nói: “Lang quân?”
Từ Nguyệt Gia khế quay mặt về phía Ôn Diệp, giọng nói lãnh đạm: “Mấy lần?”
Vẻ mặt cũng không chút nóng bỏng.
Ôn Diệp thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng ý thức được hàm ý trong câu nói của Từ Nguyệt Gia, chợt nhớ tới đêm tân hôn ngày đó, không khỏi cong mắt lên.
“Lang quân để ta nghĩ xem.”
Từ Nguyệt Gia thấy nàng còn thật sự suy nghĩ sâu xa thì câm nín lần nữa.
Ôn Diệp không để Từ Nguyệt Gia phải chờ quá lâu, dù sao mở đầu loại chuyện này luôn coi trọng cảm giác và bầu không khí.”
“Vậy cứ giống với lần trước đi.” Ôn Diệp thản nhiên nói.
Vừa hay để nàng lĩnh hội xem kỹ thuật của hắn có thăng hạng hay không.
Ngày tân hôn đó hai người chia chăn mà ngủ, bây giờ muốn làm chuyện vợ chồng, tự nhiên phải bỏ đi một cái chăn.
Vì vậy Ôn Diệp nằm thẳng trở lại, bọc mình kín mít trong chăn.
Thái độ rất rõ ràng và kiên định.
Từ Nguyệt Gia tram mặc giây lát, đứng dậy, kéo chăn trên người ra rồi xếp lại và đặt ngay ngắn dưới chân giường.
Ôn Diệp nhìn thấy động tác của hắn, lập tức hào phóng hé ra một góc chăn, không tiếng động mời gọi.
Chờ đến khi một bàn tay to phủ lên bụng nàng, Ôn Diệp bắt đầu thả lỏng, trong lòng đã có cảm giác, thân thể cũng thuận theo, môi sáp lại gần, vừa chạm vào lập tức tách ra.
Từ Nguyệt Gia chợt khựng lại, hơi nóng ở hầu kết dường như vẫn chưa hoàn toàn tan biến, ánh mắt nhìn về phía Ôn Diệp dần sâu hơn.
Dưới ánh nến ảm đạm, bóng người không ngừng nhấp nhô sau màn giường. Ôn Diệp vẫn luôn cảm thấy, thân là lang quân, có tâm với thê tử cũng tốt, mà không có cũng chẳng sao, nhưng ít nhất phải có thực lực trong loại chuyện này.
Nàng ngước mắt nhìn Từ Nguyệt Gia, cố kiêm chế mình trong giây lát, cuối cùng vẫn chọn nhắm mắt lại, hưởng thụ đợt sóng triêu sắp đến….
Giờ dần, trời vẫn chưa sáng, hôm nay là Đại triều hội, vì vậy Từ Nguyệt Gia còn dậy sớm hơn bình thường nửa khắc.
Ôn Diệp cả hai đời đều là người có giấc ngủ nông, nếu bên cạnh bỗng nhiên có người, ngay cả khi đang ngủ mơ thì nàng cũng có thể mơ hồ cảm giác được.
Từ Nguyệt Gia ngồi dậy, lúc hắn chuẩn bị xuống giường thì một cái đầu chui ra từ bọc chăn bên cạnh, chủ nhân của nó có vẻ mệt mỏi, ánh mắt lười biếng hỏi: “Lang quân dậy rồi đấy à?”
Từ Nguyệt Gia lạnh nhạt trả lời: “Ừ, triều hội không thể trì hoãn.”
Ôn Diệp mơ màng gật đầu: “Vậy lang quân đi đi, ta ngủ lát nữa”
Sự dịu dàng và ân cần tối qua đã biến mất không chút dấu vết.
Phảng phất như hết thảy đều là ảo giác của Từ Nguyệt Gia.
Mềm mại và ấm áp mà bàn tay hắn đã phủ lên…
Từ Nguyệt Gia lấy lại bình tĩnh, xuống giường, lúc tấm màn đã vén lên một nửa, hắn chợt quay đầu lại nói với người vẫn đang buồn ngủ: “Gần đây ta tiếp nhận một vụ án khá phức tạp.”
Ôn Diệp nghe đến đây, đầu óc tỉnh táo hơn mấy phần, nàng ngước mắt lên nhìn người nam nhân nửa khắc rồi nói: “Ý của lang quân ta đã hiểu.”
Nàng xếp lại chăn đệm rồi ngồi dậy, cái lạnh xua tan một chút buồn ngủ trên gương mặt nàng: “Lang quân cứ yên tâm phá án, ta nhất định sẽ không quấy ray chàng.”