*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường vành đai số 1 của Iceland khánh thành vào năm 1974, toàn bộ chiều dài ước chừng 1339 kilomet. Vì ôm lấy trọn vẹn xứ Iceland nên cung đường ấy còn được gọi với cái tên Ring Road “Quốc lộ nhẫn”.
Xuyên qua con đường vành đai này, bạn sẽ được chiêm ngưỡng gần như tất cả danh lam thắng cảnh của Iceland. Và hồ sông băng Jökulsárlón được mệnh danh “Xứ sở pha lê” là một trong số đó.
Sau vài giấc ngủ ngắt quãng giữa hương cam thoang thoảng, Thẩm Thiêm mơ mơ màng màng thức giấc trong tiếng thuyết minh về câu chuyện thần thoại Iceland nào đó của hướng dẫn viên du lịch. Anh mở to mắt, chợt phát hiện hình như mình đang dựa vào vai ai kia, mà chẳng biết đã dựa bao lâu rồi.
Hôm nay thời tiết không mấy đẹp đẽ (đương nhiên, đây là điều hết sức thường tình ở Iceland). Bầu trời quang đãng hôm qua không kéo dài được bao lâu khiến mọi người phải lấy làm lo lắng trước khi lên đường, chẳng biết liệu mình có ngắm được bãi biển kim cương tuyệt đẹp nhất tại đích đến hay không.
Bấy giờ ngoài cửa sổ giăng kín mây đen, gió tuyết vần vũ không ngớt. Chỉ mỗi nhà kính trồng rau ở trang trại suối nước nóng vẫn giữ lấy vầng sáng ấm áp giữa khoảng không gian mênh mông cô tịch.
Hệt như đang bước vào trường quay của bộ phim tận thế nào đó.
Thẩm Thiêm ngủ dậy rồi vẫn bất động giữ nguyên tư thế cũ, bình thản đưa mắt nhìn ra cửa sổ như đang suy tư điều gì, mà khả năng cao là vẫn đang trống rỗng không nghĩ gì cả.
“Anh dậy à?” Tần Tranh hỏi nhỏ.
Rõ ràng anh chẳng hề cựa quậy đổi tư thế nhưng hắn vẫn phát giác nhịp hô hấp không còn đều đặn của Thẩm Thiêm, nhận ra anh đã tỉnh giấc.
Thẩm Thiêm lặng lẽ gật gật, chậm chạp ngồi thẳng dậy. Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi hương cam đã nhạt nhòa rồi mới lên tiếng: “Người đàn ông vĩ đại nhất thế giới Bear Grylls từng nói thế này, Khi bạn cho rằng gió tuyết Iceland đã đủ dữ dội rồi, và bạn sẽ nhận ra nó còn khủng khiếp hơn cả thế.”
Nhìn cứ tưởng chuẩn bị phát biểu cái gì trọng đại lắm chứ. Rốt cuộc… thôi được rồi, cũng khá là quan trọng.
Dù sao cũng là danh ngôn của vĩ nhân, lời người vĩ đại nhất thế giới nói.
Tần Tranh nhìn theo anh ra ngoài cửa sổ, tâm trạng hầu như không bị thời tiết gầm rít xấu xí ngoài kia ảnh hưởng, nhếch môi hỏi: “Oslo cũng giống vậy à?”
Thẩm Thiêm lắc đầu: “Chắc là còn kinh khủng hơn theo một mức độ nào đó. Na Uy không có tài nguyên năng lượng địa nhiệt giàu có được như Iceland, chi phí sưởi ấm rất đắt đỏ, người bình thường khó ai mà chịu đựng nổi. Đa số các hộ gia đình ở đây chỉ có thể mở hệ thống sưởi vào mùa lạnh nhất trong năm. Bắc Âu cũng vậy, người sinh sống ở đó muốn tồn tại được chỉ có cách chịu rét chịu lạnh giỏi hơn nữa… Cơ mà đó chỉ là ý kiến riêng của tôi thôi đấy, tốt hơn hết em đừng có lôi ý kiến tôi ra mà nói chuyện với người Na Uy.”
Thoạt nghe có vẻ anh không mấy lưu luyến với mảnh đất ấy.
Sau một lát trầm ngâm, Tần Tranh lại lên tiếng: “Thú thật, tôi vẫn không hiểu lý do anh chọn du học ở Na Uy cho lắm.”
“Thú thật, tôi cũng không hiểu.” Thẩm Thiêm dựa lưng vào ghế quay sang nhìn hắn: “Hồi trẻ chắc cũng nhiều khi đam mê dồn lên não, rồi ít lâu sau lại quên khuấy cái cớ xúc tác cho quyết định đấy.”
Tần Tranh lại sửa lời anh: “Bây giờ anh vẫn còn rất trẻ.”
Thẩm Thiêm coi thường: “So với ai mới được.”
Tần Tranh nhướng mày: “Với tôi?”
Thẩm Thiêm cười: “Thế cũng phải xem so với em của lúc nào.”
Lắm lúc Tần Tranh sẽ luôn tỏ ra chững chạc và trưởng thành hơn hẳn tuổi tác bên ngoài của hắn. Nhưng cũng lắm khi, và dạo gần đây dần nhiều hơn trông thấy, dường như cậu tổng đang càng ngày càng trở nên trẻ con.
“Thế anh thấy trẻ con hay trưởng thành thì tốt hơn?” Tần Tranh không buông tha chủ đề nọ.
Thẩm Thiêm vuốt vuốt mái tóc, còn đang định bụng đấm bóp cái thân mỏi nhừ tại chỗ ngồi chật chội. Nhưng khổ nỗi không gian có hạn nên rốt cuộc anh vẫn không với được đến chỗ khó chịu nhất.
Vậy mà đúng lúc này, Tần Tranh tự nhiên áp tay vào chỗ nào đó trên lưng anh, xoa nắn bằng lực vừa phải: “Ở đây?”
Lòng bàn tay thanh niên ấm áp tự nhiên luồn vào dưới áo len Thẩm Thiêm, cách da thịt anh chỉ vỏn vẹn một lớp sơ mi. Dễ chịu lắm, dễ chịu đến nỗi Thẩm Thiêm vừa thân mật với hắn ở khách sạn trung tâm Budapest cách đây ít lâu mất tự nhiên cứng đờ người, mãi lâu sau mới thả lỏng.
“Chỗ đó.” Anh bình tĩnh đáp.
Màn tuyết dày ngoài cửa sổ nhảy nhót chẳng ngơi ngớt. Giọng anh chàng hướng dẫn viên vang khắp không gian trong cửa sổ, nhóm du khách còn mải chuyện trò.
Hai người im lặng cùng nhau nhìn ra khung cảnh bên ngoài ô cửa trong suốt. Nhất thời chẳng ai đả động đến câu chuyện tuổi tác vừa rồi.
Bỗng chợt, Thẩm Thiêm nhẹ giọng lên tiếng phá tan tràng thinh lặng.
“Tôi nhìn thấy tuyết rồi.” Anh nói.
Tần Tranh mở to mắt.
Thẩm Thiêm ngoái mặt lại, nghiêm túc gằn từng chữ: “Tôi nói, tôi nhìn thấy tuyết rồi.”
Ve không biết tuyết.
Chẳng phải em hy vọng tôi nhìn thấy được tuyết ư? Bây giờ tôi đã thấy rồi.
“Ừ, tôi cũng thấy rồi.” Tần Tranh nhẹ tênh trả lời anh.
Ve không biết tuyết, ý chỉ loài ve chỉ sống và chết đi trong mùa hè, không nhìn thấy được tuyết.
Nhưng chú ve Thẩm Thiêm bay đến Bắc Âu vào mùa hè đã thấy được tuyết.
Là may mắn, hay là mệnh số?
“Haha, nào mọi người!”
Hướng dẫn viên du lịch vừa nghỉ tay uống nước lại cầm micro lên, vẻ phấn khởi trong giọng nói rõ ràng đã tăng vọt: “Chúng ta đã đến với điểm tham quan đầu tiên, thác Seljalandsfoss xin chào đón các bạn!”
Hai cửa xe buýt mở ra, nhóm du khách kẹt cứng trong không gian xe từ sáng sớm đến giờ cuối cùng cũng được tận hưởng phút được giải phóng ngắn ngủi, hào hứng bắt đầu bàn tán rôm rả với nhau. Tiếng những chiếc áo khoác và áo phao ma sát chợt trở nên rõ rệt giữa trời gió rít và tuyết đổ, bật lên cái lạnh lẽo chân thực thuộc về riêng mình châu Âu.
Thẩm Thiêm và Tần Tranh theo sau một cậu thanh niên mạnh dạn giơ camera hành trình GoPro giữa thời tiết lạnh giá xuống xe. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cả hai vẫn suýt bị trận gió Bear Grylls từng khẳng định sức mạnh thổi bay đi.
Trước lúc xuống xe, Thẩm Thiêm đã lục trong ba lô chiếc mũ len ấm áp hơn ra thay cho mình rồi quấn thật chặt mái tóc dài vào trong áo khoác. Lúc này, đầu tóc mặt mày anh đã bị gió thổi dính chặt vào mũ trùm đầu chống gió đi kèm áo khoác, chỉ biết gượng xuyên qua màn gió tuyết bằng bằng tầm nhìn chật hẹp.
Mà ở nơi Thẩm Thiêm không nhìn thấy, có một người nắm thật chặt cánh tay anh đỡ anh tiến về trước. Chỉ bằng sự rắn chắc và kiên định của bàn tay ấy, Thẩm Thiêm đã đoán ngay ra người đang kéo anh về phía thác nước chịu chết.
“Tần Tranh! Em điên rồi sao!”
Thẩm Thiêm to giọng với ý đồ ganh đua với tiếng gió.
Giữa làn gió rét căm căm, dường như ý cười của người đi bên cạnh cũng trở nên đáng ghét hơn một đôi chút: “Người bình thường tự nhiên đến Iceland thì không điên à?”
Thưa cậu, đây là nơi tận cùng thế giới đấy!
Đồ điên. Đồ điên!
Thẩm Thiêm nghiến răng nghiến lợi giậm chân, bỗng nhiên hất văng Tần Tranh đang ra sức ghì chặt.
Điên thì điên! Người thường ai điên bằng anh đâu.
Hai tay Thẩm Thiêm túm chặt mũ áo, bước nhanh về phía thác nước trước tiếng hò hét phất khích của nhóm du khách sau lưng.
Mặt đường kết băng trơn trượt, bẩn cẩn ngã xuống là gãy xương như chơi. Thẩm Thiêm đã kinh nghiệm đầy mình từ hồi sống ở Na Uy rồi, bây giờ cũng quen thuộc tiến về trước những bước thật vững.
Anh điên loạn đến mức suýt nữa đã quên mình còn có bạn đồng hành. Mãi cho đến khi bọt nước từ thác bắn vào mặt, Thẩm Thiêm mới tỉnh hồn lại từ nguồn năng lượng tà đạo khó hiểu nọ. Anh ngoái đầu, định nhắc nhở Tần Tranh đằng sau lưng đừng để mình trượt ngã, trong khi rõ ràng ban nãy mình vừa hất văng người ta lên chín tầng mây. Vậy mà trong khoảnh khắc khựng bước, Thẩm Thiêm vẫn lập tức được người nào đó bước trước một bước nâng cánh tay lên.
“Anh bị sao à?” Tần Tranh kiên nhẫn cúi đầu hỏi.
Hóa ra hắn vẫn ở cạnh mình suốt, Thẩm Thiêm chợt nhận ra.
Dù đôi ngươi Thẩm Thiêm co lại đến độ không thể nhỏ thêm, cắm đầu bất chấp chạy về nơi mà chính anh cũng không biết là chốn nào, Tần Tranh vẫn sẽ luôn lặng yên và kiên định đồng hành cạnh bên anh.
—— Tần Tranh sẽ ưng theo và thực hiện nguyện vọng của anh, thế nên anh không cần thiết phải dạy cậu ta.
Hóa ra… đó là điều mình mong muốn ư?
Bất giác hai người đã đến trước thác nước hùng vĩ, cả thế giới dường như bị nuốt chửng trong tiếng nước tuôn đổ đinh tai nhức óc, giọt nước lạnh tê tái chạm trên da thịt cóng buốt mang lại cảm giác vừa đau rát lại vừa dễ chịu.
“Anh muốn cầu nguyện gì không?” Tần Tranh ghé vào tai Thẩm Thiêm nói.
Giây phút ấy, cả hai đều không hay biết tại khoảnh khắc đối diện với phía sau thác nước, hai vành tai hai bên khác nhau kia phản chiếu cùng một vầng quang rực rỡ.
Tình cờ thay, đôi khuyên tai đính đá đen lóng lánh thất lạc ở hai cửa hàng khác nhau tại Vienna lại hội ngộ trên đôi tai hai người dưới bầu trời Iceland ngay thời khắc này.
“Có phải sắp sinh nhật tôi đâu.” Thẩm Thiêm bỗng thấy đến là chịu thua với độ trẻ con của hắn.
Tần Tranh đưa ngón cái lau khô giọt nước đọng trên gò má anh, dừng lại nơi nốt ruồi dưới khóe mắt, trầm giọng hứa hẹn: “Tôi tặng điều ước sinh nhật này cho anh.”
Rõ ràng sinh nhật còn chưa tới mà điều ước đã biến thành món hàng đắt như tôm tươi, vừa chơi trò xài trước lại vừa chuyển giao lung tung.
Mà chủ nhân của nó hết sức cố chấp. Như thể nếu Thẩm Thiêm không ước hắn sẽ kéo anh ở lại thác nước rét buốt thấu xương này cho đến tận mãi về sau.
Thế là Thẩm Thiêm buông: “Tôi ước rồi.”
Tần Tranh nơi lỏng bàn tay nắm lấy anh: “Hồi nào?”
Thẩm Thiêm ma mãnh để lộ chiếc răng nanh với hắn: “Mới vừa đây, ước trong lòng.”
Không phải nói xạo đâu đấy. Chỉ là điều ước của anh chẳng bao giờ nghiêm chỉnh được, đại khái kiểu ước đường về tuyết nhỏ nhỏ thôi, hay là ngày mai mua kịp sữa chua yêu thích trước lúc siêu thị heo hồng đóng cửa.
Tiếng thác nước đổ ầm ầm tuôn, mà đằng sau màn nước không ngớt những tràng cảm thán ca ngợi với khung cảnh thiên nhiên này.
Nhưng thời khắc này đây, trong không gian nhỏ hẹp thác nước ôm trọn lấy, hai ngươi bỗng chợt cảm giác thác đổ và tiếng chuyện trò dường như ở rất xa xôi.
Có chăng hai người đã đến nơi tận cùng thế giới trước hạn.
“Tôi có thể giúp anh thực hiện điều ước không?” Tần Tranh cúi đầu hỏi.
“Chắc chắn em có thể.” Thẩm Thiêm cười đáp lời, tiếp đó nói thêm: “Chỉ riêng mình em thực hiện được.”
Tần Tranh chậm rãi chớp mi, dường như có hơi ngạc nhiên: “… Thật à?”
Thẩm Thiêm gật khẽ: “Ừ.”
Vì điều ước của tôi là: Tần Tranh, chúc em hạnh phúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc dù hai điều hai người nói ở thác nước chẳng phải “Anh yêu em”, nhưng chúc mọi người 520 vui vẻ nha.
Chúc cho mọi người đều có ai đó đáng yêu.
Chú thích
Thác Seljalandsfoss