Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 111



Trương Tịch Nhan ngưng thần nhìn kỹ lại Âm Sát khí đang bao trùm ở phòng ốc, vách tường và trên mặt đất. Nguyên bản Âm Sát khí dựa theo pháp trận lưu chuyển đã bị rối loạn, Âm Sát khí xung quanh nồng đậm hơn rất nhiều, ngoài ra đang dần dần tràn về phía của hai nàng.

Liễu Vũ cảm thấy tình huống không đúng, không khỏi nhích về hướng Trương Tịch Nhan, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trương Tịch Nhan nói: “Có một con đại quỷ đang vây khốn chúng ta.”

Khi nàng nói chuyện đã nắm bảo kiếm ở trong tay, dưới chân hội tụ một cái xoáy hình Thái Cực đường kính cỡ 1m, đem Âm Sát khí đang mạnh mẽ tràn lại bức lui, sau đó nhìn xuống dưới chân của Liễu Vũ, liền thấy đại quỷ biến thành Âm Sát khí bám trên hòn đá đi theo vào dưới chân Liễu Vũ, đang dọc theo mắt cá chân bò hướng lên trên.

Nàng đem Âm Dương chi khí truyền vào bảo kiếm nắm trong tay chuẩn bị ra tay tùy lúc, đồng thời cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Liễu Vũ, không lập tức ra tay đối phó đại quỷ.

Đại quỷ này không có thực thể, chủ yếu công kích vào thần hồn ý thức, mà Liễu Vũ đã ăn tủy não của Thần đế Quỷ giới, lại đem thần hồn ý thức dung nhập vào bên trong huyết nhục, đặt vào bên trong xương đầu bảo hộ chặt chẽ, có thể nói đây là bộ vị được phòng ngự kín mít nhất.

Hiện giờ con đại quỷ này, vừa lúc xuất hiện để nghiệm chứng thành quả tu luyện của Liễu Vũ.

Liễu Vũ cảm thấy có dòng Âm Sát khí từ dưới đất dọc theo mắt cá chân thấm vào bên trong cơ thể, cảm xúc râm mát nhanh chóng tràn ra khắp cơ thể, đầu óc cũng bắt đầu hơi mê man, phía sau lưng có cảm giác rét lạnh, mơ hồ có loại cảm giác hồn phách sắp ly thể, lại có điểm giống như say rượu, cảm giác chính xác mà nói hình như có thứ gì đó đang chen chút vào trong cơ thể của cô. Cô lập tức hiểu được, Âm Sát khí này có vấn đề.

Cô thấy Trương Tịch Nhan vẫn đang nhìn chằm chằm bản thân mà không nhúc nhích, chứng tỏ tình huống không nguy cấp, đại khái như muốn bản thân cô tự giải quyết, vì thế thả ra tiểu cánh hoa đi hấp thu Âm Sát khí trong cơ thể. Vì đề phòng vạn nhất còn dùng tiểu cánh hoa phóng độc đem toàn thân bao bọc lại.

Đầu của cô càng ngày càng mê man, còn có điểm trướng đau, giống như có thứ gì đó đang liều mạng chen chút vào bên trong. Cô thả ra cảm giác, trừ bỏ Âm Sát khí quỷ dị tràn ngập trong gian nhà thì cái gì cũng không nhìn thấy.

Trương Tịch Nhan lên tiếng hỏi: “Liễu Vũ! Em có khỏe không?”

Liễu Vũ cảm thấy chính mình không khỏe lắm, lại cảm giác được chính mình vẫn có thể kiên trì, nhưng bất quá vì tính cẩn thận của mình cô vẫn đem tình huống của bản thân nói cho Trương Tịch Nhan nghe tỉ mỉ kỹ càng.

Ngay lúc hai nàng đang nói chuyện thất thần giây lát, Âm Sát khí xung quanh đột nhiên làm khó dễ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mạnh mẽ hướng về phía Liễu Vũ.

Sắc mặt Trương Tịch Nhan đại biến, một kiếm chém xuống đồng thời phóng xuất ra thần hỏa Thiên Nhãn cuốn những dòng Âm Sát khí đang mạnh mẽ hướng vào trong cơ thể của Liễu Vũ.

Nàng ra tay cực nhanh, nhưng đại quỷ sớm đã dần dần thấm vào trong cơ thể của Liễu Vũ chiếm trước cơ hội, Âm Sát khí nhanh chóng hướng vào trong cơ thể Liễu Vũ né tránh thần hỏa Thiên Nhãn đang đuổi theo.

Trương Tịch Nhan sợ thần hỏa Thiên Nhãn đốt tới Liễu Vũ, không dám hành động thêm, kêu: “Liễu Vũ?”

Đầu gối Liễu Vũ mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất cúi đầu, tay chân không chịu khống chế của bản thân mà run rẩy, Âm Sát khí mãnh liệt trong cơ thể nhanh chóng kích động, căn đến kinh mạch và mạch máu cả người đều nổi lên biến thành màu đen chạy dọc theo cơ thể trên nền da thịt tuyết trắng, nhìn trong thật quỷ dị dữ tợn.

Trương Tịch Nhan nhìn thấy Âm Sát khí của đại quỷ công thẳng hướng vào cơ thể của Liễu Vũ mà cô thì một chút phản ứng cũng không có, không khỏi thầm lau mồ hôi, có điểm lo lắng bản thân đã tính sai. Tuy nói mọi thứ của Liễu Vũ đều có thể khắc chế đại quỷ, nhưng…. Vạn nhất có gì xảy ra thì sao? Vạn nhất có tổn hại, nếu đại quỷ có thể cắn nuốt ăn sạch thần hồn và ý thức chiếm đi thân thể thì từ đây thế gian không còn Liễu Vũ nữa. Hậu quả này đối với đại giới nàng gánh không nổi. Nhưng cho tới bây giờ cơ duyên và nguy hiểm luôn cùng tồn tại, nếu Liễu Vũ có thể cắn nuốt được đại quỷ, chỗ tốt cực lớn, nếu không như vậy, nàng sợ hai người các nàng không thể tồn tại mà rời khỏi nơi này.

Quỷ này cùng quỷ tầm thường không giống nhau. Nó được sinh ra trên nguyên lý giống với Hắc Hồ thủy yêu, chỉ khác ở chỗ nó là được sinh ra từ Âm Sát khí.

Nó xuất hiện đồng nghĩa với nơi này có mạch khoáng quỷ linh tinh, nhưng đào mạch khoáng quỷ linh tinh gặp phải nó, tuyệt đối được tính là tai nạn hủy diệt. Nó không có thân thể lại dung hợp vào trong Âm Sát khí, vô hình vô dạng, am hiểu nhất chính là bám vào trên người, cướp đoạt thân thể của người và quỷ vật khác, thích nhất là hấp thu thần hồn tinh phách và nhiều cách như đem nội tâm dục vọng kích phát đến mức cao nhất, dẫn đến người người giết hại lẫn nhau, nổi điên phát cuồng, làm ra những việc khiến người nóng giận, cơ hồ cuối cùng không có người nào còn sống. Muốn bắt được nó so với ở trong nước bắt Hắc Hồ còn khó hơn. Gặp được thứ này, phương thức xử lý duy nhất chính là đem nó cùng với mạch khoáng cùng nhau phong ấn.

Thần thể của Liễu Vũ là đào rỗng quỷ linh tinh của Quỷ giới đúc luyện mà thành, xương cốt toàn bộ là quỷ linh tinh, đối với nó đây là thân thể rất đáng giá, bởi vậy mới gấp không chờ nổi mà muốn chiếm làm của riêng.

Tuy rằng Trương Tịch Nhan luôn tin tưởng đối với Liễu Vũ, nhưng đại quỷ này cũng không biết đạo hạnh là mấy vạn năm, Hắc Hồ thủy yêu 8000 năm đạo hạnh e chỉ là số lẻ của nó, ở giữa nguy hiểm gần kề khó có thể tưởng tượng được.

Việc này làm trong lòng Trương Tịch Nhan cũng nâng lên, thật cẩn thận nhìn chằm chằm vào Liễu Vũ đánh giá, xem xét tình huống.

Liễu Vũ từ từ ngẩng đầu nhìn về hướng Trương Tịch Nhan, tròng mắt và con ngươi của cô đều biến thành màu đen, nhìn Trương Tịch Nhan chằm chằm với ánh mắt âm u lạnh lẽo. Phần đầu của cô không chịu không chế mà run rẩy, lung lay muốn đứng lên, kết quả đầu gối mềm nhũn, cả người ngã ập xuống trên đất.

Cô cố gắng bò dậy liền bị ngã, lại tiếp tục bò ngồi dậy lại tiếp tục ngã.

Cô liên tục ngã rất nhiều lần, từ bỏ ý định đứng lên, Âm Sát khí từ trong cơ thể trào ra muốn bay lên nhưng khi cách mặt đất chỉ có mấy centimet liền bẹp một tiếng ngã ngược xuống đất, khối lượng cơ thể quá nặng ngã đến mặt đất đều bị nứt ra.

Trương Tịch Nhan thấy thế liền thờ phào nhẹ nhõm. Đại quỷ này tiến vào trong cơ thể của Liễu Vũ, thật có thể nói là mua dây buộc mình tự vây bản thân bên trong, giờ chỉ việc ngồi xem nó và Liễu Vũ ở trong cơ thể của Liễu Vũ đánh ra thắng bại như thế nào thôi.

Liễu Vũ hất hất đầu, trong mắt khôi phục điểm ánh đỏ, nhưng thực mau lại biến thành màu đen, theo sát trong mạch máu và kinh mạch cũng nổi lên ánh đỏ, một lượng lớn tiểu cánh hoa phiêu ra phóng độc khắp nơi.

Trương Tịch Nhan sợ bị dính phải độc bị ngộ thương nên chạy nhanh tránh đi chỗ này rất xa.

Liễu Vũ đột nhiên dán sát mặt đất bò đi như rắn, trong cơ thể tràn ra một lượng lớn Âm Sát khí, nhưng lại bị tiểu cánh hoa bao bọc lại.

Biểu tình của cô trong chốc lát là dữ tợn trong lát thì phẫn nộ, chút thì kinh ngạc, chút thì như tức muốn hộc máu, đột nhiên biến thành một câu trào phúng, còn nói thêm một câu, “Muốn ăn ta, ngươi cũng không hỏi thăm ta là làm gì?”

Có Âm Sát khí muốn chuồn ra ngoài từ bàn chân của Liễu Vũ, hiển nhiên là ý thức được tình huống không ổn nên muốn đào tẩu.

Trương Tịch Nhan lập tức thả thần hỏa Thiên Nhãn ra đốt khiến nó phải rụt trở vào. Muốn chạy trốn! Liền cái cửa sổ cũng không có. Một khi để nó chạy thoát, lấy tính cách của nó cùng thần thông và bối cảnh quen thuộc, hai nàng chỉ có thể bị treo lên mà đánh. Còn chưa kể, nó có thể thao tác thi quái tới vây đánh hai nàng, hai nàng đều chống đỡ không được.

Liễu Vũ hung tợn mà nói: “Thả ta rời khỏi đây nếu không ta sẽ ăn cô ấy.”

Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: “Ngươi nếu có thể ăn được Liễu Vũ thì việc gì phải rời khỏi.” Tám phần là bị Liễu Vũ gặm tới chịu không nổi, mới có thể muốn chạy trốn.

Liễu Vũ đứng lên thẳng tắp, làm tư thế nhảy như cương thi nhào về phía Trương Tịch Nhan, đôi tay nhắm thẳng tới đôi mắt của Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan chân đạp Bát quái, bay lên né tránh một kích này, còn thuận thế đá trên mông Liễu Vũ một cái, một cái đá đến Liễu Vũ cả người ngã ập cắm đầu xuống đất.

Liễu Vũ kêu: “Đỡ em lên.”

Trương Tịch Nhan nghe được ngữ khí này cùng với Liễu Vũ hoàn toàn bất đồng, không chỉ không để ý tới còn lấy giới tử thạch ra lục lọi xem có thể tìm được tài liệu gì để bày trận không. Tất cả số bùa và pháp bảo mà nàng mang theo đều dùng hết sạch, sau khi vào tới nơi này đi săn cũng chỉ kiếm được một ít dược liệu, trái cây, chỉ có một số xương thú là có thể dùng.

Trương Tịch Nhan huy kiếm ở trên khúc xương thú để khắc bùa, đặt vào trên từng trận vị.

Liễu Vũ uốn éo như con rắn kết hợp tay với chân bò như một con thằn lằn nhanh chóng bò tới được cửa đá, một đầu đánh và trên cửa đá nhưng không thể phá được cửa. Cô dán sát vào trên cửa bò dậy, đang muốn đi xuyên qua cửa, liền có một khối cốt phù bay qua, tinh chuẩn gắn vào ngay chốt cửa.

Phù quang lập lòe, hóa thành quang mang chói mắt tới cô không thể mở mắt ra được, đồng thời có một cổ áp lực đánh úp lại, khiến cho cơ thể nguyên bản với tay chân không tiện lại như có thêm một ngọn núi đè lên trên người.

Liễu Vũ nhanh chóng bò ra khỏi phạm vi của phù quang bao phủ, lại hướng về một bên sườn cửa khác bò đi. 

Trương Tịch Nhan khắc xong khối cốt phù thứ hai ném tới trên cửa.

Liễu Vũ đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi nếu không thả ta đi, ta sẽ tự bạo ở chỗ này.”

Trương Tịch Nhan vẫn tiếp tục khắc nhanh cốt phù, ngay một cái ánh mắt cũng không thèm cho. Không nói đến việc đại quỷ dùng thần hồn tự bạo hay là muốn thao tác thân thể của Liễu Vũ tự bạo đều khó làm được.

Đại quỷ không có thật thể, thần hồn và ý thức của nó dung nhập vào trong Âm Sát khí, tự bạo dẫn đến kết quả như Âm Sát khí bạo động thôi, đối với Liễu Vũ đó chỉ là một chút thương tích nhẹ, dưỡng dưỡng một chút thì khỏe lại. Còn nếu đại quỷ muốn thao tác thân thể Liễu Vũ tự bạo, cũng phải xem xét tu vi của Liễu Vũ có đủ không đã.

Thông thường cơ thể tự bạo là chỉ đan điền hay nội đan tự bạo. Thần thể của Liễu Vũ chỉ vừa mới được nắn thành, chỉ mỗi việc tập đi là đã không hết việc, căn bản không có thời gian tu luyện, không nói đến việc luyện hóa đan điền kết ra nội đan, cô hiện giờ ngay cả bước đầu nhập môn tu luyện huyệt vị còn chưa bắt đầu. Đừng nói tự bạo, muốn tự sát thôi cũng không thể làm được.

Trương Tịch Nhan dùng cốt phù phong bế lại cánh cửa sau đó lại bày thêm đại trận phòng ngự cho chính mình, khoanh chân ngồi ở trong trận, thảnh thơi mà nhìn đại quỷ bên ngoài lăn lộn đầy đất.

Bỗng nhiên, Liễu Vũ bị đại quỷ bám vào người nằm trên mặt đất vặn vẹo cái mông, duỗi tay kéo đai lưng của bản thân ra, lung tung mà xé rách quần áo của chính mình, cơ thể làm những động tác thật xấu.

Sắc mặt Trương Tịch Nhan đột nhiên lạnh đi, trong ánh mắt phụt ra lửa giận. Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, đứng dậy, xoáy khí tụ hình Thái cực dâng lên dưới chân, tay trái của nàng kết ấn, tay phải chấp kiếm, bóng kiếm biến thành Thái cực, dấu tay biến hóa thành đồ án Bát quái, hung hăng mà đánh vào trên người của Liễu Vũ, hóa thành một dòng khí cường đại chấn đến cô bay lên cách mặt đất 1m, dòng khí hình thành vẫn tiếp tục thổi bay cô đến góc tường.

Nàng không chờ đại quỷ phản ứng lại đã bày ra vòng phòng ngự, mũi kiếm để trên mặt đất bay múa hoa động, chân khí từ tay theo kiếm quán chú vào trong phù văn vừa họa ra, ngay tại chỗ họa ra một cái Phục Ma Trận.

Trương Tịch Nhan khoanh chân ngồi xuống mắt trận, đem chân khí của bản thân rót vào trong trận, thúc giục Phục Ma Trận nhanh chóng vận chuyển.

Liễu Vũ bị đại quỷ bám vào trên người bị một lực hút kiềm chặt lại trên mặt đất, giãy giụa cỡ nào cũng không thể nhất thân lên nổi. Nó có dự cảm không ổn, giãy giụa càng thêm lợi hại, đôi mắt căng trướng lên như muốn bung ra khỏi hốc mắt mà rơi xuống, kinh mạch và mạch máu như muốn nứt vỡ xé rách làn da, nhìn có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Liễu Vũ đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu đen, miệng cô dính đầy máu, mặt lộ vẻ hung ác tươi cười nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nói: “Thả ta đi, nếu không ta lộng chết cô ấy.” Nói ra một chữ lại phun ra một ngụm máu.

Trương Tịch Nhan rất bình tĩnh trả lời lại một câu, “Chấn thương kinh mạch một chút thì tính là cái gì, ngươi đem cô ấy băm nhuyễn, cô ấy cũng có thể tự đem bản thân hợp lại.”

Thân thể Liễu Vũ bắt đầu run rẩy kịch liệt, trong miệng. Mũi, tai đều thấm toàn là máu, trên người thỉnh thoảng có ánh đỏ dật tán, tự hồ có hai cổ lực lượng trong cơ thể của cô đang đánh nhau.

Liễu Vũ và đại quỷ đều là Âm Sát khí, Trương Tịch Nhan rất khó phán đoán được hiện tại ai đang chiếm thượng phong, vì thế vẫn luôn dùng Phục Ma Trận đè ép lại thân mình của Liễu Vũ, không cho nhúc nhích.

Liễu Vũ run rẩy đại khái qua hơn mười phút, đột nhiên trong cơ thể trào ra một lượng lớn Hoa Thần Cổ hình dạng tiểu cánh hoa đem xung quanh cô bao lấy, điên cuồng hấp thu Âm Sát khí bao trùm bên ngoài. Sau khi chúng nó hấp thu xong Âm Sát khí bao trùm ở ngoài mặt lại thấm vào trong cơ thể của Liễu Vũ, du tẩu trong kinh mạch và mạch máu dưới da đem Âm Sát khí đang làm căng trướng mạch máu và kinh mạch hấp thu sạch sẽ.

Đại khái qua thêm nửa giờ nữa, tròng mắt của Liễu Vũ dần khôi phục thành màu đỏ, màu sắc của tròng trắng cũng đã khôi phục lại bình thường. Cô đánh một cái cách no nê, lên tiếng: “Trương Tịch Nhan.”

Trương Tịch Nhan thu công, loại bỏ Phục Ma Trận, “Ân” một tiếng trả lời, hỏi: “Hương vị thế nào? Ăn ngon không?”

Liễu Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, lấy thế sát đánh không kịp bưng tai bổ nhào về phía của Trương Tịch Nhan, duỗi liền tay bóp chặt lấy cổ của nàng, bộ mặt vặn vẹo lộ ra bộ dáng hung ác.

Trương Tịch Nha tức giận quét mắt về phía Liễu Vũ, nói: “Ánh mắt không giống, diễn lại một lần nữa.”

Liễu Vũ trợn trắng mắt cấp Trương Tịch Nhan, buông tay ra, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, cúi đầu liền thấy quần áo trên người của mình bị mở ra, ngực eo và bụng đều bị lộ ra ngoài. Cô nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo, cảnh cáo Trương Tịch Nhan: “Chị không được nhìn.”

Trương Tịch Nhan nói: “Cũng đã thấy quá rất nhiều lần.”

Liễu Vũ hừ một tiếng, đột nhiên cơ bắt trên mặt co giật nhẹ, bẹp một tiếng té ngã trên đất, hôn mê bất tỉnh.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng thả cảm giác vào đi xem tình huống cơ thể của Liễu Vũ, liền thấy trong xương cốt của Liễu Vũ có một lượng lớn Âm Sát khí chưa được luyện hóa bám lên trên mặt, phần đầu là phần hứng chịu nặng nhất, Âm Sát khí bên trong ngưng kết thành quỷ linh tinh đè ép tổ chức não bộ của Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng quyết định, thả ra thần hỏa Thiên Nhãn thiếu đi những Âm Sát khí và quỷ linh tinh trong đầu không thuộc về Liễu Vũ.

Đại quỷ đối với sinh tử tồn vong hóa thành Âm Sát khí và quỷ linh tinh liều mạng chen chút chui vào trong tổ chức não bộ của Liễu Vũ, hiển nhiên đây là muốn lợi dụng bộ phận quan trọng nhất là não bộ để tránh bị thần hỏa Thiên Nhãn thiêu đến. Với lại nơi đó có thần hồn và ý thức của Liễu Vũ, cũng rất sợ thần hỏa Thiên Nhãn!

Số Âm Sát khí và quy linh tinh cô chen chút vào trong não bộ của Liễu Vũ cơ hồ liền một đóa bọt khí cũng chưa nhấc lên được liền bị hấp thu, mà tại trong não bộ của Liễu Vũ nhưng có tế bào mới cùng với một thứ như mạch máu và thần kinh đang thong thả sinh trưởng.

Trương Tịch Nhan thu hồi lại thần hỏa Thiên Nhãn, đem Liễu Vũ ôm đến đặt trên giường đá, lại giúp cô lau đi những vết máu trên mặt.

Nàng ngồi ở mép giường, cân nhắc qua đi lại đem cảm giác thấm vào trong đầu của Liễu Vũ, liền thấy phân đầu của cô bây giờ bị tử cổ cô phóng xuất ra chiếm cứ, còn Âm Sát khí và quỷ linh tinh ban đầu chiếm cứ lại đang điên cuồng trốn chạy về phía thân thể, sau đó lại bị tử cổ đuổi theo chặn lại, rất nhanh liền bị cắn nuốt sạch sẽ.

Đại quỷ chạy về phía bên trong cơ thể của Liễu Vũ không khác gì chui vào động của tử cổ, hơn nữa đây không còn là đánh nhau mà có thể nói là đưa đến cung cấp dinh dưỡng cho tử cổ.

Hiện tại Liễu Vũ tử cổ đã cắn nuốt sạch sẽ, tiến tới đợt tiến hóa thứ hai, không biết có thể mọc ra khí quan cân bằng hay không.

Nếu là người khác, Trương Tịch Nhan cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nếu là trên người của Liễu Vũ, kia thật sự có thể phái sinh ra nhiều khả năng kỳ quái lạ lùng không cũng nên.

Nàng không thể yên tâm, ngồi thủ bên cạnh của Liễu Vũ.

Loáng thoáng, bên ngoài lại có tiếng động của thi quái mà lúc trước bị đại quỷ dọa sợ đã lục tục trở lại.

Phòng ngự đại trận nơi này đã bị đại quỷ phá hư, không còn tác dụng lớn đối với việc ngăn trở thi quái, muốn tu bổ lại đại trận thì cũng không còn đủ thời gian và tài liệu, bố trí một cái trận tạm thời ở gian nhà này cũng không thể ngăn nổi đám thi quái cuồn cuộn bên ngoài.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng quyết định, cõng Liễu Vũ lên từ cửa sau đi vào sâu trong sơn động, trước tiên rời khỏi nơi này.

Liễu Vũ so với trước kia càng nặng, còn nhiều cổ lực hấp.

Trương Tịch Nhan cảm thấy chính mình như cõng một khối nam châm đi trên quặng sắt, trọng lượng trên lưng càng lúc càng tăng mãnh liệt, ép tới không thể bước chân đi được. Nàng càng đi hướng lên trên mặt đất thì trọng lượng càng lúc càng nặng, nhưng đi xuống dưới lòng đất càng lúc càng nhẹ, vì thế chỉ có thể chọn cách đi xuống thông đạo. Nàng hoài nghi nếu đi theo cổ lực hút này rất có thể sẽ đến được trong quặng khoáng quỷ linh tinh.

Nàng đi xuống không được bao xa thì hết đường.

Nhưng thật ra bên cạnh vẫn có đường, nhưng đó là con đường đi thông vào thông đạo đỉnh núi sinh tồn.

Trương Tịch Nhan buông Liễu Vũ xuống, chuyển những cục đá xung quanh đến lấp kín phía trước cửa thông đạo hẹp này, lại dùng kiếm khắc một cái ảo trận trên vách đá.

B.A


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.