Lý Thanh Vân đương nhiên là giả say.
Cậu chàng lợi dụng thủ pháp Lục Mạch Thần Kiếm, ép rượu trong người ra cho chảy ngược trở lại vò. Trước khi rời đi, sau khi dặn dò bốn sư huynh đệ ở lại Lệ Chi sơn rèn luyện, Tô Mộng Chẩm có để lại cho Lý Thanh Vân một cuốn sách, chính là *Thiên Long Bát Bộ*. Từ khi tỉnh lại đến nay, cậu chàng vẫn sáng theo Cao Tử Trọng luyện tập, đêm về học công pháp “của” sư phụ. Về phần “phái Tiêu Dao” trong sách có liên quan gì đến thế lực Khả Tiếu hòa thượng từng nhắc đến hay không thì cậu chàng không rõ, cũng tạm thời không có năng lực đi điều tra, nên đành gác qua một bên. Thành thử, mặc dù tửu lượng cặn bã, nhưng Toái Đản Cuồng Ma vẫn không hề say xỉn. Những lời vừa rồi cũng không phải “rượu vào lời ra”, lỡ mồm lúc say, mà là cậu chàng thi hành đúng theo kế hoạch của Mạc Vấn.
Sau khi cao tầng núi Lệ Chi họp bàn chán chê, cuối cùng Manh Quỷ Tài quyết định người sẽ thực hiện kế “tung hỏa mù” lần này là Lý Thanh Vân.
Quyết định này khiến Chu Văn Võ và Lăng Phong đều không vui, thế nhưng sau khi nghe Mạc Vấn phân tích, hai người cũng không thể không khuất phục.
Đầu tiên, tai mắt triều đình cài cắm vào núi Lệ Chi hẳn là từ Táng Thi đinh chảy vào. Dù sao, trước đó Phó Kinh Hồng hoàn toàn không phải một nhân vật đáng chú ý, không lọt nổi vào mắt của cao tầng Đại Việt. Nếu không phải Hồ Ma Huyền Nguyệt muốn mượn cớ ở lại Quan Lâm dò xét Nguyễn Đông Thanh thì chắc y thị cũng chẳng rỗi hơi đến núi Lệ Chi đánh gã.
Thành thử, khoảng trống để thế lực trong triều cài cắm nội gián vào bộ tốt cũ của hắn ở Ngự Long và sơn tặc bản địa cơ hồ hoàn toàn không tồn tại.
Chu Văn Võ là một trong hai chiến lực tối cao của Lệ Chi sơn, Lăng Phong là đệ nhất công thần trong trận phạt sơn lần trước. Nếu mật thám tiếp cận hai người này để nghe ngóng tin tức thì quá mạo hiểm, rất dễ khiến kẻ khác nghi ngờ.
Trái lại, Lý Thanh Vân vừa đến núi Lệ Chi đã sử dụng thân phận giả, thành thử trên mặt nổi hiện giờ cậu chàng chỉ là một tên lính quèn. Có thể nói, bốn sư huynh đệ cậu chàng đều quyền cao mà chức thấp, thân phận ở núi Lệ Chi rất đặc thù.
Mật thám của triều đình, đương nhiên sẽ nhận ra được Toái Đản Cuồng Ma.
Chỉ cần giả như không hề nhận ra thân phận thật của Lý Thanh Vân, sau tiếp cận cậu chàng để ngồi lê đôi mách thì sẽ không lộ liễu đến thế. Dù sao, cái chuyện binh sĩ quèn tầng dưới chót gặp nhau chém gió về quyết định của cấp trên đâu đâu chẳng có? Cho dù là tinh anh như Huyền Giáp vệ cũng không ngoại lệ…
Đương nhiên, Mộ Dung Phong Vân có thật sự là mật thám hay không còn chưa thể khẳng định được. Có thể đám chuột kia cẩn thận, không muốn tự mình tìm đến dò la vì sợ bại lộ, nên giật dây người khác làm thay cũng chưa biết chừng.
Song, lại có thể chắc chắn một điều…
Tin tức mà Mạc Vấn muốn để quân triều đình biết lũ lượt theo miệng đám mật thám truyền về doanh trại của Trình Chân Kim.
oOo
Tin tức vừa truyền đến chỗ quan quân…
Soái trướng của Trình Chân Kim lập tức vỡ tổ.
Hoàng Thanh Nhàn đại biểu thành Bạch Đế im lặng nép vào một góc, làm một người trong suốt. Tuy y thị hiểu rõ Oanh Thiên Lôi chắc chắn không dám lấy Nguyễn Đông Thanh ra để gây chuyện với mình, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Kể từ sau cái lần tìm cách thủ tiêu Bích Mặc tiên sinh thất bại, Hoàng Thanh Nhàn chỉ có một mục đích là sống lâu chết già.
Ngoại trừ y thị ra…
Người đứng được ở đây phần lớn đều không đơn giản.
Long gia là gia tộc được Võ Hoàng ban thưởng, cũng có thể coi là nhà giàu mới nổi. Ngoại trừ gốc rễ chưa sâu ra thì quan hệ cũng chẳng thua kém gì một vài thế gia bậc trung, đương nhiên là có mạng lưới tình báo của riêng mình.
Vân thị thì càng không cần phải nói. Gia tộc của khai quốc công thần, đã vậy Lê Đồ Thành còn mang hiệp cốt, hoàn toàn không làm cái chuyện được chim bẻ ná, được cá quăng nơm. Đến nay Vân thị đã trở thành một hào tộc khổng lồ, có thể so găng với Trương gia trong triều.
Vũ Văn Hiên về bản chất cùng một trận doanh với Trình Chân Kim, đều đi theo Lý Thanh Minh.
Thành thử, ngoại trừ Đinh Bật và Trương Do Cơ, người đứng trong soái trướng đều có cách của bản thân để lấy được tình báo quan trọng nhất: Đàm Đài Ngọc – thánh nữ của Vu Trùng đạo, chủ nhân của Thanh Đồng Vạn Mộc trượng – từng bí mật đến thành Bạch Đế.
Tuy tình báo cũng nói vị thánh nữ của Vu Trùng đạo này vào thành xong cũng không tiếp xúc gì với người của phủ Khai Phong, nhưng ở đây không ai dám khẳng định nàng ta chưa đạt thành thỏa thuận gì với Nguyễn Đông Thanh, chưa ngả về Lệ Chi sơn.
Dù sao, nhân vật mấu chốt ở đây là Bích Mặc tiên sinh.
Từ kẻ cục súc lực điền, thích suy nghĩ bằng cơ bắp như Trình Chân Kim đến thiếu niên ngây thơ chưa trải sự đời như Long Thiếu Dương đều có thể tự suy luận được: thủ đoạn của kẻ có thể đánh hỏng cả đại đạo há lại đơn giản?
Vân Tiêu Mạc nói:
“Bây giờ, tất cả tình báo đều cho thấy Đàm Đài Ngọc rất có thể đã bị Bích Mặc tiên sinh chiêu mộ. Nếu Lệ Chi sơn thật sự định bổn cũ soạn lại tiến đến cầu viện, nàng ta rất có khả năng sẽ ra tay đối phó với chúng ta.”
“Một con nhóc mà thôi.”
Đinh Bật không phục, lầm bầm một câu.
Vân Tiêu Mạc cau mày, nói:
“Con nhóc này là chủ nhân của Đồng Côn. Ngươi thử nghĩ xem thời gian qua Ngân Côn quấy phá chúng ta khổ sở thế nào?”
Trương Do Cơ bấy giờ cũng nói:
“Trên núi Lệ Chi còn có một Manh Quỷ Tài Mạc Vấn. Hiện giờ theo Trương mỗ thấy, những lần tập kích kia của Đặng Tiến Đông không đơn thuần chỉ là muốn quấy phá, ngăn cản thế công của thiên binh.
“Bọn hắn đang tập luyện. Chỉ chờ lúc Đàm Đài Ngọc đến núi Lệ Chi, Đặng Tiến Đông sẽ dùng Ngân Côn đưa con ả vào doanh trại của chúng ta. Hay cho một chiêu một hòn đá ném hai chim, quả thật thâm độc.”
Vũ Văn Hiên nói:
“Biết thì biết vậy rồi, nhưng không có biện pháp giải quyết thì chẳng phải đang nói suông hay sao?”
Trương Do Cơ đưa tay chỉ lên tấm địa đồ:
“Chư vị mời nhìn về phía này. Vân Hải Trấn Thiên côn cố nhiên là lợi hại, nhưng cũng không phải vô địch. Nơi nào trên đầu không có biển mây, côn chủ không thể nào nhảy tới. Mà Man Quốc giấu trong lòng Hoàng Liên sơn chính là một chỗ như vậy.”
Vân Tiêu Mạc bấy giờ đột nhiên lên tiếng:
“Trương tiên sinh ám chỉ Huyền Võ pha?”
“Vân lão quả nhiên là gừng càng già càng cay. Không sai… năm đó sở dĩ Thánh Tông chỉ đuổi đến Huyền Võ pha là lui, chẳng phải do không muốn dẫn quân tiến vào Man Quốc sao? Hiện giờ tình báo có nói Đàm Đài Ngọc đã trở về Man Quốc, Đặng Tiến Đông muốn đón ả, con đường hiệu quả nhất chính là dùng Huyền Võ pha làm chỗ trung chuyển. Nếu Vân lão dẫn đại kích sĩ đến mai phục sẵn, bày trận tỏa không chờ gã vào rọ, vậy thì mười phần chắc chín có thể bắt được vị Bạch Mã Hầu này.”
“Lệ Chi sơn mất Đặng Tiến Đông, không khác gì hổ bị nhổ răng. Đến lúc đó cho dù có Mạc Vấn, cũng đã là không bột đố gột nên hồ.”
Trình Chân Kim vỗ bàn, đôi mắt sáng lên, vẻ hứng chí hiện rõ.
Vân Tiêu Mạc nói:
“Không đơn giản như thế. Nếu lão hủ và đại kích sĩ đi Huyền Võ pha, ai ngăn cản được quân Lệ Chi đánh xuống núi? Trình nguyên soái có thể ngăn được Đặng Tiến Đông, nhưng nếu Chu Văn Võ cũng tham dự vào thì tất bại.”
Trình Chân Kim nghe câu đầu tiên, chân mày đã nhăn lại. Tuy hắn biết ấy là sự thật, song khi nghe người khác nói mình không được cũng khó chịu. May sao Nho Tướng già cả lão luyện, câu trước nói lời thực, câu sau lại kiếm cớ cho hắn mát mặt mát mày, bấy giờ mới không xảy ra chuyện.
Bấy giờ, lão lại tiếp:
“Nếu lão hủ và đại kích sĩ đi một, hai ngày thì thôi, nhưng lâu hơn chắc chắn sinh biến. Đáng giận là chúng ta không biết bọn hắn sẽ hành động lúc nào, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay giặc. Xem ra lão hủ ẩn cư đã lâu, già, không biết người tài đương thời… Manh Quỷ Tài Mạc Vấn… một chiêu dương mưu tiến có thể thắng lui cũng vẫn có thể thắng này quả thật cao minh.”
Lý Quỷ, Liễu Trường Thanh nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trương Do Cơ thì thở dài:
“Có trách thì trách Lệ Chi sơn hoàn toàn không giống sơn tặc bình thường, không thể dùng biện pháp truyền thống để đối phó.”
Bình thường triều đình muốn phá sơn tặc có hai cách.
Cách đầu tiên, nhất lực hàng thập hội, tận dụng ưu thế về quân kỷ và trang bị đẩy tới, san phẳng sơn trại.
Nếu như phương án đầu tiên không thành, thì chuyển sang biện pháp thứ hai.
Vây núi, phong sơn, chờ sơn tặc tự hết lương mà hàng.
Sơn tặc phần lớn không trồng trọt, cũng không có năng lực chiếm thành đoạt huyện, quản lý dân sinh. Lương thực tiền tài trong núi phần lớn là cướp bóc mà có. Một khi núi bị vây, không thể xuống cướp bóc, thì lâu dần chắc chắn sẽ cạn lương thực.
Huyền Hoàng giới tuy là nhiều người tu hành, khi cần thiết có thể sử dụng chân khí tịch cốc, nhưng chung quy vẫn không thể dứt khỏi chuyện ăn uống, bằng không Mỹ Vị sơn trang cũng không thể nào phát triển hưng thịnh như hiện tại được.
Lại nói binh sĩ trong quân phần lớn tu vi không quá cao. Cho dù một chi cường binh nổi danh thiên hạ như Huyền Giáp vệ thì sĩ tốt cũng chỉ có tu vi tam cảnh, hà huống là một đám sơn tặc. Thành thử, lương thực lại càng quan trọng hơn.
Hết lần này tới lần khác, Lệ Chi sơn lại là một dị loại.
Chiến lực cấp cao có Đặng Tiến Đông, Chu Văn Võ, cơ hồ là có thể khiến quân triều đình của Trình Chân Kim sứt đầu mẻ trán, không thể cường công.
Bọn hắn lại có thể truyền tống vào Táng Thi đinh, các loại vật tư có thể đạt được thông qua mua bán trong vùng đất hỗn loạn này, thành thử có phong sơn vây núi cũng vô dụng.
Thành thử, ngoại trừ lần phạt sơn suýt nữa thành công và chiến thắng trước Đặng Tiến Đông lần trước, Trình Chân Kim cơ hồ là bó tay không thể làm gì được Lệ Chi sơn, chỉ có thể hạ trại đánh lâu dài.
“Thế phải làm sao mới tốt?”
Trình Chân Kim vỗ bàn, mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt.