Hai phòng thử đồ bên cạnh đều có người nên không tiện làm gì quá trớn hơn.
Ngu Tầm cởi áo một cách chậm rãi thật, tay còn lại rảnh rang, đang định kéo tay Vân Từ đặt lên eo mình thì cửa phòng vang lên tiếng gõ: “Bạn gì đó ơi thay đồ xong chưa á! Nhanh lên!”
“…”
Móa nó.
Vân Từ cảm giác như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.
Ngu Tầm thì hiểu sai biểu cảm của cậu: “Không sao.”
“Về nhà sờ cũng được.”
Vân Từ: “Ai thèm sờ?”
“Người nào đó ấy,” Ngu Tầm hồi tưởng lại: “Lúc hôn môi tay không biết sao cứ thích đặt lên eo tôi.”
“…”
Hai người thử đồ qua loa, đồ của Ngu Tầm rất vừa vặn, còn đồ của Vân Từ hơi rộng nhưng không cần đổi.
Thay quần áo xong, đàn anh đến thống kê danh sách cần đổi đồ, đi tới chỗ Ngu Tầm, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn Ngu Tầm từ trên xuống dưới: “Công chúa, vở kịch của bọn anh còn chưa chính thức tập luyện, đoạt giải có thể cộng điểm học phần đấy, thật sự không suy nghĩ lại sao.”
Ngu Tầm thuận miệng nói: “Chuyện này phải hỏi hoàng tử của em rồi.”
“…”
Đàn anh quay sang Vân Từ.
Vân Từ không biết phải từ chối thay bạn trai thế nào, bèn quen tay bật lại chế độ ‘kẻ thù không đội trời chung’: “Em ích kỷ.”
“?”
Vân Từ nói tiếp: “Không thích nhìn người khác nổi bật cho lắm, đề nghị đổi người khác đi.”
Đàn anh: “…”
Mối quan hệ giữa đôi này hơi vi diệu.
Hình như không ưa nhau lắm, nhưng lại có kiểu thân mật chẳng màng ai.
Sau khi thử đồ xong, tiến vào các bước tiếp theo.
Đàn anh: “Kế hoạch sơ bộ của chúng ta là tập luyện vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu hàng tuần tại phòng tập nhảy, mỗi buổi một tiếng, video hướng dẫn đã gửi vào nhóm rồi, mọi người có thể xem trước. Nếu không có vấn đề gì thì hẹn gặp lại ở phòng tập nhảy nhé.”
Không có vấn đề gì.
Chỉ là sau khi Vân Từ thay đồ về phòng, tiện tay mở video lên xem, mới nhận ra đây là một lĩnh vực cậu chưa từng động đến.
Ký ức liên quan đến nhảy múa chỉ dừng lại ở năm cuối cấp ba.
Lúc đó lớp cũng định tập một bài nhảy tập thể – nhưng không phải kiểu nhảy đường phố phóng khoáng như bây giờ, mà là thể dục nhịp điệu.
Vân Từ làm lớp trưởng, vừa nhận được thông báo đã tuyên bố: Việc này tôi phụ trách tổ chức, không tham gia.
Nhưng hôm sau, không biết từ đâu ra tin đồn ‘Ngu Tầm lớp số bảy rất thích thể dục nhịp điệu, cậu ấy nhảy rất giỏi, cậu ấy thề sẽ dẫn dắt lớp số bảy giành giải nhất thể dục nhịp điệu’.
“Cũng không phải là không thể tham gia,” Tan học, cậu lập tức đến văn phòng Nghiêm Dược diễn một màn vả mặt tại chỗ: “… Lớp trưởng phải có tinh thần gương mẫu.”
Nghiêm Dược hơi ngạc nhiên nhìn cậu: “Chẳng phải con thấy bài nhảy này hơi ấu trĩ à?”
Vân Từ: “Nhưng tốt cho sức khỏe.”
Nghiêm Dược: “Con sống khép kín, không thích hoạt động tập thể?”
Vân Từ: “Sửa đổi tính cách.”
Tuy nhiên Ngu Tầm không có ý định tham gia thi thể dục nhịp điệu, sau đó chuyện này cũng chìm vào quên lãng.
Vân Từ vừa nghĩ vừa cầm điện thoại vào phòng tắm.
Tắm xong, trước khi mặc áo, cậu soi mình trước gương.
Trong đầu hiện lên hình ảnh thoáng qua về cơ bụng của Ngu Tầm trong phòng thay đồ.
Mặc dù cậu cũng có, nhưng chỉ là một lớp mỏng do ít mỡ và thỉnh thoảng chơi bóng rổ thôi.
…
La Tứ Phương ăn cơm xong, đi từ căn-tin về ký túc xá với Vương Tráng, trên đường đi cuối cùng cậu ta không nhịn được mà nói với Vương Tráng: “Cậu có thấy dạo này anh Ngu và anh Từ cứ kỳ kỳ không?”
Vương Tráng nhanh nhảu đáp: “Kỳ kiểu không ưa nhau á?”
Cậu ta lại nói: “Hai đứa này lúc nào chẳng vậy.”
La Tứ Phương: “Không phải kiểu đó, mà là…”
Cậu ta còn chưa nói hết, vừa đẩy cửa phòng thì thấy một bóng người nằm trên đất lập tức bật dậy ngay khi cửa mở!
La Tứ Phương nuốt lại những lời định nói, ngơ ngác hỏi: “Anh Từ, cậu nằm dưới đất làm gì thế?”
Vân Từ hơi đỏ mặt, một bên tai cậu đeo tai nghe bluetooth, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nhặt đồ.”
La Tứ Phương: “Nhặt đồ kiểu đó á?”
Vân Từ hơi mất kiên nhẫn, muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này: “Rơi vào góc rồi.”
“Ồ,” La Tứ Phương hỏi tiếp: “Đồ gì thế, để bọn tôi tìm giúp cho.”
Vừa dứt lời.
Kết nối bluetooth của điện thoại Vân Từ bị ngắt, âm thanh trong tai nghe phát ra ngoài, vang vọng khắp phòng: “Tập bụng cấp tốc 30 ngày, giúp bạn dễ dàng sở hữu cơ bụng sáu múi săn chắc, trở thành người đàn ông đẹp trai nhất trong đám bạn bè!”
Vân Từ: “…”
La Tứ Phương: “…”
Vương Tráng: “…”
Một lúc sau, Vương Tráng thì thầm với La Tứ Phương: “Tôi nhìn ra rồi, đúng là lạ thật.”
Bị trưởng phòng bắt quả tang vụ lén tập cơ bụng sau lưng Ngu Tầm, Vân Từ hơi bối rối. Cậu mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất nhưng thực chất rất để ý, nói: “Quảng cáo đấy.”
La Tứ Phương gật đầu: “Hiểu rồi.”
Vương Tráng cũng gật đầu theo: “Tôi cũng hiểu.”
Vân Từ tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng giả tạo, nhặt điện thoại lên, đẩy cửa bước ra ngoài dưới ánh mắt của La Tứ Phương và Vương Tráng.
–
Buổi tập luyện gấp rút cho chương trình bắt đầu.
Phòng tập nhảy là một phòng trống, có một chiếc gương lớn.
Vân Từ thường ra ngoài đón Ngu Tầm tan làm, hai người cùng đến phòng tập.
Ngay buổi đầu tiên, Ngu Tầm đã thể hiện năng khiếu nhảy đáng kinh ngạc.
Hắn thuộc động tác rất nhanh, mặc một chiếc áo len rộng thùng thình và quần thể thao, tuy không khoe được dáng người nhưng nhờ chiều cao và đôi chân dài, lần thứ hai nhảy hắn đã trở thành người dẫn đầu, tất cả những chỗ cần tạo dáng đều rất chuẩn.
Nhưng Vân Từ thì hoàn toàn ngược lại.
Cậu không biết tay chân nên để vào đâu.
“Hồi đó cậu,” Vân Từ cố gắng theo kịp nhịp điệu, đè nén cảm giác không muốn thua, nhắc lại chuyện cũ, “có thật sự muốn tham gia bài thể dục nhịp điệu không?”
Ngu Tầm sững người, nhớ lại chuyện thể dục nhịp điệu là khi nào: “Sao lại hỏi vậy?”
“Mọi người đều nói cậu có năng khiếu.”
Lúc đó cậu nghĩ là giả.
“Đã từng có ý định đó.” Ngu Tầm nói.
“…”
Trong tất cả những lần so tài lớn nhỏ với Ngu Tầm, cậu chưa bao giờ thảm bại như hôm nay.
Vòng tập đầu tiên kết thúc, giờ giải lao.
Thầy dạy nhảy đứng bên cạnh chỉ điểm, đặc biệt gọi tên học sinh kém họ Vân: “Em này cứng quá.”
Ngu Tầm vì thể hiện xuất sắc nên cũng được đối xử đặc biệt, có thể ngồi nghỉ cạnh thầy dạy nhảy.
Hắn ngay lập tức lên tiếng: “Em không nghĩ vậy.”
Thầy dạy nhảy: “?”
Ngu Tầm dành cho người yêu mình sự khẳng định đầy đủ: “Em thấy cậu ấy nhảy khá đáng yêu.”
Thầy dạy nhảy tiếp tục: “Còn nữa, tay chân cũng không phối hợp.” Nói rồi anh ta chân thành quan tâm: “Em tự nguyện tham gia à?”
Đối với điều này, vẻ mặt Vân Từ không có cảm xúc.
…
Bây giờ cậu nói mình bị bắt cóc đến đây thì còn kịp không?
Nhưng một giọng nói khác lại cắt ngang lời thầy dạy nhảy: “Đây gọi là không phối hợp ạ?”
“Em thấy,” Ngu Tầm kéo dài giọng, thản nhiên nói, “đây là có ý tưởng riêng. Nếu ai cũng nhảy giống nhau thì chán lắm.”
Thầy dạy nhảy không hiểu vì sao người nhảy giỏi nhất lại cứ bênh vực người nhảy kém nhất: “Nhảy tập thể quan trọng nhất chẳng phải là sự đồng đều sao –?”
Anh ta vừa dứt lời, đàn anh cũng lên tiếng ủng hộ Vân Từ: “Thầy ơi, không sao đâu, cứ để em ấy nhảy như vậy đi, động viên nhiều vào, đừng để người ta bỏ cuộc.”
Thầy dạy nhảy: “Nhưng mà…”
Đàn anh ngắt lời: “Chẳng lẽ thầy nghĩ em chọn em ấy vì em ấy có năng khiếu nhảy múa?”
“?”
Giọng đàn anh vang lên như sấm: “Em chọn em ấy vì em ấy đẹp trai đấy ạ!”
“Chỉ cần em ấy đứng trên sân khấu, cho dù động tác sai hết thì ai thèm quan tâm?”
“…”
Vân Từ cảm thấy mình không nên ở đây.
Cậu nên rút lui.
Đặc biệt là ngoài hành lang lớp học, người tụ tập ngày càng đông.
Ban đầu chỉ là vài người qua đường, tình cờ liếc qua rồi dừng lại xem họ nhảy – chủ yếu là nhìn hai người nổi bật nhất trong đội hình.
Một người nổi bật vì đẹp trai, một người nổi bật vì cứng đơ.
Nhưng một lúc sau, số người ở hành lang đột nhiên tăng lên gấp đôi.
Hai nhóm người này cố tình chừa một khoảng trống ở giữa, một đội đứng bên trái, một đội đứng bên phải.
Lý Ngôn và Lưu Tử chạm mặt nhau: “…”
Lý Ngôn: “Sao cậu biết tôi dẫn anh em đến xem tập duyệt?”
Lưu Tử: “Tao còn không đoán được à?” Hắn ta dựa vào lan can hành lang, lắc chân nói: “Chẳng lẽ tao không hiểu đạo lý phải tranh thủ thể hiện từ sớm sao?”
Tuy nhiên, quá trình tập duyệt thật sự nhàm chán.
Hai người đứng ở hành lang một lúc, công kích lẫn nhau: “Nhảy cái gì thế này, để khúc gỗ trên sân khấu còn nhảy đẹp hơn thằng họ Vân kia.”
Đây là đang nói Vân Từ.
Lý Ngôn cũng không thể che giấu lương tâm phản bác câu này.
Thế là sau khi cứng họng, cậu ta chuyển chủ đề, cố gắng kéo lại lợi thế cho phe mình: “Dạo gần đây anh em tôi bận việc khác, chẳng để tâm đến chuyện này đâu.”
Lưu Tử: “?”
Lý Ngôn ngẩng đầu kiêu hãnh, lấy lại khí thế: “Nó đang yêu đương đấy.”
Lý Ngôn: “Thoát ế rồi hiểu không, thoát ế rồi ai còn hơi sức đâu mà tập cái điệu nhảy vớ vẩn này.” Cậu ta lại âm thầm mỉa mai: “Không như ai kia, rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Chuyện riêng của Ngu Tầm, Lưu Tử không định nói ra nhưng Lý Ngôn đã nói đến nước này, hắn ta phải giành lại lợi thế, thế là nói thẳng: “Yêu đương ghê gớm lắm hả, mày tưởng anh Ngu nhà tao là kiểu người không kiếm được người yêu chắc?”
Nói rồi, Lưu Tử cũng ngẩng đầu: “Nó có NGƯỜI-YÊU rồi.”
Lý Ngôn nghĩ đến cậu nam sinh xinh đẹp hướng nội kia, tiếp tục tấn công: “Người yêu của bạn tôi rất đặc biệt, không phải người thường đâu.”
Lưu Tử không chịu thua: “Người yêu của anh em tao còn đặc biệt hơn, mày không tưởng tượng nổi đâu.”
Lý Ngôn: “Cậu nói nó có là có chắc?”
Cậu ta trực tiếp chất vấn: “Hình như trong trường đâu có ai thấy đâu.”
Lưu Tử: “?”
Lưu Tử: “Mới yêu, phải bảo vệ cho kỹ chứ. Cứ như có ai thấy người yêu của bạn mày vậy.”
“…”
Hai nhóm người bên ngoài cãi nhau chí chóe.
Trong phòng tập nhảy, lúc không ai để ý, Ngu Tầm đã đổi chỗ, ngồi xuống bên cạnh Vân Từ.
Ngu Tầm dỗ dành bạn trai: “Nhảy đẹp lắm.”
Vân Từ biết rõ, cậu đã quyết định tạm gác kế hoạch tập bụng 30 ngày, tập trung luyện động tác 30 lần: “Cũng không cần nói dối trắng trợn vậy đâu.”
“Không phải nói dối.”
Ngu Tầm nhân lúc người khác không chú ý, vòng tay ra sau lưng Vân Từ, vỗ nhẹ lên cậu nói: “… Trong mắt tôi cậu làm gì cũng đẹp hết.”