Lưu Tử thăm dò nhắn: [Tay chị dâu gân guốc rõ ràng, trông cũng khá mạnh mẽ đấy.]
Lưu Tử: [Trước đây có tập luyện thể thao không?]
yx: [?]
yx: [Khó nhận ra lắm à?]
yx: [Người yêu tao là con trai đó.]
Lưu Tử: […]
Anh em của mình.
Không yêu đương thì thôi, đã yêu là phải gây chấn động dữ dội.
Ngu Tầm bận ‘hẹn hò’, không trả lời tin nhắn nữa, chỉ còn một mình Lưu Tử lặng lẽ tiêu hóa tin tức ấy.
–
Sau khi khai giảng, các hoạt động trong trường cũng lần lượt diễn ra.
Sáng hôm đó, cả phòng đang tán gẫu.
La Tứ Phương là người đầu tiên nhận được tin nhắn: “Hình như tháng này khóa mình tổ chức văn nghệ gì đó, nghe nói do bên khoa biểu diễn đứng ra, mỗi lớp phải cử người tham gia, cậu có nhận được tin không cậu chủ Bành?”
Sau khi tình yêu tan vỡ, Bành Ý Viễn lại trở về trạng thái không đi học: “Cả tuần nay tôi còn chưa bước vào lớp nữa, cậu nghĩ sao?”
“…”
La Tứ Phương: “Cậu xem thử nhóm lớp đi?”
Bành Ý Viễn kết thúc một ván game, chậm rãi mở nhóm lớp rồi thốt lên “ôi đệt”: “Giảng viên kick tôi ra rồi.”
Vương Tráng nằm trên giường nói: “Không hổ là cậu mà.”
Cuối cùng vẫn là Bành Ý Viễn tìm đến đàn anh ở câu lạc bộ kịch ngày trước để hỏi thăm, xác nhận tin tức: “Đàn anh nói đúng rồi, họ đang sắp xếp chương trình biểu diễn.”
Trong lúc mọi người bàn luận về buổi biểu diễn văn nghệ, Vân Từ ngồi bên bàn, cầm bút máy ra đề cho cậu học trò đội sổ của mình.
Lưu Gia Vũ: [Sao lần nào anh cũng đích thân ra đề cho em vậy? Chẳng phải bình thường gia sư chỉ cần lôi mấy bộ đề có sẵn ra là xong à.]
yc rep: [Cảm động thì tăng tiền lương cho anh đi.]
Lưu Gia Vũ: [… Trời mịa, anh thấy em cảm động ở chỗ nào? Ý em là anh làm thế này, em có muốn chép đáp án cũng chẳng biết chép ở đâu.]
yc kiên nhẫn trả lời: [Tự ra đề sẽ có tính mục tiêu hơn.]
yc: [Với những gì anh hiểu về cậu, cần phải tập trung bổ sung một số kiến thức cậu chưa nắm vững.]
Lưu Gia Vũ: [Ồ? Hiểu về em? Em thế nào?]
yc: [Cậu á? Trình độ cấp hai.]
[…]
Vân Từ ra đề xong, định xem giờ trên điện thoại thì thấy Ngu Tầm vừa gửi qua một tấm ảnh.
yx: [/Hình ảnh]
Trong ảnh là Cá Ăn Ăn.
Hắn ôm mèo, đứng trong cửa hàng nhìn vào ống kính.
yx: [Đàn chị vừa ghé qua, mang theo cả mèo nữa.]
Cá Ăn Ăn trong ảnh đã lớn hơn nhiều, nếu không nhìn màu lông và màu mắt thì chắc chẳng nhận ra nổi.
Vân Từ báo đã xem.
yc: [Đã nhận báo cáo.]
yx: [Bây giờ không gọi là báo cáo nữa đâu.]
yx: [Chỉ là gửi tin nhắn cho bạn trai thôi.]
Một lúc sau, Ngu Tầm lại hỏi: “Đợi lát nữa có xuống căn-tin ăn cơm không?”
Cuối cùng hai người không hẹn nhau ăn bữa này được, bởi vì Cao Bình Dương đã tìm đến họ. Chiều tối, ông gọi cả hai vào văn phòng.
Đối diện với hai sinh viên ‘cực kỳ bất hòa’ này, Cao Bình Dương thận trọng lựa lời: “Chuyện là thế này, trường mình sắp tổ chức một hoạt động biểu diễn mang tính chất công ích. Làm nhiều hoạt động công ích thì có lợi cho sự phát triển của xã hội…”
Vân Từ không muốn ông tốn công tìm nhiều lời mở đầu: “Thầy cứ nói thẳng đi ạ.”
Ngu Tầm tiếp lời: “Chúng em còn đang vội đi ăn cơm.”
Cao Bình Dương: “…”
Cao Bình Dương ho khan một tiếng: “Nếu hai em đã thẳng thắn như vậy thì thầy cũng nói thẳng luôn.” Sau đó ông nói: “Người phụ trách hoạt động muốn hai em tham gia biểu diễn.”
“Thầy biết hai em có thể có chút ý kiến về việc hợp tác,” Cao Bình Dương làm công tác tư tưởng cho cả hai, “nhưng hai lớp Luật chúng ta phải cử ra một đại diện tham gia. Là lớp trưởng, thầy nghĩ vẫn nên đặt lợi ích chung lên hàng đầu.”
Cao Bình Dương nói xong, trong lòng cũng không chắc chắn.
Kể từ khi học kỳ 2 năm nhất bắt đầu, hai cậu này rõ ràng đã an phận hơn nhiều so với học kỳ trước.
Nhỡ đâu đề nghị của ông lại làm hai người này đối đầu nhau…
Trong khi nói Cao Bình Dương còn liếc sang ngăn kéo bàn làm việc, nơi ông đã chuẩn bị sẵn băng cá nhân, thuốc sát trùng, thuốc mỡ giảm đau và một loạt các dụng cụ khác.
Tuy nhiên điều ông không ngờ là cả hai đã đồng ý ngay lập tức.
Ngu Tầm vốn không bài xích các hoạt động tập thể: “Dạ được thầy.”
Vân Từ đứng bên cạnh nói: “Nếu cậu ấy tham gia thì em cũng không có ý kiến gì.”
Cao Bình Dương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy hai em thêm số liên lạc của người phụ trách vào nhé. Em ấy rất có kinh nghiệm, là chủ tịch câu lạc bộ kịch, có gì không hiểu thì cứ hỏi em ấy.”
Nghe đến ba chữ ‘câu lạc bộ kịch’, Vân Từ đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Cậu nhập số điện thoại mà Cao Bình Dương đưa cho, gửi lời mời kết bạn.
Đối phương nhanh chóng chấp nhận.
Ảnh đại diện là ảnh selfie của đàn anh: dịu dàng, mặc áo len.
Đàn anh: [Chào mọi người]
Đàn anh: [Anh sắp xếp cho các em một tiết mục nhảy tập thể ^_^, đã ai từng nhảy chưa?]
yc: […]
Nhảy cái quái gì chứ.
Sau khi ra khỏi văn phòng.
Hai người đứng ở hành lang, Ngu Tầm nói: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ không đồng ý.”
Vân Từ: “?”
Ngu Tầm: “Trước đây ấy, hoạt động kiểu này ở Tây Thành, trừ lần cậu cosplay, chẳng phải cậu chưa từng tham gia lần nào sao?”
Vân Từ không cần suy nghĩ, buột miệng: “Đó là vì sau này cậu không tham gia nữa.”
“…”
Nghe vậy Ngu Tầm chậm rãi nhướn mày: “?”
Hắn kéo dài giọng: “Hóa ra đều là vì tôi.”
Gần đây Vân Từ cho hắn cảm giác an toàn hơi quá làm Ngu Tầm hơi lâng lâng, hai người vẫn đang trong giai đoạn thăm dò, từng bước công khai: “Bắt đầu từ lúc đó, tôi quan trọng với cậu đến vậy sao.”
“…”
Lúc đó cậu chỉ đơn thuần muốn so tài.
Nhưng Ngu Tầm cứ muốn nghĩ vậy thì cứ nghĩ vậy đi.
Vân Từ cũng không muốn làm kẻ phá vỡ sự tự tin bất chợt của hắn, mà nói thật, câu này cũng chẳng sai.
Thế là giữa hành lang đông đúc, Vân Từ hạ giọng: “Cậu luôn rất quan trọng.”
–
Tin tức Ngu Tầm và Vân Từ sẽ hợp tác biểu diễn nhanh chóng lan truyền.
Ban đầu, sự việc được bàn tán sôi nổi trên diễn đàn trường Nam Dương.
Bài đăng: [Liên quan đến hội diễn Văn nghệ]
1L: Đã có danh sách tiết mục, mọi người xem có tiết mục nào mong chờ không.
2L: Hai người bên Luật á??? Nhảy múa???
3L: Hơi khó tin, không phải nhảy được một lúc lại đánh nhau đấy chứ.
4L: Nói không chừng là tái hiện lại video ‘Đừng đánh nhau nữa mà’ trên mạng đấy.
5L:… Chắc không làm trò đến mức đó đâu.
…
Sau khi biết tin, Lưu Tử và Lý Ngôn lần lượt bàn luận chiến thuật cổ vũ.
Lúc ăn cơm, Lưu Tử và đám anh em ngồi một bàn: “Lần này không kéo băng rôn nữa, chiêu này dùng rồi, chúng ta phải nghĩ cách khác mạnh mẽ hơn, để anh Ngu vừa ra sân đã áp đảo thằng họ Vân về khí thế.”
Một đám con trai vây quanh bàn bạc: “Chúng ta chơi công nghệ chút không? Bảng đèn led đi.”
Lưu Tử cực kỳ tán thành cách cổ vũ này: “Được đấy – mẹ kiếp, sao mày nghĩ ra được thế?”
Tên kia đáp: “Chỉ là chút kinh nghiệm đu idol nho nhỏ thôi.”
Nhưng vấn đề của Lưu Tử vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn: “Nhưng so với cái này, hiện giờ còn có chuyện quan trọng hơn.”
“?”
Lưu Tử gắp thức ăn, âm mưu: “Kế hoạch chị dâu phải thay đổi rồi.”
Nếu chị dâu là con trai, kế hoạch ban đầu của họ phải thay đổi, không thể làm theo kiểu cũ được, phải ngầu hơn nữa.
Lưu Tử nghiêm túc tưởng tượng: “Tụi mày thấy sao – mỗi đứa mượn một chiếc xe máy lượn ngoài cổng Đông, bật đèn xe lên, lần lượt phóng ra rồi dừng lại trên con phố đó, cảnh tượng này thế nào?”
“…”
Những người khác im lặng.
Không hiểu nổi.
Rốt cuộc là chị dâu kiểu gì mà cần màn chào đón hoành tráng như vậy.
Cách bàn của Lưu Tử không xa, Lý Ngôn cũng đang ăn cơm với đám anh em.
Lý Ngôn vừa ăn vừa bàn bạc: “Gần đây có thể chúng ta sẽ đi ăn một bữa, giới thiệu cho tụi mày một người, rất quan trọng, nhưng mà cậu ấy khá nhút nhát, chúng ta cố gắng kín đáo một chút, nói chuyện nhỏ nhẹ, chủ yếu là dịu dàng, hiểu không?”
“…”
Đang nói, Lý Ngôn chợt thấy bóng dáng quen thuộc ở bàn đối diện.
Hai người vô tình nhìn nhau.
Rồi cùng lộ ra vẻ mặt chán ghét rồi quay đi chỗ khác.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong phòng 608 lại rất hòa hợp.
La Tứ Phương: “Nghe nói hai cậu sẽ biểu diễn, tôi đã mua cho mỗi người trong phòng một cặp gậy phát sáng để cổ vũ hai cậu rồi.”
Vân Từ: “Tuy không cần nhưng cảm ơn.”
Nói xonh thì cậu nhận được tin nhắn từ đàn anh về thời gian tổng duyệt lần đầu.
Lúc này Ngu Tầm không có ở phòng, nhắn tin bảo cậu đi trước.
Vân Từ không trả lời.
Cậu suy nghĩ một chút, đút điện thoại vào túi rồi ra ngoài.
Đi thẳng đến cổng Đông của trường, đến ngã tư quen thuộc, cậu không vào quán ngay mà đứng trước cửa, nhìn qua cửa kính lớn vào bên trong.
Chắc là yêu cầu mới của quán, Ngu Tầm đeo khẩu trang, đứng trước kệ hàng, đang cúi xuống sắp xếp đồ trên kệ.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ngu Tầm đứng thẳng dậy thì chạm phải ánh mắt của Vân Từ.
“Sao lại đến đây?” Ngu Tầm đặt khay xuống, đẩy cửa bước ra, “… Đã nhắn cậu đi trước rồi mà?”
Thời tiết ấm lên, cởi bỏ lớp áo khoác dày mùa đông, trên người Vân Từ chỉ còn chiếc áo hoodie có khóa kéo. Áo khá rộng, phần cổ áo hơi trống.
Vân Từ đút tay vào túi áo nói: “Dù sao cũng không có việc gì, đến đón cậu tan làm.”
Ngu Tầm giơ tay, kéo khẩu trang xuống một chút: “Chờ tôi năm phút.”
“Cậu tan làm trong năm phút?”
“Năm phút, gọi Lưu Tử về.”
“…”
Phòng tập cho hoạt động ở ngay hội trường lớn.
Trong hội trường có rất nhiều người, chia thành các nhóm nhỏ theo tiết mục, nhóm nhảy tập thể của họ có tổng cộng mười mấy người, xếp thành hàng, đàn anh đứng ở vị trí đầu tiên.
Khi Vân Từ và Ngu Tầm đến, đàn anh đang điểm danh, đến lượt họ anh gọi: “Hoàng tử và công chúa đến chưa?”
Vân Từ: “…”
Chuyện này không qua được rồi.
Đàn anh lại nói: “Hôm nay chủ yếu là thử đồ, có vài bộ, mọi người thử xem có vừa không.”
Trang phục chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng khá bình thường.
Phía sau sân khấu có phòng thay đồ.
Trước đây khi Bành Ý Viễn quay tác phẩm cuối kỳ, họ cũng đã từng vào đó đeo phụ kiện.
Sau khi Vân Từ đẩy cửa bước vào, Ngu Tầm cũng cầm quần áo chen vào.
Số lượng phòng thay đồ có hạn. Tất cả đều là con trai, việc vài người chen chúc một phòng là chuyện thường thấy, hành động này không gây chú ý.
Rõ ràng đã từng làm những việc thân mật hơn thế này rồi nhưng việc thay quần áo trong không gian chật hẹp như vậy vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Cách một bức tường, trong phòng kế bên, vài nam sinh đang trêu chọc nhau: “Chà chà, không ngờ đấy, mày cũng có cơ bắp phết nhỉ.”
“Không tin, trừ khi cho tao sờ thử.”
“Đệt, tụi bây biến thái à-“
“…”
Vân Từ cầm quần áo, còn chưa chuẩn bị tâm lý xong đã thấy Ngu Tầm thản nhiên chuẩn bị thay đồ.
Ngu Tầm vừa mới vén vạt áo lên, đột nhiên nói: “Tôi cũng có nữa.”
“?”
“Cơ bụng.”
“Mặc dù cậu đã xem rồi, nhưng vẫn muốn để cậu xem nữa.”
Nói rồi Ngu Tầm cúi người, che lại tiếng ồn ào bên cạnh, nói bên tai Vân Từ: “… Tôi có thể mặc chậm lại.”