Hồi còn học Tây Thành, Lý Ngôn nổi tiếng là ‘bạn thân của hội chị em’. Cậu ta cực kỳ ga lăng với con gái: tư vấn tình cảm, mua đồ ăn vặt, thậm chí còn trèo tường ra ngoài mua hộ nước đường đỏ.
Nhìn icon mặt mếu đó, ‘hồn chị em’ trong Lý Ngôn lại bùng cháy: “Tôi không có ý bắt cậu bật mic đâu, đừng khóc mà. Không muốn bật cũng được, tôi hiểu. Lần đầu chơi game với bạn của người yêu chắc chắn sẽ hồi hộp lắm.”
Lý Ngôn: “Sau này mình chơi nhiều là quen thôi, cứ liên lạc nhé.”
[yx1120wzxhyc: Ừm.]
[yx1120wzxhyc: Cậu tốt ghê.]
Vân Từ vẫn im lặng.
Lý Ngôn: “Cũng bình thường thôi.”
Cậu ta không quên nhiệm vụ chính, nhân cơ hội nói tốt cho bạn mình: “Thằng bạn tôi mới yêu lần đầu, nó tốt lắm, chỉ là cái miệng hay nói trái ý mình thôi.”
“Hai người cứ bình tĩnh mà yêu đương, nó là một người đàn ông rất tốt đó.”
Vân Từ: “…”
Cậu muốn thoát trận luôn cho rồi.
Không chịu nổi nữa, Vân Từ ho nhẹ một tiếng cảnh cáo Lý Ngôn: “Bớt nói lại đi.”
Lý Ngôn ngơ ngác: “Tao nói sai à?”
Vân Từ thở dài, không nỡ nhìn cái cảnh tượng này nữa: “Không sai, nhưng tao sợ mày sẽ hối hận.”
“?”
Lý Ngôn không hiểu.
Hối hận gì chứ, nói có vài câu thôi mà.
Vân Từ cảm xúc lẫn lộn, thở dài nói: “Cứ coi như… tao muốn giữ chút bí ẩn trước mặt người yêu đi.”
Lý Ngôn tặc lưỡi, hoàn toàn không hiểu ý, còn trêu đùa: “Không ngờ mày cũng có lúc tâm cơ thế đấy.”
“…”
Sau đó Lý Ngôn không còn cố tình nói gì thêm về Vân Từ nữa.
Ba người tiếp tục chơi game.
Trong màn hình, Lý Ngôn nhặt được gì là ném sang chỗ Ngu Tầm, mặc kệ người ta có cần hay không. Cậu ta nghĩ bụng, người yêu của bạn mình hơi hướng nội, chắc chắn sẽ ngại đòi trang bị, thế là càng ném hăng hơn.
Vân Từ điều khiển nhân vật đi sau đội.
Cậu nhớ lại hồi còn học cấp ba, mỗi khi hai đội đánh nhau trong game, cậu và Lý Ngôn toàn phải lén lút giấu súng đi.
Lý Ngôn thường vừa giấu vừa la: “Tao giấu cái này trên mái nhà, chỗ góc khuất, dù Ngu Tầm có lên đây cũng không nhìn thấy. Tao không cần cây súng này nhưng tuyệt đối không cho nó đâu.”
…
Vân Từ vừa hồi tưởng quá khứ, vừa nhìn Lý Ngôn nhặt được một món đạo cụ sự kiện giới hạn trong game: bé thỏ con không có sát thương, nhưng ném ra sẽ biến thành pháo hoa.
Lý Ngôn nhặt được cả đống thỏ con, cuối cùng ném hết xuống chân Ngu Tầm.
Lý Ngôn đã nói ít lại rồi.
Nhưng cô nàng hướng nội không dám mở mic kia lại chủ động khơi chuyện.
[yx1120wzxhyc: Cậu ấy rất tốt.]
[yx1120wzxhyc: Vậy cậu thấy tôi thế nào?]
Lý Ngôn vừa bắn tỉa vừa nhìn khung chat, ngơ ngác: “Hả? Cái gì thế nào?”
[yx1120wzxhyc: Là người yêu của cậu ấy.]
[yx1120wzxhyc: Cậu thấy tôi thế nào?]
Lý Ngôn hiểu ra, cô nàng đang hỏi ý kiến cậu ta.
Haiz, mấy người hướng nội thường hay rụt rè, đặc biệt quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Lý Ngôn nhiệt tình đáp lại, tiếp thêm tự tin cho ‘cô nàng’: “Tôi thấy cậu rất tốt!”
Cậu ta vận dụng hết vốn từ vựng ít ỏi của mình, sáng tác ngay một bài văn ngắn cho Ngu Tầm: “Trước đây tôi không thể tưởng tượng nổi nó sẽ yêu đương với ai, nhưng gặp được cậu — à không, tuy chưa gặp mặt nhưng qua trải nghiệm chơi game hôm nay, tôi thấy người đó phải là một cô gái hướng nội như cậu!”
[yx1120wzxhyc: Cảm ơn, cậu hài lòng là tốt rồi.]
Vân Từ bắn trượt mục tiêu.
Cậu nhấn chuột trái, viên đạn không những không trúng địch mà còn găm vào chiếc xe tải họ định dùng để chạy trốn.
Lý Ngôn giật mình: “Mẹ kiếp, mày bắn lốp xe làm gì! Đội kia tí nữa đuổi đến, không có xe bọn mình chạy bằng niềm tin à!”
Vân Từ: “Trượt tay.”
Lý Ngôn thầm nghĩ: “Thế này thì toi đời rồi.”
Cậu ta còn định gánh cả mợ nữa chứ. Lần này tiêu cả lũ.
Nhưng ngay lúc nguy cấp mợ đứng ra, một tay cầm súng ngắm, bắn đâu trúng đó, hợp sức với Vân Từ quét sạch đội đối phương.
Hai người phối hợp ăn ý đến lạ thường – không phải kiểu ăn ý do thường xuyên chơi game cùng nhau, mà giống như đã quá hiểu lối đánh của đối phương nên dễ dàng bắt nhịp.
Sau đó cả ba lại chơi thêm hai ván nữa.
Càng đánh Lý Ngôn càng thấy lối chơi của mợ họ này quen thuộc đến lạ. Nhưng quán net quá ồn, tiết tấu game lại nhanh, cậu ta không có thời gian suy nghĩ thêm.
Sang hiệp hai, Ngu Tầm không nói chuyện với Lý Ngôn nữa.
Hắn chuyển sang tán gẫu với Vân Từ.
[yx1120wzxhyc: Tôi vừa hạ hai mạng.]
[yx1120wzxhyc: Bạn trai ơi.]
[yx1120wzxhyc: Khen tôi đi.]
Nét mặt Vân Từ không có cảm xúc, cũng không nào lời nào, tắt mic, gõ chữ trả lời hắn.
[yc1293sdjkce: Siêu.]
Ngu Tầm đáp lại rất nhanh.
So với chơi game, trông hắn như vào để nói chuyện với cậu hơn.
[yx1120wzxhyc:?]
[yx1120wzxhyc: Hết rồi?]
Vân Từ không quen nhắn những lời riêng tư trước mặt Lý Ngôn nên lại gõ ba chữ lạnh lùng và vô cảm.
[yc1293sdjkce: Cậu giỏi lắm.]
Thế mà Lý Ngôn vẫn trưng ra bộ mặt ‘bị tống cơm chó’: “Chà, rắc cơm chó à, quá đáng lắm đó.”
Chơi được vài ván, Ngu Tầm nói trong tiệm còn có việc, phải về trước.
Lý Ngôn buột miệng: “Trong tiệm?”
Vân Từ thăm dò: “Cửa tiệm cậu ấy làm thêm.”
Lý Ngôn thầm tăng thiện cảm với mợ: “Chăm chỉ vậy sao.”
Vân Từ bâng quơ nhắc đến Ngu Tầm: “Ai đó cũng làm thêm.”
“Ai? Họ Ngu á?” Lý Ngôn lập tức đổi sắc mặt, thái độ xoay 180 độ: “Tên đó thì gọi là làm màu!”
“…”
[yx1120wzxhyc: Out đây.]
[yx1120wzxhyc: Bạn trai ơi hôn hôn.]
[yc1293sdjkce:…]
[yc1293sdjkce: Đi nhanh lên.]
Lý Ngôn cảm thán: “Người ta cũng tốt phết.”
“…”
Vân Từ: “Mày hài lòng là được rồi.”
Lý Ngôn: “Mày ăn nói lạ ghê, bạn gái mày thì tao hài lòng làm gì? Bạn ấy cũng nói hài lòng là tốt rồi, hai người cần tao hài lòng lắm à?”
Nói xong Lý Ngôn lại hớn hở: “Vì tao là bạn thân nhất của mày đúng không. Cảm nhận của tao rất quan trọng với hai người.”
Vân Từ không phản đối.
Lý Ngôn chẳng để ý, cứ ngỡ chỉ là cuộc trò chuyện bình thường.
Đúng lúc sắp hết giờ, góc phải màn hình máy tính hiện lên: [Còn năm phút.]
Trước khi tắt máy, cậu ta lướt điện thoại, quảng cáo dai dẳng lại xuất hiện: Hai người nước lửa không dung, hôn nhau đắm đuối!
“…”
Lý Ngôn tắt luôn trang web, tiện tay báo cáo.
Tắt máy xong, hai người đến căn-tin trường ăn cơm.
Trong lúc ăn, Vân Từ nghĩ, dù sao cũng chơi game cùng rồi, đến lúc tiến thêm bước nữa.
Thế là khi Lý Ngôn lại nhắc đến ‘bạn gái mày’, cậu ngắt lời.
Lý Ngôn: “Lần trước tao đi ngang qua lớp mày còn dừng lại nhìn một lúc. Lớp mày có mấy chục người, con gái đếm trên đầu ngón tay, tao đoán bạn gái mày có phải cô bé ngồi cạnh cửa sổ, buộc tóc đuôi ngựa không—”
Vân Từ ngắt lời: “Người yêu đâu nhất thiết phải là con gái.”
Lý Ngôn: “…?”
Căn-tin Nam Dương đông nghẹt người, nhưng Lý Ngôn bỗng thấy bàn mình im ắng lạ thường. Trong phút chốc cậu ta không nghe thấy gì ngoài câu “đâu nhất thiết phải là con gái” cứ văng vẳng bên tai.
Đâu nhất thiết phải là con gái.
Ngoài con gái ra còn giới tính nào nữa?
À.
Con trai.
Là nam.
“Vậy ra,” Lý Ngôn lấy lại giọng, “Mày không có bạn gái, mà là bạn trai à?”
Vân Từ: “Ừm.”
Cậu nói rõ hơn một chút: “Là con trai, rất đẹp trai.”
Khoa Luật chỉ có hai người suốt ngày khuấy đảo diễn đàn, cậu và Ngu Tầm.
Đáng lẽ ra dễ đoán lắm chứ.
Nhưng sau khi Vân Từ nói xong, quan sát hồi lâu mà thấy Lý Ngôn chẳng có ý định liên tưởng gì đến Ngu Tầm: “Chẳng trách mày ngại không dám dẫn tao đi gặp. Yên tâm, có gì to tát đâu.”
“Rất đẹp trai, lại cùng ngành với mày,” Lý Ngôn suy nghĩ nghiêm túc: “Hình như có mấy đứa được nhiều người để ý lắm, để tao xem lại.”
“…”
Còn xem lại gì nữa.
Người đẹp trai nhất ấy.
Ngu Tầm bị mày khai trừ khỏi danh sách rồi phải không.
Rồi cậu nhận ra, có lẽ trong mắt cháu trai mình, Ngu Tầm còn chẳng được tính là người.
Vân Từ nghĩ, muốn nói thẳng tên bạn trai ra cho rồi.
Lý Ngôn cắm cúi ăn, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Vân Từ. Vừa ăn vừa suy ngẫm, dựa vào ấn tượng khi chơi game cùng nhau, trong đầu cậu ta dần hình thành hình ảnh một chàng trai hướng nội nhạy cảm, thanh tú yếu đuối.
…
Vân Từ trở về phòng từ căn-tin, trong phòng không có ai.
Cậu vào nhóm chat phòng, thấy La Tứ Phương đã rủ mọi người đi xem phim.
La Tứ Phương để lại tin nhắn: [Vô Địch Hiệp Ảnh 3, nghe đồn đẹp cmn trai, đợi các cậu không kịp, tụi tôi đi trước đây.]
[Đương nhiên lý do chính không đợi là vì cậu chủ Bành bao, bỏ lỡ hôm nay biết đâu hết cơ hội.]
Vân Từ đặt điện thoại xuống, chuẩn bị học bài.
Chưa kịp lật được mấy trang sách thì cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Cậu còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng cửa đóng lại cùng với tiếng khóa nhẹ nhàng vang lên.
Lúc này không cần ngẩng đầu cũng biết người vừa vào là ai.
“Khóa cửa rồi,” Ngu Tâm đi đến trước mặt cậu, việc đầu tiên làm là cúi xuống ôm cậu: “… ôm một lát nào.”
Cái ôm ấy chẳng rõ là ai chủ động trước. Hai người vốn đang đứng cạnh bàn học, chẳng mấy chốc Vân Từ đã ngã vào giường dưới, lọt thỏm giữa tấm chăn xám nhạt của Ngu Tầm.
Giường ký túc xá cứng đơ, đệm lại mỏng.
Lưng Vân Từ khẽ nhói lên khi ngã xuống.
“Xong việc rồi à?” Vân Từ hỏi.
“Lưu Tử trông quán rồi.”
Ngư Tầm lại nói: “Lý Ngôn có phát hiện ra gì không?”
Vân Từ: “Không.”
Ngư Tầm nói: “Lưu Tử cũng không.”
Lúc nãy ở trong cửa tiệm, Lưu Tử rảnh rỗi sinh nông nổi buôn chuyện với hắn, đã lên kế hoạch phải làm gì đó để ra mắt rồi: “Trước hết chắc chắn tao sẽ gọi tất cả anh em trong nhóm đến, rồi vào giờ ra chơi, cả đám sẽ đứng thành hàng ở hành lang trước cửa lớp cậu ấy, vừa thấy cậu ấy ra là hô to ‘chào chị dâu’, cho cậu ấy nở mày nở mặt.”
“Để sau này cậu ấy ngước mặt lên mà đi trong trường luôn.”
“…”
Lúc đó Ngu Tầm đang ngồi gục sau máy tính, ngắt lời hắn ta: “Đổi kiểu khác đi.”
Lưu Tử: “Cái này không được à?”
Ngu Tầm: “Lố quá.”
Lưu Tử: “Dù sao cũng là chị dâu đầu tiên của tao, phải làm cho rình rang chứ.”
Ngu Tầm: “Cần gì phải nói thẳng ra thế, trông ngốc quá.”
Cuối cùng hắn lại nói: “Đầu tiên là sao? Chú ý lời ăn tiếng nói, chỉ có một chị dâu này thôi.”
“…”
Nghe được kế hoạch rình rang này, Vân Từ: “…”
Hai người trò chuyện một lát, nhưng vì tư thế quá mức thân mật, câu chuyện dần rơi vào im lặng. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Vân Từ chống tay ngồi dậy, tiến sát lại gần, đặt lên môi Ngu Tầm một nụ hôn.
Sau khi xác nhận quan hệ, hai người đã trao nhau không ít nụ hôn.
Chỉ là Vân Từ hiếm khi chủ động như vậy.
Ngu Tầm ngẩn ra: “?”
Vân Từ mím môi, giải thích: “Vừa rồi, trò chơi.”
Ngu Tầm chợt hiểu, đó là câu “hôn hôn” mà hắn lỡ lời nói trước khi thoát game.
Vân Từ vốn ngại ngùng, không đáp lại hắn trong game, nhưng lại ghi nhớ trong lòng, sợ hắn không nhận được hồi đáp sẽ thất vọng.
Nụ hôn này như một cái công tắc, một khi đã bật lên thì không thể dừng lại. Nhiệt độ bắt đầu tăng cao, trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, Ngu Tầm dùng chút lý trí cuối cùng nắm lấy tay Vân Từ, đặt nó lên cổ mình: “… Đừng.”
“Không cần đâu.” Giọng Ngu Tầm khàn đặc.
Hắn không nỡ.
Cũng không nên qua loa như vậy, ở một nơi thế này.
Cả hai lúc này mới tỉnh táo hơn đôi chút.
Một lát sau điện thoại Ngu Tầm rung lên.
Lưu Tử: [Sao không trả lời tin nhắn?]
Lưu Tử: [Mày đang làm gì thế?]
Ngu Tầm cố đè lửa xuống, đáp lại hai chữ.
yx: [Hẹn hò.]
Rồi hắn nắm tay Vân Từ, mười ngón đan vào nhau, chụp một tấm ảnh gửi qua.
yx: [/Hình ảnh]
Bên kia.
Lưu Tử đang buồn chán trông coi cửa hàng, lén lút lướt điện thoại.
Hắn ta mở bức ảnh Ngu Tầm gửi tới, không rõ bối cảnh phía sau nhưng hai bàn tay nắm chặt nhau hiện lên rất rõ ràng, độ phân giải cao, phóng to còn thấy cả nốt ruồi mờ nhạt ở khớp ngón tay.
Ngoài ra còn một đặc điểm khác cũng rất rõ ràng.
Dù ngón tay có thon thả đến đâu, đây rõ ràng là khớp xương của nam giới.
Lưu Tử phóng to bức ảnh, nhìn kỹ mấy lần:… Anh dâu?