Anh nghiến răng: “Em chỉ ước gì anh đi phải không?”
Biên Nhan vừa thấy anh đang nổi giận thì lập tức kéo ổ chăn ấm áp ra, chân thành mời anh vào: “Sao thế được? Em thích ôm anh ngủ nhất!”
Đàm Dận lạnh lùng cười: “Vậy sao?”
Cả đêm hôm đó, cô thật sự bị ép buộc phải dùng cánh tay ôm eo anh từ phía sau. Cánh tay tê rần muốn rút về cũng không được, bảo bối thù dai kinh khủng!
Mờ sáng hôm sau, Đàm Dận thức dậy theo đồng hồ sinh học, cảm giác trêи ngực hơi ngứa nên anh chậm rãi mở mắt ra nhìn thử.
Biên Nhan đã thức từ sớm, đang ngước nhìn anh với đôi mắt lấp lánh.
Mái tóc dài của cô buông xõa trêи phần ngực trần của anh, lọn tóc kϊƈɦ thích làn da nhạy cảm của anh.
Nói không ngoa, Đàm Dận chợt thấy sởn cả tóc gáy.
“Sao dậy sớm vậy?” Anh bình tĩnh hỏi.
Biên Nhan cười tủm tỉm chỉ vào quần anh: “Chỗ này của bảo bối còn dậy sớm hơn cả em.”
Đàm Dận nhìn qua thì thấy chẳng biết từ lúc nào cậu em khỏe mạnh của anh đã thoát khỏi gông xiềng, ngẩng cao đầu trong quần, quy đầu còn dính chất lỏng sang sáng trong suốt nào đấy.
Anh bỗng cảm nhận được một sự khao khát và kɧօáϊ cảm tràn đầy truyền từ dưới hạ thân lên.
“Vừa rồi em thấy chỗ đó của anh phồng lớn lên, hơn nữa anh còn cau mày trông rất khó chịu nên em có lòng tốt lấy ra giúp anh.” Biên Nhan khoa tay múa chân giải thích với anh: “Sau đó em phát hiện khi em vừa đụng vào nó… anh sẽ bất chợt kêu lên, hơn nữa giọng anh lúc kêu lên rất… rất…”
Trong mắt anh tỏ ý cảnh cáo, cứng ngắc nhếch môi nói: “Rất gì?”
Nói tới đây Biên Nhan hơi đỏ mặt: “Rất quyến rũ…”
“…”
“Em đã dùng miệng hút hút… anh nhạy cảm thật đấy. Anh lập tức thở hổn hà hổn hển…”
Toàn thân Đàm Dận cứng đờ.
“Sau đó em sợ làm phiền anh ngủ nên không động vào nó nữa…” Biên Nhan nói: “Nhưng anh xem kìa, rõ ràng em đâu có chạm vào nó nhưng nó càng lúc càng to ra…”
“Sợ phiền anh…” Đàm Dận xanh cả mặt. Anh cười gượng: “Em còn biết nghĩ thay cho anh đấy nhỉ.”
Biên Nhan xấu hổ nói: “Quan trọng là em lo anh thức dậy rồi sẽ tức giận.”
“Ồ?” Đàm Dận Trương xòe năm ngón tay cầm cậu em đang phấn chấn của mình: “Tại sao anh phải tức giận?”
Thấy anh tự sướиɠ ngay trước mặt mình, ngón tay thon dài xinh đẹp chậm rãi chuyển động xoa nắn gậy thịt, Biên Nhan cũng nóng lên, không khí trong phòng cũng trở nên đặc quánh và ngột ngạt: “Em lén sàm sỡ anh, anh không tức giận chứ?”
“Em bỏ dở nửa chừng thì anh mới giận đấy.”
Đàm Dận nhìn cô, nhẹ nhàng cởi nút áo ngủ của cô ra.
Biên Nhan khó thở: “Vậy em…”
Bầu nhũ mượt mà trắng trẻo hơi lộ ra, nụ hoa hồng phấn khẽ ló đầu. Đàm Dận cố kiềm lại không chạm vào, cất giọng thờ ơ: “Hả?”
Cô do dự một hồi lâu, kiên nhẫn của Đàm Dận sắp bị cô đã bào mòn hết.
Cô xòe năm ngón tay mảnh khảnh đan xen vào giữa ngón tay anh, cầm cây gậy nóng bỏng cương cứng: “Có thể cho em mượn chỗ này một chút không?”
Đôi mắt Đàm Dận tối đi hẳn, khàn giọng nói: “Em muốn mượn nó làm gì?”
Biên Nhan ngồi xổm trước người anh, cởi áo ra, đè đôi gò bồng mềm mại và mịn màng xuống ƈôи ȶɦịt đang đứng thẳng ở hạ thân anh để quy đầu bành trướng kia đâm vào rãnh sâu của cô.
Cảm nhận được sự nhẵn thín ở nơi đó, đồng tử Đàm Dận hơi co lại, chợt chống người dậy.
“Không trơn lắm, có phải khô quá không…” Biên Nhan xoa bóp hai bầu thịt mềm trước ngực, rất quan tâm đến cảm nhận của anh: “Của anh lớn quá, dường như không thể kẹp hết được…”
Cô cố gắng trong chốc lát, da bị cọ xát hơi đỏ lên đến nỗi xuất hiện thêm vài vệt nước phóng đãng.
“Đừng làm.” Đàm Dận thấp giọng nói.
Biên Nhan ngẩng đầu: “Không có cảm giác bị ép vào hả…” Cô kìm lòng không đậu nhìn sâu vào mắt anh: “Có phải anh xấu hổ rồi không?”
Đàm Dận quay đầu đi: “Không có.”
“Tai anh đỏ rồi kìa.” Thậm chí gáy cũng đo đỏ luôn…
Đàm Dận nhìn cô, buông mắt xuống: “Đỏ là bình thường.”
Biên Nhan không tin, cô dùng ngón tay quệt lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ dính trêи quy đầu rồi bôi lên đầu nhũ, cố ý vừa xoa vừa bóp vài cái, lặng lẽ quan sát phản ứng của Đàm Dận, quả nhiên phát hiện ánh mắt của anh cứ nhìn mãi vào phía trước.
Cô đặt ƈôи ȶɦịt của anh lên đầu nhũ để đầu nhũ mỡ màng cọ vào gậy thịt: “Ưm… thoải mái quá… Nhưng mà, bây giờ anh có muốn hôn vào chỗ này không?”
Đàm Dận nhấp môi dưới, ánh nhìn từ từ chuyển sang mặt cô, dường như đáy mắt hiện lên nét gì đó đầy nguy hiểm.
Biên Nhan bỗng nhiên muốn rút lại câu nói vừa rồi ngay lập tức.