Thính Thần

Chương 70: Tra tấn



Editor: Lăng

“Thương Từ, Cố Trọng không muốn nghe sự thật, cho nên nếu em nói sự thật với cô ấy, đương nhiên cô ấy sẽ tức giận rồi.” Phòng Giai Nhuế lắc đầu.

Không ngờ có ngày bà lại ngồi ở quán bar và trở thành quân sư tình yêu cho học trò của mình.

“Sư tỷ, chị nghe em nói nè, hai người có hai cách nghĩ khác nhau. Chị liên hệ hai lần “Không sao cả” với nhau, nhưng cô ấy lại tách từ “Không sao cả” lần hai để hiểu, như vậy sẽ hiểu là dù cô ấy không phải là người đặc biệt nhất trong lòng chị thì chị cũng cảm thấy không sao cả.”

“Những lời này rất tra đó nha Lâm Thương Từ, em đúng là tra nữ.”

Lâm Thương Từ nhìn hai người trước mặt “kẻ xướng người hoạ”, dường như cũng nghĩ vậy thật.

“Thế giờ chị phải làm sao để dỗ dành cô ấy?” Hình như chỉ cần nói với Cố Trọng từ “Không sao cả” đó chỉ là giả thiết thôi là được nhỉ?

Đường Nhứ nắm tóc, đột nhiên hiểu nghĩa của câu “Ông trời bất công”: “Trời ơi, chị không biết nói ngon nói ngọt mà sao lại biết học người ta có bạn gái thế!”

“Cô còn thấy trời ơi hơn đây này, em ấy không biết nói ngọt mà còn có bạn gái, hơn nữa bạn gái còn là người nổi tiếng, còn em thì sao?” Phòng Giai Nhuế nói bằng giọng điệu vô cùng mỉa mai, còn liếc mắt nhìn Đường Nhứ.

Đường Nhứ tan nát cõi lòng.

“Không phải là em không có, mà là em chê họ, rất chê! Nhìn hành vi của Kim Chính Hạo, em gần như ghét đàn ông!” Đường Nhứ lộ ra vẻ mặt nôn mửa.

Phòng Giai Nhuế gõ gõ mặt bàn, kéo chủ đề về đúng hướng.

“Thương Từ, cô nghĩ em nên nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai đứa. Thứ nhất, thân phận của Cố Trọng không cho phép em ấy công khai yêu đương, ngày nào em ấy còn xuất hiện trên màn ảnh, ngày đó em không được lộ mặt. Thứ hai, trong hoàn cảnh hiện giờ, cả hai đứa em đều là nữ, đúng là không khác gì đang đi trên băng mỏng. Nếu không làm tốt, em ấy buộc phải từ bỏ nghiệp diễn và nghỉ hưu.”

Chuyện phong sát trong showbiz không lộ ra bên ngoài mà chỉ ngấm ngầm đàn áp, khiến bạn không còn tài nguyên, không có phim để diễn, không có quảng cáo để nhận. Rồi chỉ cần một hai năm công chúng sẽ quên mất bạn, khi không còn giá trị tự nhiên công ty sẽ từ bỏ.

Thật vô lý khi một diễn viên gần ba mươi tuổi đang nổi tiếng và được chú ý lại phải từ bỏ sự nghiệp chỉ vì yêu đồng giới, nhưng trên đời có rất nhiều chuyện vô lý, và chuyện này cũng không ngoại lệ.

“Đúng, tương lai của hai người đúng là cần nghiêm túc nghĩ kỹ.” Đường Nhứ đột nhiên nhìn về phương xa ngây người.

Mỗi lần cô ấy quen bạn trai đều phải tưởng tượng xem trong tương lai họ sẽ như thế nào. Nếu không tốt đẹp, vậy cô sẽ dứt khoát chia tay đối phương, nhân lúc tình yêu vẫn chưa sâu đậm hãy để “đau dài không bằng đau ngắn”. Bởi vì dù kết quả có ra sao, người bị thương vẫn là bản thân. Con người nên yêu bản thân mình nhiều hơn thì tốt hơn, việc người khác có yêu mình hay không chỉ là gia vị mà thôi.

Thật tốt khi có thêm nhiều thứ, nhưng nếu không có chúng vậy điều đó thực sự cũng không thành vấn đề.

“Hiện giờ em và em ấy tạm thời không có tương lai.” Lâm Thương Từ nỉ non.

Hôm nay cô không uống rượu, nhưng mùi rượu quanh quẩn trong quán bar khiến cô cảm thấy mình có hơi say.

“Nếu đã không có tương lai vậy còn nói gì nữa?” Phòng Giai Nhuế hỏi cô.

“Vẫn nói.” Dù sao Cố Trọng cũng đã từ một nơi cao như thế bước xuống để yêu cô.

Giống như Cố Trọng từng nói, những người hâm mộ đó rõ ràng có ứng viên tốt hơn để thích, nhưng họ vẫn thích cô ấy nên cô ấy phải xứng đáng với họ. Nguyên tắc tương tự cũng được áp dụng cho Lâm Thương Từ.

“Em nghĩ kỹ rồi, bây giờ em sẽ đi tìm em ấy để giải thích.” Lâm Thương Từ cầm điện thoại và túi xách, “Chầu này em nợ hai người nhé.”

Lâm Thương Từ đi rất nhanh, không chờ hai người Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ phản ứng lại đã vụt đi mất.

“Mì với nước ép của chị……” Còn chưa đem lên đâu!

Đường Nhứ sửng sốt, nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn Phòng Giai Nhuế nói rất lễ phép: “Cảm ơn sư phụ mời khách nha!”

“Biến!”

*****

Lâm Thương Từ ngồi trên xe taxi, cô gọi điện cho Cố Trọng nhưng cô ấy không bắt máy mà trực tiếp cúp máy, sau đó nhắn tin cho cô: “Bây giờ Từ đến nhà em đi.”

Lâm Thương Từ đọc tin nhắn, trả lời lại, “Đến ngay đây.”

Lúc đi ngang qua một con phố, cô thấy tiệm bánh ngọt mà Cố Trọng thích ăn đang mở cửa. Sau 5 giờ chiều Cố Trọng sẽ không ăn đồ ngọt, nhưng cô ấy có thể ăn bánh hoa quế của tiệm này vì nó không ngọt. Thế là Lâm Thương Từ đã nhờ tài xế dừng xe để cô xuống đi mua.

Xin lỗi không nhất định phải chịu tội, cũng có thể xin lỗi bằng bánh.

Lâm Thương Từ vui vẻ xách bánh ngọt, nhập mật khẩu nhà Cố Trọng, sau khi vào nhà và khóa cửa, cô thành thục cởi giày đặt qua một bên. Nhưng khi cô đứng dậy, mới phát hiện Cố Trọng đang bị trói trong phòng khách, miệng bị nhét một mảnh vải, ngây ngốc nhìn cô bằng ánh mắt tuyệt vọng. Bên cạnh cô ấy còn có hai người một đứng một ngồi.

Lần lượt là Nhậm Lễ và tên sát nhân.

Nụ cười thoáng chốc cứng đờ trên mặt Lâm Thương Từ, sau đó cô miễn người hạ khóe môi xuống, thầm mắng: “Mẹ kiếp……”

“Hai người muốn thế nào?” Tay phải xách túi bánh của Lâm Thương Từ siết chặt.

Cô thấy khóe miệng Cố Trọng có vết máu, không biết có phải là do bị đánh hay không, trên đầu gối cũng có vết bầm, có lẽ là bị đè xuống đất đánh.

Phía bên kia, tên sát nhân khom lưng nói gì đó vào tai Nhậm Lễ, sau đó y nghiêng đầu suy nghĩ rồi vẫy tay với cô, “Lại đây.”

“Đừng có ra vẻ như kẻ chủ mưu đứng phía sau, có gì nói thẳng.” Lâm Thương Từ cũng không mong đợi xa vời rằng đối phương sẽ thả Cố Trọng một cách vô điều kiện.

Nhậm Lễ cúi người, hai tay đặt lên đầu gối nhìn cô. “Tôi vốn chỉ muốn lấy lại chiếc thẻ nhớ đó, nhưng lại nghe được một điều thú vị từ Kỳ Thất. Lúc đầu còn thấy là vớ vẩn, nhưng A Đông vừa mới nói với tôi một chuyện cũng thú vị không kém, nên tôi đang tự hỏi liệu những gì họ nói có phải là sự thật hay không.”

“Hai người đang trải qua vòng lặp thời gian.”

Lâm Thương Từ trừng mắt nhìn tên sát nhân, hẳn đối phương nhìn vào mặt cô là có thể khôi phục ký ức. Cô có thể hiểu điều này, nhưng hai cô lại không biết việc Kỳ Thất đã bước vào vòng tuần hoàn. Khi đối phương nhìn thấy cô cũng không đề cập đến, từ biểu hiện bên ngoài cũng không giống.

Nhưng bây giờ phải đối phó Nhậm Lễ trước rồi mới tính toán sau.

“Kỳ Thất đã nói gì?”

“Cô ta nói là cô nói cô ta nhất định sẽ chết, bị xe tông, hoặc giả dạng tự sát.” Nhậm Lễ nhớ tới vừa rồi mình không tin những lời này, lúc này nhìn Lâm Thương Từ đột nhiên bật cười: “Đều là chiêu trò mà tôi hay dùng.”

Lâm Thương Từ bừng tỉnh đại ngộ, là do mình nói không lựa lời.

“Tôi trả lại thẻ nhớ cho ông, hãy thả Cố Trọng ra, chúng tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.” Cô muốn kéo sự tập trung của đối phương về lại chiếc thẻ nhớ, để y không để ý đến chuyện vòng tuần hoàn.

“Bây giờ tôi không cần thẻ nhớ nữa, hình như chỉ cần một trong hai người chết là vòng tuần hoàn sẽ khởi động lại đúng không? Vậy tôi không thể giết cả hai cô được rồi, tránh cho lần sau hai người lại đối phó tôi trong tình huống mà tôi không biết, chuyện đó rất bất lợi cho tôi.”

Lời nói của Nhậm Lễ đã nhắc nhở Lâm Thương Từ, chỉ cần cô chết ở đây và để thời gian quay ngược lại. Vậy Nhậm Lễ cũng sẽ không có nhiều thời gian đứng đây tâm sự chuyện tuần hoàn với cô nữa.

Trước mắt cho đến bây giờ cô và Cố Trọng vẫn chưa tìm ra cách bước vào vòng tuần hoàn, cô cũng lo lắng nếu ở đây nói chuyện lâu sẽ khiến Nhậm Lễ vô tình tìm ra phương pháp bước vào vòng tuần hoàn.

Chỉ cần Nhậm Lễ không nhảy vào dòng thời gian của bọn họ, bọn họ vẫn sẽ có phần thắng, dù chết một trăm lần cũng vẫn có cơ hội chiến thắng.

“Thế, hai cô bước vào vòng tuần hoàn như thế nào, còn A Đông vào vòng tuần hoàn như nào, có thể nói tôi biết được không?” Một tay Nhậm Lễ ôm má, nhìn qua nhìn lại ba người.

Như đã lường trước việc hai người phụ nữ trước mặt sẽ không nói cho mình biết, nên y chuyển sự chú ý qua A Đông. Nghe gã lắc đầu nói: “Không biết. Có một lần cô ta đã kéo ống quần tôi khi tôi giết cô ta, sau đó khi thấy cô ta tôi nhận ra hình như thời gian đang không ngừng lặp lại.”

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Lâm Thương Từ, cô bất giác liếc nhìn Cố Trọng, đối phương dường như cũng hiểu ra điều gì đó.

Cố Trọng bước vào vòng tuần hoàn là vì Lâm Thương Từ đã bảo về cô ấy khi xảy ra tai nạn xe hơi, A Đông bước vào vòng tuần hoàn là bởi vì cô đã túm ống quần của hắn trước khi chết để ngăn hắn làm Cố Trọng bị thương.

Điểm chung của cả hai là cô đều tiếp xúc thân thể với đối phương trước khi chết.

Cố Trọng hếch cằm ý bảo Lâm Thương Từ chạy mau, chạy là được. Đừng làm gì cả, chỉ cần tìm một góc và chết đi là được. Vốn dĩ cô ấy muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng nếu không phải bị ngăn trở, thậm chí hai cô không cần phải đợi cho đến bây giờ.

Lâm Thương Từ biết nên chạy, nhưng Cố Trọng đang ở trên tay bọn chúng, cô không chạy được.

Cố Trọng hoàn toàn không phải là não tàn yêu đương, cô ấy biết hôm nay là ngày 10 nên rất có khả năng Nhậm Lễ sẽ đến tìm mình. Vừa rồi cô ấy cũng không thực sự tức giận, chỉ muốn lừa cô đi ra ngoài.

Vậy nên não tàn yêu đương thật ra chính là Lâm Thương Từ cô. Cô bị lừa ra ngoài dễ dàng như vậy, bây giờ còn vì không thể buông bỏ Cố Trọng nên rất có thể lâm vào hiểm cảnh, kéo kẻ thù vào trong vòng tuần hoàn. Cô vẫn đang cố gắng suy nghĩ xem có cách nào có thể cứu Cố Trọng, và còn ngăn Nhậm Lễ cũng bị đưa vào vòng tuần hoàn.

Cố Trọng không có năng lực hành động, Lâm Thương Từ cũng không thể một chọi hai, giới hạn tối đa chỉ có thể một chọi một, nhưng như thế Nhậm Lễ sẽ bị cô kéo vào trong vòng tuần hoàn. Dù nghĩ như thế nào đi nữa, nó vẫn là ngõ cụt, Nhậm Lễ chắc chắn sẽ bước vào vòng tuần hoàn.

Trừ phi cô bỏ lại Cố Trọng rồi chạy trốn.

“Nếu cô dám chạy, tôi sẽ cho cô ấy vài nhát đấy.” Nhậm Lễ lấy con dao gọt trái cây từ trong bếp ra, dùng ngón trỏ vuốt nhẹ đầu dao.

Cố Trọng vẫn đang liều mạng hếch cằm, ra hiệu bằng mắt cho cô chạy đi, nhưng giây tiếp theo đã bị Nhậm Lễ túm tóc kéo cô ấy dựa vào người y, lưỡi dao đặt trên xương quai xanh của cô ấy.

Cố Trọng rũ mắt, nhìn vị trí con dao, nếu đặt trên cổ mình thì tốt rồi, nhưng rõ ràng Nhậm Lễ biết bản thân y không thể làm như vậy.

Nhậm Lễ dùng sức cắt vào xương quai xanh của Cố Trọng, tiếng kêu lẽ ra nên đầy đau đớn của Cố Trọng bị miếng vải trong miếng lọc đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ nức nở.

Lâm Thương Từ như muốn phát điên, cô đứng đây cảm thấy thật bất lực. Không thể bước tới cũng không thể chạy trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi mắt đỏ bừng của Cố Trọng. Toàn thân cô run lên không ngừng, vì sợ hãi, vì tức giận, đủ thứ. Những cảm xúc đa dạng khiến cô gần như không thể suy nghĩ được.

“Lại đây.” Giọng Nhậm Lễ rất trầm, y hơi hướng con dao xuống phía dưới.

Một mảnh da nguyên vẹn sẽ sớm nhận thêm những vết thương mới.

Cố Trọng mất tự nhiên thở hổn hển, đau quá, khi nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo khiến cô ấy hơi sợ, bắt đầu run rẩy theo bản năng.

Chạy mau Lâm Thương Từ, chạy mau!

Liều mạng dùng ánh mắt nói cho Lâm Thương Từ biết dù cô có đứng đây cũng vô ích, chỉ có chạy trốn mới có thể xoay chuyển thế cục.

Tim Lâm Thương Từ thắt lại, cô ném chiếc túi trong tay về phía Nhậm Lễ, sau đó xoay người nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, không quan tâm đến tiếng hét đau đớn của Cố Trọng vang lên bên trong cánh cửa. Lâm Thương Từ tê dại, lảo đảo suýt ngã, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo mình.

Mở cửa cầu thang, cô nhảy xuống ba bậc, A Đông từ trên trực tiếp nhảy xuống, gạt ngã cô. Lâm Thương Từ bị đá ngã xuống cầu thang, cô cảm thấy toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều gãy vụn. Lan can vang lên tiếng leng keng sau khi cô va vào, nghe như một khúc đoạt hồn vang lên trong hàng lang trống trải.

Cơ thể không ngừng lăn xuống rốt cuộc cũng ngừng lại, Lâm Thương Từ quỳ rạp trên mặt đất hoàn toàn không thể động đậy, máu chảy vào mắt làm cô không mở mắt được. Cô cảm giác A Đông siết chặt cổ mình, ấn đầu gối vào cột sống cô.

A Đông lấy điện thoại nhắn tin cho Nhậm Lễ: “Bắt được rồi.”

Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên, Nhậm Lễ thong thả từ tốn đi từng bước xuống cầu thang đến trước mặt Lâm Thương Từ. Tay phải y đeo một chiếc găng tay da màu đen, A Đông đè Lâm Thương Từ đang choáng váng xuống đất.

Nhậm Lễ đeo găng tay, cúi người ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Vậy để tôi kiểm tra xem bọn họ nói đúng không nhé. Và cả xem cô và Cố Trọng, rốt cuộc ai sẽ chết trước?”

Khoảnh khắc cần cổ bị bóp chặt, không khí trong phổi bị rút sạch như muốn nổ tung, lồng ngực căng cứng, đầu óc sưng tấy……

Cứ nghĩ là mình sẽ bị ngạt thở mà chết, nhưng Nhậm Lễ lại thả lỏng tay,  trước khi Lâm Thương Tử hít thở được vài hơi, phế quản lại bị bóp chặt, không chừa chút khe hở nào.

—–

Nhậm Lễ: Các em thấy anh ra tay thế nào?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.