Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 3 - Chương 260: Miền Đất Hứa 54



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: cơm trắng chan cà phê
Hoa đào dần tan biến trên không trung, thân thể chồng chất vết thương của Tạ Hoài như được tái sinh, hoàn toàn lành lặn.
Đối diện gã, những cành hoa đào giam cầm Chu Khiêm lại tăng thêm sức lực, sắc mặt Chu Khiêm tái nhợt, không còn huyết sắc.
“Chà…” Tạ Hoài nhẹ nhàng cười: “Thầy của tôi, ngài mà không ra, cậu ta sẽ chết đấy.”
Một làn khói tím lượn lờ xuất hiện từ trong xương Thần, linh hồn của Thiệu Xuyên và Cao Sơn lần lượt xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.
Không nhìn Tạ Hoài lấy một lần, linh hồn Thiệu Xuyên bay đến sau lưng Chu Khiêm, điểm vài huyệt trên lưng anh, dùng linh lực thổi tan đi những cành hoa đào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Tạ Hoài co rút lại.

Gã nhìn chằm chằm Chu Khiêm, ngón tay đong đưa, trong tay xuất hiện một xương Thần giống hệt Chu Khiêm.
—— Gã không chỉ có thể phục chế kĩ năng của người chơi bình thường mà còn có thể phục chế cả vũ khí của họ!
Tạ Hoa Doanh buộc Chu Khiêm phải làm trò trước mặt Tạ Hoài, anh phải sử dụng kĩ năng từ xương Thần, từ đó Tạ Hoài có thể sao chép một kĩ năng tương tự, từ đó nắm bắt linh hồn của Thiệu Xuyên trong tay!
Giơ xương Thần lên, Tạ Hoài nhìn ra sau lưng Chu Khiêm, từng lời đều nhắm về phía Thiệu Xuyên.
“Không muốn tôi giết chết người bạn nhỏ này thì ngài mau tự mình đi đến đây đi.”
Nghe xong, Chu Khiêm nhận ra điều gì, nói với Thiệu Xuyên ở phía sau: “Xem ra ông ta không muốn ngài nhẹ nhàng hồn phi phách tán rồi, ông ta muốn tra tấn ngài à?”
Thiệu Xuyên không có thời gian trả lời Chu Khiêm, trông Tạ Hòa cũng không có tính nhẫn nại cao, trong giây lát, một cái đuôi rắn đã quất về phía mặt của Chu Khiêm.
Đúng lúc này, một thanh kiếm nước đâm thẳng về phía sống lưng gã.
Cái đuôi của Tạ Hoài vẫn nâng lên như cũ, không kịp thời thay đổi phương hướng, cả người đàng phải m mượn lực bay cao vài thước để tránh né sát chiêu.
Thanh kiếm lại đâm trượt qua sau eo của gã, theo đà phóng tới trước trán Chu Khiêm.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, rồng thần đã chắn trước mũi kiếm.
Ngay khi rồng thần và rắn thần giằng co nhau trên không trung, Chu Khiêm đã vững vàng ngồi trên lưng rồng.
Chu Khiêm thuận thế ôm lấy sống lưng Bạch Trụ để ổn định cơ thể, khi giơ tay lên lại thấy cả hai tay đều nhiễm đầy máu.
Anh chưa từng nhìn thấy Bạch Trụ bị thương nặng như vậy!
“Anh Trụ, anh có ổn không?” Chu Khiêm liền liên lạc với Bạch Trụ trong không gian ý thức.
“Không cần lo cho anh.” Bạch Trụ đáp: “Anh có thể tiếp tục quấn lấy ông ta.

Em có phát hiện phía đông có dị thường gì không?”
Ở phía đông là quân đoàn người máy và một vài người Cẩm tộc đang canh giữ con thuyền Noah.
Nghe lời Bạch Trụ nói, Chu Khiêm biết mình và y đang nghĩ đến cùng một vấn đề.
Chu Khiêm đáp: “Rồi, sau khi em đến đây quan sát thì càng chắc chắn hơn.”
“Hay lắm.

Anh sẽ tiếp tục đánh với Tạ Hoài, em mau nghĩ cách đột phá vòng vây.” Bạch Trụ nói: “Chỉ cần rời khỏi đây, chúng ta sẽ thắng.”
“Anh…”
Nghiêng người nhìn rồng thần đầy rẫy vết thương, Chu Khiêm hung hăng cắn chặt quai hằm, khi ngước mắt nhìn Tạ Hoài, ánh mắt đầy sát ý tàn nhẫn, giọng nói khàn khàn chôn giấu lo lắng trong lòng, anh muốn bản thân là một người chỉ huy đáng tin cậy: “Được rồi, anh tiếp tục đánh với Tạ Hoài.

Em nghĩ cách giúp chúng ta thoát khỏi đây.

Chúng ta nhất định sẽ rời khỏi được nơi này.”
Dứt lời, Chu Khiêm siết chặt xương Thần trong tay, anh cảm giác linh hồn của Thiệu Xuyên đang dùng linh lực để khống chế bản thân không bị kéo đi.
Tạ Hoài đã ở trong trò chơi nhiều năm, là một người chơi đã hóa thần thành công, Chu Khiêm không phải là đối thủ của gã.

Sức mạnh của gã hơn Chu Khiêm gấp nhiều lần, vì vậy trong chớp mắt đã dùng một lực lượng nghịch thiên ép buộc linh hồn của Thiệu Xuyên bay về phía xương Thần của gã.
Khi linh hồn của Thiệu Xuyên dần mất khỏi khống chế của Chu Khiêm, đuôi rồng liền phóng thêm đao kiếm về phía quái vật rắn, tạm thời chặn đứt hành động của Tạ Hoài.
Chu Khiêm được Bạch Trụ bảo vệ kín kẽ, anh nhân cơ hội gọi rồng con ra chở mình quay về với đồng đội.
Cùng lúc đó, đuôi rồng quất ra hai thanh kiếm, một kiếm đánh về phía Tạ Hoa Doanh, một kiếm đánh về phía Mục Sinh trên sân thượng ——
Bạch Trụ muốn lấy một địch ba!
Đối mặt với sự tấn công của thanh kiếm, Tạ Hoa Doanh triệu hồi vô số cánh hoa vây quanh người mình, tạo lập một lá chắn khổng lồ, thanh kiếm đâm trực diện vào tấm khiên hoa đào, Tạ Hoa Doanh biến mất tại chỗ, bị đánh bay về phía tây vài dặm.
Chịu sức sát thương của một thanh kiếm, xương trắng trong mắt trái và hoa đào đỏ trong mắt phải của Tạ Hoa Doanh tạm thời biến mất, cô không thể dùng hết sức đối phó với sát chiêu của Bạch Trụ.
Mục Sinh trên sân thượng không né tránh kịp, tay phải bị kiếm chém đứt, đuôi bọ cạp cũng bị thương không nhẹ, cả người đổ nhào xuống đất.
Vì Mục Sinh cách nhóm Chu Khiêm khá gần nên Bạch Trụ đã giảm bớt tính sát thương trong đòn đánh của mình, phạm vi tấn công cũng hữu hạn, cho nên hắn mới có thể kéo dài chút hơi tàn.
Tạ Hoa Doanh điều khiển một cây hoa đào từ phía xa.

Hoa đào nở rộ, giúp Mục Sinh hồi máu, thân thể vừa khôi phục sức lực thì một thanh kiếm khác lại kéo tới.
Mục Sinh cầm bút trong tay thổi một khúc ứng đối, miễn cưỡng tránh thoát công kích.
Có thêm Bạch Trụ tấn công, Mục Sinh lại đang đối phó với nhóm Ẩn Đao, quả thực quá nhiều sơ hở, dễ dàng bị giết chết.

Suy nghĩ lóe lên, hắn cho rằng mình cần hợp lực với Tạ Hoa Doanh và Tạ Hoài, giết chết Bạch Trụ.
Trong chớp mắt, Mục Sinh bay lên cao, cùng Tạ Hoa Doanh và Tạ Hoài tạo thành thế gọng kìm bao vây Bạch Trụ giữa không trung.
“Bạch Trụ, mày muốn giữ chân ba người tụi tao để đồng đội có cơ hội bỏ trốn đúng không?”
Tự cho là nhìn ra được kế hoạch của Bạch Trụ và Chu Khiêm, Mục Sinh dữ tợn cười cợt: “Bọn nó trốn đi đâu được? Con thuyền Noah ở phía đông hả? Mày giữ chân tụi tao, bọn nó dùng thuyền chạy thoát khỏi Miền đất hứa, đem văn minh trả lại cho nhân loại…!Bọn mày nghĩ làm như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Mày đừng quên, khe không gian kia sắp biến mất rồi, bọn Chu Khiêm sẽ bị vũ khí đáng sợ nhất của Cẩm tộc giết chết.

Huống hồ người máy và người Cẩm tộc cũng đang canh giữa ở phía đông, ngay trước con thuyền Noah! Muốn dùng thuyền để chạy trốn? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Hơn nữa, mày không có cửa thắng với ba người bọn tao.

Mày bị trọng thương, bây giờ chỉ đang kéo chút hơi tàn mà thôi! Mày đã điều khiển cơn mưa này liên tục ——”
Chu Khiêm ngắt lời Mục Sinh.
“Mưa ngừng!”
Chu Khiêm chỉ nói một câu.
Trái tim của Mục Sinh trầm xuống —— Ôn Ân có thể điều khiển vật chất môi giới đã chết, bây giờ vật chất môi giới hoàn toàn ở trong tay của người chơi trong vai Cẩm tộc Chu Khiêm không sợ hết mưa thì cả đội mình sẽ bị vật chất môi giới giết chết hay sao?!
Làm sao Chu Khiêm dám cho mưa ngừng?!
Không chỉ có Mục Sinh, đồng đội của Chu Khiêm cũng có nghi vấn tương tự.
Đặc biệt là hai người Vương Song Song và Lý Duệ Khắc không quá hiểu biết Chu Khiêm.
Trên trời cao, mưa to đã ngừng lại ở Miền đất hứa.
Mây tan, mặt trời ló dạng.

Ánh mặt trời tiếp tục soi sáng cho thành phố đầy rẫy vết thương.
Không cần phải tiếp tục duy trì mưa rơi, sức mạnh của rồng thần đã tăng lên rất nhiều.
Đuôi rồng không chần chờ mà quét ngang một cái, ba vòi rồng liền xuất hiện từ hư không, cuốn theo hàng ngàn khối đá vây quanh ba kẻ thù trước mắt.
Trên sân thượng, Chu Khiêm nhân lúc Bạch Trụ đang câu giờ cho mình, anh điều khiển rồng con, gọi đồng đội cùng nhau đi về hướng đông.
Đi về hướng đông, trên một tòa cao tầng khác là quân đội người máy và Cẩm tộc.
Khe không gian đã dần khép lại, có thể đoán trước được rằng khi nhóm Chu Khiêm đến nơi, khe không gian sẽ hoàn toàn biến mất.
Đến lúc đó, mỗi người chơi sẽ phải đối diện với số vũ khí kinh khủng của quân đoàn người máy ——
Về mặt lý thuyết, không một ai có đủ năng lực tránh thoát.
Vì sao Chu Khiêm lại muốn Bạch Trụ dừng cơn mưa?
Vì sao Chu Khiêm lại muốn mọi người đâm đầu vào quân đoàn cầm vũ khí hủy diệt?
Khi đến gần khe không gian, Vương Song Song và Lý Duệ Khắc do dự.
Họ tạm dừng thảm bay, không nhịn được mà hỏi nghi vấn của mình với Chu Khiêm.
Chu Khiêm không cho rồng con dừng lại, không quay đầu mà hỏi: “Mưa ngừng rồi, hai người có bị vật chất môi giới giết chết không?”
Không chờ hai người trả lời, anh hỏi tiếp: “Tạ Hoài là người đứng đầu của Cẩm tộc, thủ hạ của ông ta cũng là người Cẩm tộc, vì sao họ không sử dụng vũ khí trực tiếp giết chết chúng ta? Đạo cụ theo giả thuyết của phó bản tốt như thế, sao họ lại không dùng?”
Tạm dừng một chút, Chu Khiêm tổng kết: “Dựa theo cốt truyện của phó bản, nhóm Tạ Hoài đã hoàn toàn từ bỏ nhiệm vụ của mình, cho nên họ thua rồi.

Vì vậy nơi này vốn không phải là bản đồ thật của phó bản!”
Trò chơi luôn bố trí một cách công bằng.
Ngay cả khi người chơi cấp Thần tham gia vào phó bản của thành phố Lam Cảng, năng lực cũng sẽ bị suy yếu trên diện rộng.
Nhóm Chu Khiêm có thân phận là người ngoại tộc bình thường, từ khi bước vào Miền đất hứa đã liên tiếp gặp phải nguy hiểm tử vong.

Họ không hề hay biết gì về điều kiện tử vong trong phó bản, vì vậy từng bước đều thật cẩn thận mới có thể đi đến cuối cùng.
Trong quá trình này, họ không nhận được bất kì thông báo nào khác, đồng thời cũng không được phép sử dụng kĩ năng.
Bởi vì nhân vật của họ trong phó bản quá yếu, luôn ở thế bị động, cho nên hệ thống không cho phép họ sử dụng kĩ năng.
Nhưng những người chơi ở phía còn lại thì khác.
Người của quân đoàn Đào Hồng có thân phận là người Cẩm tộc, là chủ nhân của Miền đất hứa, ngay từ đầu đã nắm trong tay phần lớn nội dung cốt truyện cùng với điều kiện tử vong, có thể giết chết người chơi bình thường đóng vai người ngoại tộc một cách dễ dàng.

Đặc biệt, Tạ Hoài còn là người đứng đầu của Cẩm tộc.
Như vậy thì họ đã chiếm ưu thế tuyệt đối ngay từ đầu, nắm trong tay quyền sinh sát to lớn.
Xét từ góc độ công bằng trong trò chơi, hệ thống chắc chắn sẽ thiết lập hạn chế khác cho họ.
Vì sao nhóm người tốt như Ôn Ân lại có thể được nhóm Chu Khiêm tìm mọi cách cứu giúp, nhóm Tạ Hoài hẳn đã đoán được phản đồ trong Cẩm tộc là ai, nhưng vì phải tuân thủ quy tắc nào đó nên không thể ra tay trước được…
Hạn chế này đã chứng minh một vấn đề.
Trong trường hợp này, hệ thống đã hạn chế kĩ năng của những người chơi có thân phận Cẩm tộc.
Điều đó có nghĩa Tạ Hoài vốn không thể xuất hiện trong hình thái nửa người nửa rắn!
Nhưng lúc trước Chu Khiêm chỉ nghi ngờ, chưa thể xác định hoàn toàn.
Cho đến khi anh quan sát thêm một bước, phát hiện ra dị thường ——
Từ đầu đến cuối, người của Tạ Hoài không sử dụng vật chất môi giới; quân đoàn người máy cũng chỉ canh gác trước khe không gian, không đi vào trong con thuyền Noah giết chết ông lão Charlie trên thuyền…
Sự dị thường này đã xác minh cho suy đoán của Chu Khiêm.
Như vậy thì ngay khi Tạ Hoài hóa thần đã vi phạm quy tắc của phó bản.
Nhóm Chu Khiêm thì khác, họ không nhận được quy tắc hạn chế.

Có khả năng hệ thống đưa ra quy định một khi họ làm trái quy tắc, nhiệm vụ thất bại, họ sẽ tử vong tại chỗ; nhưng cũng có khả năng hành vi của họ chỉ bị xem là từ bỏ nhiệm vụ, không thể nhận được khen thưởng ẩn mà thôi, họ vẫn có thể bình an rời khỏi trò chơi.
Dù thế nào đi nữa, Tạ Hoài đã vi phạm quy tắc, trò chơi vốn không thể kéo dài cho đến bây giờ.
Trò chơi vẫn còn tiếp tục được chỉ có thể là vì ngay khi Tạ Hoài xuất hiện, tất cả mọi người đã bị gã kéo vào một Miền đất hứa giả.
Cũng có nghĩa rằng những người máy, người Cẩm tộc ở phía đông, vũ khí trong tay họ, thậm chí cả con thuyền Noah, cũng chỉ là giả!
Lí do Tạ Hoài làm như vậy khá đơn giản.
Mục đích gã vào phó bản này vốn không phải vì khen thưởng ẩn.

Gã chỉ muốn giết nhóm Chu Khiêm, khiến họ không thể đóng cửa trò chơi.
Lỡ như họ không bị cốt truyện của phó bản hạn chế, bình an rời khỏi đây, Chu Khiêm không chết, có thể trực tiếp đăng xuất khỏi phó bản, vậy thì gã không thể tiếp tục đuổi giết.
Ngoài ra, Tạ Hoài cần sử dụng kĩ năng phục chế để mô phỏng một xương Thần nhằm cướp lấy linh hồn của Thiệu Xuyên.

Xuất phát từ mục đích này, gã cũng cần phải hóa thần.
Kéo nhóm Chu Khiêm vào không gian giả, tiếp tục giấu giếm chân tướng, động cơ để Tạ Hoài làm như vậy cũng dễ dàng đoán được ——
Thứ nhất, Bạch Trụ phải tiếp tục duy trì mưa to để vô hiệu hóa vật chất môi giới, như vậy y sẽ tiêu hao một lượng lớn linh lực và thần lực.
Thứ hai, mượn cơ hội để đe dọa, dùng vũ khí uy hiếp tâm lý của nhóm Chu Khiêm, khiến họ cố kỵ, không thể nghĩ đến phương thức giải quyết đúng đắn.

Đã đến bước này, Vương Song Song và Lý Duệ Khắc cũng không phải con cừu non mới tham gia trò chơi, ngay lập tức hiểu ý Chu Khiêm, tất cả cùng nhau đi theo, tiến thẳng về phía khe không gian.
Quả nhiên, khi khe không gian khép lại, sau khi mọi người bước qua, họ trơ mắt nhìn vũ khí xuyên qua cơ thể của mình.
Không một ai bị thương.
Những người máy, người Cẩm tộc và vũ khí đều là minh họa 3D, không thể gây thương tổn cho bất kì ai.

Tất cả chỉ là thủ thuật che mắt của Tạ Hoài!
Bình an rơi xuống, Chu Khiêm ra hiệu cho mọi người cùng nhau đi về phía con thuyền Noah.
“Còn một nguyên nhân khác mà Tạ Hoài không muốn chúng ta nhận ra đây là một không gian giả.

Có lẽ cách để phá vỡ không gian này nằm ở gần con thuyền Noah.”
“Ông ta sắp đặt một quân đoàn người máy ở đây là để chúng ta không dại dột đi đến đây.”
“Có lẽ khu vực có con thuyền Noah là nơi yếu nhất trong không gian giả, đây là nơi có thể dễ dàng bị chọc thủng nhất.

Chỉ cần chúng ta thoát khỏi không gian giả, quay về Miền đất hứa thật, tìm được Charlie ở trong con thuyền Noah, chúng ta có thể đem nền văn minh trả lại cho nhân loại, nhận được khen thưởng ẩn!”
Chu Khiêm chắc như đinh đóng cột nói.

Nhưng anh biết rõ dù không gian là giả, người mày là giả, vật chất môi giới và vũ khí cũng là giả…!nhưng những vết thương trên người họ đều là thật!
Không gian này không giống như cảnh trong mơ.

Mọi thứ trong mơ đều là giả, nhưng bây giờ họ lại dùng thân thể thật tiến vào không gian này, cho nên họ sẽ bị thương thật.
Bạch Trụ đã phải dùng toàn lực mới có thể đối phó được với một Tạ Hoài.
Bây giờ còn thêm một Mục Sinh và một Tạ Hoa Doanh có năng lực phục hồi quá mạnh.
Bạch Trụ…!anh ấy có thể kiên trì thêm được bao lâu?
“Trời! Anh đại cậu ấy ——!!”
“Bạch Trụ!!!”
“Cẩn thận!!!!”
Các đồng đội không ngừng hét to.
Siết chặt nắm tay, Chu Khiêm xoay người, nhìn về phía chân trời xa xa ——
Tạ Hoài mở miệng, trong miệng phun ra ba con mãng xà đỏ, chúng lao qua cơn lốc, tàn nhẫn quấn chặt lấy Bạch Trụ.

Chúng biến hóa thành ba xây xích lớn, siết chặt đầu, thân và đuôi rồng!
“Dây xích rồng.

Chuyên dùng để trị cậu.”
Giọng nói chết chóc của Tạ Hoài vừa vang lên, sau đó, gã nhìn thấy rồng thần mất tự chủ, rơi thẳng xuống thành phố đang bốc cháy, kéo theo ba sợi dây xích!
Tác giả có lời muốn nói:
A, còn một xíu nữa, ngày mai nhất định sẽ xong hu hu hu
Ngoài ra, tôi đã đọc được bình luận của các bạn, thứ các bạn muốn thấy sẽ xuất hiện ở ngoại truyện nha~
Thêm nữa, có khả năng mọi người đã quên, lúc trước tôi có giới thiệu qua, hệ thống không cho người chơi bình thường đánh nhau liên tục nên sẽ có hạn chế về thanh kĩ năng, ví dụ như một đại chiêu thường sẽ tiêu hao gần một nửa thanh kĩ năng; nhưng người chơi cấp Thần thì không có hạn chế này, nói ngắn gọn, họ không có thanh kĩ n ăng, có thể đánh rất lâu, vấn đề chủ yếu của họ là giá trị tinh thần lực, dùng nhiều kĩ năng sẽ khiến tinh thần chạm đáy, cần có người chăn chiên dẵn dắt duy trì lí trí, nếu không sẽ phát điên, giết hại đồng đội và chính mình.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.