[ABO] Thức Thời

Chương 27: 27: Cà Vạt



Liên Thanh nhận được điện thoại của trợ lý nói Diệu Nhiên và Diệu An đã tới, hắn không nói chuyện với nhóc beta nữa mà trước tiên đi đón hai người họ, dù sao họ là khách quý, nhất là Diệu Nhiên hôm nay còn cố ý tới vì quảng bá cho thương hiệu của hắn, lúc trước mặc dù Liên Thanh từ chối, nhưng Diệu Nhiên nói chẳng qua cậu chỉ xem như tới ủng hộ bạn thôi, Liên Thanh cũng không nên chặn cậu ngoài cửa chứ?
Sau đó nơi tổ chức hội nếm rượu lần này là Diệu An cung cấp, ban đầu bên quan hệ xã hội đặt hội sở trước rồi, hội sở căn bản không sắp xếp được thời gian, cuối cùng là Diệu An ra mặt điều hòa mới thốt ra thời gian đó dành cho công ty dùng.

Nhóc beta xuất hiện ở đây là điều Liên Thanh không nghĩ tới, nhưng nghĩ nhóc beta cần tiền, tới đây đi làm cũng không lạ, lát nữa hết bận có thể kêu trợ lý và người phụ trách cho nhóc beta thêm một bao lì xì.

Lúc Liên Thanh nói chuyện này với trợ lý, trợ lý hỏi beta kia tên là gì, cậu ta tiện nói chuyện với người cùng phụ trách quản lý phục vụ hơn, Liên Thanh mới nhớ, đến bây giờ hắn cũng không biết nhóc beta tên gì.

“Chính là một người trẳng trẻo, cao đến đây của tôi này.

” Liên Thanh để tay ngang vai, suy nghĩ một hồi lại dời lên cổ một chút, “Cao như vầy, ngoại hình rất xinh, còn rất gầy.


Trên mặt trợ lý rõ ràng xuất hiện biểu cảm bị làm khó, beta trong hội trường này có 90% tương tự ngoại hình Liên Thanh nói, dù sao cũng là bộ mặt công ty, khẳng định đều là chọn người có ngoại hình.

“Dưới khóe mắt cậu ấy có một nốt ruồi, màu đỏ.

” Liên Thanh nói xong mấy cái này thì nhìn quanh hội trường, định dựa vào ánh mắt của mình tìm beta.

Nhưng hội trường người càng ngày càng nhiều, Liên Thanh cũng không nhìn thấy beta, nhưng hắn phát hiện một chuyện khác.

Trang phục của nhân viên phục vụ hình như không quá giống trang phục của beta, mặc dù màu sắc chất liệu kiểu dáng tương tự, nhưng là nhân viên phục vụ đều đeo nơ, ở ngực vị trí cài logo công ty, nhưng hắn nhớ beta đeo cà vạt, bởi vì lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái cà vạt kia đã cảm thấy rất phèn, không xứng với beta, cho nên khắc sâu ấn tượng.

Quả nhiên chỉ một lát sau trợ lý dã tới báo cáo nói người phụ trách kiểm tra tất cả tài liện của nhân viên phục vụ hôm nay, cũng không có beta nào có nốt ruồi dưới khóe mắt.

Phiền rồi đây, Liên Thanh cảm thấy có hơi nhức đầu, nhóc beta mặc đồ vest giá rẻ hơn nữa không có thư mời nếu không phải nhân viên phục vụ, vậy cậu tới làm gì?
Chẳng lẽ là ăn chực! trong truyền thuyết?
Cậu đã vật vã đến nước này sao? Nhà hàng tây theo đạo lý thì không thiếu ăn nha! Có phải phạm lỗi gì nên bị nhà hàng ăn đuổi? Chẳng trách mình đi mấy lần đều không gặp cậu.

Lúc Liên Thanh còn đang suy nghĩ miên man, trợ lý đi qua nhắc nhở hắn phải chuẩn bị lên sân khấu phát biểu, Liên Thanh không thể làm gì khác hơn là để chuyện beta qua một bên, sau đó sắp xếp suy nghĩ, bày ra hình dáng vô cùng tự tin lên sân khấu.

Lúc xuống sân khấu Liên Thanh rất vui vẻ, một là vì hắn thuận lợi hoàn thành bài phát biểu của mình, hai là hắn nhìn thấy nhóc beta trốn ở góc phòng.

Lần này Liên Thanh trực tiếp kêu trợ lý đi tra thân phận của beta, nhưng không thể để beta biết, có tin tức lập tức nói cho mình.

Trợ lý trở về rất nhanh, hắn nói trước khi buổi tiệc bắt đầu đã có nhân viên tìm beta kiểm tra thân phận, beta tên là Thời Niên, lức gửi thư mời cậu nằm trong danh sách khách mời qua We Media.

Nghe được tin này, Liên Thanh nhíu mày, hắn rất bất ngờ, cũng có hơi vui vẻ yên tâm, hóa ra nhóc beta, bây giờ nên gọi là Thời Niên, không phải tới ăn chùa uống chùa, vậy thì khá tốt, ít nhất cậu còn có công việc.

Trên sân khấu đã đổi thành chuyên gia rượu vang mình dùng số tiền lớn mời tới, lần này trong báo cáo phê bình rượu ông cho rượu của Liên Thanh 89 điểm, điểm cũng không tệ chút nào, Liên Thanh đương nhiên cảm ơn ông, ủy thác công ty đào tạo kiến thức rượu vang trong nước công ty lấy danh nghĩa mời chuyên gia đến dạy học, sau đó sẽ biết thời biết thế mời đến hội nếm rượu.

Liên Thanh thừa dịp mọi người đều chuyên chú nghe chuyên gia phát biểu chạy tới bên cạnh Thời Niên, quả nhiên người này cũng rướn cổ lên mặt đầy mê mẫn lắng nghe.

Sườn mặt Thời Niên rất đẹp, đường cong vô cùng lưu loát, lúc chuyên chú mi mắt luôn có một chút cảm giác sầu khổ, lại phối hợp với nốt ruồi kia, có một vẻ đẹp nhìn thấy mà thương.

Ban đầu avatar của Thời Niên chính là sườn mặt, Liên Thanh nhìn một cái đã thích —— thích gương mặt này.

Liên Thanh không khỏi tiến tới cúi đầu nói chuyện bên tai cậu, nói cậu không phải nhân viên phục vụ, hơn nữa còn dùng thân phận đại diện We Media nhận được thư mời, xem ra hiểu biết của mình về cậu thật sự rất ít.

Lúc gọi tên thật của cậu, Liên Thanh cảm thấy cậu hơi run, đối với lần này Liên Thanh lại có chút đắc ý, hắn nghĩ mình coi là không lép vế giữa lúc hai người kéo cưa.

“Anh không đi chào khách mời tới đây quấy rầy tôi làm gì?” Giọng Thời Niên tuy nhỏ nhưng nghe giọng điệu không tốt lắm, “Lấy cái tay anh trên mông tôi ra! Bây giờ anh đói khát đến mức nhân viên phục vụ cũng không tha sao?”
Nhỏ mọn!
Liên Thanh ngượng ngùng thu tay về, hắn cũng không phải cố ý muốn để lên đó đâu, chính là nhìn thấy Thời Niên tay đã theo thói quen hướng về mông rồi.

Chuyện nhân viên phục vụ cũng không thể trách mình, ai bảo cậu mặc như vậy? Hơn nữa lúc mình hiểu lầm cậu cũng không kịp thời phản bác!
“Tôi nói cậu! “
Ngay khi Liên Thanh muốn nói Thời Niên mấy câu, Liên Thanh đột nhiên ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc.

Là mùi pheromone omega đột nhiên bộc phát, hội trường nhất thời huyên náo.

Có omega phát tình.

Thời Niên là beta, mặc dù cậu không ngửi thấy pheromone, nhưng nhìn dáng vẻ của những người khác trong hội trường cũng đại khái đoán được bảy tám phần, hắn vội vàng xoay người lại muốn hỏi Liên Thanh sao rồi, nhưng bị Liên Thanh ôm lấy.

Thật là đau mà, Thời Niên lần đầu tiên bị Liên Thanh ôm đau như vậy, cảm giác xương đều bị siết gãy vậy.

“Liên Thanh, anh không sao chứ?! Có phải cần báo cảnh sát không?!”
“Không, không cần, sẽ có người xử lý.

” Giọng của Liên Thanh đã có chút run rẩy, hắn gắt gao ôm lấy Thời Niên, vùi đầu trên vai cổ của cậu, “Tôi không sao, tôi nhịn được, cậu cho tôi ôm một cái là được, ôm một cái là được! “
Nhân viên chạy tới nhanh chóng tìm được omega đột nhiên phát tình.

Bọn họ tạo thành bức tường người bao vây omega đó, ngăn cách mấy alpha bởi vì pheromone ảnh hưởng vẫn nhìn chằm chằm omega, bác sĩ ở đây cũng chạy tới tiêm thuốc ức chế cho A và O, vì lý do an toàn, sau đó những người này đều bị đưa khỏi hiện trường.

Một trận hỗn loạn bất ngờ dần dần bình tĩnh lại.

Trong góc hội trường, nơi ánh đèn mờ nhạt, một alpha vẫn ôm beta, trên cổ beta chảy máu, máu nhiễm đỏ cổ áo sơ mi.

Thời Niên khẽ thở dài an ủi tính vỗ nhẹ bàn tay Liên Thanh đang ôm eo cậu: “Không sao, không sao, đều qua rồi, Liên Thanh, bây giờ anh nên tiêm một liều thuốc ức chế.


Cậu không biết người sau lưng người mới vừa trải qua đau khổ như thế nào, nhưng cậu nhìn thấy dáng vẻ mấy alpha bị mang ra ngoài cậu mơ hồ có thể cảm nhận được.

May mà làm ngành rượu vang đa phần đều là beta, nếu không còn không biết phải dẫn tới bao nhiêu tai nạn.

Đầu Liên Thanh tựa lên cánh tay của mình, cái tay này che gáy Thời Niên, mu bàn tay bị Liên Thanh cắn ra vết thương, vẫn còn đang chảy máu, đủ thấy lúc Liên Thanh cắn dùng sức thế nào.

Liên Thanh yếu ớt gật đầu một cái, lại nghĩ tới Thời Niên không nhìn thấy, hắn bồi thêm một câu: “Tôi sẽ đi tiêm thuốc ức chế, sau đó! “
“Sau đó?” Thời Niên hỏi.

“Sau đó cà vạt của cậu nhìn gần cũng rất xấu.

“.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.