*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không giống với khi xử lý những alpha khác là dựa vào cảnh vệ beta cường tráng, mang Liên Thanh đi không phải beta mà là một alpha.
Lúc người kia tới thì lấy tay che mũi, nhưng giọng lại cười: “Sao mùi nồng dữ vậy? Một omega bình thường lại khiến cậu phản ứng mạnh như vậy, cậu cũng quá vô dụng rồi.”
“Cậu con mẹ nó bớt nói nhảm, mau tiêm cho tôi một liều.” Liên Thanh đầu tựa lên vai Thời Niên, giọng trầm khàn, mặc dù đã mang omega và alpha đi rồi, nhưng pheromone quấy nhiễu vẫn chưa làm hắn ổn định.
“Ái chà, khổ vị tiên sinh này rồi, cổ đều bị cậu cắn nát hả?” A rõ ràng đã nhìn thấy vết máu trên cổ áo Thời Niên, anh nhíu mày, vội nói xin lỗi Thời Niên.
Thời Niên khẽ lắc đầu một cái, nói không có bị cắn, mà là tình trạng sếp Liên không tốt lắm, phải nhanh xử lý.
Alpha gật đầu một cái, từ trong túi lấy ra ống tiêm dạng bút thép, rút nắp bút tiêm lên cổ Liên Thanh, sau đó kéo Liên Thanh xuống khỏi người Thời Niên.
Tay Liên Thanh đã dính đỏ máu, trông rất thê thảm, Thời Niên thấy vậy lại giúp alpha dìu Liên Thanh tới khu nghỉ ngơi ở hậu trường.
Sau khi tiêm thuốc ức chế, Liên Thanh rõ ràng đã bình tĩnh không ít, hắn tựa lên lưng ghế nhắm mắt lại, bác sĩ ở bên cạnh băng bó tay đơn giản cho hắn.
Thời Niên đứng một bên nhìn Liên Thanh, trong lòng có chút khác lạ. Cậu cảm thấy đi cũng không được ở lại cũng không xong, đi thì có vẻ cậu quá vô tình, nếu ở lại thì hình như quá đa tình.
Lúc cậu đang phân vân, alpha vừa rồi quay trở lại, trong tay có thêm cái áo vest.
“Cậu mặc cái này trước đi, áo cậu cũng bị bẩn rồi.” Alpha chỉ vào phần cổ áo vest và áo sơ mi của Thời Niên, vết máu đã trở nên đậm hơn.
“Cám ơn.” Thời Niên cũng không quá khách sáo, dù sao cậu thế này cũng không tiện ra ngoài, nhìn chẳng ra gì, cậu nhận lấy trực tiếp thay, áo bị dính máu cậu để lên cái ghế bên cạnh.
“Tôi nhớ cậu là ai rồi.” Alpha cười nói, “Vừa rồi tôi còn không quá chắc chắn, bây giờ thấy rõ rồi, tôi cũng biết là tôi không nhận sai mà, cậu hồi trước từng làm ở cửa hàng đồ lót TM đúng không? Tôi còn xin cậu thông tin liên lạc, nhưng cậu không cho tôi.”
Từ lúc Liên Thanh dựa vào Thời Niên đã bắt đầu thấy rất phiền não, đến bây giờ trong lòng cậu cũng không quá bình tĩnh, cho nên cũng không chú ý alpha này dáng dấp ra sao, cho đến khi anh nói tới chuyện này, Thời Niên mới nhìn kỹ đứng A đứng trước mặt.
Rất đẹp trai, nhưng A cũng đẹp trai, khí chất của anh chắc theo kiểu nho nhã, đeo mắt kính trông giống mấy kẻ bại hoại trong phim truyền hình.
Chuyện xin thông tin liên lạc Thời Niên có nhớ mang máng, bởi vì hôm đó Liên Thanh cũng chờ cậu tan làm, nhưng mặt thì cậu quả thật không nhớ rõ.
Alpha nhìn biểu tình Thời Niên cũng đoán được bảy tám phần, anh cười nói: “Không nhớ cũng không sao, coi như làm quen lại, tôi tên Diệu An.”
“Thời Niên.”
“Thời Niên…” Diệu An rũ mí mắt đọc lại hai chữ này, sau đó cười nói, “Tên rất hay, vậy xin hỏi Thời Niên, lần này có thể cho tôi thông tin liên lạc không?”
“A…” Thời Niên không nghĩ tới anh lại ở đây chờ mình, tạm thời không biết từ chối thế nào mới ổn.
“Các người tưởng tôi chết rồi sao?” Liên Thanh đột nhiên mở mắt ra chân mày nhíu thành chữ Xuyên, tức giận nói, “Tiệc nếm rượu của tôi cũng bị hủy rồi hai người còn có tâm tình tán gẫu?!”
Diệu An: “Xin lỗi nha.”
Thời Niên: “Tiệc nếm rượu của anh chứ có phải tiệc nếm rượu của tôi đâu, có hủy hay không liên quan khỉ gì đến tôi?!”
Diệu An: “…”
Thời Niên: “…” Bình thời mắng Liên Thanh quen rồi nên quên bên cạnh còn có người khác.
Liên Thanh rõ ràng cũng mất mặt, hắn hung ác trợn mắt nhìn Thời Niên một cái, có lẽ là liên quan đến giáo dưỡng, nên cũng không có nói lại như thường ngày, mà là quay lại nói với Diệu An kêu anh hỗ trợ ra ngoài xem thế nào.
Diệu An nhướng mày, mặt đầy giảo hoạt, anh nói không thành vấn đề, mặc dù không phải là tiệc nếm rượu của tôi nhưng ai bảo tôi là anh em của cậu chứ? Cậu cứ nghỉ ngơi đi, cũng không cần quá lo lắng, dù sao ở đây beta nhiều, vừa rồi giám đốc của bên cậu đã ở hiện trường xử lý rồi, trên sân khấu cũng tiếp tục chương trình, mà bên chỗ Thời Niên, tôi giúp cậu đi xin giám sát nghỉ.
“Giám sát?”
“Cậu không phải nhân viên phục vụ ở đây sao? Vừa rồi tôi thấy cậu mặc đồng phục nên tôi cho rằng…”
“Khụ.” Liên Thanh ở bên cạnh mặt táo bón, không cần nghĩ cũng biết hắn đang nén cười.
“Tôi không phải phục vụ!”
Thời Niên thề rằng sẽ không mặc đồ vest giá rẻ nữa!
“Xin lỗi, là tôi hiểu lầm.” Diệu An ngượng ngùng nói xin lỗi Thời Niên, “Là tôi hoa mắt, thành thật xin lỗi, cậu xem, bằng không tôi mời cậu ăn cơm bồi tội được không?”
Thời Niên nhìn người trước mặt, thái độ khiêm tốn, quan tâm lại lịch sự hoàn toàn khác xa Liên Thanh.
Nhưng Thời Niên cảm thấy cũng không tốt lắm.
Mặc dù nói chưa được mấy câu, nhưng Thời Niên nghe vào tai cũng không thoải mái lắm, giống như thương hại của cấp trên dành cho cấp dưới.
Đương nhiên có lẽ chẳng qua chỉ là mình tự ti, mới hiểu lầm ý tốt của người khác.
“Không cần.” Thời Niên cong môi cười lên, “Tôi đúng lúc cũng còn có việc, nên đi trước đây.”
“Tiệc nếm rượu lại chưa có kết thúc!” Liên Thanh ở phía sau kêu, nhưng Thời Niên đã mặc kệ, cậu đi nhanh ra khỏi phòng nghỉ ngơi, lặng lẽ xuyên qua hội trường, cho đến khi rời hội sở, Thời Niên mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi chỉ thiếu một chút, là Thời Niên hối hận rồi.
Hối hận cuộc sống hiện tại của mình.
Cậu vốn có thể sống tốt hơn mà, cậu có nhà cho thuê, có tiền gửi ngân hàng ba để lại, có tiền tiết kiệm của mình, cậu vẫn có thể tìm công việc hơi có thể diện một chút, vừa đi làm vừa đi học lấy bằng, có lẽ còn có một mối tình đơn giản, đối phương giống cậu cũng là một beta, sau đó họ có thể kết hôn cũng có thể chia tay, đều được hết, làm một người bình thường thật giản đơn.
Có phải như thế sẽ không gặp phải Liên Thanh nữa?
Có phải như thế cũng sẽ không gặp phải một alpha như Liên Thanh nữa?
Có phải như thế cũng sẽ không bị người hiểu lầm, bị người thương hại?
Ban đầu Thời Niên thấy mình không quan tâm những việc này, cậu cứ sống cuộc sống mình thích.
Nhưng khi bị người dùng ánh mắt dò xét quan sát rồi, Thời Niên lại tức giận, trong tức giận còn có một chút tự ti.
Thời Niên hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Tĩnh táo một chút, bình tĩnh một chút, Thời Niên trong lòng không ngừng cảnh cáo mình, không phải chỉ là hai công tử ca alpha có tiền thôi à, mình và họ vốn cũng không phải người cùng thế giới, cho nên không thể vì lời nói của họ mà ảnh hưởng đến mình, dù sao cuộc sống là của mình, mà không phải của người khác.
Thời Niên xây dựng tốt tâm lý cho mình rồi chuẩn bị đón xe về nhà, dù sao bài nếm rượu cũng không cần nhất quyết phải tham gia hết tiệc nếm rượu mới được viết, hôm nay về sớm một chút rồi nghỉ ngơi sớm.
Sau khi bình tĩnh, Thời Niên cảm thấy eo thật đau, nhất định là lúc đó bị Liên Thanh siết, có lẽ còn bị máu bầm rồi.
Khi đó môi Liên Thanh cũng dán lên gáy cậu, Thời Niên rất sợ, cậu muốn chạy, nhưng pheromone cường đại của alpha kiềm chế cậu, mặc dù cậu không ngửi thấy mùi, nhưng tinh thần lại có thể cảm giác được.
Ngay khi cậu cho rằng mình sắp bị ăn sạch, chất lỏng ấm áp nhỏ xuống cổ Thời Niên, cậu đưa tay sờ thử, mới phát hiện là máu.
Khoảng khắc đó Thời Niên từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn để Liên Thanh ôm, cậu biết Liên Thanh lúc này cần cậu.
Vị trí của hội sở có hơi hẻo lánh, Thời Niên chờ rất lâu cũng không gọi được xe, cậu nghĩ hay là đi thêm mấy bước xem có phương tiện giao thông công cộng gì không, sau lưng đã có tiếng xe vang tin tin.
Liên Thanh hạ cửa xe thò đầu ra, hắn kêu Thời Niên lên xe.
“Tôi đưa cậu về nè.” Biểu tình của Liên Thanh có hơi thiếu kiên nhẫn, “Nơi này quá hẻo lánh.”
“Tiệc nếm rượu của anh không phải còn chưa kết thúc sao?” Rời đi như vậy không sao đó chứ?
“Tiệc nếm rượu của tôi chứ đâu phải tiệc nếm rượu của cậu, có kết thúc hay không liên quan khỉ gì tới cậu.” Liên Thanh xụ mặt nói, “Câu này trả lại cho cậu, đừng hỏi nhiều, mau lên xe.”