Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 65



Đêm giao thừa, tuyết lất phất rơi không ngừng, những chiếc đèn lồng bằng lụa trắng viền vàng lắc lư trong gió trên hàng lang chín khúc quanh co trong cung cấm.

Mùi rượu nồng nặc xâm chiếm toàn bộ không gian trong Ngự thư phòng.

Bình rượu vỡ nát và chén ngọc chất đống dưới đất, ngọn nến bập bùng phản chiếu ánh sáng hắt ra mạt sáng lạnh như băng.

Tay áo phất ngang mặt bàn hất rơi một chiếc bình vàng xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên khiến màn đêm càng trở nên yên lặng trống trải.

Hồ Lễ nhẹ nhàng thu vạt tay áo lại, ánh mắt ngước lên nhìn vị Đế vương đang ngồi phía đối diện.

Long bào trên người Ngụy Uyên hơi nhăn, tóc xõa tung không dùng mũ ngọc buộc lại, gương mặt lún phún râu xanh, hai mắt đục ngầu tựa như đáy sông cuộn trào bùn đất, thoạt nhìn như già đi vài chục tuổi. Chiếc chén bị siết chặt giữa những ngón tay, men rượu ngập tràn nơi đáy mắt, hàng chân mày rũ xuống ẩn chứa nét thất thần tuyệt vọng.

Cánh tay nhấc lên là ly rượu thấy đáy, Ngụy Uyên ho sặc mấy tiếng, ngón tay yếu ớt rũ xuống. Một tấm vải rách nát trải trên mặt bàn đằng trước, thư pháp của nhà họ Diệp luôn trang nghiêm tràn đầy khí thế, đã được lưu truyền cỡ trăm năm, đến đời Diệp Đinh đã mất đi sự trang nghiêm nhưng lại thêm đôi nét hào hùng phóng khoáng đặc thù riêng biệt. Vết máu loang lổ trên tấm vải, nơi ngón tay đặt xuống cực kỳ mạnh mẽ, từng nét chữ đưa đi trôi chảy liền mạch không đứt quãng toát lên sự kiên định của người viết.

Nhưng hàng chữ bằng máu ấy lọt vào trong mắt Ngụy Uyên lại như lưỡi dao sắc bén khoét vào trái tim. Y đưa tay lên chống trán, ngơ ngác nhìn ánh nến, giọng khàn đặc:

“Từ ngày hắn đi vẫn không chịu về trong giấc mơ của ta, đôi lúc hoảng hốt ta có cảm giác hắn vẫn luôn ở bên cạnh, ánh mắt đưa đến đâu cũng thấy dáng hình của hắn.”

Ngụy Uyên ngẩng đầu, nỉ non:

“Khi hắn đi không hề để lại lời nào cho ta.”

“Phong Thủy, ngươi nói xem, thời khắc cuối cùng hắn đã nghĩ gì.”

Hồ Lễ ngẩng đầu, gương mặt giấu trong bóng tối bị ánh nến hắt lên lúc ẩn lúc hiện, hắn nhìn Ngụy Uyên thật lâu mới khẽ đáp:

“Nhớ nhà.”

Trường Môn lạnh lẽo không phải là nhà hắn, cung điện hoa lệ quý giá cũng không phải nhà hắn, Diệp phủ không còn cha mẹ lại càng không phải là nhà hắn.

Hắn đã từng có nhà, thời niên thiếu ấy có người cha nghiêm khắc cùng người mẹ hiền từ từng cho hắn một mái nhà. Ngày tháng ở Tây Bắc, các huynh đệ đồng đội từng cho hắn một mái nhà. Cho dù năm ấy đến Lang Châu, ở trong doanh trướng chỉ có đứa bé trong bụng cùng huynh trưởng bên cạnh, khi ấy hắn cũng có nhà.

Nhưng mãi về sau, cha mẹ qua đời, đồng đội không còn, hắn và Ngụy Uyên bị ngõ Trường Môn lạnh lẽo ngăn cách, không còn chốn về.

Lúc Hồ Lễ bỏ đi còn lẩm bẩm:

“Có lẽ hắn cũng hận năm đó không thể bỏ mạng nơi chiến trường.”

Một câu nói đâm thấu tâm can.

Gió lạnh cuốn tuyết đọng dưới đất lên, đèn lồng bằng lụa trắng treo trên hành lang quanh co trông càng lạnh lùng. Hồ Lễ kéo áo choàng sát vào người, quay lưng rời đi.

Tiếng khóc nức nở tan nát cõi lòng truyền đến từ trong Ngự thư phòng đằng sau.

Lúc hắn ra đến cửa cung thì phía trên mui xe đã bị một lớp tuyết dày bao phủ, Ngụy Dục tay cầm đèn lồng đứng trong đêm tuyết, vừa nhác thấy bóng Hồ Lễ đã vội vàng bước tới.

Hồ Lễ hình như không nhìn rõ đường nên đi thẳng một mạch về phía trước, đâm sầm vào lòng lòng Ngụy Dục, đầu chôn vào một bên cổ hắn. Ngụy Dục ôm chặt người trong lòng, chợt phát hiện đầu vai Hồ Lễ hơi run lên, tiếng khóc rấm rứt cố kiềm chế khẽ vang lên bên tai.

Ngụy Dục siết chặt vòng tay, càng ôm chặt Hồ Lễ hơn.

Giao thừa của năm Gia Nguyên thứ nhất, màu sắc cuối cùng còn lại là màu của tuyết trắng bao phủ trên kinh thành cùng sắc trắng thuần của đèn lồng treo khắp mọi nơi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.