Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 66



Gió lạnh gào thét cuốn tung ngàn vạn đụn tuyết bay trắng xóa cả trời, trong bóng đêm càng khiến con người sợ hãi hơn. Có thị vệ xách đèn lồng đi tuần tra, chiếc ủng lớn giẫm trên nền tuyết phát ra tiếng cót két trầm đục.

Hai tiếng giục ngựa trầm thấp truyền đến từ đằng xa, thị vệ tuần tra nhìn về nơi tiếng vang truyền tới liền thấy một người cuộn mình trong lớp áo khoác dày lộ ra vẻ mặt nôn nóng.

“Tát Khôn đại nhân, Vương thượng đâu?”

Người vừa nhảy khỏi lưng ngựa vội vàng hỏi.

Tát Khôn chỉ về phía lều chiên* lớn nhất đằng sau:

[*Lều chiên: Lều của dân du mục (người Mông Cổ) dựng lên để ở.]

“Đô hộ đại nhân muốn tìm Vương thượng ngay bây giờ à?”

Đô hộ hấp tấp nói “Nguy to rồi” rồi lách qua đội quân tuần tra chạy về phía lều chiên. Qua tấm mành dày, hắn vỗ mạnh lên cửa.

Bên trong không có chút tiếng động, Đô hộ nôn nóng đạp lớp tuyết dưới chân, nghiến răng đập cửa lần nữa, hô to:

“Vương thượng, ngài có ở trong không?”

Tư Luật cau mày, cơn buồn ngủ mơ màng vừa ghé lập tức bị phá tan, hắn đứng dậy, cầm giá nến bên cạnh lên ra mở cửa lều chiên.

Gió tuyết lập tức lùa vào trong gian phòng ấm áp.

Đô hộ vừa bước vào đã cảm thấy nóng bức, chậu than đặt ở các góc trong lều, cho dù bên ngoài là gió quăng tuyết quật thì trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân, nhưng chỉ vừa đứng trong này một lát lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Tư Luật đóng chặt cửa lại ngăn cách gió tuyết ở bên ngoài, vẻ mặt lạnh lùng liếc Đô hộ.

Đô hộ run rẩy, đang định nói chuyện thì thấy Tư Luật đặt ngón tay trước miệng, ra hiệu bảo hắn im lặng.

Đô hộ hiểu rõ, hạ giọng gấp gáp thưa:

“Vương thượng, xảy ra chuyện rồi. Một bầy ngựa lớn đến giờ vẫn chưa quay về.”

Tư Luật nhíu mày:

“Là của đội chăn ngựa nào? Sao lại để như vậy?”

Đô hộ thưa:

“Là đội do Tháp Qua chăn thả, tổng cộng có hơn một ngàn con ngựa cái chờ được phối giống vào mùa xuân năm sau. Vừa có một mũi tên lửa đã được bắn lên trời, có người cưỡi ngựa nhanh chạy về truyền tin rằng họ gặp rất nhiều bầy sói.”

Cơn buồn ngủ còn sót trong mắt Tư Luật biến mất sạch sẽ, đôi mắt sắc bén sáng rực.

Đàn ngựa cái do Tháp Qua phụ trách là đàn khỏe mạnh nhất được tỉ mỉ chọn lựa, nếu có chuyện gì xảy ra thì sang năm không thể phối giống, sẽ tạo thành tổn thất cực lớn cho lực chiến và sự phồn vinh của Nhung Địch trong hai năm tới. Đàn sói hoang thường không liều mạng dồn một đàn ngựa lớn như vậy vào bước đường cùng, nhưng nếu là tình cờ chạm mặt thì không phải là chuyện nhỏ.

“Đi gọi thêm hai đội nữa đến đây.”

Tư Luật ném một chiếc quân phù cho Đô hộ, lập tức kéo áo khoác treo bên cạnh trùm lên người, định cùng ra ngoài.

Mấy tiếng ho khan truyền đến từ trong màn, có bóng người đong đưa đằng sau tầng màn che sắc đỏ mềm mại.

Tư Luật phất tay với Đô hộ.

“Ngươi ra ngoài trước.”

“Vâng, Vương thượng.”

Đô hộ cầm quân phù ra ngoài.

Tư Luật cầm giá nến đi vào bên trong, vòng qua tấm bình phong, vén màn che ra. Người nằm bên trong đã dụi mắt ngồi dậy, mái tóc đen mềm mượt rủ xuống xõa trên nệm giường che khuất đầu vai gầy gò.

Tư Luật ấn người quay lại trong chăn, thấp giọng nói:

“Ngươi ngủ tiếp, ta ra ngoài một lát lại về.”

Diệp Đinh bất ngờ bị ấn vào trong chăn rồi bị trùm chăn kín đầu, hắn đập nhẹ mấy cái lên bàn tay Tư Luật đặt trên vai mình, ló đầu ra:

“Ta đi cùng ngươi.”

“Xía vào làm gì, bên ngoài rất lạnh.”

Tư Luật nghiêm mặt nói.

Diệp Đinh che miệng ngáp một cái, xoay người bò xuống giường, cầm quần áo trùm kỹ lên người:

“Ngươi đoán bầy sói đó vì sao muốn dồn đàn ngựa của ngươi về phía sông băng?”

Tư Luật im lặng.

Diệp Đinh mặc xong quần áo, lấy thêm một chiếc áo khoác lông chồn trùm bên ngoài. Lông chồn dày dặn càng khiến gương mặt thon gầy góc cạnh lộ rõ vẻ tái nhợt, chỉ có đôi mắt phản chiếu lại ánh nến là trông cực kỳ sáng sủa.

Hắn cúi đầu quấn một chiếc roi dài quanh cổ tay, khẽ nói:

“Bên ngoài tuyết phủ, nếu đàn ngựa bị bầy sói đẩy vào trong sông băng thì ngày mai ngươi chắc chắn có thể nhìn thấy một đống tượng băng.”

Tư Luật rùng mình, chưa kịp nói thêm gì đã thấy Diệp Đinh lách người, đẩy cửa ra ngoài.

Gió tuyết bên ngoài lạnh thấu xương, Diệp Đinh cúi đầu che miệng ngăn tiếng ho khan đứt quãng, vừa bước một bước đã thấy hai vai trĩu nặng, lại có thêm một tấm áo lông cừu nhẹ phủ lên đầu vai.

“Mặc thêm một chiếc chống lạnh, bảo ngươi đừng ra ngoài mà ngươi không chịu nghe.”

Diệp Đinh siết chặt roi dài trên cổ tay, xoay người lên người, khẽ quát “cha” một tiếng rồi cùng Tư Luật lao về phía sông băng.

Sông băng ngàn dặm vẫn chưa đóng băng toàn bộ.

Đàn ngựa hí vang chạy tán loạn, vô số cặp mắt màu xanh lục lấp lánh tràn ngập sát ý trong đêm tối tản ra sự lạnh lẽo rờn rợn.

Bọn chúng là kẻ đi săn hung dữ nhất chốn thảo nguyên, thân hình cường tráng lao đến với tốc độ nhanh nhất để bao vây săn giết đàn ngựa khổng lồ.

Quân Nhung Địch phụ trách chăn dắt đàn ngựa này bị chia cắt khắp nơi, đàn ngựa bị sát ý bủa vây đã cảm nhận được tiếng gọi đầy chết chóc đến từ kẻ thù tự nhiên, chúng chạy trốn khắp nơi hòng tránh được trận vây giết quy mô lớn này, thế nhưng dòng sông băng mênh mông không thấy bến bờ trước mặt lại là một cạm bẫy chết người khác.

Đàn ngựa yếu đuối hoảng loạn nhảy vào trong sông băng, chờ sông băng đóng băng lại thì toàn bộ đàn ngựa sẽ chết.

Một vị phó úy trong đội quân chăm nom ngựa cố gắng huýt sáo thật lớn trong đêm gió tuyết vần vũ mong có thể dẫn lối cho đàn ngựa quay lại đúng đường, nhưng đàn ngựa bị hoảng sợ hoàn toàn mất đi sự kỷ luật đang điên cuồng chạy lung tung. Một con sói hoang lông đen răng nhọn núp trong màn đêm theo dõi phó úy, nó lao vọt tới há mồm cắn xé cánh tay hắn, kéo người xuống khỏi lưng ngựa, vô số vó ngựa giẫm loạn chỉ trong giây lát đã vùi lấp phó úy trong đám ngựa mênh mông.

Sát khí trong bóng đêm vẫn chưa dừng lại.

Ngay khi đàn ngựa sắp lao xuống sông băng, một tiếng tiêu trong trẻo chợt vang lên cực kỳ rõ ràng trong gió tuyết.

Tiếng tiêu réo rắt không ngừng quẩn quanh trong màn đêm, một đám tuấn mã đen huyền lao nhanh trong bóng đêm, roi dài màu bạc quật mạnh phát ra tiếng động vang dội, đàn ngựa được huấn luyện bài bản trời sinh có sự phục tùng với tiếng roi quất, khung cảnh hỗn loạn dần dần có dấu hiệu bình ổn lại.

Tiếng tiêu cùng tiếng roi quất xen kẽ không dừng, một con ngựa đen đã xông lên dẫn đầu đàn ngựa.

Vó ngựa lộc cộc mở ra một con đường trong gió tuyết, vị thủ lĩnh dẫn đầu giơ roi bạc trong tay lên quất mạnh một nhát trong bóng đêm, tiếng tiêu chợt ngân lên cao vút, hơn một ngàn con ngựa chạy sát theo sau sống chết không rời.

Hai đội quân dần dần bao vây xung quanh khống chế đàn ngựa, có người trong đêm gió tuyết ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt.

Roi bạc lão luyện xuyên thủng gió rền tuyết dữ, áo choàng đỏ thẫm tung bay phấp phới, ngọn roi chỉ thẳng về phía chân trời cho đến khi chạm đến ánh rạng đông đầu tiên của buổi sớm.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.