Nàng thích nhìn thấy nụ cười của sư tôn
Khi ngươi không ỷ lại vào thị giác, các giác quan khác sẽ trở nên đặc biệt nhạy bén.
Khanh Chu Tuyết tĩnh tâm tập trung linh lực, giống như đang cảm nhận hoa nở, lúc này thậm chí nàng không hề vội vàng, thời gian như thể đang trôi qua rất chậm rãi – võ sĩ đang cầm kiếm như nào, cơ bắp đang chuyển động ra sao, linh lực len lỏi theo đường nào.
Kiếm đang đâm về hướng nào.
Nàng mở mắt ra, dựng kiếm lên đỡ một chiêu này, cổ tay chấn động, tiếp nhận một cách hoàn mỹ.
Cuối cùng nàng đã nhìn được hướng đi của kiếm.
Bên tai chợt vang lên âm thanh của Lâm sư tỷ, “… Dừng lại”
Huyễn trận tan rã, những võ sĩ đã biến mất. Khanh Chu Tuyết cùng Nguyễn Minh Châu nhìn ra sau, thấy Bạch Tô cùng Lâm Tầm Chân đều bị võ sĩ ảo ảnh còn lại đẩy ra khỏi vòng tròn.
“Cần có một người lùi lại để bảo vệ hậu phương, kết quả là các ngươi vẫn đánh riêng.” Âm thanh của Lâm Tầm Chân không khỏi mang theo vẻ nặng nề, “Nếu như chúng ta thật sự đang chiến đấu, trận này coi như là thua chắc.”
“Nguyễn Minh Châu, ngươi ngay từ đầu đã lao lên quá nhanh, hoàn toàn để lại khoảng trống ở phía sau. Nếu như Bạch Tô hạ tràng mà y tu của phe còn lại vẫn còn, như vậy chúng ta sẽ phải đối mặt với những con người đánh mãi không chết.”
“Ngươi cũng giống như vậy.” Lâm Tầm Chân quay sang Khanh Chu Tuyết, “Tại sao lại phải cùng một tên võ sĩ dây dưa không ngừng như vậy?”
Khanh Chu Tuyết quả thật say mê kỹ năng mới đột phá được nên mất tập trung, quên hết tất cả. Nàng cúi mặt khẽ gật đầu.
Nguyễn Minh Châu bĩu môi không nói gì, nàng nhấc đao lên, “Đánh lại lần nữa.”
Lần này Nguyễn Minh Châu kiềm chế hơn một chút, tuy nhiên cuối cùng vẫn bị những ảo ảnh kia khiêu khích đánh đến tối tăm trời đất, không màng tới xung quanh.
Hỏa linh căn tính tình trời sinh nóng nảy, giống như thanh đao trong tay nàng đang tỏa nhiệt độ rất mạnh. Nàng dùng hết sức lực, thậm chí lan tới toàn võ đài.
Loại không khí hừng hực này hoàn toàn không thích hợp với Khanh Chu Tuyết. Sương mù xung quanh Thanh Sương kiếm hoàn toàn tan rã, nếu nàng muốn dùng sức mạnh hơn để ngưng thành băng thì lại tiêu tốn quá nhiều linh lực.
Những ảo ảnh này đều là võ sĩ Kim Đan hậu kỳ, cao hơn nàng hai tiểu cảnh giới. Với tình hình như hiện giờ khiến nàng rơi vào thế hạ phong, có xu hướng không chống đỡ nổi nữa.
Lần này cũng rất nhanh đã bại trận toàn bộ.
“Ngươi có thể kìm ngọn lửa của bản thân lại một chút được không?” Lâm Tầm Chân đầu chân mày cau chặt lại, “Ít nhất thì cũng đừng để lan tới bên này!”
Thất bại hai trận liên tiếp, Nguyễn Minh Châu tức giận, “Ngươi không tự mình xoay sở, tới chỉ huy ta làm gì? Vừa rồi ngươi cũng chỉ ở một bên chờ đợi không động tay, dựa vào cái gì mà lại can thiệp vào cách thức của ta?”
Nàng kéo Khanh Chu Tuyết lại, nhăn mặt, “Ta cùng sư tỷ ban đầu đánh cùng nhau rất tốt, không cần phải vì bảo vệ các ngươi mà bó tay bó chân, lại còn phải nghe ngươi càm ràm!”
Bạch Tô cảm thấy hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói, “Nếu đã như vậy, ta…”
Lâm Tầm Chân nghe thấy vậy, đặt tay lên vai của Bạch Tô, ra hiệu cho nàng đừng nói nữa.
Nàng nhìn Nguyễn Minh Châu, lớn giọng nói: “Ta nghe nói trước đây hai người các ngươi đánh cũng như vậy, đều không để tâm gì tới nàng. Tại sao cả ba không hợp sức lại chiến đấu?’
Nguyễn Minh Châu cười lạnh một tiếng, “Tại sao ngươi lại biết chuyện này? Chắc là đã nằm vùng quan sát lâu nay rồi đúng không?”
Nàng vân vê thanh đao trong tay, lầm bầm nói: “Chỉ vỏn vẹn là song linh căn*, ở đó phách lối làm gì.”
(Song linh căn: Linh căn đôi.)
Đúng là so với Nguyễn Minh Châu và Khanh Chu Tuyết, thậm chí Bạch Tô cũng là đơn linh căn thì tư chất của Lâm Tầm Chân kém hơn một chút. Nàng tu luyện cũng không nhanh bằng các nàng.
Đệ tử nội môn tuy không nhiều nhưng anh tài thì rất đông đúc. Đây cũng chính là lý do nàng không bái chưởng môn làm thầy, bởi vì tư chất của nàng không thích hợp để làm kiếm tu.
Mặc cho những năng lực khác của nàng xuất sắc bao nhiêu, cũng không làm nên được chuyện gì.
Lâm Tầm Chân sắc mặt trắng bệch, đây cũng là một trong những tâm bệnh của nàng.
Nàng chìm vào trong yên lặng.
Khanh Chu Tuyết nhìn về phía Nguyễn Minh Châu, sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi nói ít lại mấy câu.”
Ngay lúc bầu không khí đang lâm vào bế tắc, giọng nói mềm mại của một nữ nhân truyền tới, “Ở đây là nơi để huấn luyện chiến đấu, sao lại đứng đó mà đấu võ mồm với nhau?”
Vân Thư Trần chậm rãi bước tới, đảo mắt nhìn từng người một, dừng lại lâu một chút trên gương mặt của Khanh Chu Tuyết.
Sau đó ánh mắt nàng rơi vào trên người Nguyễn Minh Châu, dịu dàng cười một tiếng, “Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại một lần nữa xem.”
Nguyễn Minh Châu nhìn thấy Vân Thư Trần, nhất thời nghẹn họng. Nhưng dù sao nàng cũng là người dám nói dám chịu, cắn răng nói, “Ta nói là, nàng dù sao cũng chỉ là song linh căn, tu luyện không đến nơi đến chốn. Đánh không lại liền trốn sau lưng ta, ở đó phách lối làm gì.”
“Vậy bản tọa là ngũ linh căn thì sao?” Vân Thư Trần xòe lòng bàn tay ra, năm điểm sáng nhảy nhót trong đó, nàng khẽ nhíu mày, “Vị trí phong chủ* ta ngồi cũng rất vững, ngươi còn phải gọi ta là tiền bối, không phải sao?”
(Ngũ linh căn: Năm loại linh căn.)
(Phong chủ: Chủ của một ngọn núi.)
Khanh Chu Tuyết sững sờ, nàng mới chỉ thấy Vân Thư Trần sử dụng pháp thuật của hệ thủy, hoặc là hệ mộc để làm cành cây kia nở hoa.
Nàng chưa từng nghĩ đến sư tôn là ngũ linh căn. Bởi vì linh căn quá nhiều như này tu luyện sẽ cực kì khó khăn, gần như là không thể tu tiên được.
Nguyễn Minh Châu sắc mặt chợt thay đổi, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần, nhướng chân mày lên, “Đó là do Vân sư thúc lợi hại.”
“Còn nữa, ngươi không phải là thấy Bạch Tô cản trở ngươi sao?” Vân Thư Trần sắc mặt không thay đổi, hỏi ngược lại, “Vậy Liễu sư thúc của ngươi cũng là y tu, ngươi cảm thấy nàng thế nào?”
Nguyễn Minh Châu mím môi, cứng đầu lầm bầm, “Liễu sư thúc cũng là một người lợi hại.”
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*. Ngươi kiêu ngạo như vậy, làm sao biết được tương lai người khác sẽ phát triển ra sao?”
(Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng bạn bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến bạn thay đổi con mắt nhìn về họ, thậm chí là bạn còn không với tới họ.)
Nguyễn Minh Châu quay đầu đi, “… Ờ.”
Nàng liếc nhìn Bạch Tô sư tỷ, thỏ thẻ nói, “Ta không có ý kiến gì với ngươi.” Sau đó lại chợt gằn giọng, “Chỉ là ta không quen việc bị người nào đó lên mặt dạy đời thôi.”
Lâm Tầm Chân cũng không thèm cùng nàng so đo, tâm trí đều đang đặt trên người của Vân Thư Trần.
Nàng nhìn năm điểm sáng nhảy nhót trong lòng bàn tay nữ nhân kia. Uy thế của Đại Thừa kỳ cao cao tại thượng khiến nàng cảm giác không với tới được, giống như một con đường lên núi cao vời vợi.
Tư chất của nàng như vậy, vì sao nàng có thể làm được?
Trong lòng Lâm Tầm Chân mơ hồ cảm thấy một tia hy vọng.
Mặc dù Vân Thư Trần tới giúp không khí bớt căng thẳng, nhưng cuối cùng cục diện này vẫn tan rã trong sự không vui.
Nhan sắc của Nguyễn Minh Châu vốn dĩ diễm lệ sâu sắc, khi nàng không cười liền trở nên xa cách. Nàng không tỏ thái độ gì mà rời đi, lúc gần đi còn liếc nhìn Lâm Tầm Chân một cái.
Lâm Tầm Chân đảo mắt nhìn về phía Vân Thư Trần, cúi đầu hối lỗi, “Là lỗi của đệ tử, ta ban đầu không tính tranh luận ở chỗ này. Không ngờ Nguyễn sư muội lại phát ngôn lỗ mãng như vậy… Để trưởng lão phải chê cười.”
Dù sao nàng cũng là người phụ trách đa số công việc ở môn phái, thái độ của nàng so với Nguyễn Minh Châu dĩ nhiên lễ độ, kính cẩn hơn nhiều.
Dùng một câu vẻ ngoài giống như ôm hết lỗi lầm về phìa mình, nhưng thật ra bên trong vẫn là nhấn mạnh đến cái sai của Nguyễn Minh Châu trước mặt Vân trưởng lão.
Đứa nhỏ này cũng có một chút tâm cơ, Vân Thư Trần cười nói, “Không sao.”
Bạch Tô thở dài, tự trách mình, “Sư tỷ không cần phải nói vậy, suy cho cùng thì cũng là tại ta.”
“Y tu là quan trọng nhất, ngươi không cần tự trách mình.”
Vân Thư Trần an ủi nàng một câu, sau đó nhìn về đồ nhi đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim của mình ở đằng kia.
Khanh Chu Tuyết nhắm hờ mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không. Nàng dường như không có hứng thú gì với trò hề ở đằng này, từ đầu tới cuối không phát biểu một câu.
Bạch Tô và Lâm Tầm Chân cáo từ, cùng nhau trở về.
Khanh Chu Tuyết vẫn đứng tại chỗ, như thể đang ngẫm nghĩ điều gì.
Vân Thư Trần quơ quơ tay trước mắt nàng.
Lúc này nàng mới giật mình, mắt lấy lại tiêu cự nhìn về phía Vân Thư Trần gọi, “Sư tôn.”
Vân Thư Trần khẽ thở dài, “Đang suy nghĩ điều gì mà mất hồn như vậy?”
“… Đồ nhi suy nghĩ xem kiếm đạo và pháp thuật giống nhau chỗ nào.”
Vân Thư Trần thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật sự không tầm thường. Sư muội của nàng chuẩn bị đánh nhau tới nơi, nàng vẫn cứ bình chân như vại.
Nếu như nói Nguyễn Minh Châu còn có sự háo thắng tranh giành, Lâm Tầm Chân thì tâm cơ tính toán. Nàng ngược lại là cái gì cũng không có.
Bình tĩnh, thậm chí là nhạt nhẽo.
Cũng không biết như vậy là nên vui hay nên buồn.
Vân Thư Trần từ lâu đã phát hiện ra, tính tình của nàng trầm ổn hơn những người khác; đối mặt với tình thế biến hóa, nàng lại càng trầm lắng lạnh lùng hơn.
“Không còn sớm nữa, trở về thôi. Chúng ta còn chưa có ăn cơm tối.”
“Sư tôn hôm nay tại sao lại đi đến diễn võ trường ở chủ phong này?”
“Ta lười biếng nằm ở Hạc Y Phong, xương cốt muốn rệu rã tới nơi. Vừa mới đi giãn gân một chút liền đụng phải các ngươi.” Vân Thư Trần ngừng một lúc, “Nguyễn sư muội kia của ngươi…’
“Tâm cao khí ngạo*, không coi ai ra gì.”
(Tâm cao khí ngạo: Kiêu kì, ngạo mạn.)
Nàng đột nhiên lại rẽ hướng, “Tuy nhiên cũng có vài phần thực lực, coi như dám làm dám chịu, là một người nhanh mồm nhanh miệng thôi. Nàng đối xử với ngươi không tệ, nếu cùng nàng kết giao cũng không có gì không tốt.”
Khanh Chu Tuyết hơi kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng sư tôn sẽ thích Lâm Tầm Chân hơn. Nghĩ như vậy liền hỏi, “Còn Lâm sư tỷ?”
“Tên đó?” Vân Thư Trần ho nhẹ một cái, hơi mỉm cười trả lời, “Nàng nhập môn sớm hơn, ta biết nàng lâu hơn một chút so với ngươi. Nàng là một người thông minh.”
Không phải sự thông minh của trí tuệ, mà là thông minh về mặt đối nhân xử thế.
Tiếng ho của sư tôn đã dời đi sự chú ý của Khanh Chu Tuyết, nàng cởi áo khoác trên người xuống, bước vài bước lại gần choàng kín kẽ lên người sư tôn.
“Sư tôn, người có nhớ uống thuốc trước khi đến đây không?”
Vân Thư Trần gật đầu, nàng xoa xoa lớp áo ngoài, trên đó có mùi thơm được dùng ở Hạc Y Phong, giống trên người nàng; còn có mùi hương mát mẻ của cây cỏ vương lại trên đường Khanh Chu Tuyết đi tới chủ phong huấn luyện.
“Không lạnh sao?” Quả nhiên, liền sau đó Khanh Chu Tuyết liền hỏi câu này.
“Không lạnh.” Vân Thư Trần dịu dàng trả lời.
Nàng ngắm nhìn núi sông như ẩn như hiện, gió cũng đang mơn man nhẹ nhàng. Cảnh sắc của Thái Sơ Cảnh vẫn hùng vĩ lộng lẫy như thuở nào dù đã qua năm trăm năm.
Đồ nhi cũng y hệt như vậy, vẫn hỏi nàng những câu hỏi giống nhau. Nha đầu này dường như là sẽ không mỏi mệt.
Tuy vậy cũng có hiệu quả, bởi vì chú ý đến lạnh nóng như vậy nên cơ thể Vân Thư Trần đã trở nên ổn định hơn.
Mấy năm vừa qua, bởi vì trên núi có thêm một người, nhiều thêm một bộ chén đũa, cuối cùng cũng đã ấm dần hơi người.
“Mấy ngày nay ngươi bận rộn luyện kiếm, có nhớ tu luyện tập công pháp ta truyền cho ngươi lần trước không?”
Khanh Chu Tuyết vâng một tiếng, “Sư tôn có lòng chỉ dạy, mỗi tối trước khi đi ngủ ta đều luyện tập, đã học xong rồi.”
“Rất tốt. Tiếp tục học quyển tiếp theo.” Vân Thư Trần nói, “Ngươi còn nhớ đống sách cao hơn cả ngươi ở trên bàn không?”
“Không cần biết có bao nhiêu quyển, chỉ cần học từ từ đều có thể học được hết.” Khanh Chu Tuyết không bận tâm đến con đường học vấn dài đằng đẵng này. Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Thư Trần, “Ta cảm thấy chúng thật ra rất thú vị.”
“Hài tử như ngươi rất hiếm có. Đám còn lại có ai mà không kêu khổ thấu trời đâu. Nhớ lại lúc trước, đệ tử của tổ sư gia ai cũng nát óc suy nghĩ cách làm sao để lừa gạt trưởng bối của mình.”
Khanh Chu Tuyết không cho là đúng.
“Một người tự mình tìm tòi cũng mệt, luyện kiếm cũng rất mệt, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Nếu ta làm tốt, sư tôn sẽ cười với ta.”
Nàng chân thành nói, “Khi sư tôn cười lên, ta sẽ cảm thấy vui vẻ và bình yên, không còn phiền muộn gì ở trong tim nữa.”