Bây giờ chỗ Vệ Linh đang đứng chính là lối vào bãi đậu xe dưới cây đại thụ nhà Tôn giáo sư. Trong đêm tối, cái cây không biết đã sinh trưởng mấy chục năm hay mấy trăm năm đứng đó sừng sững, nhưng so với quá khứ thì khác biệt rất lớn, trên thân cây thậm chí là bao trùm trên các ngọn cây, được treo vô số chiếc bình thủy tinh dạ quang.
Màu vàng nhạt, màu xanh lục, màu trắng nhạt, hào quang lấm ta lấm tấm tụ tập cùng một chỗ tỏa sáng cả cây đại thụ thậm chí là chu vi mấy mét gần đó. Quay đầu quan sát bốn phía chung quanh, con đường, cầu gỗ, bụi cỏ cũng được điểm vô số bình dạ quang dẫn đường, đặc biệt ánh sáng tôn lên đại thụ, tạo ra khung cảnh mỹ lệ độc nhất, phóng tầm mắt nhìn, phảng phất giống như lạc giữa biển sao, hàng ngàn ngôi sao có vẻ mê luyến chỗ này nên dừng lại không chịu tản đi, khiến người ta lâng lâng…
“Hoan nghênh trở về, Vệ Linh.” Không biết lúc từ nào Kỳ Tham ở phía sau cây đại thụ đi ra, giữa hai tay có một bình dạ quang khá lớn, hờ hững tự tin mỉm cười, nhìn Vệ Linh ngẩn người vì bố trí xung quanh, không có chút rung động nào lên tiếng chào hỏi.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, sắc màu huỳnh quang nóng ấm rọi lên khuôn mặt tuấn tú của cô, lại chuyển mắt qua bình dạ quang trong tay cô, nói năng hơi lộn xộn: “Những thứ này đều do… Do Tham làm?”
Ý cười trên mặt Kỳ Tham biến mất, chuyển bình dạ quang qua cho nàng, sau đó che chở hai tay Vệ Linh trong lòng bàn tay mình: “Đương nhiên, chỉ vì nụ cười của em!”
Vệ Linh không có cách nào hình dung vui mừng hiện giờ, trong lòng như bị cái gì đó nhét đầy, gần như sắp phát khóc: “Ở sân bay em thấy Hoắc Tưởng, còn tưởng Tham bận nên mới…”
“Đương nhiên tôi bận rồi!” Kỳ Tham cười nhìn thẳng vào hai mắt long lanh của Vệ Linh, giải thích: “Em xác định chuyến bay hơi gấp, tôi rất sợ không kịp chuẩn bị những thứ này. Càng sợ tối nay sẽ có mưa, thì kế hoạch tôi an bày sẽ đổ vỡ. Lại lo lắng tài xế nhà em đón em đi mất, lúc đó làm sao chứng kiến kinh hỉ này… Vừa bận rộn vừa sốt ruột, khiến tôi sắp phát điên. Cùng còn may, ông trời nể tình, em cũng nể tình theo Hoắc Tưởng tới đây, nên tất cả đều rất hoàn mỹ.”
Vệ Linh nghe Kỳ Tham nói xong, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng, mau mau dùng tay che miệng lại, thanh tuyến bất ổn nói: “Chắc chắn Tham chuẩn bị đã lâu…”
Kỳ Tham mở hai tay ra ôm Vệ Linh, vuốt ve tóc nàng: “Kiếm cớ từ nước ngoài trở về sau đó liền bắt tay vào chuẩn bị… Nhưng quá trình không quan trọng mà quan trọng nhất là em thích hay không thôi?”
“Em rất thích.” Vệ Linh được Kỳ Tham ôm vào lòng, nàng không còn cách nào cậy mạnh giả hờ hững nữa: “Em đã từng lén lút suy nghĩ Tham sẽ không ngừng tạo bất ngờ cho em… Có điều em không nghĩ là thế này… Cảm ơn Tham, Kỳ Tham.”
Kỳ Tham cười nói: “Tại sao phải nói cám ơn? Tôi yêu em, theo đuổi em, cố gắng nổ lực không phải là chuyện nên làm sao? Chỉ cần em vui làm chuyện gì cũng đáng. Tôi muốn em biết, muốn em cảm nhận một cách rõ ràng nhất tôi rất yêu em, em ở trong lòng tôi không có gì thay thế được. Tôi yêu em, Vệ Linh!”
Vệ Linh trở tay nhẹ nhàng ôm Kỳ Tham, trịnh trọng đáp lại: “Em cũng yêu Tham, Kỳ Tham.”
Kỳ Tham vịn hai vai Vệ Linh kéo ra một khoảng cách nhỏ, hơi gấp gáp hỏi: “Vệ Linh, hãy cho tôi cơ hội yêu em, để tôi là người bầu bạn bên em cả đời, được không em?”
Vệ Linh dịu dàng nhìn Kỳ Tham, rất nhẹ nhưng lại gật đầu một cách chắc chắn: “Được.”
Lúc này Kỳ Tham mới yên lòng mừng rỡ như điên, dùng sức ôm chặt Vệ Linh, ở bên tai nàng nói: “Cuối cùng em cũng đồng ý! Quá tốt rồi, Vệ Linh! Rốt cuộc tôi đã danh chính ngôn thuận trở thành người yêu của em!”
Vệ Linh thả lỏng bật cười, kéo vạt áo Kỳ Tham: “Đừng nói lớn như vậy, vỗn dĩ em là người yêu của Tham mà!”
Kỳ Tham kéo tay Vệ Linh đi tới dưới cây đại thụ, chỉ tầng tầng lớp lớp bình dạ quang trên đỉnh đầu, lần thứ hai nghiêm túc nói: “Mấy ngày trước tôi cào muốn nát đầu suy nghĩ phải làm gì để tạo bất ngờ lớn cho em, sau đó tôi chạy tới tiểu biệt thự của chúng ta, nhìn thấy cái bình thủy tinh không còn phát sáng. Trong quá khứ chắc chắn tôi đã từng tạo cho em vui vẻ, cũng từng làm em khổ sở, bi thương thậm chí là tuyệt vọng… Vậy nên chỉ một món quà nhỏ từ mấy năm trước mà em vẫn còn giữ lại, tôi đã nghĩ thời điểm em nhận nó nhất định trong lòng rất hạnh phúc, nên em mới bảo lưu niềm hạnh phúc đó tới hôm nay. Vì vậy bây giờ tôi phải cho em càng nhiều hạnh phúc hơn nữa, không phải chỉ là một chút mà là đếm hoài không hết… Vệ Linh, hãy vứt bỏ toàn bộ đau khổ trong quá khứ, từ bây giờ và tương lai tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho em, em không cần phải ôm ký ức ấm áp hiếm hoi trong quá khứ nữa.”
“… Đây mới là biểu lộ thật sự!” Vệ Linh cười, tiến lên một bước ôm cổ Kỳ Tham: “Ở cùng Tham em thấy rất ấm áp, em cũng hi vọng sau này tiếp tục ấm áp thế này thậm chí là hơn nữa.”
“Không cần hi vọng vì nó sẽ biến thành sự thật.” Kỳ Tham ôm eo Vệ Linh, hôn xuống bờ môi mà cô đã khát vọng từ lâu.
Tất cả mọi thứ xung quanh vừa mơ hồ vừa rõ ràng chỉ vì nụ hôn này, bị Kỳ Tham dây dưa môi lưỡi, Vệ Linh cảm thấy linh hồn mình giống như xuất khỏi thể xác, theo bản năng càng ôm chặt cô hơn, tận lực nhiệt tình đáp lại.
Nụ hôn trải qua giống như thiên trường địa cửu, Kỳ Tham buông Vệ Linh ra, dựa vào ánh sáng huỳnh quanh nhìn mặt và vành tai nàng đỏ ửng, liền nở nụ cười hôn xuống trán nàng một cái: “Bố trí đêm nay còn có một niềm vui bất ngờ, tôi dẫn em đi xem.”
Vệ Linh được Kỳ Tham nắm chặt tay dẫn vào nhà, trên mặt đất có mũi tên được làm bằng bình dạ quang, đi theo chỉ dẫn bước lên cây cầu cũng được trang trí tinh tế, bước vào sân, bên trong bên ngoài không một bóng người, chỉ có ánh sáng trải rác phát ra từ bình dạ quang, cuối cùng nàng được Kỳ Tham dẫn tới trước cửa sổ phòng ngủ trên lầu hai.
Cửa sở vẫn đang đóng, hơn nữa còn bị rèm cửa che kín. Kỳ Tham cười vỗ tay cái bốp, nhìn vẻ mặt Vệ Linh ôn hòa xen lẫn chờ mong, giơ tay kéo rèm cửa ra.
Ngoài cửa sổ là cảnh đêm nhu lượng vì có ánh sáng của bình dạ quang nên không còn màu đen vô tận đặc trưng của vùng ngoại thành vào buổi tối. Mà quan trọng hơn ở độ cao này Vệ Linh phát hiện mấy phút trước nàng nhìn thấy những chiếc lộ dạ quang nằm trải rác trên mặt đất hiện giờ chúng lại tạo thành một chữ vô cùng quen thuộc với nàng ‘Linh’.
Từ phía sau Kỳ Tham vòng tay ôm eo Vệ Linh, cười thì thầm bên tai nàng: “Sau này tôi sẽ hỏi ba em đã nghĩ gì lại đặt cho em cái tên phức tạp thế này.”
Vệ Linh giơ tay lên, trong không trung phát thảo từng nét từng nét trong tên của mình. Nét chữ ‘Lệnh’ được bình dạ quang phát thảo trong sân, ánh sáng trên cây đại thụ được điểm chữ ‘Tập’, tính là cân bằng trung tâm, còn lại khung thì hạ từ bãi đậu xe dài xuống… Không nhịn được cảm xúc trong lòng quay đầu hỏi: “Những thứ này đều do Tham nghĩ ra?”
“Đúng đó.” Kỳ Tham hôn má nàng, đắc ý nói: “Niềm vui bất ngờ này là tôi nghĩ ra, từng cái lọ đều được tôi tính toán tỉ mỉ, chỉ có điều khi tiến hành vì lượng công việc quá lớn, đành phải nhờ bạn bè hỗ trợ, hai ngày qua cũng khá phiền phức, ban ngày thì đặt bình dạ quang, nhưng không cách nào biết mọi thứ có chính xác hay không, phải đợi trời tối mới xác nhận được, vậy là phải mất một ít công phu điều chỉnh…”
Vệ Linh thay đổi sắc mặt chủ động hôn khóe miệng Kỳ Tham: “Khổ cực rồi, mọi người cũng vậy.”
“Cực khổ như vậy cũng chỉ hôn một cái?” Kỳ Tham lập tức chơi xấu xoay người qua hướng khác chỉ khóe miệng: “Phải khen thưởng nhiều hơn.”
Vệ Linh cười lên, lần này hôn xuống khóe miệng Kỳ Tham dừng một lúc mới rời khỏi. Kỳ Tham mượn cơ hội Vệ Linh đang vui vẻ muốn hôn sâu thêm lần nữa, ai ngờ nàng lại vội vàng đẩy ra, hỏi: “Thầy Tôn và mọi người đâu hết rồi?”
Kỳ Tham nhích mặt lại gần, không vui nâng cằm nàng lên: “Đương nhiên đêm nay phải để không gian riêng cho chúng ta… Thân ái Vệ Linh, em có thể đừng hỏi những vấn đề không hợp hoàn cảnh xung quanh được không?”
“Được, em biết.” Vệ Linh nhịn cười co vào lòng Kỳ Tham, tựa vô hõm vai cô ngáp một cái thật dài, nhẹ giọng nói: “Có điều… Em rất buồn ngủ.”
Kỳ Tham vỗ về sau lưng Vệ Linh nói: “Lệch múi giờ chắc chắn không thoải mái, tôi ôm em ngủ một giấc, ngày mai vừa mở mắt thì trời đã sáng, mọi thứ sẽ trở về bình thường.” . Đọc tr𝓊yện hay tại || TrU𝑚T r𝓊yện﹒Ⅴ𝙉 ||
“Ừm, tốt.” Vệ Linh biết điều gật đầu.
Kỳ Tham lại hôn trán nàng: “Vậy em đi tắm trước đi, ngày mai tôi đưa em về nhà, thuận tiện gặp ba em luôn.”
Vệ Linh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ lưu luyến không rời, gật đầu đi xuống lầu, mới đi được một nửa trong đầu liền phản ứng lại, vội vàng chạy lên lầu, có chút trì độn nhìn Kỳ Tham đang trải giường: “Vừa nãy Tham nói muốn tới nhà gặp ba em?”
Kỳ Tham nhìn vẻ mặt Vệ Linh ngốc manh, nhất thời nhịn không được ‘Phốc’ cái vui vẻ: “Đúng vậy, tôi muốn gặp ba em. Chung quy phải gặp ông ấy trực tiếp nói chuyện của hai chúng ta. Yên chí, yên chí, lần này tôi sẽ bình tâm khí hòa thảo luận với ba ba em.”
Vệ Linh nghi ngờ bất định nhìn Kỳ Tham một lúc, cuối cùng vì nụ cười kiên quyết của Kỳ Tham khiến nàng yên tâm không ít, tạm thời xuống lầu tắm rửa sạch sẽ. Trở lại phòng ngủ, Vệ Linh ngồi ở mép giường, nói với Kỳ Tham đang nửa nằm trên giường thưởng thức bình dạ quang: “Hôm nay em không về nhà, nhất định ba ba sẽ tức giận.”
Kỳ Tham vươn tay kéo Vệ Linh tới bên cạnh, nói: “Có muốn gọi điện về nhà báo bình an hay không?”
Vệ Linh nhìn đồng hồ xác định thời gian, lắc đầu: “Quá trễ, ngày mai chúng ta thức sớm tí về nhà giải thích.”
“Được rồi.” Kỳ Tham lại hôn trán Vệ Linh, kéo chăn lên người nàng: “Vậy tôi đi tắm, em ngủ trước đi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai gặp ba mẹ em.”
Vệ Linh mỉm cười gật đầu, đợi Kỳ Tham xuống giường rời khỏi phòng ngủ, nàng mới quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ngồi trên giường chỉ thấy chút ít ánh sáng do bình dạ quang phát ra, Kỳ Tham không bên cạnh, nàng mới có thời gian từ từ tiêu quá những chuyện đã xảy ra tối này. Giống như một giấc mộng, nhưng lúc nào cũng cảm nhận được tính chân thật trong đó.
Ngày mai cùng Kỳ Tham về nhà sẽ xảy ra chuyện gì? Ba ba sẽ có phản ứng thế nào? Vẫn kiên trì không đồng ý? Vệ Linh không thể nào đè nén lo lắng trong lòng, tuy nàng đã xác định sẽ ở bên cạnh Kỳ Tham cả đời, nhưng nếu người nhà phản đối cũng không thể nào lơ là được!
Thời điểm Kỳ Tham quay lại thấy Vệ Linh đang thất thần, liền sờ sờ tác tác bò lên giường, tay ôm eo đầu sượt tới bụng dưới nàng: “Lại suy nghĩ tới chuyện không tốt?”
“Không có…” Vệ Linh ôn nhu nằm thẳng xuống, sờ sờ mái tóc mềm mại của Kỳ Tham: “Tóc Tham mau dài thật, có thể cột lên rồi chứ?”
Kỳ Tham ngửa mặt nở nụ cười, lúc này mới chậm rì rì nhít tới vị trí sóng vai với Vệ Linh, ôn nhu cầm lọn tóc nàng lên: “Đúng đó, đã đủ dài, hôm nào đi cắt cho ra dáng, có thể là kiểu như trước đây.”
Vệ Linh cười nằm vào lòng Kỳ Tham, nhẹ giọng nói: “Em rất thích dáng vẻ Tham cột tóc cao, nhìn rất hăng hái.”
Kỳ Tham hôn tóc Vệ Linh: “Tôi cũng yêu thích dáng vẻ lúc em bới mái tóc dài, đặc biệt đoan trang hòa nhã. Lần này tôi muốn nhìn thấy, cảm giác đó nhất định rất tốt đẹp.”
Một đêm ôm nhau ngủ, sáng hôm sau hai người gần như tỉnh dậy cùng lúc, mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt lim dim của đối phương, tâm ý tương thông cả hai cùng nở nụ cười. Lười nhác rời giường, Kỳ Tham xuống lầu rửa mặt, hai người vui vẻ làm đồ ăn sáng, ngồi dưới cây tùng ố vàng vào mùa thu trong viện, thản nhiên hạnh phúc dùng bữa.
Tối qua Trương Hoắc Tưởng đem va li của Vệ Linh bỏ vào xe Kỳ Tham rồi rời khỏi. Sáng nay do Kỳ Tham làm tài xế, một đường thông suốt chở Vệ Linh về đến Vệ gia.