Vệ nhị gia và vợ đã hơn một tháng chưa gặp con gái, tất nhiên rất nhớ nhung, có điều khi thấy Kỳ Tham mang theo vẻ mặt hớn hở đi vào cổng lớn, sắc mặt Vệ nhị gia lập tức thay đổi: “Tối hôm qua cô cho người cướp Tiểu Linh đi thì thôi, hôm nay còn dám cả gan tới nhà của tôi? Bảo vệ đâu tiễn Kỳ tiểu thư ra về!”
“Ba, đừng như vậy.” Vệ Linh kéo tay Kỳ Tham, thận trọng nói với Vệ nhị gia: “Con sẽ rất khó vượt qua.”
Vệ nhị gia nghiêm túc hỏi ngược lại: “Con đi cùng người này mặc kệ ba khổ sở?”
Vệ phu nhân không muốn nhìn thấy con gái vừa về đã giương cung bạt kiếm, vội vàng từ trong nhà đi ra khuyên nhủ: “Đừng đứng ở ngoài này ồn ào, Kỳ tiểu thư đưa Tiểu Linh về cũng cực khổ, tất cả vào nhà nói chuyện.” Nói xong liền ra liệu người làm mau mau tiếp nhận vali Vệ Linh trong tay Kỳ Tham, thuận tiện mời cô vào phòng khách.
Kỳ Tham cười nhạt thổi thổi chung trà hốp một ngụm, dáng vẻ không chút khách khí nào, thuận tiện còn ăn thêm mấy trái nho, chờ tới khi đối diện với ánh mắt Vệ nhị gia đang muốn thêu cháy mình, cô mới đi thẳng vào vấn đề: “Bác trai, bác gái, con muốn nói với hai người về chuyện sau này của con và Vệ Linh.”
“Tiểu Linh với cô không có quan hệ gì nên không có chuyện gì để nói.” Vệ nhị gia không khách khí nói thẳng.
Lần này Kỳ Tham đã quyết tâm phải đối mặt với ông già này một lần, nên không vội tức giận, vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười hồi đáp: “Sớm muộn gì Vệ Linh cũng dọn ra ngoài sống chung với con. Tụi con có một biệt thự nhỏ, hoặc nàng ở Kỳ gia cũng được, vấn đề này phải xem ý nàng thế nào. Còn bình thường, nàng nhớ hai vị thì trở về nhà ở vài ngày, phương diện này con không bao giờ ngăn cản.”
Vệ nhị gia trừng mắt nhìn Kỳ Tham chằm chằm một lúc, sau đó nhìn về phía con gái, giọng điệu nghiêm nghị hỏi: “Tiểu Linh, con muốn dọn ra ngoài sống sao?”
Lòng Vệ Linh xoắn xuýt, nhưng vẫn theo ý Kỳ Tham: “Con với Kỳ Tham đã xác nhận quan hệ, vì vậy con nghĩ… Sớm muộn gì cũng phải cùng cô ấy sinh hoạt với nhau.”
“Ba không chấp nhận!” Vệ nhị gia tàn nhẫn nắm chặt tay đấm xuống ghế sô pha, giống như chặt đinh chém sắt nói: “Thái độ ba vẫn như lúc đầu! Con không thể đi cùng với cô ta! Coi như con không muốn lấy người khác, ở nhà cả đời ba cũng nuôi con nổi! Không được nghĩ tới chuyện chuyển ra ngoài sống! Tuyệt đối không được!”
Vệ Linh cũng hết sức nghiêm túc trả lời: “Ba, lẽ nào ba ba tình nguyện để con cô độc cả đời cũng không để con cùng người mình yêu ở bên nhau? Ba ba có thể nuôi con cả đời thế nhưng ba có để ý cảm nhận trong lòng con không?”
Kỳ Tham đưa tay đè nàng lại, bất đắc dĩ nhìn Vệ Linh lắc lắc đầu, sau đó nói với Vệ nhị gia: “Bác trai, nếu Vệ Linh đi cùng con khiến ngài lo lắng về vấn đề gia tộc, con bảo đảm sẽ cố gắng tráng khỏi, ngài có biết năm đó Trưởng nữ Bạch gia cưới vợ cũng là nữ nhân hay không? Họ chính là ví dụ cho tình yêu thật sự! Nếu cần thiết, vì Vệ Linh, con cũng sẽ làm như vậy. Nhưng nếu chỉ đơn giản là ngài không vừa mắt con, mới không muốn để Vệ Linh ở bên cạnh con, thì con chỉ có thể nói, thời gian chứng minh tất cả, nửa đời sau con sẽ không để nàng chịu bất cứ tổn thương gì, chắc chắn con sẽ để nàng trải qua những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc. Còn nữa, con dùng 100% thành tâm bảo đảm với ngài, con thật lòng thật dạ yêu Vệ Linh, tuyệt đối không trộn lẫn tư tâm hay mục đích.”
Vệ nhị gia cười lạnh: “Dựa vào cái gì tôi có thể tin tưởng cô? Cô làm sao bảo đảm?”
“Được rồi, bác trai muốn con làm sao mới thấy được thành ý của con?” Kỳ Tham hỏi: “Con sẽ cố gắng hoàn thành những gì bác trai yêu cầu.”
Vệ nhị gia khinh thường chọn khóe miệng dưới, mở miệng: “Chị cô với bạn bè lừa gạt chiếm đoạt 40% cổ phần tập đoàn Vệ thị, nếu cô có thể trả về chủ nhân thực sự của nó, tôi sẽ suy nghĩ có nên giao con gái cho cô hay không!”
“Ba! Ba đang nói cái gì?” Vệ Linh lập tức ngồi không yên, nếu không phải Kỳ Tham dùng sức nắm tay nàng, e nàng đã đứng lên rồi!
Vệ phu nhân cũng lo lắng nhìn chồng mình: “Ông có ý gì đây? 40% cổ phần đủ để ông bán con gái?”
Kỳ Tham cười nhìn vẻ mặt Vệ nhị gia bất động: “40% cổ phần đó, con không thể tự mình làm chủ. Huống hồ ngài vừa nói nếu trả lại 40% cổ phần, ngài cũng chỉ có thể cân nhắc có nên giao Vệ Linh cho con hay không! Lời này không có gì chắc chắn, con không dám tùy tiện quyết định.”
Vệ nhị gia cười lạnh: “Quả nhiên đối với cô, Tiểu Linh không quan trọng bằng lợi ích.”
Kỳ Tham ứng phó cười như không cười: “Câu này con xin trả lại cho ngài, chỉ 40% cổ phần có thể đổi lại ngài sẽ suy nghĩ chấp nhận tình yêu của con và Vệ Linh, vì vậy ngài không cần thiết cười nhạo con làm gì!”
“Xú nha đầu, có cái gì tốt mà đắc ý!” Vệ nhị gia giận dữ: “Cô coi trọng con gái tôi, không muốn trả giá cái gì đã đòi dẫn nàng đi? Đổi lại là bất cứ ai đều không có chuyện tốt như vậy!”
Kỳ Tham mỉm cười đáp: “Nhờ Vệ gia ban tặng nên từ rất nhỏ con đã biết trong thiên hạ không có bữa cơm miễn phí. Con yêu Vệ Linh, Vệ Linh cũng yêu con, chuyện này không thể dùng tiền tài, danh lợi hay địa vị để so sánh. Nhưng con không nghĩ chỉ cần tình yêu là có thể thay cơm. Con yêu Vệ Linh nên con phải chắc chắn bảo đảm cuộc sống an nhàn no ấm cho nàng, càng không thể ỷ lại vào tình yêu nàng dành cho con mà khiến nàng chịu khổ vì con. Ngược lại, con càng cần nhiều tiền hơn nữa, cần một địa vị vững chắc, để cuộc sống cả hai tốt đẹp hơn hiện giờ. Cho dù ngài nghĩ con đang tự tìm cớ cho mình cũng được, nhưng trong lòng con thật sự nghĩ như vậy! Vệ Linh đối với con là tuyệt đối tin tưởng cùng tình yêu thuần túy, nàng khích lệ con tiến tới, sẽ không để con trượt khỏi con đường đúng đắn càng không cho phép con lui bước.”
Vệ Linh nghe xong vừa cảm kích vừa cảm động quay đầu nhìn nét mặt chấp nhất của Kỳ Tham, trở tay nắm chặt tay cô, cười cổ vũ.
Kỳ Tham cảm nhận được Vệ Linh yêu thương, liền xoay đầu cười cùng nàng đối mắt, sau đó lại quay đầu nói với Vệ nhị gia sắp bạo phát: “Bác trai, ngày hôm nay là lần thứ hai con tới nơi này, thật sự không phải vì muốn chọc ngài tức giận, hơn nữa con cũng gọi ngài một tiếng bác trai… Con hi vọng có thể bắt đầu lại từ đầu, hai nhà chúng ta không cần tiếp tục đấu tranh, tuy cổ phần trong tay ngài đã bị phân chia, thế nhưng nếu tận dụng cơ hội hợp tác với Ninh thị thật tốt thì lợi ích chắc chắn không nhỏ, hơn nữa chỉ cần tập đoàn Vệ thị tập trung phát triển không tính kế với Kỳ thị, nhất định hợp tác của chúng ta sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.”
Vệ nhị gia không giận tự uy lên tiếng trách cứ: “Trước đây cô thường xuyên ở sau lưng làm nhiều trò vặt, hiện tại còn muốn tôi tin tưởng cô?”
Kỳ Tham gật đầu thừa nhận: “”Đúng là con đã làm nhiều trò vặt nhưng tại sao con làm như vậy trong lòng ngài hiểu rõ ràng nhất… Nhưng bây giờ vì Vệ Linh, con có thể xin thề, nếu bác trai không tiếp tục tính toán, tuyệt đối con sẽ không bao giờ làm ra chuyện vớ vấn gì. Tương lai chỉ có hợp tác song phương cộng thắng, không cần đề phòng, tính toán lẫn nhau.”
“Cô thông minh như thế phải làm rõ ràng, chúng tôi ai cũng không làm được giống như cô đã làm.” Vệ nhị gia không hề do dự phản bác.
Kỳ Tham cười cợt: “Tùy ngài nói thế nào cũng được, ngược lại ngăn cách cũng không thể biến mất, sự hợp tác của chúng ta vĩnh viễn không đạt được nhất trí, ngài hắn phải biết những phương án kinh doanh cùng ngài có quan hệ.”
Vệ Linh nắm tay Kỳ Tham càng chặt hơn, lấy hết dũng khí nói với ba mình: “Ba ba, con tin tưởng thật ra ba ba cũng rất thưởng thức Kỳ Tham, chỉ có điều Kỳ Tham là đời sau của Kỳ gia, lại là nữ nhân. Trong lòng ba hiểu rõ Kỳ Tham rất có năng lực nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận những thành công cô ấy đã đạt được… Ba, không bằng lần này ba cứ nghĩ là tin tưởng con được không? Vì con mà tin tưởng Kỳ Tham. Phần tin tưởng này hãy đặt lên người cô ấy.”
Vệ nhị gia nện xuống tay vịn sô pha lần nữa thấp giọng trách mắng: “Tiểu Linh! Con muốn tức chết ba mới chịu bỏ qua phải không? Quả nhiên con gái lớn thì cùi chỏ hướng ra ngoài! Được rồi không cần nói tiếp! Con muốn cùng cô ta đi thì hãy đi đi! Nhưng sau này đừng trở về nhà nữa! Vừa vặn gia đình bác cả con cũng mới vừa dọn đi! Trong nhà không còn ai mới tốt! Đỡ phải có người tiếp tục làm ba khó chịu…”
Đột nhiên Vệ nhị gia dừng lại, tay bóp chặt lồng ngực không ngừng hô hấp, thân thể thẳng tắp về phía sau, một tay khác dùng sức vung lên không trung.
Vừa thấy đã biết bệnh tim tái phát, Vệ phu nhân với Vệ Linh lập tức khủng hoảng bật người dậy tiến lên, vội vàng kêu người làm gọi bác sĩ gia đình tới ngay.
Trải qua kinh ngạc Kỳ Tham cũng mau mau lướt qua bàn trà, đi đầu giúp đỡ Vệ Linh từ từ đỡ Vệ nhị gia nằm xuống ghế sô pha, tiếp tục mở vài nút áo sơ mi bảo đảm hô hấp thông thuận. Mấy giây sau, bác sĩ gia đình nhanh chân chạy tới tiêm thuốc cho Vệ nhị gia, đeo mặt nạ dưỡng khí, ra hiệu cho người làm gọi xe cấp cứu.
Nhân viên bệnh viện đặt Vệ nhị gia lên xe cứu thương, đương nhiên bác sĩ gia đình phải đồng hành đi theo. Thấy trong xe không còn vị trí nào khác, Kỳ Tham không nói hai lời lôi kéo Vệ phu nhân và Vệ Linh đi ra xe mình đậu ngoài cổng lớn, cả ba yên vị trong xe lập tức khởi động nhấn ga chạy thẳng tới bệnh viện.
Cấp cứu rất đúng lúc, sau khi tới bệnh viện Vệ nhị gia được bác sĩ kiểm tra tường tận, rất nhanh khôi phục ý thức bình thường. Mở mắt nhìn con gái tay bưng miệng mũi, hai mắt đỏ hoe, còn có Vệ phu nhân vị hắn dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Lại nhìn thấy Kỳ Tham đứng ở cuối giường không ngừng hỏi han bác sĩ bệnh tình cụ thể của mình thế nào rồi, nhất thời thở một hơi thật dài, giơ tay vẫy vẫy con gái và vợ lại gần hơn, suy nhược hỏi Vệ Linh: “Con thật sự yêu… Kỳ Tham… Sao?”
Vệ Linh gật gù, rồi lại lắc đầu, cúi người nắm chặt tay Vệ nhị gia nức nở nói: “Ba, ba đừng nói chuyện, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt, chuyện của con… Sau khi ba khỏi lại chúng ta sẽ nói tiếp, trước tiên hãy nghỉ ngơi…”
Vệ nhị gia liếc nhìn vợ mình ở bên cạnh không tiếng động gật đầu liên tục, chậm rãi tháo mặt nạ thở xuống, lắc lắc đầu, trở tay nắm chặt ngón tay tinh tế của con gái, nhận mệnh thở dài nói: “Ba đã suy nghĩ kỹ… Muốn tự mình nắm tay con gái… Từ mình giao cho cô ta… Trước mặt ba… Không biết còn kịp hay không…”
“Còn, nhất định kịp, chỉ cần ba nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta còn nhiều thời gian…” Nước mắt Vệ Linh rơi lã chã vội trả lời.
Vệ phu nhân nghe vậy liền ngồi dậy, nhìn Kỳ Tham nghiêm nghị đứng ở cuối giường dùng sức vẫy vẫy tay, chờ Kỳ Tham không hiểu gì đi tới, bà mới nghiêm túc hỏi: “Lúc nãy ở nhà chúng tôi, con đã nói sẽ vì Tiểu Linh tổ chức một hôn lễ, không phải chỉ thuận miệng nói thôi chứ?”
Kỳ Tham mau mau trả lời: “Đương nhiên không phải!”
Vệ phu nhân lại hỏi: “Nữ nhân kết hôn với nữ nhân, lẽ nào con không thấy mất mặt?”
Kỳ Tham cau mày, rất chăm chú nói: “Không! Con thật lòng yêu Vệ Linh, con vui mừng hài lòng còn không kịp đây!”
Vệ phu nhân nghiêng mặt qua phải nhìn chồng trên giường bệnh một lúc, rồi nói với Kỳ Tham: “Nếu đã như vậy… Chúng ta hãy làm theo quy củ, nhà chúng tôi gả con gái, ba mẹ con tới cửa bái phỏng cầu hôn là chuyện tất yếu, sính lễ, xe, phòng, mọi thứ phải được chuẩn bị đầy đủ! Còn hôn lễ phải nhanh một chút, nhưng nhanh không có nghĩa là tùy tiện, phải có quy mô nhất định, con gái chúng tôi xuất giá phải mặt mày rạng rỡ, tuyệt đối không thể đơn giản vâng dạ vài lời rồi xách quần áo theo con.”
Trong lúc nhất thời Kỳ Tham không hiểu rõ hết ý những gì Vệ phu nhân vừa nói, bất an thay đổi tầm mắt nhìn Vệ Linh.
Vệ Linh khẽ cười, lau khóe mắt hỏi: “Làm sao? Chẳng lẽ Tham không muốn cưới em?”
“Muốn! Đương nhiên muốn! Bác gái, mọi chuyện đều không thành vấn đề! Con lập tức trở về sắp xếp mọi việc theo yêu cầu!” Kỳ Tham phản ứng lại hô lớn.
Vệ Linh lập tức giơ ngón trỏ lên môi nhắc nhở cô đang ở phòng bệnh phải nhỏ tiếng. Kỳ Tham vội vàng che miệng lại.
Vệ Linh xoay người chân thành nói với Vệ nhị gia: “Cám ơn ba, cám ơn ba đồng ý cho tụi con bên nhau…”
Vệ nhị gia nhắm mắt lại, quơ quơ bàn tay con gái đang nhắm chặt tay mình, hình như không cam tâm lại thở dài lần nữa, cuối cùng vẫn mở mắt ra nhẹ gật đầu một cái.