Phần A: Ngao Du Biển Bạc
CHƯƠNG 60: “ANH ĐÃ NÓI KHÔNG MUỐN GẶP EM À?”
Edit: Mordred
Beta: V
Khâu Thanh ngủ một giấc đến sáng hôm sau, đúng là lâu rồi cậu chưa được yên bình như vậy.
Ngay cả những giấc mơ cũng chuyển từ bóng tối trĩu nặng sang dịu dàng.
Sân khấu bên bờ biển, những ánh đèn màu, ánh trăng mờ ảo và bọt sóng. Không có khán giả, một mình cậu lẻ loi ngồi trên bờ, ôm một chiếc guitar mộc mạc nhưng không chơi, thậm chí chẳng gảy dây một lần, miệng lẩm bẩm vài giai điệu kỳ lạ. Một lát sau, có người chầm chậm bước đến chỗ cậu, từ từ ngồi xuống bên cạnh.
Khi bả vai hai người chạm nhau, lồng ngực Khâu Thanh đau nhói. Cậu muốn dựa vào đối phương song chiếc guitar ở giữa hai người đã chặn cậu lại, thế là cậu đành ngồi cứng đờ.
Ngây người chẳng bao lâu, cơn đau nơi lồng ngực đã biến mất, dường như cậu không chịu được tiếng sóng biển nên cứ nói mãi. Tuy hồi ức này không hoàn chỉnh, nhưng Khâu Thanh đoán cậu lại phàn nàn về chuyện sáng nay, sự tủi thân ấy được chôn sâu tận đáy lòng, chỉ có thể thổ lộ hết thảy trong giấc mơ yên tĩnh này.
Sau đó người ấy có ôm cậu không? Hay cho cậu một nụ hôn?
Giấc mơ sâu thẳm. Bọn họ còn nói gì trong làn gió biển, có ngắm mặt trăng hay không, người kia liệu có cười hay chăng… Tất thảy đã được niêm phong trong nơi sâu nhất của tiềm thức, chỉ còn cảm giác lâng lâng của cơn say khiến cậu lưu luyến mãi không tỉnh.
Lần cuối cậu tự tỉnh như vậy là bao giờ?
Lúc Khâu Thanh mở mắt, ấy là suy nghĩ đầu tiên lướt qua đầu cậu.
Cả người cậu mềm nhũn, được bao bọc trong cái ấm áp, thoải mái của chăn bông, tất cả sự khó chịu và thất thố hôm qua đã biến mất. Khâu Thanh lười biếng xoay người, toan lấy điện thoại hoặc nhắm mắt ngủ tiếp thì nhận ra điều không đúng: có một cánh tay đang vắt ngang hông, ôm lấy cậu rất chặt qua lớp chăn mềm.
“Tỉnh rồi à?” Hơi thở ấm áp phả lên trán, mang theo chút giọng mũi trầm thấp vừa quen thuộc, vừa khiến cậu ngạc nhiên.
Cậu kinh ngạc nhìn vành mắt đen của Văn Hựu Hạ và bóng của mình phản chiếu trong đồng tử của anh.
Cậu được Văn Hựu Hạ ôm.
Nằm mặt đối mặt.
Làm sao có chuyện Văn Hựu Hạ ôm cậu đi ngủ chứ, cái giường còn lại bị gì nên không dùng được à, bị sập, hay là hỏng rồi?
Khâu Thanh định quay lại xem xét để chứng minh suy đoán của mình, nhưng vừa xoay một nửa đã bị tay đối phương giữ lại. Người cậu cứng ngắc, không biết Văn Hựu Hạ đang bị gì, hoặc có lẽ cậu đang nằm mơ nên cứ tròn mắt nhìn đối phương, cảm nhận bàn tay anh đặt lên trán mình.
Hơi lạnh, không biết là nhiệt độ của ai bất thường nữa.
“Ừm, ổn rồi.” Văn Hựu Hạ lẩm bẩm, làm xong anh mới bình thản thả Khâu Thanh ra.
“Sao anh lại ở đây?” Khâu Thanh hỏi.
Văn Hựu Hạ im lặng nâng cằm về một cái giường khác trong phòng, cảm thấy câu hỏi này khá thừa thãi.
Tôi vốn ở đây.
Thế là Khâu Thanh không còn gì để nói.
Cậu nhớ tối hôm qua mình về với Văn Hựu Hạ, người không còn chút sức lực nào cả, vừa buồn ngủ vừa mệt nên cậu vật lộn mặc đồ ngủ rồi leo thẳng lên giường. Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy anh đứng bên giường, tất cả nước mắt và mồ hôi đều được chiếc khăn nóng lau sạch, sau đó… cậu ngủ như chết.
Khâu Thanh cúi đầu nhìn bản thân, vẫn mặc quần áo chỉnh tề như thể không có gì xảy ra.
Chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt Khâu Thanh, Văn Hựu Hạ vừa dọn quần áo bày bừa dưới đất vừa nói: “Tối qua em sốt nhẹ nên dáng ngủ xấu lắm, anh sợ em nóng quá sẽ đá chăn – được rồi, sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”
“À, không sao.” Khâu Thanh cúi đầu.
Đầy đủ lý do, trong tình huống đặc biệt, nhưng sao cậu lại có chút tiếc nuối khi Văn Hựu Hạ giải thích trung thực vậy chứ?
Biểu cảm trên mặt Khâu Thanh đúng là khó tả.
Chờ một lúc không thấy cậu mở miệng, Văn Hựu Hạ vào nhà vệ sinh rửa mặt. Anh bước ra, thay một bộ đồ có thể mặc ra ngoài, tay mân mê một cái túi nhựa.
Vịnh Á bốn mùa đều như mùa hè, nhiệt độ tháng mười hai cũng chỉ duy trì trên 15 độ. Văn Hựu Hạ thường xuyên diện áo phông đen và quần bò, anh cao một mét tám bảy, cũng chẳng vạm vỡ, thậm chí khi mặc đồ trông có vẻ gầy gò. Anh không hay đến các phòng tập thể hình, nhưng việc tiêu hao thể lực bình thường cũng đủ để anh duy trì được cơ bắp mạnh mẽ mà không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trong mắt người khác.
Tóc Văn Hựu Hạ hơi dài, mềm mại buộc bên gáy, khi anh đứng thả lỏng sẽ hơi đổ người về phía trước. Anh đang pha một gói sữa bột, Khâu Thanh ngắm đối phương, chẳng phải thưởng thức vóc người ưu việt của anh mà chỉ suy nghĩ miên man: Thật ra Văn Hựu Hạ cũng gầy đi nhiều.
Hiển nhiên gói sữa đấy không để bản thân Văn Hựu Hạ uống, anh thử nhiệt độ rồi bưng cốc, bước trở về bên giường.
Gần cửa sổ phòng có một chiếc ghế tựa, Văn Hựu Hạ dùng một tay kéo ghế lại ngồi xuống, khẽ đặt cốc sữa ở tủ đầu giường nơi Khâu Thanh có thể với được. Anh hắng giọng, như có lời muốn nói.
“Sao thế?” Khâu Thanh thấy bộ dạng cẩn thận của anh thú vị lắm: “Sao vẻ mặt anh kỳ vậy?”
Văn Hựu Hạ: “Anh mất giọng rồi.”
Khâu Thanh sờ yết hầu, hẳn là di chứng của rượu và thuốc lá.
Vốn mấy năm qua cậu không nghe theo loạt yêu cầu ăn kiêng của bác sĩ, chờ đến khi bụng đau quặn thắt mới đến bệnh viện truyền nước, cai thuốc kiêng rượu một cách tượng trưng, rồi cứ thế lặp lại. Dạ dày đã không chịu được việc uống thuốc quanh năm, giờ còn đảo lộn đồng hồ sinh học và ăn uống không quy luật nên lúc nào cũng có thể đình công.
Lục phủ ngũ tạng là một thể, ngay cả khán giả cũng nghe ra cổ họng không ổn, chẳng cần nói đến người hiểu cậu như Văn Hựu Hạ.
“Hút thuốc hơi nhiều, sau khi biết hút thì không bỏ được.” Khâu Thanh nhấp một ngụm sữa, hơi ngọt so với cậu, khóe mắt liếc qua Văn Hựu Hạ: “Anh cũng thế phải không?”
Trong thoáng chốc, Văn Hựu Hạ không biết đối phương đang quan tâm hay giễu cợt anh, đành phải “ừ” một tiếng.
Ngồi trên giường uống sữa, thất thần trên sô pha, trải qua cái ôm bên bờ biển xong mà cả hai đều ăn ý không biết phải ở cạnh nhau như thế nào: Giả bộ như không có gì xảy ra, hay bước thêm một bước về phía đối phương?
Khâu Thanh nhìn Văn Hựu Hạ, trên khuôn mặt anh tuấn khiến cậu mê mẩn bây giờ chỉ thấy u ám và buồn ngủ.
Cậu cho rằng anh sẽ sớm ngủ lại, rõ là đêm qua anh không nghỉ ngơi ổn thỏa. Đang nghĩ xem làm thế nào để chuyển câu chuyện sang việc sân khấu bên bờ biển, Văn Hựu Hạ đã chủ động chuyển chủ đề trước.
“Hôm nay vẫn theo kế hoạch làm việc chứ?”
Khâu Thanh khựng lại một giây: “Kế hoạch gì cơ?”
Văn Hựu Hạ nhắc cậu: “Chúng ta đang ghi chương trình tạp kĩ.”
Mỗi lần lên cơn bệnh là không kiềm chế được cảm xúc lên xuống, sau đó não Khâu Thanh sẽ có một khoảng thời gian không hoạt động, Văn Hựu Hạ nhắc đến cậu mới chậm chạp nhớ ra. Những chuyện vặt vãnh tới quá dồn dập, Khâu Thanh không thể trì hoãn tất cả công việc chỉ vì bản thân mình khó chịu.
“À, đúng rồi…” Cậu liếm vệt sữa trên khóe miệng: “Hôm nay phải quay bù nhỉ, em không sao, lát nữa ăn trưa xong là có thể bắt đầu theo kế hoạch, để em bảo Cố Kỷ…”
“Cố Kỷ nói nhân lúc chưa quay bù, cậu ấy đến cửa hàng miễn thuế mua mỹ phẩm cho Thúy Thúy rồi.”
“Thế Tiểu Lư…”
“Cậu ấy đi ăn sáng với A Liên, xong sẽ lượn một vòng công viên nước.”
“Bên đạo diễn…”
“Anh đã nhắn là em sốt nhẹ, cần nghỉ ngơi cho khỏe.”
Khâu Thanh nhìn Văn Hựu Hạ như thể mới biết anh lần đầu tiên, không nói được câu nào.
Văn Hựu Hạ vô cùng hài lòng với sự yên lặng của cậu, anh đứng dậy búng trán cậu một cái, không quá thân mật mà chỉ khống chế ở phạm vi bạn bè, sau mới nói sắp xếp dành cho cậu: “Hát chính, lịch trình hôm nay của em là nghỉ ngơi ở khách sạn. Em có thể đi dạo dưới vườn hoa, cũng có thể đọc sách hoặc xem phim nhưng không được xem quá 2 tiếng liên tục. Anh sẽ lấy bữa sáng cho em, giờ thì nằm nghỉ tiếp đi.”
Khâu Thanh: “…”
Cậu chẳng biết nên sợ vì Văn Hựu Hạ bỗng nhiên nói nhiều hơn, hay nên ngạc nhiên bởi không hiểu sao anh lại đột nhiên quản thúc mình như vậy.
Sau một trận bệnh nhẹ, tất cả chuyện “chờ xử lý” đã được người nào đó giải quyết xong xuôi, tuy chẳng phải hoàn hảo nhưng không cần lo lắng chút nào. Giọng điệu bình tĩnh, sự sắp xếp thành thạo, hơn nữa còn hành động mạnh mẽ không ngờ…
Trong đầu Khâu Thanh chợt nảy ra một suy nghĩ:
Văn Hựu Hạ đang muốn soán vị à?
Cho dù trong ban nhạc hay quan hệ cá nhân giữa bọn họ, chẳng nghi ngờ gì Khâu Thanh vẫn luôn là người nắm quyền kiểm soát. Như việc cậu giữ toàn bộ quyền chỉnh sửa đối với tác phẩm của mình, lúc yêu đương, Khâu Thanh cũng quen ném cho đối phương những lựa chọn “đúng” và “sai” để quyết định. Thói quen quá mức độc đoán này khiến tình cảm giữa bọn họ lúc nào cũng như chó cắn áo rách, cả hai đều căng thẳng. Sau khi chia tay, Khâu Thanh mới nhớ lại tất cả những lúc Văn Hựu Hạ chiều theo cậu cũng như âm thầm chịu đựng, cậu mới hối lỗi rằng đáng lẽ mình nên cho đối phương không gian để thở.
Nhưng nói thì dễ, đến giờ Khâu Thanh vẫn chưa tìm ra phương hướng.
Mà hiện tại, người đã quen lười nhác, lạnh nhạt như Văn Hựu Hạ lại tự động tước đoạt tất cả quyền kiểm soát của cậu, đúng là học theo răm rắp, còn độc đoán hơn khi không cho cậu một câu hỏi được hay không.
Chuyện đáng sợ nhất là, dù chuyện này chẳng mấy vui vẻ nhưng Khâu Thanh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường xuống sữa, không hề ý kiến gì về sự “khống chế” này.
Văn Hựu Hạ đẩy cửa ra đúng lúc cậu vừa rửa mặt xong, như thể anh đã tính toán hết thời gian. Tay bass cao dong dỏng xách mấy túi đồ ăn vào, bày cả một hàng dài trên chiếc bàn màu gỗ sáng trong phòng.
Phòng ăn khách sạn phục vụ buffet đến 10 giờ, đủ loại đồ ăn từ Trung sang Tây. Văn Hựu Hạ quá hiểu chiếc dạ dày thủy tinh của Khâu Thanh, anh không lấy những thứ đó mà mua cho cậu vài món đồ tinh bột, đều là những thứ thanh đạm, dễ tiêu hóa. Anh chăm sóc bệnh nhân quen rồi, biết rõ thức đồ ăn thế nào có thể giúp dạ dày giảm bớt gánh nặng.
Căn phòng không nhìn ra biển nhưng khi mở cửa sổ vẫn lọt vào những cơn gió mùa đông và ánh nắng trong treo của Vịnh Á.
Khâu Thanh ngồi ăn sáng bên cửa sổ sát đất, Văn Hựu Hạ ở bên cạnh sửa nhạc phổ.
Cậu gặm chiếc bánh bao kim sa, thỉnh thoảng quay sang nhìn Văn Hựu Hạ.
Nhưng anh chẳng có bất kỳ hành động vượt khuôn nào, cũng không tỏ ra tò mò với những nhạc phổ mà Khâu Thanh chưa hoàn thành, chỉ gom chúng lại theo thói quen của cậu. Làm xong những thứ ấy, Văn Hựu Hạ không tìm được việc gì khác, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Khâu Thanh.
Khâu Thanh nhận ra sự bứt rứt lóe lên trong mắt anh, dường như anh chưa sẵn sàng mở lời.
Nhưng bọn họ không thể cứ im lặng như vậy.
Khâu Thanh nửa ngồi nửa nằm trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm anh như muốn bù đắp tất cả nửa năm tránh né đã qua, đôi mắt to tròn như đang truy bắt con mồi. Cậu vẫn luôn thích chủ động, song lúc này lại kiên nhẫn vô cùng, hi vọng Văn Hựu Hạ bắt đầu chủ đề trước.
Có lẽ hiểu được ý đồ của cậu, Văn Hựu Hạ đứng tại chỗ một lúc rồi ngồi xuống một chiếc ghế khác, trông có vẻ muốn trò chuyện, cuối cùng anh hỏi một câu đơn giản: “Em để lại cho anh một tờ giấy nhắn, phải không?”
Khâu Thanh ngạc nhiên, chớp mắt.
Cậu không nhớ rõ nội dung tờ giấy ấy, chỉ đáp: “Hình như thế.”
“Anh…” Văn Hựu Hạ trù trừ: “Hồi ấy, sau khi rời khỏi hẻm Lam Hoa, anh trở lại nhà ở Trung học Trường Đông một thời gian, đúng lúc ấy gặp Văn Hạo Khiêm. Nói chuyện một lúc, cậu ta lỡ miệng dùng từ “bạn trai anh” khi nhắc tới em, nhưng anh và thầy Văn chưa từng nói cho cậu ta chuyện này nên anh đoán trong tờ giấy của em có viết gì đó mà anh chưa kịp xem… cậu ta đã cầm đi rồi.”
Bất chợt biết chuyện, Khâu Thanh thoáng nhớ lại vô số câu “anh tôi không muốn gặp anh” của Văn Hạo Khiêm.
Cậu hỏi: “Hồi đó anh nói không muốn gặp em à?”
Sau đó mới nhận ra: Vốn Văn Hựu Hạ chẳng biết đến sự tồn tại của tờ giấy kia thì sao biết mình đi tìm anh ấy.
Đáp án đã bày ra trước mắt, song sự vướng mắc muộn màng này chẳng liên quan gì đến sự thật.
Khâu Thanh vốn không thích Văn Hạo Khiêm, giờ còn căm ghét hơn, cười lạnh: “Đứa em trai này của anh ghê thật, còn nhỏ đã biết lừa gạt hai bên, lớn rồi thì biết dùng bình giữ nhiệt ném người khác.”
“Nên lúc ấy anh đã rời khỏi Đông Hà.”
Đây mới là điều anh muốn nói nhất cho Khâu Thanh, anh dừng một thoáng: “Trong một thời gian dài, anh không quan tâm đến bất kì ai. Chia tay, không còn ban nhạc, tác phẩm bị… thêm cả việc người nhà lợi dụng… Anh gần như suy sụp, tâm trạng đi xuống đáy, không muốn đối mặt với bất cứ ai hay giải quyết chuyện gì. Anh mua vé tàu cao tốc, trong lòng tự nhủ đến đâu thì đến, tự sinh tự diệt đi, dù sao còn sống cũng là thứ vô dụng, chẳng có gì tốt.”
Bầu không khí quanh Văn Hựu Hạ dần trở nên u ám, Khâu Thanh bất giác ngừng thở.
“Nhưng không chết được.” Anh nói, chậm rãi thở ra một hơi: “Có lẽ vì vẫn muốn gặp em.”