Chiếc quan tài rỗng
***
Cửa lớn thổ lâu đỏ thăm thẳm mở ra.
Vệ Ách ngước mắt lên.
Những lá bùa và kim châm mà đạo sĩ trẻ họ Giải đặt trong xe ba gác có phần hữu ích, những điểm chóng mặt trong tầm nhìn cũng ít hơn nhiều.
Tuy lúc nhìn đồ vật mắt còn có hơi đau, nhưng ít nhất cậu không có mù.
Cậu quan sát thổ lâu trước mặt.
Chấn Viễn Lâu hình vòng tròn chiếm khoảng sáu mẫu đất, dưới mái hiên nhô ra là một chuỗi đèn lồng màu đỏ sẫm.
Ánh sáng từ chiếc đèn lồng không mạnh, chỉ có thể miễn cưỡng thắp sáng các cửa sổ ở hai tầng trên.
Tường của thổ lâu rất kín và dày, xét theo chiều cao, ít nhất có bốn tầng nhưng ngoại trừ hai tầng trên cùng, phía dưới không có bất kỳ cửa sổ nào.
Nếu muốn ra vào thổ lâu, chỉ có thể đi qua cổng duy nhất của thổ lâu.
Lúc này, cánh cổng của thổ lâu lặng lẽ mở ra.
Ánh sáng đỏ mờ nhạt lộ ra từ bên trong không mang lại cho người ta bất cứ cảm giác an toàn nào, mà càng giống như một cái miệng khổng lồ mở ra, âm thầm chực chờ nuốt chửng người chơi.
Vệ Ách nghe thấy chàng trai không theo xu hướng tên Dương Thanh bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt.
“Đạo, đạo trưởng Giải.” Giọng nói của Dương Thanh run rẩy: “Chúng ta phải đi vào thật sao?”
“Hèn nhát.” Giải Nguyên Chân còn chưa kịp nói chuyện, Trương Viễn đã khinh thường cười nhạo một tiếng.
Trương Viễn chống tay là người đầu tiên nhảy xuống xe ba gác, biểu thị rõ sẽ không hành động với Giải Nguyên Chân có dẫn theo tên “máu cống phẩm” vướng víu này.
Giải Nguyên Chân bất đắc dĩ, dặn dò người chơi khác hãy cẩn thận làm việc.
“Vệ Ách, cậu thế nào rồi?” Giải Nguyên Chân quay đầu nhìn sang Vệ Ách: “Có thể đi được không?”
Giải Nguyên Chân bắt mạch cho Vệ Ách, biết sơ về tình trạng sức khỏe của Vệ Ách.
Nếu hỏi một câu như vậy với người bệnh nặng thì đa số đều rất cứng miệng, người bệnh kỵ nhất chính là bị người khác coi như đồ vô dụng, còn Vệ Ách trông như kiểu người bị đánh gãy xương cốt còn muốn gắng gượng tự lực cánh sinh.
Giải Nguyên Chân thực sự lo Vệ Ách nhất quyết không chịu.
Không ngờ Vệ Ách lại dời tầm mắt khỏi dãy cửa sổ trên đỉnh thổ lâu, trả lời vô cùng đơn giản: “Không, anh cõng tôi đi.”
Giải Nguyên Chân đang tính khuyên bảo đã chết non ngay.
Anh kinh ngạc nhướng mày, lập tức cười nói: “Nếu tôi đi nhanh quá thì bảo tôi.”
Giải Nguyên Chân là một người chơi có tiếng, tính tình quả thực không tệ, cũng không để ý hình tượng của bản thân mà xoay người ngay tại chỗ, ngồi xổm xuống trước mặt Vệ Ách.
Vệ Ách thản nhiên cúi người về phía trước, ôm lấy cổ Giải Nguyên Chân.
Cậu không bỏ qua vẻ ngạc nhiên của Giải Nguyên Chân.
Nếu là Vệ Ách trước khi tiến vào thế giới vô hạn, thì cái tên cứng đầu bướng bỉnh xấu xa đó có lẽ thật sự thà chết cũng không muốn ai giúp đỡ mình.
Song mò mẫm lăn lộn trong thế giới vô hạn ba năm, điều đầu tiên mà Vệ Ách sớm học được là “nếu muốn sống, thì vứt cái lòng tự trọng không dùng được cho chó ăn đi”.
Tàn phế thì tàn phế.
Bớt rắc rối là được.
Giải Nguyên Chân một đạo sĩ trẻ tuổi, thoạt nhìn thanh tú nhưng dưới lớp áo lại ẩn giấu một thân cơ bắp, anh cõng Vệ Ách trên lưng, ba bước thành hai bước cùng những người khác đến trước ngưỡng cửa lớn.
Trong đại sảnh có người đang đợi.
“Khách quý tới nhà, không có nghênh đón từ xa, thất lễ rồi.” Một giọng nói thân thiện truyền đến từ đại sảnh.
Vệ Ách ngước mắt lên, nương theo ánh đèn ở phía đối diện thấy rõ người đi tới: người cầm đầu đang nói chuyện, dáng người trung bình, không cao, một thân đối lụa đen, bụng phệ, đôi mắt nhỏ nhưng khôn khéo, mặt béo mà phúc hậu.
Khi cười lên rất thân thiện, nhưng sự thân thiện đó như lớp dầu mỏng manh loang trên mặt nước, còn dưới đáy là đều là nước lạnh khôn khéo tính toán.
Ngoài ra còn có hai người mặc thân đối đen đang âm thầm nói chuyện phía sau.
Hệ thống bật lên một gợi ý mới.
[Họ Hồ là một đại gia tộc từ phía Nam chuyển đến Phúc Kiến, dòng dõi họ Hồ ở Phúc Kiến luôn duy trì hương hỏa kéo dài với chủ nhà Dự Châu.
Để bày tỏ sự tôn trọng và hoan nghênh đối với khách tới thăm chủ nhà, tộc trưởng thổ lâu đích thân nghênh đón các bạn.]
[Yêu cầu: đóng vai “khách tới thăm chủ nhà”.]
Người chơi cuối cùng vừa bước vào tiền sảnh, cánh cửa gỗ cũ kỹ nặng nề phía sau “kẽo kẹt” một tiếng rồi đóng lại.
Thần kinh của người chơi căng thẳng, tay Trương Viễn đặt hờ bên hông.
Tộc trưởng thổ lâu dường như không phát hiện sự căng thẳng của mọi người, vẫn nhiệt tình tiếp đãi nồng nhiệt: “Mọi người đều đích thân từ Dự Trung (*) đến đây, cả đường này đầy quan binh thổ phỉ, quả thực rất vất vả.
Đáng tiếc trời đã tối, ngày mai, ngày mai tôi sẽ tiếp đãi mọi người chu đáo.”
(*) Là Hà Nam một tỉnh ở miền trung của Trung Quốc.
Tên gọi tắt là Dự (豫), đặt tên theo Dự châu, một châu thời Hán.
Tên gọi Hà Nam có nghĩa là phía nam Hoàng Hà.
Hà Nam thường được gọi là Trung Nguyên (中原) hoặc Trung Châu (中州), nghĩa là “đồng/ vùng đất ở giữa”; rộng hơn, tên gọi này cũng được dùng để chỉ bình nguyên Hoa Bắc.
Tộc trưởng thổ lâu nói rất nhiệt tình, một đôi mắt nhỏ mà khôn khéo không ngừng quét tới quét lui “khách quý của chủ nhà”.
Vệ Ách ở trên lưng Giải Nguyên Chân có thể thấy rõ ràng.
Người tàn tật, bệnh tật và yếu đuối có lợi thế tự nhiên trong những tình huống nhất định.
Hiện tại tộc trưởng Thổ Lâu và người sau lưng ông không chỉ một lần đảo mắt qua lại trên người Trương Viễn, Giải Nguyên Chân còn có mấy người chơi thoạt nhìn khỏe mạnh khác.
Còn Vệ Ách được Giải Nguyên Chân cõng ngoại trừ bị soi xét theo chức trách khi mới bước vào cửa, thì cũng không còn nhận được bất kỳ sự chú ý nào nữa.
Mượn cơ hội này, Vệ Ách lén ngó quanh tiền sảnh thổ lâu.
Đại sảnh rộng khoảng một gian, rất tối.
Có một cái thang sẫm màu ở bức tường bên trái, dẫn đến cửa lầu phía trên.
Bàn thờ trước mắt còn thắp sáng hai cây nến đỏ, chiếu sáng một tượng thần bằng đá nho nhỏ.
Khi chú ý đến tượng thần, Vệ Ách hơi nhướng mày.
Đền thờ được đặt cạnh cửa chính của thổ lâu, tượng đá trong điện thờ có lẽ Lâu Công của thổ lâu.
Lúc này, trên tượng đá Lâu Công của Chấn Viễn Lâu phủ một tầng bụi xanh mỏng manh —— hiện tại thị lực của Vệ Ách còn chưa tốt lắm, thấy không rõ rốt cuộc có phải bị mốc hay không.
Ánh nến đỏ rực chiếu vào trên khuôn mặt xanh biếc của tượng thần, sinh ra cảm giác dị thường quái dị.
Song căn cứ vào không gian sạch sẽ trước điện thờ và hương nến dường như mới đổi, có người đúng giờ thờ phụng Lâu Công.
Nếu đúng giờ thắp hương, sao không rửa sạch vết mốc meo?
Vệ Ách lâu lắm rồi mới trở lại thế giới có nền văn hóa quen thuộc này, ký ức dâng hương cung phụng đã trở nên mờ nhạt, nhưng cậu chắc chắn rằng điều này không bình thường.
Lúc này tộc trưởng thổ lâu vừa nói vừa cười dẫn mọi người vào trong lầu.
Vệ Ách dời mắt, chuyển ánh mắt nhìn về phía trước.
Ra khỏi sảnh và bước vào trong thổ lâu.
Khác với vẻ nặng nề bên ngoài, không gian bên trong thổ lâu rất rộng lớn, kết cấu tinh vi thậm chí có thể gọi là “lộng lẫy”: Bên trong tòa nhà hình tròn là quảng trường to lớn bằng đá xanh, những ngôi nhà khép kín hướng vào trong được cắt thành các tòa nhà đơn vị có chiều rộng bằng nhau bằng xà nhà thẳng đứng, sau đó được nối với nhau theo đường tròn bằng các hành lang gỗ.
Từng chuỗi đèn lồng đỏ thắm treo xung quanh, chiếu sáng mái ngói màu xanh.
Tất cả điều này lẽ ra cảnh đẹp ý vui đấy, nhưng người chơi bước vào chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ——
Chỉ thấy trong tòa nhà có một làn khói xanh mờ lượn lờ, những thanh xà gỗ chạm khắc của hành lang ẩn hiện trong những chiếc đèn lồng đỏ và làn khói xanh bay lượn, bóng đen thướt tha tựa như có thứ gì đó cất giấu trong mỗi góc tối.
Nơi có nhiều khói xanh nhất là ở trung tâm thạch bình của thổ lâu.
Ở đó có một tấm vải xanh, lụa trắng đắp một…
Linh cữu!
Gió vừa thổi qua, dải vải quan tài màu xanh đậm gần như đen và quan tài liền bị xốc lên, lộ ra một góc quan tài màu đỏ.
Quan tài màu đỏ đó đến bất thường, trong bóng tối có mùi máu tanh.
Ngay khi trông thấy chiếc quan tài màu đỏ tươi, Vệ Ách có thể cảm giác được bắp tay Giải Nguyên Chân hơi căng lên.
Sau đó thả lỏng trở lại.
—— anh ta có sức phán đoán không tồi.
Vệ Ách cụp mắt xuống thờ ơ nghĩ.
Dường như tộc trưởng thổ lâu không cảm nhận được sự khác thường của mọi người, vẫn như trước vừa nói sắp xếp ngày mai, vừa dẫn mọi người đi về phía linh đường.
Nếu như nói “Quỷ Thoại” xuất hiện ba năm, ảnh hưởng lớn nhất với người bình thường là gì, vậy chắc chắn là mặc kệ trông thấy quỷ gì thì cũng phải cố mà vờ không thấy.
Mặc kệ mười mấy người chơi trong lòng nghĩ như thế nào, mặt ngoài đều giả bộ rất bình tĩnh, nhưng càng tới gần linh cữu, trong không khí xuất hiện một mùi tanh ngày càng nồng nặc.
Mắt thấy tộc trưởng thổ lâu dẫn người chơi đi thẳng về phía linh cữu, bình luận trong phòng livestream lập tức cuống cuồng.
[Đệt, nói cái gì “dừng chân” thì ra mẹ nó là dẫn người ta qua đêm trong linh cữu?]
[Không đến mức đó chứ! Mới bắt đầu mà đã k.ích thích như vậy rồi?]
[Sống sót bảy ngày, bảy đầu, bảy ngày, đúng là vừa khéo!]
[Đệt, có đạo lý thiệt.]
Không ít người chơi cũng nghĩ tới chuyện “bảy đầu”, khi tộc trưởng thổ lâu đột nhiên bước nhanh hơn về phía linh cữu, sắc mặt ai nấy cũng trắng bệch.
Mặc kệ trong quan tài là thứ gì, mùi máu tanh nồng như vậy, ai muốn ở lại bảy ngày chứ! Trong nhóm người chơi hoảng loạn, chỉ có Vệ Ách, Giải Nguyên Chân, Trương Viễn và một nữ người chơi khác coi như vẫn bình tĩnh.
“Ui, sao lại lọt ra ngoài rồi!”
Tộc trưởng thổ lâu khom người cầm lên một thứ gì đó trước mặt đất linh cữu, than thở một câu, sau đó nhấc tấm rèm vải lên, vội vàng đi vào.
Giải Nguyên Chân khá cao, Vệ Ách được anh cõng nên cao hơn những người khác một chút.
Ngay khi tấm rèm vải vén lên, Vệ Ách liền thoáng liếc nhìn linh cữu: Giữa linh cữu có một chiếc quan tài màu đỏ, quan tài “sơn đỏ” liên tục nhỏ giọt, mùi máu tanh nồng nặc từ đó bốc ra.
Trước quan tài là một chậu than đang đốt tiền giấy, một nam một nữ canh giữ bên cạnh quan tài.
Mà chiếc quan tài đó…
—— trống rỗng!.