*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêm Vương mượn mạng
***
Những người chơi khác không có ưu thế về độ cao của Vệ Ách nên không thấy chiếc quan tài trống ở giữa.
Song ngay khi linh vải vừa vén lên, chậu lửa trước quan tài bốc lên ngùn ngụt, chiếu ra thứ mà tộc trưởng thổ lâu nắm được từ dưới đất —— Một chuỗi dài, trắng hồng trơn nhẵn gấp khúc lại nhuốm máu.
[Ọe, đó là cái gì?! Là ruột hả?]
[Ựa mắc ói…]
[Cứu bé, đó là ruột người hay động vật vậy?]
[Dựa theo cái nết ngựa bà của trò chơi này, tôi cá 100% đó là ruột người]
Khúc ruột bị tộc trưởng nhặt lên, mặt ngoài rất trơn nhẵn nhớp nháp mang đến cảm giác thịt bệnh rất ghê tởm.
Tuy chỉ bị chiếu sáng trong chớp mắt, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được buồn nôn.
Người chơi chưa kịp hoàn hồn lại sau kí.ch thích mạnh, tộc trưởng thổ lâu lại nở nụ cười nhiệt tình như trước, đi ra từ trong linh cữu: “Lão gia truyền đạo không nghe lời, làm cho các khách quý của chủ nhà chê cười rồi.”
Lão gia truyền đạo?
Vệ Ách khẽ nhíu mày, không nói gì.
Các người chơi không biết “lão gia truyền đạo” là thứ quái gì, nhưng không dám để tộc trưởng thổ lâu biết “khách quý của chủ nhà” đến Dự Châu ngay cả chuyện này cũng không hiểu, chỉ có thể cứng ngắc cười đáp lại.
Cũng may tộc trưởng Thổ Lâu cũng không nhiều lời, thuận miệng nhắc tới liền dẫn mọi người đến trước một cánh cửa gỗ.
Không gian sống của thổ lâu được phân bố theo chiều dọc thành các đơn vị độc lập, trong đó có một đơn vị là hộ gia đình ở tầng một, người đứng đầu thổ lâu an bài cho người chơi là một tòa nhà trống, sau khi vào thì không có đồ đạc gì, trên bếp lò ở phòng ngoài của tầng một thậm chí còn có một lớp bụi mỏng.
“Đây vốn là phòng của A Tín, năm ngoái đã đến Dung Châu tòng quân rồi nên không có người ở, mọi người cứ tạm thời nghỉ ngơi ở đây.” Tộc trưởng thổ lâu bảo hai người cùng tộc mặc áo đen quần đen đi lấy mấy cuộn chăn ga cho người chơi, cười thân thiện nói: “Hoàn cảnh có chút đơn sơ, nhưng mấy năm nay người trong tộc sinh con trai quá nhiều, thực sự không có phòng trống.”
Người chơi liên tục nói không sao.
Tộc trưởng thổ lâu nheo đôi mắt nhỏ lại, ân cần nói: “Ôi chao, chúng tôi ở sâu trong Phúc Kiến, núi nghèo hoang sơ, sau khi trời tối mọi người chớ lang thang bên ngoài, coi chừng gặp phải trường trùng tử.”
Khi ông nói chuyện, ánh lửa dầu mè mờ nhạt chiếu vào mặt, nụ cười thân thiện không hiểu sao làm cho người ta nổi da gà.
Khán giả trong phòng livestream cũng rùng mình.
[Cứu với! Ổng nói gì “coi chừng gặp phải trưởng trùng tử, sao lại là lạ?]
[Trưởng trùng tử chính là rắn, người Phúc Kiến được xưng là Nam Man còn gọi là Xà Việt, ngày xưa dân Phúc Kiến đều là bậc thầy chơi rắn.
Tuy họ Hồ của thổ lâu là một nhánh di cư từ Dự Châu, nhưng họ đã cắm rễ ở đây mấy trăm năm, nói không chừng…]
[Móa, vậy đây có nghĩa là trời tối mà ra khỏi cửa là bị rắn xực luôn phải không?]
[Nói đến thì sợ…!vừa nãy lúc bọn họ bước vào nhà, hình như tôi thấy thứ gì đó đang chuyển động trên tấm gỗ ở dưới đáy ngói, nhưng không thấy rõ lắm…]
Người chơi ghép vào phó bản ba sao không có mấy kẻ ngốc, tộc trưởng thổ lâu vừa đi đã có người thấp giọng mắng.
“Ở trong phòng trước cũng tốt.” Giải Nguyên Chân bình tĩnh nói: “Vừa nãy mọi người cũng đã thấy quan tài trên thạch bình rồi, bất kể bên trong là gì, tốt nhất không nên vi phạm cảnh báo của NPC vào đêm đầu tiên.
Mọi người hãy kiểm tra tình hình căn phòng này trước, thử xem có thể tìm được manh mối gì không.”
“Đạo trưởng Giải nói có đạo lý, tôi cũng nghĩ không nên hành động hấp tấp.”
Một người lên tiếng đồng ý với Giải Nguyên Chân.
Ngoại trừ Giải Nguyên Chân, Trương Viễn thì có một cô gái bình tĩnh nhất suốt đường đi.
Cô khoanh tay dựa vào tường cao, nhìn thấy ánh mắt của mọi người thì khẽ nhướng mày: “Đường Tần, năng lực đặc biệt là cắt giấy, nếu mấy người thu thập được mẫu cắt giấy trong phó bản, tôi sẽ ra giá gấp đôi.”
Có người nghe thấy bản dự thảo được thu mua, người chơi đó như nghĩ tới điều gì, kinh ngạc thốt lên: “A, cô là người mới vượt qua phó bản ảnh nhân Phật Sơn cách đây không lâu?! Lấy được kéo cắt đầu rồng đó hả?”
“Ảnh nhân Phật Sơn” là một phó bản hình thành cách đây một thời gian, chủ yếu liên quan đến nghệ thuật cắt giấy dân gian.
Nghe nói có người đã lấy được chiếc kéo đầu rồng mang theo truyền thống cắt giấy Liễu Phái.
Sau khi những thứ siêu nhiên khôi phục, năng lực cắt giấy có tiềm lực rất lớn, có thể dùng để công kích, rút lui và phòng thủ, lúc bình thường cũng có thể đánh yếm trở.
Một người chơi khác trên bảng A với năng lực đặc biệt là “cắt giấy” đã thể hiện rất xuất sắc trong mấy phó bản có độ khó cao.
Mà người chơi xếp hạng cao đó từng ra giá cao cho manh mối về “kéo đầu rồng” của Liễu Phái.
Tiềm năng cắt giấy của Liễu Phái có thể tưởng tượng được
Song người nhận được rất ít, mọi người chỉ có thể biết từ thông tin tổng thể của người chơi do app “Quỷ Thoại” cung cấp sau khi phó bản kết thúc, biết rằng có ai đó đã lấy được kéo đầu rồng nhưng bọn họ không biết người đó rốt cuộc là ai.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Đường Tần.
Đường Tần cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Là tôi.”
Thấy cô thừa nhận, ngay cả Trương Viễn cũng hơi thay đổi thái độ.
Đường Tần vừa nói thế, mọi người mới nhớ đến phần tự giới thiệu bị gián đoạn trước đó, nên từng người một báo ra mình đã vượt phó bản gì và năng lực của bản thân.
Thực lực của những người chơi còn lại cũng khá bình thường, tuy không nổi bật như những người khác nhưng cũng không tệ, khán giả trong phòng livestream vừa thất vọng vừa thở phào nhẹ nhõm.
[Cũng tạm được, ít nhất không có người yếu đuối dễ vỡ thứ hai như khứa họ Vệ.]
[…!Muốn đạt tới trình độ như họ Vệ, cũng khó ha?]
Đây là sự thật.
Vì…
Lúc này Vệ Ách đang nằm nghiêng trên chăn đệm thở hổn hển:)
Lúc mọi người tự giới thiệu, cậu khẽ nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, hé môi, lồng ngực phập phồng không rõ ràng, giống như người yếu ớt sắp ngỏm tới nơi còn bị bắt vận động —— vấn đề là, mẹ nó cậu ta được đạo trưởng Giải Nguyên Chân cõng suốt cả đường mà?!
Được cõng vào cũng coi như vận động, cũng có thể trừ đi điểm sinh mệnh của cậu ta?!
Phòng livestream im lặng trong chốc lát, có người bình luận một câu: [Thiệt sự, không biết cậu ta vô dụng cỡ nào.
Tôi muốn khóc quá.]
Bình luận bỗng dưng trở nên dày đặc:
[Lệ tuôn như suối, nước mắt đầm đìa]
—— không ai nhận ra, từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ Vệ Ách chưa từng giới thiệu bản thân.
—— ——
Diện tích tổng thể của thổ lâu rất lớn, nhưng chỉ riêng diện tích của thổ lâu thì cũng không quá rộng rãi, mười hai người chen chúc ở cùng một tầng hoàn toàn không hoạt động được.
Sau khi giới thiệu xong, mọi người nhanh chóng quyết định hành động theo nhóm.
Mười hai người chia làm bốn tổ: Trương Viễn dẫn theo ba người có thực lực khá yếu thành một nhóm, Đường Tần và chàng trai không theo xu hướng Dương Thanh còn có một người chơi tên là “Khả Khả” thành một nhóm, còn ba người còn lại vượt phó bản cũng nhiều thành một nhóm.
Giải Nguyên Chân và Vệ Ách một mình một nhóm.
Do tính chất đặc biệt của “máu cống phẩm” và với máu mỏng mạng quý có thể nhìn thấy bằng mắt thường của Vệ Ách (…), Giải Nguyên Chân và Vệ Ách cũng không phụ trách tìm kiếm, mà đợi cho đến khi ba nhóm khác mang theo chăn đệm đi lên trước, xác định phía trên không có nguy hiểm mới lên lầu.
Thổ lâu tổng cộng có bốn tầng, bên trong và bên ngoài tầng một không có đồ đạc gì nên trống rỗng, bếp lò duy nhất không có gì khác ngoài bức tượng đá của vua bếp đầy bụi bặm.
Điều cần lục soát chủ yếu là ở tầng ba.
Cầu thang để lên lầu là một chiếc thang gỗ kiểu cũ ở bên trái vách tường.
Cầu thang gỗ cũ đến nỗi các tấm thang đều được đánh bóng đen bóng loáng, cả chiếc thang xiêu vẹo vẹo.
Trông có vẻ hơi lung lay.
Trương Viễn vừa bước lên, cả cái thang đã phát ra tiếng “kẽo kẹt”.
Trương Viễn mắng một câu “còn dở người hơn cả Vương Nhị Bát mù kéo đàn nhị”, gã hít sâu một hơi, mới dẫn người đi lên.
Cũng may cái tiếng thang rách nát này làm người nghe sợ hãi, nhưng chất lượng cũng không tệ lắm, tuy bị mấy người giẫm lên lắc lư nhưng cũng không có gãy.
Ba người lên lầu bình an vô sự.
Bất ngờ chính là, sau khi bọn Trương Viễn lên lầu không lâu liền hô lên: “Không có gì hết, lên đây đi.”
Vừa lên lầu, Vệ Ách đã ngửi thấy mùi thối rữa còn sót lại trong không khí.
Nhưng giống như bọn Trương Viễn nói.
Không có gì trên lầu cả.
Trong phòng không có đồ đạc, cũng không có giường, mỗi tầng đều trống rỗng.
Sàn nhà bệ cửa sổ đều rơi xuống một lớp bụi mỏng, hình như đã lâu không có người quét dọn.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, Giải Nguyên Chân đặt ngọn nến lên bệ cửa sổ, chuẩn bị dọn dẹp một nơi để nghỉ ngơi vào buổi tối.
“Có rất nhiều điều cấm kỵ trong ngôi nhà truyền thống này.” Giải Nguyên Chân dặn dò: “Tuy thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng tốt nhất là không nên chạm vào bất cứ thứ gì.”
Vệ Ách lấy chăn đệm làm gối dựa, tựa vào tường.
Giải Nguyên Chân nói, cậu cũng không ngẩng đầu lên.
“Đi.”
Dù sao thì bây giờ Vệ Ách đã có hiểu biết mới về mức độ khuyết tật của mình —— chỉ là bị cõng từ dưới lầu lên trên một đoạn ngắn như vậy, lên xuống nhiều hơn một chút thì cảm giác đau đớn giữa ngực bụng liền tiếp tục tăng lên, đến mức độ vô cùng nguy hiểm…!Đoán chừng các cơ quan nội tạng xương sườn sau khi bị chấn thương nên quá yếu, chịu không nổi sức ép.
Nếu mấy tên thâm niên từng săn lùng cậu mà thấy bộ dáng như bây giờ, chắc sẽ cười ngất ngay tại chỗ.
Vệ Ách thờ ơ suy nghĩ.
Cảm giác đau đớn ở ngực bụng quá rõ ràng, Vệ Ách muốn nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi được, đành quan sát xung quanh tầng lầu trống rỗng này.
Trên mặt đất có tro bụi, nhưng trông không giống độ dày của một năm không ai sống.
Trên cửa sổ có một chút bụi, nhưng…
Khi tầm mắt rơi xuống bệ cửa sổ, Vệ Ách thoáng dừng lại.
Màu xám của bệ cửa sổ thoạt nhìn có chút khác màu, không hoàn toàn giống như bụi tự nhiên rơi xuống, mà càng giống…!không đúng! Suy nghĩ của Vệ Ách bỗng nhiên sững lại, giây tiếp theo, trực giác nguy hiểm nhiều năm qua trong thế giới vô hạn khiến cậu đột nhiên muốn dời tầm mắt đi.
Song không còn kịp nữa ——
Cơ thể bị thương nặng không kịp phản ứng, tầm nhìn đáng lẽ phải dời đi lại bị một sức mạnh không thể giải thích bị cố định tại chỗ.
“…!Một bát cơm mỡ gà, bảy nén hương vàng, bà ru cháu ngủ.”
“…!Một nén giấy thơm, một lều hoa sen, bà che chở cho cháu.”
Tiếng hát tiếng Mân Nam khe khẽ đau khổ vang lên bên tai.
Dòng thời gian đột nhiên chậm lại, màu sắc của thế giới xung quanh đột nhiên trở nên mờ đi.
Trong tầm nhìn, hai vết bát hình tròn nông hiện ra từ tro hương trên bệ cửa sổ, xung quanh còn hơi lõm xuống giống như có ai đang dâng cúng bái hương.
Đinh —— đông! Lời nhắc nhở vui vẻ và lạnh lẽo của app Quỷ Thoại nổ vang.
[Chúc mừng máu cống phẩm may mắn! Ngài đã kích hoạt nhánh phụ “A Tú biến mất”!]
[Chúc mừng máu cống phẩm may mắn! Ngài đã bị “?” nhắm đến, trở thành mục tiêu tiêu diệt hàng đầu của nó!]
[Đinh! Kiểm tra trạng thái đặc biệt ——]
[Chúc mừng người chơi “máu cống phẩm” may mắn, vì ngài đã bị “?” khóa chặt! Dương thọ hiện tại -10!]
[Khấu trừ dương thọ —— khấu trừ dương thọ thất bại! Thế chấp âm đức —— thế chấp âm đức thất bại! Cả âm đức và dương thọ hiện tại của ngài đều không thể trả được mức giá hiện tại.]
Âm thanh thông báo của app Quỷ Thoại dừng một lát, âm thanh điện tử kỳ lạ cao vút không hề báo trước mà biến mất: [Xin hỏi ngài có muốn mở thiên phú đặc biệt của máu cống phẩm ——]
[Diêm Vương mượn mạng!]
Editor: Nghệ thuật cắt giấy Trung Quốc là nghệ thuật dùng kéo hoặc dao khắc để cắt hoa văn trên giấy, dùng để trang trí trong sinh hoạt hằng ngày hoặc phối hợp với các tập tục văn hóa dân gian như ngày lễ tết, thọ…
.