Đến trại giam nữ làm thủ tục xong xuôi, Đồ Ca đẩy Đồ Khải vào, bảo cậu đừng nói về việc gãy chân cũng đừng nói khối u tái phát.
Đồ Khải thành thật gật đầu, lúc đến đây cậu cũng có nghĩ tới, không bị phát hiện thì sẽ không nói, nếu bị phát hiện sẽ chỉ nói bị trẹo chân.
Tiến vào phòng thăm hỏi, nộp phiếu đăng ký cùng những đồ vật được mang theo. Sau khi kiểm tra xong tất cả, cảnh ngục yêu cầu hai người họ ở cửa sổ chờ, cầm điện thoại trên bàn lên gọi: “Người nhà Chu Xuân Linh đến thăm, đưa bà ấy ra ngoài.”
Đồ Ca nghe thấy tên mẹ, đột nhiên trở nên khẩn trương.
Từ sau lễ Quốc khánh đến giờ, cả cô và Đồ Khải đều không có thời gian đến gặp bà, cũng không biết bà có thực sự khoẻ hay không.
Một lúc sau, cửa sổ thăm hỏi được mở ra, bóng dáng mẹ cùng cảnh ngục xuất hiện trước mắt.
Mẹ mặc một chiếc áo khoác bông màu xám, thoạt nhìn sắc mặt khá tốt, tinh thần cũng không tồi, nhưng mái tóc bạc trắng của bà lại đặc biệt chói mắt.
Đồ Ca ngồi xuống, lập tức cầm ống nghe treo bên hông nói với bà Đồ Khải lần này đã giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi.
“Mẹ, mẹ thực sự xin lỗi các con.” Chu Xuân Linh vừa kích động vừa khổ sở, đau lòng nhìn Đồ Ca qua tấm kính, hai mắt nóng lên.
Trong tám năm, bà mỗi ngày đều ngóng trông sớm ngày ra khỏi trại giam, chăm sóc hai chị em họ thật tốt.
“Bọn con không sao, mẹ thật sự không phải lo đâu.” Đồ Ca đem ống nghe đưa cho Đồ Khải, đứng lên đi sang một bên.
Đồ Khải tự hào khoe thành tích của mình, nói với bà cậu có thể chăm sóc cho Đồ Ca, hai người đều đang đợi bà về nhà.
“Tiểu Khải thật hiểu chuyện.” Chu Xuân Linh trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm: “Lần sau qua đây không cần mua đồ cho mẹ đâu, cũng không cần phải đưa tiền, hai chị em giữ lấy mà tiêu.”
Đồ Khải ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Xuân Linh nói thêm vài câu, bảo cậu đưa ống nghe cho Đồ Ca.
Đồ Ca mỉm cười tiếp nhận: “Đừng lo lắng cho bọn con, Đồ Khải bây giờ rất hiểu chuyện, cũng không cần con quản nữa.”
“Chuyện này mẹ không lo, Chu Xuân Hoa biết hôm nay các con tới, hai đứa mau đi nhanh đi.” Chu Xuân Linh vẻ mặt lo lắng: “Đừng nháo với cô ta, mẹ không có đứa em gái như cô ta.”
Đồ Ca mím khóe miệng, trầm giọng nói: “Trước khi khai giảng tụi con lại đến thăm mẹ.”
Chu Xuân Linh mỉm cười tắt ống nghe.
Đồ Ca nhìn bà đi theo cảnh ngục mở cửa đi vào trong, thở dài đẩy Đồ Khải ra ngoài, lông mày nhíu lại thật sâu.
“Dì ta cũng ở đây sao?” Đồ Khải tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm, khuôn mặt non nớt tràn đầy hung ác: “Em sẽ không để cho bà ta bắt nạt chị!”
Trong những ngày đầu bị bệnh, người cậu muốn tiếp xúc nhất chính là dì ta, bà ta là em gái của mẹ không ít thì nhiều cũng có thể giúp được, cũng có thể giúp Đồ Ca chia sẻ một chút. Không ngờ, bà ta vậy mà muốn đến đòi tiền họ, bất chấp sống chết của hai người.
“Đánh nhau bà ta càng không đánh lại được chị.” Đồ Ca vỗ vai cậu tiếp tục bước ra ngoài.
Bầu trời u ám, gió luồn qua quần áo thoáng lạnh lẽo, cô co rụt vai linh cảm không lành.
Sau khi ra khỏi cổng trại giam, một chiếc taxi dừng bên đường.
Mí mắt Đồ Ca nhảy lên xuống, lập tức đưa cho Đồ Khải chìa khóa xe, trầm giọng nói: “Là bà ta, em lên xe chờ chị trước.”
Đồ Khải liếc nhìn chân mình, buồn bực gật đầu.
“Đồ Ca! Tôi biết cô sẽ ở đây mà!” Giọng nói của bà ta tràn vào tai, ngay sau đó nhanh chóng lao ra khỏi taxi.
Đồ Ca đá vào xe lăn của Đồ Khải ra hiệu cho cậu mau lên xe.
Dì ta một mình đi đến, mặc chiếc áo lông vũ màu đỏ, mái tóc nhuộm màu nâu thời thượng, lọn tóc sóng to, đôi giày đi dưới chân dường như không hề rẻ.
Đồ Ca liếc mắt, đi về phía trước hai bước để cho Đồ Khải dễ dàng lên xe.
Cô không sợ bà ta, cho dù bà ta không đuổi qua được thì cũng không liên quan gì đến họ.
“Trả lại tiền đây!” Chu Xuân Hoa băng qua đường, hai tay chống nạnh thở hổn hển nhìn Đồ Ca: “Tôi biết cô đi học ở đâu rồi, nếu cô còn không trả tiền cho tôi, tôi sẽ cho bạn học của cô biết mẹ cô là kẻ giết người!”
“Bà ấy vẫn là chị gái của bà đấy.” Giọng Đồ Ca trở nên lạnh lùng.
“Tôi không có người chị như thế. Hôm nay còn không trả tiền thì đừng có nghĩ rời đi! Cuộc sống gia đình tôi thì đi xuống, hai chị em cô sống quá tốt rồi.” Chu Xuân Hoa nhìn thấy Đồ Khải lên xe, trợn mắt ngoác mồm: “Có tiền mua được xe đúng không! Tôi biết ngay cô cũng chỉ là loại như mẹ cô thôi!”
“Bốp” một tiếng, Đồ Ca hung hăng cho bà ta một cái bạt tai, quắc mắt trừng bà ta: “Chu Xuân Hoa, để tôi nói cho bà biết, mẹ tôi là người đứng đắn, bà ấy mới là người bị hại!”
“Con tiểu tiện nhân này! Mày còn dám đánh người!” Chu Xuân Hoa tức điên lên, sau khi hoàn hồn lập tức muốn xông tới đánh cô: “Mẹ mày chính là loại không yên phận mới xảy ra chuyện, thành thành thật thật như người khác đã tốt!”
“Đánh bà thì đã sao!” Đồ Ca nhấc chân, không cho bà ta đến gần: “Mẹ tôi nói, bà cũng không có một người em gái như bà!”
Năm đó mẹ cô xảy ra chuyện, bà ta lại chính là người mắng hung hăng nhất, bà ta còn bắt mẹ cô quỳ xuống, nhổ nước bọt vào người bà trước mặt dân làng, đem bà ấn xuống đất đánh không thương tiếc.
Rõ ràng mấy gã đàn ông đó là người xâm hại mẹ cô trước, nhưng người trong làng lại giống như bà ta, trách mẹ cô lớn lên không nên quá xinh đẹp vậy nên chỉ có khả năng bị như vậy.
Bởi vụ việc này, Đồ Ca đã sớm lạnh tâm.
“Hôm nay tao nhất định phải giết con tiểu tiện nhân như mày!” Chu Xuấn Hoa nổi điên, cầm lấy một viên đá trên mặt đất phi tới.
Đồ Ca tránh thoát, cát bay vào mắt làm cô tức điên, lại lần nữa xông tới đá cho bà ta một cước, nhanh chóng xoay người vào xe lấy chìa khóa từ tay Đồ Khải, khởi động xe, lái xe đi ra ngoài.
Chu Xuân Hoa điên tiết chửi ầm lên.
Trong mắt có cát khiến Đồ Ca cảm thấy khó chịu, lái xe được một quãng đường dài mới dừng xe lại, cô rửa tạm mắt bằng nước khoáng.
“Chị, chị không sao chứ?” Đôi mắt Đồ Khải đỏ hoe vì đau lòng: “Là em vô dụng, không thể bảo vệ chị.”
“Không sao, nhưng mắt có vẻ hơi sưng. Tí nữa về thành phố chị sẽ đến bệnh viện xem sau.” Đồ Ca gạt cát ra khỏi mắt, chớp chớp mắt, lái xe nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chu Xuân Hoa có lẽ không biết cô đang học trường nào, nếu không bà ta sẽ không đặc biệt ngồi ở đây đón đầu bọn họ.
Mũi Đồ Khải chua xót, nếu không phải chân cậu không di chuyển được, bà ta sẽ không có cơ hội làm tổn thương chị.
Về đến Tân Thành đã là buổi chiều.
Đồ Ca đậu xe đi xuống, từ trên xe lấy ra câu đối, bóng bay, đèn LED từng chút một mang chúng lên lầu.
“Chị trở về đi, ngày mai em sẽ tự mình thu xếp quầy hàng.” Đồ Khải cúi đầu, giọng nói có chút buồn buồn:”Buổi tối cũng đừng ngủ quá muộn.”
Đồ Ca mỉm cười, vỗ về cậu rồi xoay người mở cửa.
Đi được nửa đường, Phó Cảnh Dự gửi tin nhắn nói rằng hôm nay biểu hiện của anh rất tốt, đồng nghiệp trong bộ phận mời anh tối nay cùng đi ăn liên hoan. Anh vẫn chưa quyết định có đi hay không.
Đồ Ca đeo tai nghe gọi lại cho anh.
“Đồ Ca…” Phó Cảnh Dự thấp giọng nói, mang theo vài phần uỷ khuất cùng rối rắm: “Không đi có phải không tốt hay không?”
“Muốn đi thì đi, không muốn đi cũng không sao, anh cũng mới vào công ty được hơn nửa tháng.” Đồ Ca cong khoé miệng mỉm cười: “Muốn đi không?”
“Ừ.” Phó Cảnh Dự thấp giọng trả lời: “Anh muốn biết lúc mọi người tụ họp thì thế nào.”
Đồ Ca thấp giọng cười: “Thời gian thế nào? Em đi cùng anh.”
Hôm nay, cô không có mặt ở công ty, anh được mời đi liên hoan mà không có mâu thuẫn với đồng nghiệp, sự tiến bộ thực sự tuyệt rất đáng được khen ngợi.
“Ở Thực Hối đối diện công ty, đợi đến khi tan làm là qua luôn.” Giọng Phó Cảnh Dự lập tức trở nên thoải mái.
“Một lúc nữa em sẽ đến đó.” Đồ Ca nhướng mày, kết thúc cuộc gọi, mở định vị tìm cửa hàng văn phòng phẩm gần nhất, tìm một chỗ đậu xe chọn cho anh một món quà.
Đồ Ca ban đầu muốn mua một cây bút tốt hơn, nhưng ngay lập tức phải thối lui sau khi xem giá, cuối cùng, cô chọn một dòng Parker City, một chiếc bút mực kẹp vàng đen.
Cửa hàng đang có hoạt động, mua một tặng một, hộp quà cùng mực in cũng được tặng kèm, giá cả tương tự như trên mạng.
Còn một tiếng nữa mới tan làm, Đồ Ca dừng xe đi xuống, Phó Minh Chu vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô khoé miệng cong lên ra hiệu cho cô lại gần.
“Chào anh Phó.” Đồ Ca tăng tốc độ, không rõ nguyên do ngẩng đầu: “Có chuyện gì sao?”
Phó Minh Chu “ừm” một tiếng rồi quay sang giới thiệu với cô: “Đây là Eric tiên sinh, vợ anh ấy muốn mua ít quà để mang về Pháp. Buổi tối nếu có thời gian, cô cùng vợ anh ấy đi mua sắm, được trả tiền theo giờ.”
“Khoảng mấy giờ?” Đôi mắt Đồ Ca đột nhiên sáng lên.
Phó Minh Chu bật cười: “Đại khái khoảng 8 giờ, lát nữa cùng đi ăn cơm.”
“Tôi không đi được đâu. Anh Cá voi muốn cùng với đồng nghiệp trong bộ phận đi liên hoan, tôi không yên tâm để anh ấy đi một mình.” Đồ Ca theo bản năng lắc đầu: “Nếu có xảy ra chuyện gì cũng không tốt cho ai cả.”
Các nhân viên trong bộ phận thiết kế đều biết thân phận của Phó Cảnh Dự, trong công ty còn tốt, bởi vì mọi người đều không có nhiều cơ hội muốn hỏi thăm tới anh. Đi liên hoan thì khác, trường hợp riêng tư, cô thực sự lo lắng Phó Cảnh Dự không ứng phó được.
Trong thời gian anh đến làm việc, biểu hiện của anh thực sự khá tốt, nhưng vẫn chưa đủ sẵn sàng được.
“Vậy được rồi, trước khi kết thúc bữa cơm tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.” Phó Minh Chu rất hài lòng: “Cảm ơn cô.”
“Tôi phải làm để xứng đáng với mức lương của mình chứ.” Đồ Ca thần sắc bằng phẳng.
Phó Minh Chu vừa bực vừa buồn cười, quay đầu tiếp đón Eric đi vào.
Đồ Ca đi theo sau bọn họ vào đại sảnh, nhưng không lên lầu.
Sau 6 giờ, các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế cùng nhau đi thang máy xuống. Đồ Ca nhìn thấy phía sau đám người, Phó Cảnh Dự rõ ràng không biết phải đi theo ai, khóe miệng cong lên đứng dậy cười chào hỏi, nói đùa với quản lí: “Quản lý, ngài định bỏ rơi tôi sao?”
“Nào có.” Quản lý mỉm cười: “Vừa định gọi điện cho cô đây.”
“Cảm ơn quản lí đã nhớ tới tiểu nhân như tôi.” Đồ Ca chớp mắt, đi đến bên cạnh Phó Cảnh Dự tinh nghịch đẩy cánh tay anh: “Tiến bộ rất nhiều.”
Phó Cảnh Dự khuôn mặt nhanh chóng bò lên một màu tầng đỏ sẫm: “Phải có thưởng.”
Đồ Ca vỗ vỗ ba lô, trầm giọng nói: “Trở về rồi nhìn.”
Phó Cảnh Dự mím chặt khóe miệng, xấu hổ cười cười rồi nhanh chóng thu lại, nhưng ánh mắt lại sáng lên, giống như một cậu học sinh tiểu học được khen ngợi vì thi được điểm cao, vừa thẹn vừa vui.
Trái tim Đồ Ca lại sắp tan chảy mất.
Ngồi xuống trong gian phòng trang nhã, mọi người bắt đầu thả lỏng thảo luận về cuộc họp thường niên vào thứ sáu. Đồ Ca chưa bao giờ tham gia, nghe nói có phần thưởng quay số trúng thưởng.
“Năm nay có giải thưởng gì?” Đồ Ca nghiêng người, ánh mắt rạng rỡ nhìn quản lí: “Điện thoại di động, máy tính, tủ lạnh hay TV ngoại cỡ?”
“Giải nhất là chuyến du lịch 10 ngày ở châu Âu, giải nhì là chuyến du lịch 10 ngày ở Đông Nam Á, giải ba là máy tính xách tay đời mới nhất, giải tư là điện thoại di động, giải khuyến khích mỗi người 500 tệ.” Quản lí nhìn cô thích thú: “Cô muốn giải thưởng gì?”
“Máy tính xách tay.” Đồ Ca buột miệng thốt ra.
Máy tính xách tay của cô là hàng cũ, lúc mới mua cũng chưa đến một nghìn, dùng được hai năm đã là rất khoẻ rồi.
“Giải nhất có thể chiết khấu, tổng cộng là 100.000 tệ.” Quản lí cố ý nói đùa: “Có thể tìm Phó tổng nói khó một chút.”
Đồ Ca xua tay: “Không nên làm vậy đâu, tôi chỉ muốn một cái máy tính xách tay thôi, cái này cho thực tế.”
Có một giải nhất, hai giải nhì, ba giải ba, tỷ lệ chọi cũng cao.
Phó Cảnh Dự nắm lấy tay cô ở dưới bàn, nhỏ giọng nói: “Anh mua cho em.”
Đồ Ca không nghe thấy, theo bản năng nắm lại, quay đầu qua anh nở nụ cười trấn an: “Đừng sợ.”
Phó Cảnh Dự: “…”
_Hết chương 36_