Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 37



Nhân viên trong bộ phận thiết kế còn rất trẻ, tán gẫu một lúc hồi đều thả lỏng, không giống như trong phòng làm việc, mỗi lần nói chuyện với Phó Cảnh Dự đều thật cẩn thận.

Đồ Ca cũng thả lỏng, định rút tay về, Phó Cảnh Dự đột nhiên nắm chặt tay lại không buông ra như thể đang sợ hãi.

“Rất khẩn trương sao?” Đồ Ca đưa tay còn lại vỗ về anh rất nhẹ, ra hiệu anh đừng sợ.

Những người khác vẫn đang bàn luận về giải thưởng họp mặt thường niên cùng giải thưởng cuối năm, không ai để ý đến họ.

Đồ ăn được mang lên, Tiểu Mập ngồi bên cạnh Phó Cảnh Dự hỏi anh có muốn uống bia không, Phó Cảnh Dự theo tiềm thức quay đầu lại nhìn Đồ Ca.

“Anh ấy không uống bia, tôi một lát nữa cũng lái xe không thể uống được.” Lông mày Đồ Ca cong cong: “Thật ngại quá.”

“Đồ Ca, chia sẻ kinh nghiệm cho tôi làm thế nào tìm được một người bạn trai ngoan ngoãn như vậy đi.” Khương Nhiên ở bên cạnh Đồ Ca nói giỡn: “Cảnh Dự từ lúc ngồi xuống đến giờ, tầm mắt chưa từng rời khỏi người cô.”

Đồ Ca đột nhiên đỏ mặt, lời giải thích đến miệng lại bất ngờ bị tiếng cười của quản lí cắt ngang: “Đừng bắt nạt Đồ Ca, đây là em họ hàng xa của Phó tổng đấy.”

“Có thể ôm đùi cầu giải nhất họp thường niên được không?” Đôi mắt Khương Nhiên sáng lên: “Giải nhì cũng được.”

“Tiểu bồ câu à, đi cửa sau giúp tôi đi.” Mấy đồng nghiệp khác cũng theo sau phụ hoạ.

Đồ Ca chậm rãi rút tay ra khỏi tay Phó Cảnh Dự, cười đáp: “Tôi cũng muốn đi cửa sau lắm, nhưng anh họ của tôi là người vắt cổ chày ra nước.”

Quản lí một mặt bày ra vẻ mặt đã biết: “Đi cửa sau cũng không cần thiết đâu, chỉ cầu nghỉ đông năm nay dài hơn một hai ngày so với năm ngoái là tôi thoả mãi mãn lắm rồi, người già không đòi hỏi cao.”

“Tôi cũng dự định đi du lịch, thêm hai ngày nghỉ phép năm nữa cũng không tệ.” Ánh mắt Khương Nhiên dừng trên người Phó Cảnh Dự, tức khắc sáng lên: “Tiểu Phó tổng, anh nói với anh trai anh đi, cho chúng tôi nghỉ thêm hai ngày.”

Phó Cảnh Dự có lẽ không ngờ chủ đề này lại vòng đến anh, anh sửng sốt dùng sức gật đầu lia lịa: “Được.”

Mọi người phá lên cười vang.

Đồ Ca cũng cười, nhưng trong đầu nghĩ lung tung, cô không phải là bạn gái của Phó Cảnh Dự, cũng không thể bởi vì anh quá đơn thuần mà quá mức thân mật với anh.

“Đồ Ca, đổi chỗ với tôi đi.” Khương Nhiên đứng dậy, bưng cốc không khỏi phân trần.

Đồ Ca đáp ứng, cầm cốc nước đứng dậy, thấp giọng nói bên tai Phó Cảnh Dự: “Chỉ ăn thôi không có gì khác đâu.”

Phó Cảnh Dự hiển nhiên có chút không vui, nhưng cũng không phản đối việc cô chuyển chỗ ngồi.

Đồ Ca cùng Khương Nhiên đổi vị trí cho nhau, trong lòng cảm thấy lo lắng.

“Tiểu Phó tổng, hỏi thăm anh một chuyện, có phải Phó tổng vẫn còn độc thân không? Chúng tôi chưa gặp bạn gái của anh ấy bao giờ.” Khương Nhiên nghiêng người, khoảng cách rất gần nói chuyện với Phó Cảnh Dự.

Thân thể Phó Cảnh Dự nghiêng sang một bên, kháng cự lại sự tiếp cận của cô ta, giọng điệu cứng ngắc: “Độc thân.”

“Còn anh thì sao?” Khương Nhiên không để ý đến phản ứng của anh, nụ cười trên mặt càng mở rộng: “Lúc anh mới tới, tôi còn tưởng Đồ Ca là bạn gái của anh.”

Đồ Ca: “…”

“Khương Nhiên, đừng có nháo.” Quản lí vỗ vỗ vai Đồ Ca, đứng dậy đi đến bên cạnh Phó Cảnh Dự, cười nói: “Cảnh Dự, ngồi ở chỗ tôi đi. Tối nay tôi và Tiểu Mập muốn cùng nhau uống một ly.”

Khương Nhiên lộ vẻ thất vọng nhìn Phó Cảnh Dự đứng lên, lại nói đùa: “Nói thật, Đồ Ca cùng với tiểu Phó tổng nhìn rất xứng đôi.”

Trước khi hai người tới đây, quản lí chỉ nói rằng sẽ có hai người mới đến, một người là tiểu Phó tổng và một cô gái, tiểu Phó tổng có vấn đề về tâm lý nên cảnh cáo họ đừng đắc tội với anh.

Khoảng thời gian này cô ta có quan sát, thực sự không phát hiện ra điều gì không ổn ở Phó Cảnh Dự, khả năng nắm bắt màu sắc của anh tốt hơn nhiều so với các nhà thiết kế của công ty thiết kế gia công, những thứ anh thiết kế cũng siêu tuyệt vời.

Ngoài việc không thích nói chuyện, ăn mặc có phần già dặn trước tuổi, hoàn toàn không có khuyết điểm nào cả.

Có tiền, trẻ tuổi, có nhà, có xe.

“Khương Nhiên, đừng nhiều lời, nói giỡn không vui đâu.” Giọng điệu của quản lí rõ ràng có chút cảnh cáo.

Phó Minh Chu cũng không chắc chắn mối quan hệ giữa Đồ Ca và Phó Cảnh Dự, nhưng có thể thấy được hai đứa trẻ đều thích nhau.

Khương Nhiên giang hai tay, quay đầu nhìn Đồ Ca cười tủm tỉm: “Đồ Ca cô đừng để trong lòng, tôi chỉ đang nói đùa thôi, không có ý gì khác.”

Đồ Ca mỉm cười gật đầu: “Tôi biết.”

Sau khi đồ ăn được dọn ra, mọi người bắt đầu hoạt động, quản lí khuấy động không khí sôi nổi, không ai hỏi mấy câu hỏi lung tung đến Phó Cảnh Dự nữa. Ăn đến gần 8 giờ, quản lí cùng mọi người muốn đi tăng hai Karaoke, Đồ Ca và Phó Cảnh Dự không đi theo.

Trở lại xe, Phó Minh Chu gọi điện, bọn họ đã ăn xong, đang lên đường đến phố đi bộ.

Đồ Ca nghiêng đầu liếc nhìn Phó Cảnh Dự đang ngắm nhìn bút, nhàn nhạt nói: “Chúng tôi cũng đang đi trên đường, gặp lại ở giao lộ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đồ Ca tháo tai nghe ra, vỗ vỗ vai Phó Cảnh Dự, đột nhiên có chút khẩn trương: “Thích không?”

Nhìn thấy Khương Nhiên đối với anh có hứng thú, cô cảm thấy trong lòng không thoải mái.

“Thích.” Phó Cảnh Dự đóng nắp hộp quà lại, như được nhận bảo bối trân quý, ôm chặt trong ngực: “Anh không thích cô ta.”

“Hả?” Đồ Ca phản ứng lại, nở nụ cười thật tươi: “Ý anh nói Khương Nhiên?”

Phó Cảnh Dự gật đầu, suy nghĩ điều gì đó lại hỏi: “Em muốn máy tính sao?”

Vừa rồi trong bữa, anh nói sẽ mua cho cô một chiếc máy tính xách tay, nhưng cô phớt lờ anh.

“Em muốn trúng trong giải thưởng cơ. Cho dù không trúng, máy của em vẫn có thể dùng được.” Đồ Ca cười nhướng mày: “Buổi liên hoan có phải đặc biệt không thú vị không?”

“Bọn họ rất vui vẻ.” Phó Cảnh Dự thoải mái dựa vào ghế, trên miệng nở nụ cười nhẹ: “Anh vẫn có thể thích ứng, nhưng anh không thích cô ta.”

Không thích Khương Nhiên nói chuyện với anh ở khoảng cách gần như vậy.

Đồ Ca mở miệng, lời nói đến miệng lại nuốt xuống: “Những buổi liên hoan thế này, nếu anh làm việc bên ngoài sẽ phải thường xuyên gặp. Ở An Thuỵ, mọi người nể mặt mũi anh Phó nên mới không làm khó anh thôi.”

Quản lí biết tình hình của anh nên nhanh chóng chỉnh Khương Nhiên như vậy, nhưng ở những công ty khác sẽ không có ai giúp đỡ anh.

Thật ra không đi cũng có thể, giống như lúc trước tự mở studio của riêng mình.

“Anh biết.” Phó Cảnh Dự cúi đầu, dùng sức nắm chắc hộp quà đựng bút trong tay: “Nếu anh rời khỏi sự bảo vệ của anh trai thì sẽ thế nào?”

Đồ Ca sững sờ một giây rồi mỉm cười: “Anh Cá voi, anh có biết em muốn có một người anh trai như anh Phó đến nhường nào không, anh phải nên quý trọng mới phải. Tên cặn bã Lâm Thanh Phong kia, đến dấu chấm câu của anh ta anh cũng đừng tin, anh ta là đang ghen tị với anh.”

“Ừ.” Phó Cảnh Dự ngẩng đầu nhìn cô: “Anh cũng là anh trai của em.”

Mũi Đồ Ca đột nhiên có chút chua xót, cô che dấu cười khan: “Đúng vậy, anh là anh trai của em.”

Cô không nên có suy nghĩ khác.

Phó Minh Chu không có bất kỳ hạn chế nào đối với cô, anh ấy cho cô tiền lương, cấp xe cho cô, để cô có cơ hội làm quen với công việc trước, đồng thời cũng để ý đến lòng tự trọng của cô, cố gắng để cô cảm thấy cô ở bên Phó Cảnh Dự là đang giúp đỡ anh.

Cô biết tất cả.

Đến phố đi bộ, Phó Minh Chu cùng mọi người đã đến nơi.

Phó Cảnh Dự xuống xe, nghe nói Đồ Ca đi làm phiên dịch cho người ta là người quen của anh trai anh, anh theo bản năng kéo góc áo cô xuống nói: “Anh chờ em.”

Đồ Ca buồn cười gật đầu: “Được, xong việc em sẽ tới phòng trưng bày tìm anh.”

Phó Cảnh Dự mỉm cười nhẹ với cô, chờ cô cùng người ta đi rồi, anh mới đi vào trong.

Bước vào phòng trưng bày, anh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn bóng dáng Đồ Ca khuất dần, nhếch khóe miệng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh trai.

“Em mua cho Đồ Ca?” Phó Minh Chu đi vào phòng trưng bày, khoé miệng hướng lên: “Đi thôi, anh lái xe đưa em đi chọn.”

Phó Cảnh Dự gật đầu cùng anh ấy đi ra ngoài: “Em muốn mở một studio.”

Anh phải tự lập càng sớm càng tốt, anh không thể để anh cả của mình sắp xếp mọi thứ, anh không muốn người khác nghĩ rằng Đồ Ca là em gái của anh.

Cô không phải, cô là người quan trọng nhất.

“Em có kế hoạch gì chưa?” Phó Minh Chu ngạc nhiên: “Em nhớ được bao nhiêu rồi?”

Kể từ khi anh trở về, chưa có lần nào mục đích của anh lại rõ ràng như vậy.

“Ngoại trừ việc không biết làm cách đến được với Đồ Ca, những thứ khác đều nhớ tương đối.” Giọng nói của Phó Cảnh Dự rất thấp: “Em vừa mới nói với Đồ Ca.”

Phó Minh Chu thở dài một hơi: “Đợi chút thời gian, cảnh sát vẫn đang điều tra chuyện này. Số điện thoại của ba em đã hết hạn sử dụng, chỉ cần người đó nạp tiền vào đó, sẽ nhanh chóng bị bắt thôi.”

Phó Cảnh Dự mím khóe miệng, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi lên xe hướng về thành đồ Công nghệ, Phó Minh Chu nhận thấy hình như anh có tâm sự, trực giác nghĩ có liên quan đến Đồ Ca, không khỏi hỏi: “Em thích Đồ Ca sao?”

“Ừ.” Khuôn mặt trắng nõn của Phó Cảnh Dự ẩn trong bóng tối, nhất thời đỏ bừng: “Cô ấy không thích em.”

“Cô ấy thích em, nhưng em phải đuổi theo cô ấy.” Phó Minh Chu có chút bế tắc: “Cô ấy hiện tại vẫn xem em như một đứa trẻ, em bảo cô ấy dạy em cách theo đuổi con gái. Cô ấy dạy em thế nào em theo đuổi cô ấy như vậy. Lúc bình thường phải chú ý cô ấy thích cái gì, nếu cô ấy thích gì em mua cho cô ấy cái đấy, đừng đưa tiền cho cô ấy, cô ấy sẽ tức giận. “

“Như vậy là theo đuổi được sao?” Phó Cảnh Dự chìm vào trầm tư.

Thứ mà Đồ Ca thiếu nhất là tiền.

“Ừ.” Phó Minh Chu giọng điệu kiên quyết.

Phó Cảnh Dự thoáng thả lỏng, nở nụ cười nhẹ trên mặt.

Phó Minh Chu vỗ vai anh, tảng đá nằm trong lòng anh ấy hơn bốn năm nay cũng đã rơi xuống. Chú dì đang ở trên trời chắc chắn có thể nhắm mắt được.

Cảnh Dự đã khôi phục bình thường, còn gặp được người con gái mình thích.

Cô gái đó còn là một cô gái rất tốt.

Mấy năm gần đây các cửa hàng ở phố đi bộ đóng cửa rất muộn, Đồ Ca cùng vợ Eric đi dạo tầm 10 giờ, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi đưa bà ấy đến khách sạn rồi quay trở lại phòng trưng bày, Phó Cảnh Dự đứng sau cửa sổ sát đất, nhìn thấy nụ cười trên môi cô, vội vã xách theo đồ đến nghênh đón.

“Anh Cá voi.” Đồ Ca nhẹ nhàng thở ra, đi tới giúp anh đóng cửa.

Vừa rồi lúc đi mua sắm cùng cô vợ của Eric có gặp Đồ Khải, cậu nhóc rất có năng lực, hiện tại đang phải ngồi trên xe lăn nên mọi người nghĩ là người tàn tật vậy mà lại có rất nhiều người mua đồ cho cậu.

Thu nhập tối nay hẳn không tồi.

Cô không qua chào hỏi, một năm nữa cậu sẽ vào đại học, phải học được cách tự lập.

“Về nhà đi.” Phó Cảnh Dự cầm máy tính xách tay dưới chân, tim đập rất nhanh: “Đói bụng.”

Đồ Ca chú ý tới động tác của anh, khóe miệng cong lên, cầm qua rồi cùng anh đi lấy xe: “Máy tính anh Phó mang tới sao?”

“Không.” Phó Cảnh Dự suy nghĩ một chút lại lấy về: “Là anh.”

Anh biết cô rất mạnh mẽ.

Đồ Ca đơn giản để anh cầm lấy.

Về đến nhà, chén xong tô mì, Đồ Ca ăn xong chạy lên lầu đem bát đũa để đấy: “Anh rửa bát đi, em phải nhanh chóng dịch khổ thơ này đã.”

Một ngày bận rộn bên ngoài, cô phải hoàn thành kế hoạch của ngày hôm nay.

Một lúc sau, Phó Cảnh Dự từ trên lầu đi lên cùng chiếc máy tính xách tay, ngồi cạnh cô mở túi máy tính ra, mân mê nửa ngày cũng chưa mở xong.

“Để em.” Đồ Ca thực sự nhìn không nổi, đặt máy tính xuống, cầm lấy chiếc máy tính mới bắt đầu khéo léo mở ra.

Phó Cảnh Dự nhích sang một bên, khoảng cách xa hơn một chút, tim đập thình thịch vì lo lắng, sợ cô nhìn thấy tờ giấy bên trong sẽ tức giân rồi đánh anh.+

_Hết chương 37_


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.