Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 48: Bùng nổ



Doãn Tang dừng bước, cuối cùng đi về phía Thiệu Quân, vừa đi vừa quay lại nói với Mễ Thụy: “Cho chị một ly ca cao nóng.”

Cô cần uống một thứ gì đó nhiều đường vào lúc này.

Doãn Tang khẽ mỉm cười ngồi xuống đối diện Thiệu Quân: “Tô Quân?”

Thiệu Quân không hề ngạc nhiên, bật cười: “Vẫn bị cô phát hiện rồi.”

“Cám ơn anh đã viết lời tựa.”

Nụ cười của Thiệu Quân tắt ngấm: “Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không chủ động tự giới thiệu với cô.”

“Người phải xin lỗi là tôi. Tôi không có thiện chí kết bạn, không để ý đến người xung quanh, thậm chí không nhận ra anh là bác sỹ tâm lý.”

“Tình bạn sơ giao sẽ dễ bền vững hơn, như vậy cũng tốt.”

Doãn Tang cười: “Nói chuyện với bác sĩ tâm lý cũng giống như đi trên bờ vực của một cái bẫy.”

“Bây giờ tôi chỉ là Thiệu Quân.”

“Còn trước đây thì sao?”

Thiệu Quân sửng sốt một lúc rồi thẳng thắn nói: “Trách nhiệm”

Doãn Tang ngừng nói, cúi đầu dựa vào ghế sofa.

Thiệu Quân nghiêm túc hơn bình thường: “Tôi mới là người phải nói lời xin lỗi. Chúng ta là bạn bè nhưng vì chữ tín với Phong Tử mà tôi đã phản bội lại lòng tin của cô.”

“Có sao đâu, chuyện gì cũng có nhân quả. Nếu đổi lại vị trí, tôi chắc chắn không làm tốt được như anh. Anh cũng đã nói người trưởng thành chỉ nên giữ quan hệ sơ giao, vì vậy anh cũng không cần cảm thấy có lỗi. Lời cám ơn vừa rồi của tôi cũng là lời thật lòng.”

Nếu như không tức giận tức là đã không quan tâm. Thiệu Quân gật đầu, điều khiến anh vui mừng bây giờ có lẽ là Doãn Tang quả thực đã khỏi bệnh.

“Không biết cô có thể cân nhắc áp dụng cách nhìn này trên Thẩm Phong được không,” Thiệu Quân nói, “anh ấy cần nó hơn tôi.”

Thẩm Phong, bây giờ khi nghĩ đến anh, Doãn Tang không biết phải bắt đầu từ đâu. Dạo gần đây, cô bận rộn đến nỗi không còn thời gian quan tâm đến việc khác, nhưng khi dừng lại, cô mới nhận ra mình vẫn ở trong “lãnh thổ” của anh, cho dù cô không muốn nghĩ đến anh thì mọi thứ quen thuộc xung quanh đều có bóng dáng của anh, nhắc nhở cô rằng Thẩm Phong là cái lưới mà cô không thể thoát khỏi.

Tại sao anh không đi tìm cô? Tại sao anh lại biến mất sau khi nói những lời đó? Lâu như vậy, anh không nhớ cô chút nào sao?

Nghĩ đến khuôn mặt Lữ Lạc và giáo sư Lâm, những mệt mỏi và tủi thân tích tụ hơn hai tháng nay chợt ập đến, mũi cô chua chát, tầm nhìn mờ đi.

Khi cảm thấy sự ẩm ướt và nóng hổi trên mặt, Doãn Tang nhận ra mình thực sự đang khóc, đồng thời cũng nhận ra mình đang ở đâu và ai đang ngồi đối diện mình. Cô gục xuống bàn, vùi đầu khóc. Mễ Thụy mang ca cao đến, thấy cảnh này thì giật mình đứng sững một chỗ. Thiệu Quân đưa mắt ra hiệu cho cô bé tránh đi.

Doãn Tang nghiến răng, cố gắng không phát ra âm thanh, nhìn thoáng qua chỉ thấy bả vai cô khẽ run, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện tiếng khóc kiềm nén.

Thiệu Quân đợi cô bình tĩnh lại, vỗ vai cô, đưa ca cao nóng vào tay cô: “Uống đi, đồ ngọt để nguội sẽ không ngon đâu.”

Doãn Tang chậm rãi ngẩng đầu, nhận lấy cacao và khăn giấy Thiệu Quân đưa, tùy tiện lau mặt, nhấp một ngụm cacao ngọt ngào, cảm thấy trong lòng ấm áp đôi chút, sau đó vô thức uống thêm mấy ngụm.

Thiệu Quân nói: “Không biết Thẩm Phong sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cô như vậy. Cậy ấy đã mong chờ ngày cô sống thật với cảm xúc của mình lâu lắm rồi, nhưng chắc chắn không muốn thấy cô khóc thế này đâu.”

Doãn Tang cúi đầu, suy nghĩ sâu xa.

Bên ngoài quán cà phê, một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ đậu lại, một lúc sau, xe nổ máy hoà vào dòng người trên đường, chỉ để lại một lớp bụi mù.

Cách đây một giờ, Thẩm Phong gặp Thịnh Nhạc tại một buổi xã giao, anh ta đi cùng bố mình, cũng là chủ một doanh nghiệp có tiếng trong thành phố. Hai người chỉ chạm mặt giây lát, nhưng ánh mắt Thịnh Nhạc vẫn tiếp tục đuổi theo anh không ngừng.

Ánh mắt trắng trợn như vậy rất bất lịch sự, Thẩm Phong nhìn qua hình ảnh phản chiếu, đang định rời đi thì đột nhiên bị chặn lại: “Giám đốc Thẩm.”

Thẩm Phong quay người lại.

Thịnh Nhạc nói: “Xin hỏi, anh đã lập gia đình chưa?”

Giả vờ bình tĩnh nhưng lại không giấu nổi sự căng thẳng, Thẩm Phong không khỏi cong môi xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, chậm rãi trả lời: “Tất nhiên là rồi.”

“Không biết đó là cô gái nào…” Thịnh Nhạc ánh mắt lóe lên, lộ ra vẻ hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

Thẩm Phong nhướng mày: “Anh không biết vợ tôi à? Cảm ơn anh đã quan tâm cô ấy khi ở trường.”

Thịnh Nhạc tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bất ngờ trước câu trả lời này. Anh ta ngơ ngác một lúc mới nhận ra ẩn ý trong lời Thẩm Phong. Anh đã biết anh ta là đàn anh của Doãn Tang. Thực ra, trong suốt bữa tiệc, anh ta nghe không ít lời bàn tán về Thẩm Phong, tốt hay xấu đều có, nhưng sự thẳng thắn của anh làm Thịnh Nhạc bối rối. Nghĩ đến lời đồn thổi về Doãn Tang, lại nhìn thấy việc Thẩm Phong được bao quanh bởi rất nhiều cô gái, Thịnh Nhạc cảm thấy bất bình thay cô.

Chưa kịp kịp nhận ra mình đang làm gì thì nắm đấm của Thịnh Nhạc đã tung ra nhưng không trúng vào mặt Thẩm Phong, đối phương nhanh chóng né tránh và giữ chặt cổ tay anh ta.

“Thầy Thịnh, sao thầy giận dữ thế?” Thẩm Phong dùng tay trái bắt lấy tay anh ta, khinh miệt trêu chọc.

Thịnh Nhạc lúc này lấy hết can đảm, hung tợn nói: “Anh quên mình đã có vợ rồi sao? Phụ nữ vây quanh mình như vậy, anh muốn để cô ấy chịu nhục nhã đúng không? À, tôi quên mất, anh là cố ý, chỉ để đổi lấy lợi ích cho việc kinh doanh của anh…”

Thẩm Phong càng cau chặt mày, buông Thịnh Nhạc ra, hỏi từng chữ: “Anh nói cái gì?”

Thịnh Nhạc cười khẩy một tiếng: “Đàn em của tôi lấy phải anh đúng là do cô ấy xui xẻo.”

Thẩm Phong lớn tiếng nói: “Nói nhanh, cô ấy phải chịu nhục nhã gì?”

Thịnh Nhạc choáng váng vì bất ngờ. Hôm nay anh ta vừa nghe tin Doãn Tang và giáo sư Lâm xích mích. Sau nhiều lần hỏi thăm, anh ta được biết chuyện cầm thú của giáo sư Lâm, nhưng phần lớn là bất ngờ vì tin kết hôn giữa cô và Thẩm Phong. Anh ta tức giận với giáo sư Lâm, nhưng lại có cảm giác không cam lòng với Thẩm Phong, vì vậy quyết định theo cha mình đến dự bữa tiệc này cốt yếu để chạm mặt Thẩm Phong. Cuộc đối đầu vội vã này khiến anh ta cảm thấy bất an. Rõ ràng người ngoài nói cuộc hôn nhân của họ chỉ là vỏ bọc, vậy tại sao lúc này Thẩm Phong lại tỏ ra tức giận như vậy?

Thẩm Phong buông Thịnh Nhạc ra, vuốt lại cổ áo, bình tĩnh ra lệnh: “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Có lẽ sự xúc động trong mắt anh đã khiến Thịnh Nhạc mềm lòng, sau đó kể ra chuyện giữa Doãn Tang và giáo sư Lâm.

Giây tiếp theo Thẩm Phong biến mất khỏi tầm mắt anh ta.

***

Dự án ký tặng sách đã kết thúc trong thành công tốt đẹp. Công ty dự định tổ chức tiệc mừng cho Doãn Tang nhưng cô từ chối vì quá bận rộn với việc học hành. Cô là một nhà văn trẻ, việc bị chỉ trích là điều khó tránh khỏi, nhưng sự cố với giáo sư Lâm đã cho cô thêm quyết tâm trau dồi sự nghiệp văn chương của chính mình.

Xưởng thêu tuy có thu nhập khá tốt nhưng xét cho cùng cũng không thể coi đó là sự nghiệp chính, đó chỉ là một kế hoạch kinh doanh dự phòng của Doãn Tang. Nếu một ngày nào đó cô thất bại, thu nhập từ xưởng thêu chính là đường lui.

Không phải Doãn Tang đột nhiên hoảng sợ, chỉ là cô đã học được việc này từ chính Vinh Thải. Trước đó, quản lý đã gọi điện hỏi ý kiến cô về việc hợp tác. Doãn Tang không thể phản đối, cô không có tư cách gì ngăn cản nhân viên của mình nổi tiếng, huống chi bên ngoài còn nói sự nổi tiếng của Vinh Thải sẽ kéo theo danh tiếng cho xưởng thêu. Nhưng Doãn Tang không muốn studio của mình trở thành một mắt xích tầm thường trong chuỗi hoạt động thương mại. Cô không muốn vấy bẩn những sản phẩm văn hoá truyền thống của dân tộc mình, vì vậy cô từ chối hợp tác, cũng cắt đứt mọi mối liên hệ với Vinh Thải.

Hiện tại cô đã có đơn đặt hàng ở nước ngoài của Quách Dũ, nhưng không biết sẽ còn trụ được bao lâu trước cơn sóng thương mại hoá này. Doãn Tang không dám nghĩ, chỉ biết nếu muốn tự tin thì mình nhất định phải có một sự nghiệp vững chắc.

Tin tức về Vinh Thải cùng với Thẩm Phong bắt đầu xuất hiện trên các tờ báo lá cải, cô ấy đã quay xong phân cảnh ở Miêu trại, bây giờ đang ở Bắc Kinh để quay những cảnh tiếp theo. Mỗi khi ra ngoài, cô ấy luôn đeo kính và khẩu trang, quả thật có phong thái của ngôi sao đang lên. Thú vị ở chỗ, tần suất Thẩm Phong xuất hiện cùng cô ấy rất dày đặc, khi thì ở đoàn phim, lúc lại ở tầng dưới công ty anh. Mặc dù hai người không có vẻ gì là thân mật nhưng hình ảnh như vậy đã đủ để dư luận dấy lên nhiều tin đồn.

Trong khi Doãn Tang đang xem tin tức thì nhận được cuộc gọi từ người quản lý xưởng thêu.

Một số công ty thương mại điện tử mời xưởng thêu của cô mở cửa hàng đầu trên nền tảng của họ và đưa ra các điều kiện rất tốt. Họ sẽ không thu bất kỳ khoản phí nào trong 5 năm đầu tiên, thậm chí không cần phải trả tiền đặt cọc. Công ty thương mại cũng sẽ cử chuyên viên đến hướng dẫn người ở xưởng thêu các phương pháp tiếp thị, yêu cầu duy nhất chính là sau 5 năm, họ được hưởng 10% doanh thu của xưởng.

Không phải là trao đổi buôn bán, đây đơn giản chỉ là “miếng bánh” từ trên trời rơi xuống.

“Nền tảng thương mại điện tử nào?” Hiện nay trên thị trường có rất nhiều nền tảng, trong đó Alibaba là nền tảng lớn nhất, JD tập trung vào thiết bị điện, Yihaodian tập trung vào thực phẩm… Doãn Tang từng cân nhắc việc mở một cửa hàng trên trang thương mại điện tử nhưng sau thời gian tìm hiểu, cô thấy nhiều cửa hàng bán các sản phẩm di sản văn hóa phi vật thể đang hoạt động rất kém, thậm chí là hạ thấp giá trị của sản phẩm trong khi chi phí duy trì cửa hàng online không hề rẻ.

“Đây là một nền tảng mới, công ty mẹ có trụ sở ở tiểu bang Mississippi của Mỹ, được một công ty uỷ thác đầu tư ở Trung Quốc quản lý, sàn thương mại này cũng chỉ tập trung vào các sản phẩm văn hoá.”

Đây chính là công ty thương mại điện tử lớn nhất thế giới, uy tín của nó vượt xa Alibaba của Trung Quốc.

“Ồ, công ty quản lý chính là AI Trust, tôi sẽ gửi hồ sơ qua cho sếp.”

Mí mắt Doãn Tang run lên, đáp: “Được.”

Lật xem thông tin, cô không khỏi cảm thán, bây giờ mà hợp tác thì cô chắc chắn sẽ phải chạm mặt Thẩm Phong.

Điện thoại trong tay, trước khi kịp hối hận, cô đã bấm số của anh. Mỗi tiếng bíp từ đầu dây bên kia càng làm tâm trạng Doãn Tang thêm thấp thỏm.

Thẩm Phong cũng không khá hơn, tâm trạng vô cùng bối rối khi thấy tên của Doãn Tang hiện trên cuộc gọi. Sau hơn hai tháng, cuối cùng anh cũng nhận được cuộc gọi của cô.

Thẩm Phong không giải thích, nhanh chóng rời khỏi phòng họp để nghe điện thoại.

Sự im lặng kéo dài.

Thẩm Phong đứng ở cửa phòng họp, cáu kỉnh giật mạnh cà vạt của mình. Người phụ nữ này quả thực rất giỏi tra tấn người khác. “Em nói trước đi!”

Một câu ra lệnh khiến Doãn Tang tỉnh táo trở lại. Cô cười và bình tĩnh nói: “Anh có tự tin về sàn thương mại điện tử không? Nếu có, bên em đồng ý ký hợp đồng.”

Thẩm Phong giọng lạnh như băng: “Đây là lý do hôm nay em gọi anh à?”

Doãn Tang nói: “Kinh doanh không bỏ vốn ai mà không thích, ngu mới không làm.”

Thẩm Phong đạp mạnh lên một cây cột trang trí nơi góc tường, một chậu cây kim tiền rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất chói tai hơn khiến những nhân viên công ty đi qua sợ hãi không dám nhìn sang.

Anh gần như gằn từng chữ: “Đừng lo, cho dù thất bại anh cũng không để em chịu thiệt một xu nào.”

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Doãn Tang vốn muốn hỏi “anh gần đây sống thế nào” nhưng rồi nuốt lại vào bụng.

Tâm trạng chán nản đeo bám cô cả đêm, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, khi tinh thần còn chưa tỉnh táo thì điện thoại rung lên, cô không muốn nhìn nên quơ tay tắt tiếng, tiếp tục nằm yên lặng nhìn chằm chằm trần nhà.

Từ quán cà phê phía trước phát ra tiếng ồn ào, sau đó cô nghe Mễ Thụy nói: “Không được vào phòng ngủ của sếp,” theo sau là tiếng bước chân hỗn loạn.

“À, người phụ nữ vô tâm này đến giờ còn có thể ngủ ngon như vậy.”

Là giọng của Thiệu Cẩm Kiêu, vị khách không ai ngờ tới.

“Này, dù có chuyện gì thì anh cũng không thể tự tiện xông vào phòng riêng của phụ nữ.”

Là giọng của Tống Vũ Phỉ.

Thiệu Cẩm Kiêu sốt ruột thỏa hiệp: “Đi, cô nhanh kéo cô ấy ra đây, tôi sẽ xoá 20% nợ cho cô.”

Trước khi kịp gõ cửa, Doãn Tang đã mặc áo khoác rồi mở cửa: “Nếu có việc cần thì cứ ra quán chờ tôi tầm mười phút.”

Nói xong, cô đóng cửa, tắm rửa thật nhanh, chải đầu, thay quần áo, bình tĩnh mở cửa bước vào quán. Thiệu Cẩm Kiêu không bao giờ chủ động đi tìm cô, việc hôm nay chắc chắn có liên quan đến Thẩm Phong.

Cô chưa kịp ngồi xuống, Thiệu Cẩm Kiêu đã đứng dậy chỉ vào mũi Doãn Tang, bắt đầu lên án: “Lần trước là bể đầu, lần này là xuất huyết dạ dày, Doãn Tang, cô còn muốn hành hạ Thẩm Phong tới mức nào? Anh ấy như vậy thì cô thấy rất vui đúng không? Chẳng phải hồi nhỏ cô rất kiêu ngạo hay sao? Tôi nói cho cô biết, năm đó tôi không nên ném túi thêu kia vào thùng rác, hại Thẩm Phong vùi đầu tìm kiếm ở bãi rác hôi hám cả một ngày, lúc đó tôi nên đốt cái túi thêu tại chỗ để anh ấy không phải khổ sở như bây giờ.”

Doãn Tang ánh mắt hoảng hốt, nuốt khan nói: “Cái gì, Thẩm Phong bị làm sao?” 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.