“Đừng đạo đức giả nữa,” Thiệu Cẩm Kiêu rất tức giận, “Tôi thực sự không hiểu, chú út tôi và Phong Tử đã trúng bùa ngải gì mà đều yêu thích cô như vậy.”
“Đừng nói nữa!” Tống Vũ Phỉ tiến tới kéo anh ta, nhưng anh ta chỉ trừng mắt một cái.
“Còn không cho tôi nói, cô ta là thánh mẫu hay gì? Đừng nhìn tôi như vậy, chẳng phải cô trách Phong Tử sắp xếp cho cô gặp bác sỹ tâm lý hay sao? Chẳng lẽ chính cô còn không biết mình có bệnh à? Để tôi nói cho cô biết, anh ấy giấu cô không chỉ có một chuyện này thôi đâu. Ngày xưa cô chọc phải bọn lưu manh, cô nghĩ xem vì sao mình còn sống đến tận bây giờ, la ai thay cô nhận một cục gạch vào đầu? Trên mạng nhiều câu mắng chửi cô khó nghe như vậy nhưng Phong Tử chưa từng nghi ngờ nhân phẩm của cô chút nào. Nhiều gái Tây mông to eo thon thích anh ấy, không hiểu vì sao anh ấy cứ phải mượn rượu để quên sự buồn phiền trong lòng? Loại tình cảm như vậy tôi nhìn còn phải mềm lòng, nhưng cô thì sao, cô chính là loại người không có lương tâm.”
Có lẽ vì tiếng ồn ào nên Đậu Hũ Trúc ở bên cạnh ngẩng đầu kêu một tiếng.
Hai mắt Thiệu Cẩm Kiêu đỏ hoe, chỉ vào Đậu Hũ Trúc: “À, còn con mèo này. Cô thật sự nghĩ mình may mắn nhặt được một con mèo ragdoll trị giá 30.000 nhân dân tệ trên đường sao? Là do Phong Tử sợ cô ở một mình trong khoảng thời gian anh ấy đi nước ngoài nên cố ý mua rồi thả trước tiệm của cô.”
Anh ta tức giận hét vào mặt Đậu Hũ Trúc: “Nhìn cái gì, đồ phản bội!”
Tống Vũ Phỉ hét lên: “Anh có điên không, gặp ai cũng cắn càn như vậy?”
“Đúng vậy!” Thiệu Cẩm Kiêu vẫn không giảm âm lượng, “Nếu tôi không mắng người phụ nữ này, Phong Tử sớm muộn gì cũng chết trong tay cô ta!”
Doãn Tang nhìn Đậu Hũ Trúc đang cọ vào chân mình, chậm rãi ngồi xổm xuống ôm nó lên, nhưng tầm mắt mờ mịt, nước mắt bắt đầu rơi.
“Cô còn dám khóc à?” Thiệu Cẩm Kiêu chỉ vào đầu cô: “Điều cô giữ trong lòng chính là thời điểm khi cô yêu anh ấy thì anh ấy lại không yêu cô. Nhưng Tang Tang, cô sai rồi, Phong Tử chính là không thể kiềm chế tình yêu đối với cô, đừng nói là người xuất sắc như Thẩm Phong, bộ dáng của cô khi đó ai mà không bị doạ sợ. Nếu là tôi, tôi thà đập đầu vào tường còn hơn…”
“Anh ấy đang ở đâu?” Một giọng nói trầm thấp cắt ngang lời nói của Thiệu Cẩm Kiêu.
Thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, không chịu ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ suy nghĩ điều gì đó, mục đích của mình coi như đã đạt được, Thiệu Cẩm Kiêu cuối cùng cũng hạ giọng: “Bệnh viện đa khoa quân đội.”
Người dưới đất phản ứng lại, cô chợt đứng dậy, muốn đi ra cửa nhưng không đứng vững được, suýt ngã xuống bàn: “Chị, chậm một chút.”
Doãn Tang thấy trước mắt tối sầm, hai chân yếu ớt. Cô chớp mắt dữ dội, xoa xoa thái dương trong khi người xung quanh đỡ cô ngồi dậy.
Tống Vũ Phỉ đưa cho Doãn Tang ly nước ấm: “Sáng nay cô chưa ăn gì, chắc là bị hạ đường huyết rồi, lại còn ngồi xổm lâu như vậy sao mà không chóng mặt được. Cô uống nước đi rồi từ từ đứng dậy.”
Trong đầu Doãn Tang thầm tính toán, đã hai tháng cô không có kinh nguyệt, lúc đầu còn nghĩ là do cô bận rộn tour ký tặng sách nên hormone thay đổi, nhưng bây giờ nghĩ lại, gần đây cô hay mệt mỏi, thường ngủ gật vào ban ngày, lại còn hay có cảm giác thèm ăn…
Thiệu Cẩm Kiêu: “Cô cuối cùng đứng về phe ai?”
Tống Vũ Phỉ: “Anh đừng la hét nữa, phía trước còn có khách đang uống cà phê kìa.”
“Phong Tử nói cách âm của căn nhà này rất tốt.” Thiệu Cẩm Kiêu nói xong mới nhận ra mình lạc đề: “Được rồi được rồi, vậy thôi, tôi đi đây. Nhìn thấy cô là tôi cảm thấy khó chịu.”
“Cám ơn.” Doãn Tang nói.
Thiệu Cẩm Kiêu xua tay rồi bước đi.
Tống Vũ Phỉ và Mễ Thụy nhìn nhau, không ngờ người lãnh đạm như Doãn Tang lại có quá khứ như vậy.
***
Ở tầng trên của khu bệnh viện đa khoa quân đội, hành lang không có nhiều người. Doãn Tang nhìn qua tấm kính những người đang ngủ trên giường bệnh.
Đứng một lúc, cô mới mở cửa đi vào. Phòng khác có hoa và trái cây, riêng phòng này lại khá trống trải.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Phong yếu đuối như vậy, chiếc áo bệnh viện sọc xanh trắng dường như rất rộng, đôi bàn tay gầy guộc lộ ra ngoài, nghe nói anh uống nhiều rượu quá nên đã ói đến mất nước, môi anh khô khốc và nứt nẻ. Trên chiếc bàn thấp cạnh giường có bông gòn và nước. Doãn Tang cầm ly nước lên, thấm ướt miếng bông gòn rồi áp lên khóe môi Thẩm Phong.
Nước chảy xuống bên cằm anh, không hề thấm chút nào.
Doãn Tang không biết có nên đánh thức anh hay không, đột nhiên anh cựa quậy, xoay người lại, quay lưng về phía cô: “Tôi đã bảo đừng chạm vào tôi mà.”
Anh tưởng rằng đó là cô y tá đang chăm sóc anh.
Giọng nói yếu ớt, mặc dù vẫn có ý ra lệnh, nhưng lại thiếu đi khí thế thường ngày, Doãn Tang cảm thấy như bị kim đâm vào tim, đau nhói.
Phòng bệnh im lặng, Thẩm Phong không nghe thấy tiếng bước chân, sốt ruột nói: “Ra ngoài đi!”
“Là em.” Doãn Tang do dự một lúc rồi nói.
Lưng Thẩm Phong cứng đờ, chậm rãi mở mắt, nhưng không quay đầu lại.
Doãn Tang nhìn bóng lưng anh, lòng chợt buồn bực, kéo tay áo anh.
Thẩm Phong trong lòng khẽ run, anh kháng cự kéo tay cô xuống nhưng vẫn không đành lòng hất tay cô ra, để cô kéo cổ tay áo anh lần nữa. Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc, cô khẽ nói: “Em có chuyện này muốn hỏi anh.”
Anh không dấu vết nuốt nước miếng, cảm giác nghẹn ngào khiến Thẩm Phong nắm chặt tay.
Anh quay người lại, chậm rãi ngồi dậy. Doãn Tang nhẹ nhàng kê gối sau lưng cho Thẩm Phong.
Cô bước tới ngồi xuống chiếc ghế sofa cách đó không xa.
“Hỏi đi, anh đã nói sẽ trả lời tất cả những gì em muốn biết mà.” Anh khẩn trương, có trời mới biết trong lòng anh lúc này sợ hãi đến mức nào.
Nhưng những việc cô muốn hỏi lúc này lại trở nên không quan trọng nữa rồi. Nếu những lời nói của Thiệu Cẩm Kiêu không đủ làm cô tỉnh ngộ thì cô đúng là loại phụ nữ không có lương tâm.
Doãn Tang chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Phong: “Em có đức hạnh và tài năng gì?”
Thẩm Phong tựa hồ không hiểu, hơi nhướng mày.
“Thiệu Cẩm Kiêu nói năm đó anh bị một cục gạch phang vào đầu, khâu mất mấy mũi, làm sao anh che giấu được bố mẹ?”
Thẩm Phong sửng sốt một lúc mới hiểu được cô đang nói gì. Anh chỉ nhớ ra lúc đó mình không hề do dự, một mình xông lên không hề nghĩ tới hậu quả: “Là do ông nội bao che cho anh, nói với bố mẹ anh đi tham gia khoá học ngoại khoá một tháng, vì vậy không bị phát hiện.”
“Ừm,” Doãn Tang cúi đầu, “Ông nội cũng biết em bị bệnh à?”
“Ông nội là người đầu tiên phát hiện ra em không ổn, cũng chính ông giục anh mau trở về Trung Quốc.”
Doãn Tang: “Vậy nếu ông không báo cho anh biết thì sao?”
Thẩm Phong cười nhẹ, “Nửa năm trước khi anh về Trung Quốc thì AI Trust đã đăng ký giấy phép kinh doanh bên Thượng Hải, em nghĩ là vì sao?”
Doãn Tang: “À”
Thẩm Phong: “Có những chuyện cuối cùng vẫn phải đối mặt, chỉ là đến sớm hơn kế hoạch đã định mà thôi.”
Anh nói bằng giọng điệu bất lực. Doãn Tang lại nói: “Không ai ép buộc anh, tình yêu lại càng không thể.”
Thẩm Phong nghe vậy liền đẩy chăn ra định bước khỏi giường, cô vội vàng ngăn lại: “Anh nằm xuống đi!”
Anh dựa vào giường bệnh, nhếch môi nhìn cô: “Vậy em qua đây với anh đi.”
Gót chân của Doãn Tang như bị đổ chì, không thể cử động dù chỉ một bước. Cô ngẩng đầu lên, lại thấy khóe mắt cong cong của anh dịu dàng trìu mến nhìn mình. Cô bước lên phía trước, ngay khi cô đến bên giường, anh kéo tay cô thật mạnh.
Cô ngã vào lòng anh, Thẩm Phong rên một tiếng, cau mày thật chặt. Doãn Tang vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi: “Em làm anh đau à?”
Trong mắt Thẩm Phong hiện lên nụ cười bao dung, anh chậm rãi ôm cô vào lòng, nói: “Không đau, đây là khoảng thời gian anh ít đau đớn nhất trong hơn hai tháng vừa qua đấy.”
Doãn Tang trong lòng mềm nhũn, đưa tay vuốt ve gò má của anh, áp mặt vào ngực anh: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Em có tài đức gì…” Thẩm Phong ôm cô, ngẫm nghĩ những lời này rồi cười nói: “Nếu như anh biết em có tài đức gì thì tốt rồi. Trên thế giới này không có gì tệ hơn cảm giác vừa yêu vừa xem thường. Tang Tang, em hẳn là biết câu này đúng không.”
Doãn Tang đương nhiên biết, là trích từ cuốn “Xiềng Xích Cuộc Đời” của William Somerset Maugham.
Thẩm Phong cảm nhận được cô đang nhẹ nhàng gật đầu trên ngực mình, “Đây cũng chính là gông cùm của cuộc đời anh mười năm trước, cho nên anh không thể phủ nhận những gì em nói, là anh nợ em trước. Nhưng mà Tang Tang, em có thể để anh bù đắp lại tất cả trong tương lai hay không?”
Cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Anh không nợ em gì cả.”
“Trong hai người nhất định phải có một người cúi đầu trước. Anh cao hơn em, nếu anh không cúi đầu chẳng lẽ phải bắt em nhón chân cả đời à?” Thẩm Phong nói: “Em còn câu hỏi nào nữa không?”
“Không có.”
Im lặng hồi lâu, Doãn Tang lại lên tiếng: “À không, em còn một câu muốn hỏi.”
“Ừ, là chuyện gì?” Giọng Thẩm Phong rất nhẹ, anh ôm cô, vỗ về cô.
Doãn Tang nói: “Thiệu Cẩm Kiêu nói anh không chịu kiêng rượu. Vậy nếu anh sắp làm bố thì anh có tự nguyện bỏ rượu không?”
Động tác vỗ vai cô của anh dừng lại.
Doãn Tang cảm thấy nhịp tim của anh trong tai cô trở nên nhanh và dồn dập. Cô từ từ ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt căng thẳng và đôi mắt mờ mịt của anh.
Doãn Tang cảm thấy hơi thất vọng, cô đã nghĩ rằng anh cũng sẽ mong chờ điều này như cô.
Đang trong cơn xuất thần, Thẩm Phong đột nhiên ngồi dậy, ôm mặt cô, hôn cô. Hơi thở quen thuộc khiến cả hai đều cảm thấy yên lòng. Doãn Tang nhanh chóng quên mất cảm xúc thất vọng, nhiệt tình hôn đáp lại Thẩm Phong. Không biết họ hôn nhau bao lâu, Doãn Tang ngồi nghiêng, cảm thấy eo đau nhức. Thẩm Phong ôm mặt cô, nhìn cô với nụ cười ngốc nghếch. Ánh mắt họ chạm nhau trong im lặng. Một lúc sau, anh lại hôn cô một nụ hôn dịu dàng, liên tục nói: “Em nói gì anh cũng sẽ nghe theo.”
Trong lòng Doãn Tang rất hưng phấn, thấy anh vui vẻ, Doãn Tang lại hỏi: “Mới như vậy mà anh đã phấn khích đến mức này rồi?”
“Đương nhiên là anh rất vui.” Thẩm Phong nói.
Doãn Tang quay mặt đi, Thẩm Phong mỉm cười, ôm cô từ phía sau: “Như vậy thì em không còn lý do gì để bỏ đi nữa. Doãn Tang, em chạy không thoát rồi.”
Doãn Tang ngắt lời anh: “Em chạy làm gì, chạy đi đâu mới được? Không giống như ai kia, xảo quyệt ranh ma, đi đến đâu là xây tổ ấm đến đó.”
“Em lại nghe được tin đồn gì à?” Thẩm Phong nói: “Nhưng không sao, cuối cùng vợ của Thẩm Phong cũng biết ghen rồi.”
Doãn Tang hếch cằm hỏi: “Vậy chuyện với Vinh Thải là sao?”
Thẩm Phong cố nén cười, đợi đến khi Doãn Tang bắt đầu nhíu mày, mới nói: “Cô ấy là giáo viên dạy anh tiếng Miêu.”
Doãn Tang ngạc nhiên: “Anh học tiếng Miêu làm gì?”
“Em đừng quên, bà nội rất có thành kiến với anh.” Thẩm Phong nhắc lại.
Anh không thể cứ để sự hiểu lầm chồng chất ngày càng nhiều như vậy.
“Sao anh không nói em dạy cho anh?” Doãn Tang nói.
“Không kịp,” Thẩm Phong thì thào, “anh đợi ngày em chủ động mở lòng với anh như này từ lâu lắm rồi.”
Doãn Tang im lặng, Thẩm Phong nhích sang một bên ôm cô vào lòng, “Vợ, anh buồn ngủ quá.”
Đã nhiều ngày anh không có một giấc ngủ an ổn.
Mặt trời lặn, bóng lá in trên bậu cửa sổ phòng bệnh. Mùa xuân đã đến, bầu trời dần ấm áp hơn.
Ngày hôm sau thì Thẩm Phong xuất viện. Tiểu Lâm lái xe tới đón anh, nhìn thấy Doãn Tang, cậu ấy sửng sốt một lát, lập tức tươi cười nói: “Bà chủ, đã lâu không gặp, chị có khoẻ không ạ?”
Doãn Tang cũng cười: “Tôi ổn, còn cậu thì sao?”
Tiểu Lâm nhìn hai người nắm tay nhau thật chặt, biết bọn họ đã làm hòa rồi, cậu nhân cơ hội bày tỏ sự bất mãn: “Rất không tốt, mấy tháng nay sếp làm việc như một cái máy, tôi bị tư bản vắt kiệt sức luôn rồi.”
“Vậy xem như cậu cũng đã được rèn thành một cái máy, đây là chuyện rất tốt.” Doãn Tang nói.
Tiểu Lâm muốn phun ra máu, chỉ có thể tự trách mình, cậu hẳn là phải biết hai vợ chồng nhà này rất bao che cho nhau.
Thẩm Phong vui vẻ nói: “Vậy tôi cho cậu nghỉ ngơi mấy ngày, tôi cũng cần phải ở nhà dưỡng thương.”
Tiểu Lâm: “Đã trả tiền viện phí chưa ạ?”
Thẩm Phong gật đầu nói thêm: “Cậu cũng có thể đi du lịch, nếu đi cùng gia đình, tôi sẽ trả toàn bộ chi phí.”
Tiểu Lâm mở to mắt: “Thật sao sếp?”
Thẩm Phong: “Nếu hỏi nữa thì tôi sẽ rút lại lời hứa.”
Tiểu Lâm nhanh chóng cất hành lý vào cốp xe rồi mở cửa cho Doãn Tang: “Bà chủ thật tốt bụng!”
Doãn Tang: “Khen tôi làm gì, tôi có làm được gì cho cậu đâu.”
Tiểu Lâm: “Không sao, chỉ cần cô nhận lời cảm ơn của tôi là được.”
Doãn Tang nhìn Thẩm Phong nhướng mày, tựa hồ không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tiểu Lâm khe khẽ hát, Thẩm Phong cũng không ngắt lời cậu bởi vì tâm trạng của anh bây giờ đang rất tốt.
Đúng thế, vợ anh là số một.