Trước khi xuất viện, hai người đến khoa phụ sản, xác thực Doãn Tang đã mang thai được 12 tuần. Bác sĩ chỉ trích hai người khi thấy Doãn Tang dường như bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, bắt thai phụ phải nghỉ ngơi ăn uống bồi bổ vì thai nhi bắt đầu lớn dần. Vì vậy Doãn Tang quyết định tạm thời không nói cho mọi người biết chuyện này để tránh cho họ lo lắng, thậm chí nếu biết có lẽ họ sẽ không cho cô động tay vào bất cứ việc gì, như vậy khiến cô còn uể oải chán nản hơn.
Ở bên Ngũ Đào Doanh không thuận tiện lắm, phía trước có tiệm cà phê, người qua lại từ sáng đến đêm, mà tiền của Thẩm Phong thì hẳn là đã đầu tư hết vào công ty, lúc này họ chỉ có thể tìm một căn nhà thuê tạm, ước tính một năm hai đến ba trăm ngàn nhân dân tệ thì Doãn Tang vẫn có thể lo được.
Thẩm Phong xoa đầu vợ: “Đừng lo, sao anh có thể để con mình lớn lên trong nhà người khác được.”
Xe chạy, Doãn Tang cảm thấy con đường ngày càng quen thuộc, quả nhiên, họ dừng lại trước cửa căn hộ cũ của Thẩm Phong.
Khi bước vào, cô thấy cách trang trí không hề thay đổi, đồ đạc vẫn như trước đây. Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, Thẩm Phong cố ý hỏi: “Sao vậy?”
Doãn Tang: “Anh chưa bán nó à?”
Thẩm Phong: “Anh nói bán căn hộ này khi nào?”
“Vậy trước đây anh nói anh đã bán nhà…”
Thẩm Phong nói: “Là chỗ khác. Trước đây anh kiếm được chút tiền ở Mỹ nên mua được một căn nhà ở quốc lộ số 4. Sau Olympic và Á vận hội, nơi đó rất phát triển, giá nhà tăng cao. Còn căn hộ này, nơi nào cũng có kỷ niệm của em nên anh không nỡ…”
Mặt Doãn Tang hơi đỏ. Thứ duy nhất liên quan đến cô ở đây chính là chiếc giường.
“Vậy lúc trước anh nói anh không có chỗ ở nên phải ở nhà em là sao?”
“Anh không có nói, đó là vì bố mẹ có trí tưởng tượng phong phú thôi.”
“Miệng lưỡi của anh không đáng tin.”
“Bà Thẩm, đó là sự thật mà.”
Doãn Tang lười tranh cãi với anh. Đã lâu không đến đây, cô mở từng phòng ra nhìn, khiến Thẩm Phong nổi hứng trêu chọc: “Nhìn kỹ vào, kiểm tra cả mùi nữa, xem anh có lén mang phụ nữ về đây không nhé.”
Doãn Tang: “Nếu anh dám thì cẩn thận tính mạng của mình đấy.”
Thẩm Phong thở dài: “Nếu như anh có tâm trí vào chuyện đó thì Tiểu Lâm đã không bị anh hành hạ như vậy. Khoảng thời gian này, ngoại trừ công việc, anh dường như lúc nào cũng nhớ đến em.”
Vẻ mặt của anh khiến Doãn Tang không nói nên lời, từ tối qua đến giờ Thẩm Phong liên tục dỗ ngọt cô.
“Em đang tự hỏi liệu hai tháng qua anh có phải đi tham gia một khoá huấn luyện đặc biệt hay không. Trước đây anh không phải là người nói những lời tình cảm sến sẩm như vậy.”
“Bà Thẩm,” Thẩm Phong nhìn cô chăm chú, “anh đã nhịn những lời này suốt mười năm rồi.”
Doãn Tang quyết định im lặng nếu không sớm muộn gì cô cũng chết đuối trong bể mật ngọt của Thẩm Phong.
Cô đã đến căn hộ này nhiều lần, nhưng mỗi lần đều rất vội vàng, chưa từng nhìn thấy căn phòng nào khác ngoại trừ phòng khách và phòng ngủ chính. Khi đến phòng làm việc của anh, cô thấy ba bức tường đều bị che kín bởi những kệ sách lớn.
“Thẩm Phong, không ngờ anh lại thích đọc sách như vậy.”
Từ Márquez đến Somerset Maugham, Tuyết Lai [Shelly] đến Nietzsche, Schopenhauer đến Higashino Keigo, và thậm chí cả những ngôi sao đang lên của văn học trực tuyến, nói chung đề tài vô cùng đa dạng và phong phú khiến Doãn Tang phải tròn mắt vì ngạc nhiên.
Sau đó cô nhìn thấy một dãy sách quen thuộc trong góc khuất.
Cô kéo một cuốn sách ra, những trang giấy phồng lên là sự xác nhận rằng chủ nhân cuốn sách đã đọc nó rất nhiều lần. Hầu như mỗi trang đều có vết đánh dấu. Doãn Tang lật hết trang này sang trang khác, tưởng tượng tâm lý của chủ nhân cuốn sách khi đánh dấu những dòng chữ này.
Hồi lâu không nghe thấy giọng nói của cô, Thẩm Phong đi đến phòng làm việc, thấy cô đang ngồi xổm dưới đất lật sách, anh liền đến đỡ cô dậy và nói: “Đừng ngồi xổm, nếu không khi đứng lên sẽ rất chóng mặt.”
Doãn Tang ném cuốn sách sang một bên, vòng tay cô qua cổ anh, anh lập tức vòng tay qua eo cô. Cô ngẩng đầu lên mỉm cười: “Sách em viết thế nào?”
Thẩm Phong mím môi: “Muốn anh nói thật à?”
Doãn Tang trừng mắt: “Vậy thôi đi, chắc là rất tệ rồi. Dù sao thì sách của em cũng không có nhiều giá trị văn chương như những tác giả khác.”
“À,” Thẩm Phong gõ mũi cô, “không nghĩ tới vợ anh còn có chí hướng đọ sức với những nhà văn vĩ đại cơ đấy, tốt, anh sẽ đem những tác phẩm kinh điển kia xếp vào một góc, mang sách của Tang Tang xếp ngay chính giữa nhé.”
Thanh niên Bắc Kinh nhiệt tình dỗ dành vợ khiến Doãn Tang cười khúc khích.
Anh cúi đầu định di chuyển cuốn sách nhưng Doãn Tang đã giữ tay anh lại: “Được rồi, em còn không biết tài năng mình tới đâu hay sao, em chỉ đùa cho vui thôi.”
Thẩm Phong vừa nói vừa di chuyển, dọn dẹp hàng giữa rồi đặt từng cuốn sách của Doãn Tang lên, “Đây đều là những sách anh đọc khi ở Mỹ, lúc đó muốn đọc để hiểu rõ nội tâm của em, nhưng bây giờ thì không cần nữa.”