Tiêu Đạc ở tại chỗ Vi Nhiễm đã hơn một tháng, khắp nơi trong phủ tự nhiên tránh không được nghị luận ầm ĩ.
Đặc biệt là Tiết Cẩm Nghi phản ứng lớn nhất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày nàng ấy đều ở trước mặt Tiết thị ầm ĩ một hồi, làm cho Tiết thị nhức đầu không thôi: “Con không phục thì làm được gì? Đã sớm nói với con rồi, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nếu vẻ ngoài của con giống như vu nữ kia thì Quân sử cũng sẽ không tỏ ra xa cách với con. Con không nhìn thấy sao? Mấy ngày nay ngay cả Cao Dung cũng đổi chiều gió, đối xử với vu nữ kia ân cần thêm mấy phần.”
“Cô cô!” Tiết Cẩm Nghi dậm chân nói: “Người ta đang tức giận đấy!”
“Được rồi, ta không nhắc nữa.” Tiết thị đem Tiết Cẩm Nghi kéo đến bên cạnh, “Ta khuyên con nên sớm hết hy vọng với Quân sử đi. Nam nhi tốt ở Nghiệp Đô còn nhiều, cô cô tìm cho con là được.”
“Không, con chỉ thích biểu ca.” Tiết Cẩm Nghi kiên trì, “Hắn chỉ là tạm thời hứng thú với vu nữ kia thôi, qua thời gian nữa sẽ chán ngay, sẽ không để ý đến nàng ta nữa. Cô cô, ngài nhất định phải giúp con!”
“Trước kia ta nghĩ, vu nữ kia chỉ là vật trang trí, giúp con ăn hiếp nàng cũng không có gì. Nhưng con nhìn hiện tại mà xem, toàn bộ Tiêu phủ đều theo Quân sử thay đổi thái độ, ai còn dám tùy tiện trêu chọc vu nữ kia? Quân sử không truy cứu chuyện hỉ phục lần trước chẳng qua bởi vì không có chứng cứ mà thôi. Ta khuyên con, an phận một chút, tránh lại bị đuổi về nhà lần nữa!” Tiết thị dí trán Tiết Cẩm Nghi nói.
Mặc dù Tiết Cẩm Nghi chỉ là con gái thương nhân nhưng từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Thứ nàng ấy càng không chiếm được thì càng muốn lấy được, sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chân trước Tiết Cẩm Nghi vừa đi, chân sau Tiêu Thành Chương đã đến thỉnh an Tiết thị. Tiết thị nói: “Con cố ý trốn tránh Cẩm Nghi làm cái gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Thành Chương hậm hực nói: “Nàng ta ấy hả, cũng không biết nghĩ như thế nào. Tính tình kia của đại ca cực kỳ giống phụ thân, không phải nàng cứ quấn chặt thì có thể thay đổi.”
“Cũng không trách nàng được. Bây giờ ngay cả ta cũng nhìn không rõ, người đại ca con thích rõ ràng là nhị tiểu thư Ngụy quốc công phủ, ai ngờ lại đối với vu nữ kia…”
Tiêu Thành Chương ngồi xuống nói: “Nương, sao các người đều nói đại ca thích Chu Gia Mẫn, chẳng lẽ bởi vì đại ca giúp đỡ Ngụy quốc công phủ tìm nàng ta? Nếu nói thích thì cũng là chuyện khi còn bé rồi. Dù sao Chu Gia Mẫn đã từng cứu tính mệnh của đại ca, tình cảm đương nhiên sẽ khác biệt hơn người bên ngoài. Lúc trước con còn nói muốn cưới Cẩm Nghi đây, bây giờ kể ra cũng không phải đúng không? Nếu Chu Gia Mẫn thật sự coi trọng đại ca, năm trước lúc Chu Gia Huệ qua đời… phải nên trở về. Theo con thấy, đại ca đã sớm không còn gì với nàng ta nữa rồi.”
Tiết thị ngẫm lại cũng cảm thấy có lý. Tiêu Đạc vốn là người kiên cường cứng cỏi, Chu Gia Mẫn lại xưa nay tự cao tự đại, chưa từng thuận theo ý của hắn. Địa vị như bây giờ của hắn sao có thể bị một nữ nhân dắt mũi chứ? Hơn nữa nửa đường xuất hiện một Vi Nhiễm mỹ mạo tuyệt thế, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, Tiêu Đạc có thay lòng đổi dạ cũng không có gì sai.
Nam nhân, nhất là nam nhân quyền cao chức trọng, cả một đời làm sao chỉ gần gũi với một nữ nhân? Cho dù là Sử tướng kính trọng phu nhân như vậy còn không phải nạp mình làm thiếp? Tiết thị cười nhạo một tiếng.
Tiêu Thành Chương thấy Tiết thị không nói lời nào, liền hỏi: “Nương, người đã nói với phụ thân chuyện A Anh chưa?”
Tiết thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con chỉ biết La Vân Anh kia. Nàng ta đã hai mươi tuổi rồi, lại là quả phụ, rốt cuộc có chỗ nào tốt làm con mê thành cái dạng này? Cho dù con muốn ta nói với phụ thân con thì cũng phải chờ con cưới chính thê đã. Không có đạo lý ủy khuất Thiên kim Hầu Lang người ta?”
“A Anh chính là tốt, chỗ nào cũng tốt!” Tiêu Thành Chương nhấn mạnh.
Tiết thị phất phất tay: “Thôi đi, một nữ nhân ném đầu lộ mặt có cái gì tốt? Lúc trước, ngoại tổ phụ con nghĩ nàng ta làm quả phụ cũng không dễ dàng gì, muốn mua lại chuồng ngựa của nàng ta, nhưng nàng thì hay rồi, trực tiếp đuổi cả nhà chúng ta chạy đi. Dù sao ta không thích nàng ta một chút nào.”
“Con đi đây.” Tiêu Thành Chương đứng lên, hành lễ qua quýt rồi lập tức ra ngoài.
“Đứa nhỏ này… Không biết nói thế nào nữa!” Tiết thị lắc đầu, cũng lười so đo với hắn.
***
Bên ngoài, người tuần tra ban đêm ở trên đường gõ cái mõ hai lần, đã là giờ Hợi canh hai rồi.
Tiêu Đạc khép một phần văn thư cuối cùng lại, nhắm mắt vô thức cầm lấy chén trà trong tay. Trong chén nước trong có hai đóa hoa cúc đang lơ lửng, hình như còn có hoa mai. Vi Nhiễm nói, hoa cúc sạch gan sáng mắt, vừa vặn tốt cho mắt. Trước kia, hắn ở thư phòng, mặc dù cũng có người chuyên chuẩn bị nước trà nhưng chỉ chọn thứ hắn thích, chưa từng có người nào chú ý những chi tiết này.
Hắn nhìn sang bàn vuông bên kia, vừa rồi nàng còn ở đó chơi cùng con thỏ, giờ phút này chắc là mệt mỏi, gục xuống bàn không nhúc nhích.
Tiêu Đạc từ trên giường nhỏ đứng lên đi đến bên cạnh Vi Nhiễm. Nàng hình như đã ngủ thiếp đi, lông mi thật dài tạo thành hai chiếc bóng mềm mại, hô hấp bình thản. Con thỏ nhỏ ngồi xổm ở bên tay nàng, cuộn tròn thành đống tuyết, cặp mắt đỏ rực đang xoay tít nhìn hắn.
Tiêu Đạc ngồi xổm xuống, vươn tay ra thì con thỏ kia vội vàng nhảy đi. Tiêu Đạc cũng lười để ý đến nó, kéo tay Vi Nhiễm đặt ở trên cổ mình, sau đó bế lên.
Nàng rất nhẹ giống như không xương. Trên người có một cỗ hương hoa nhàn nhạt.
Tiêu Đạc đi hai bước, vật nhỏ trong ngực bỗng nhiên ôm lấy cổ của hắn, ngẩng đầu hướng bên trong cổ hắn cọ xát, mơ mơ màng màng nói: “Đại ca… Ca đã đến rồi…” Hô hấp của nàng mềm mại, Tiêu Đạc chỉ cảm thấy làn da bị nàng chạm qua bốc lên lửa nóng, huyết dịch toàn thân giống như đều muốn sôi trào. Hắn đứng đấy ổn định tinh thần, sau đó mới tiếp tục đi về phía giường.
Làm gì cũng không thể vào lúc nàng ngủ sinh ra tà niệm được.
Cho đến khi đặt nàng trên giường, sau đó nàng vẫn ôm lấy hắn không chịu buông, tựa hồ lại rơi vào trong mộng. Hắn biết nàng và Vi Mậu xưa nay tình cảm rất tốt, thường hay mơ tới cũng không có gì kì lạ. Nhưng hai lần, nàng chủ động thân thiết với hắn đều ở trong mộng nhận nhầm hắn thành Vi Mậu.
Tiêu Đạc cười một cái tự giễu, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của nàng từ trên cổ mình cởi xuống, lại xoay người cởi giày cho nàng.
Mặc dù bọn họ ở chung một phòng nhưng lại rất ít trò chuyện. Hắn vốn trầm mặc ít nói, nàng cũng yên lặng chưa từng ầm ĩ. Không phải ở bên cạnh đọc sách thì chính là chơi cùng con thỏ. Chỉ có điều cuộc sống thường ngày của hắn được xử lý rất tốt, bất kể là đậu tắm và huân hương hắn thích hay là quần áo mặc hàng ngày, hoặc là trà bánh hàng đêm cũng không giống nhau, còn có những dụng cụ uống trà bằng sứ trắng của lò nung Định Diêu[1], không chỗ không thể hiện dụng tâm của nàng.
[1]Lò nung Định Diêu: đây là lò sản xuất đồ sứ truyền thống của Trung Quốc. Là một trong sáu hệ thống lò nung lớn thời nhà Tống, xuất hiện sau lò nung sứ trắng thời nhà Đường.
Vi Nhiễm nghiêng đầu, một sợi sợi tóc rủ xuống rơi trên một bên miệng, Tiêu Đạc nhịn không được đưa tay giúp nàng vén lên, ngón tay vô tình hay cố ý vuốt ve gương mặt của nàng.
Tính tình của nàng tựa như mưa xuân rả rích, im hơi lặng tiếng, nhưng lại có thể tưới nhuần vạn vật. Lúc trước, hắn tưởng rằng Mạnh Linh Quân cũng chẳng qua là hạng người nông cạn, trông mặt mà bắt hình dong, nhưng sau khi ở chung với nhau, mới biết được người nông cạn chân chính là hắn. Thiên phủ là nơi mỹ nhân tụ họp. Huống chi Mạnh Linh Quân kia là rồng phượng trong loài người, làm sao có thể lưu luyến một người chỉ vì tướng mạo?
Tiêu Đạc nhìn Vi Nhiễm, ánh mắt dần dần thâm trầm. Phụ thân muốn hắn hỏi vị trí vật kia trong núi Cửu Lê ra, nhưng lần trước hắn đi Cửu Lê điều tra không có đầu mối, chứng tỏ vật kia cực kỳ bí ẩn. Dựa theo tính cách người Cửu Lê Tộc mà nói, đừng nói Vi Nhiễm bây giờ không hề đặt hắn ở trong lòng, cho dù tương lai có một ngày để ở trong lòng cũng không chắc là sẽ nói ra.
Hắn cũng không cảm thấy vật kia có bao nhiêu quan trọng, chỉ là ngọc tỷ, chưa chắc có được nó là sẽ có thể có được thiên hạ. Nàng biết cũng tốt, không biết cũng được. Từ đầu đến cuối, hắn cũng không tính hỏi. Sở dĩ ban đầu hắn bài xích hôn sự này, thứ nhất là chưa bao giờ gặp qua nàng, không biết tính cách nàng có hợp với mình hay không, hắn không muốn tái giá mà chờ Chu Gia Mẫn trở về. Thứ hai là hắn không muốn đạt được mục đích thông qua việc cưới một nữ nhân. Nam nhân thiên hạ chính là phải tranh phải đoạt, phải đổ máu chảy mồ hôi, dùng hai tay của mình mạnh dạn làm nên. Dựa vào khống chế nữ nhân, uy hiếp một đám sơn dân tay trói gà không chặt thì tính là gì.
Tiêu Đạc đứng lên, đang muốn đi ra thì thanh âm Tú Trí ở ngoài cửa đột ngột vang lên: “Quân sử, Quân sử không xong! Lão phu nhân bị nhức đầu, hơn nữa cực kỳ nghiêm trọng!”
Sắc mặt của Tiêu Đạc cứng lại, nhanh chân đi ra ngoài.
Gần như cùng lúc đó, Vi Nhiễm liền bị đánh thức, nàng từ trên giường ngồi dậy, chỉ thấy bóng lưng Tiêu Đạc vội vàng rời đi, cũng không để ý bản thân sao lại ở trên giường. Nàng kêu: “Tú Trí, đã xảy ra chuyện gì?”
Tú Trí chạy vào, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Phu nhân, Bắc viện bên kia xảy ra chuyện rồi. Lần này lão phu nhân bị nhức đầu tình hình cực kỳ nghiêm trọng, trong một đêm Sử tướng gọi năm vị đại phu tốt nhất Nghiệp Đô tới cũng đều bó tay toàn tập.”
Trong lòng Vi Nhiễm kinh hãi, lập tức mang giày vào: “Chúng ta cũng đi qua xem một chút.”
…
Còn chưa tới nơi ở của Sài thị thì đã thấy đèn đuốc sáng trưng, thị nữ vú già chạy ra chạy vào.
Vi Nhiễm đi vào, không có người ngăn cản. Hiện giờ các nàng tựa như con ruồi bay loạn, căn bản không ai chú ý đến nàng. Bên trong Minh đường Tiêu Đạc, Tiết thị, Tiêu Thành Chương và Tiết Cẩm Nghi đều có mặt. Tiêu Đạc đứng ở cửa ra vào, thân thể cứng ngắc.
Bên trong không ngừng truyền đến tiếng kêu đau của Sài thị.
Tiêu Nghị tức giận quát: “Các ngươi không thể nghĩ cách giúp phu nhân giảm đau sao!”
“Sử tướng, chúng tiểu nhân đã nghĩ tất cả những cách có thể nghĩ rồi, nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ bé…”
“Phế vật! Đều cút ra ngoài cho ta!”
Cửa phòng mở ra, năm đại phu mang vẻ mặt xám xịt vác cái hòm thuốc đi ra, cũng không dám đi khỏi, chỉ có thể quỳ gối ngoài cửa, tất cả đều lắc đầu thở dài.
Tiêu Đạc tiến lên hỏi: “Rốt cuộc mẫu thân bị sao vậy?”
Một đại phu đưa tay bái nói: “Bệnh này của phu nhân thuốc và kim châm cứu đều không hiệu quả, chỉ sợ… Chỉ sợ…” Đai phu kia vụng trộm liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Đạc, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Hai tay Tiêu Đạc nắm chặt thành quyền, bên tai là tiếng kêu đau của Sài thị, chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, vén áo choàng lên, cũng quỳ xuống. Khi hắn nhỏ đã mất đi chỗ dựa nương tựa, lẻ loi hiu quạnh, được Sài thị nhận nuôi bước vào Tiêu gia. Từ đó về sau, hắn gọi cô cô là mẫu thân, Sài thị cho hắn tất cả thương yêu, dù là ở thời điểm Tiêu gia khó khăn nhất cũng tận tâm suy tính để hắn ăn no mặc ấm, dạy dỗ hắn, bồi dưỡng hắn. Trong mắt hắn, Sài thị chính là thân mẫu, hắn hận không thể thay bà tiếp nhận toàn bộ toàn bộ đau đớn mà bà phải chịu.
Tiêu Thành Chương và Tiết Cẩm Nghi vốn đang ngồi, nhìn thấy Tiêu Đạc quỳ xuống, không dám làm như không biết, cũng vội vàng quỳ theo. Tiết thị thấy cả phòng quỳ còn bà ta thì ngồi cũng không tiện, chỉ có thể chậm rãi đứng dậy quỳ xuống cùng nhau.
Vi Nhiễm chưa từng thấy bộ dạng này của Tiêu Đạc. Ngày thường, lúc bọn họ ở cùng một chỗ, Tiêu Đạc đều trầm mặc ít nói, cảm xúc thu hết vào bên trong. Trong mắt nàng, cả người hắn giống như có một mảnh mây đen bao phủ, áp lực đến mức làm người khác sợ hãi. Nàng dặn dò Tú Trí chờ ở bên ngoài, bản thân một mình đi vào. Lúc này, nàng nên quỳ ở bên cạnh hắn.
Nhưng vừa đi qua cánh cửa, trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh: Cố Thận Chi vác cái hòm thuốc vội vàng tiến đến. Sau đó Sài thị bị cắm đầy ngân châm trên đầu, dựa vào trong ngực Tiêu Nghị, giống như đã ổn định lại.
Thần kỹ lại xuất hiện! Vi Nhiễm giật mình. Sao nàng không nghĩ tới chứ? Theo như tình cảnh hôm đó đi tìm Cố Thận Chi mà xem xét, y đúng là tinh thông trung y. Có lẽ thật sự có thể cứu được Sài thị?
Vi Nhiễm cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh đi đến bên người Tiêu Đạc, thấp giọng nói: “Quân sử, ta…”
Tiêu Đạc mắt chỉ nhìn phía trước: “Có chuyện gì sau này hãy nói.”
“Thế nhưng mà Quân sử…” Vi Nhiễm có chút nóng nảy, kìm lòng không đặng đưa tay kéo tay áo Tiêu Đạc.
“Làm càn! Lời ta nói ngươi không nghe thấy sao! Ra ngoài!” Tiêu Đạc hất ra cánh tay, quát.
Vi Nhiễm bất thình lình bị hắn hất tay, lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống. Đồng thời, người trong phòng cũng đều nhìn về phía nàng. Mấy đại phu chưa gặp qua nàng tất nhiên là kinh động như gặp người trên trời. Đã sớm nghe nói về chuyện Quân sử cưới phu nhân mới, vô cùng sủng ái, cả ngày đều ở bên nhau. Trước kia còn có chút thắc mắc, bởi vì Tiêu Đạc cũng không phải là người thích nữ sắc. Nhưng lúc này nhìn thấy Vi Nhiễm dung mạo xinh đẹp tuyệt thế, tất nhiên đã tin mấy phần.
Vi Nhiễm tiếp nhận đủ loại ánh mắt của đám người trong phòng, trong lòng cảm thấy khó xử, ủy khuất, chỉ muốn quay người rời khỏi, nhưng nghe được tiếng kêu của Sài thị thì vẫn cắn răng nói: “Ta có thể ra ngoài, nhưng ta có biện pháp có thể cứu mẫu thân, nếu Quân sử muốn nghe, xin hãy theo ta ra ngoài.” Nói xong, cũng không đợi Tiêu Đạc phản ứng, tự ý đi ra.
Tiết Cẩm Nghi vốn đang cười trên nỗi đau của người khác, nàng ấy cảm thấy Vi Nhiễm thật sự không biết tự lượng sức mình. Hiện giờ, trong lòng biểu ca cực kỳ lo lắng về bệnh tình của Tiêu phu nhân, nào có thời gian nói chuyện tào lao với nàng. Thế nhưng khi nàng ấy nhìn thấy Tiêu Đạc đứng lên thật, đi theo Vi Nhiễm ra ngoài thì miệng há lớn đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng.
Tiết thị ở bên cạnh nàng ấy thấp giọng nói: “Nhìn thấy chưa? Quân sử đối xử với nàng thật sự khác biệt. Con đó, nên sớm chết tâm đi.”