Tiêu Đạc không nghĩ tới vừa rồi bản thân thuận tay vung lên mà suýt nữa làm Vi Nhiễm ngã sấp xuống, trong lòng có chút áy náy. Rốt cuộc là tiểu nha đầu yếu đuối, không thể động tay động chân với nàng được.
Lúc này hắn đi tới cửa bên ngoài cố ý đến gần chút, vậy mà Vi Nhiễm liền lùi lại mấy bước, giữ một khoảng cách nhất định với hắn, ánh mắt rủ xuống nhìn chằm chằm mặt đất: “Ở Nghiệp Đô, ta có một vị họ hàng mở cửa hàng bán thuốc. Tuy rằng ta không biết trình độ y thuật của y như thế nào nhưng bây giờ các đại phu đều bó tay toàn tập, Quân sử tạm thời có thể mời y đến thử xem một lần.”
Tiêu Đạc tự biết mình đuối lý, cũng không ra vẻ như lúc nãy nữa, chỉ hỏi: “Ngươi nói chính là. . . ?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ở một góc đường lớn Nghiệp Đô có một tiệm thuốc, chủ nhân tên là Cố Thận Chi, lúc trước ta đã đi thăm hỏi y. Chỉ là tính tình của y có chút cổ quái, nếu Quân sử không mời được, có thể lấy tên của ta. Trước đây, nương ta và y có chút tình cảm, có lẽ y sẽ giúp một tay.”
Cố Thận Chi. . . Lại là người Cửu Lê? Tiêu Đạc từng nghe Lý Diên Tư nhắc đến y thuật của Cố Thận Chi, chưa từng tuỳ tiện lộ mặt trước người khác, nhưng có thể xương khô thịt tươi, tài năng như thần. Giống như Vi Nhiễm nói, Cố Thận Chi là người tính cách thật sự cổ quái, chuyện y không muốn làm, cho dù đặt đao ở trên cổ y, y cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Cho nên lần trước Lý Diên Tư lại mua bán thành công với y, cho đến bây giờ Tiêu Đạc vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
“Ta chỉ muốn nói việc này, không ở chỗ này làm Quân sử thêm phiền phức, cáo lui trước.” Vi Nhiễm thản nhiên thi lễ, quay người rời đi.
Tiêu Đạc nhìn theo bóng lưng của nàng, trầm ngâm một lát, vẫy tay gọi Cao Dung lại, ghé lỗ tai ông dặn dò vài câu.
. . .
Vi Nhiễm trở về chỗ ở, ngồi xếp bằng bên cạnh bàn vuông, giận dữ dùng tay đập bàn mấy cái. Mấy ngày nay nàng cẩn thận sống tốt, cố gắng chung sống hòa bình với hắn, vốn tưởng rằng chí ít có thể có được phần tôn trọng. Không nghĩ tới, trong mắt hắn, nàng vẫn không có một chút phân lượng, gọi đến là đến, gọi đi là đi! Nếu không phải sau này nàng muốn nhờ đỡ hắn thì tối nay nàng mới không khai Cố Thận Chi ra đâu.
Trong nội tâm nàng tức giận như vậy, nhưng vẫn sai Tú Trí ở lại Bắc viện lặng chờ, có bất kỳ tình hình gì lập tức trở về bẩm báo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ sau khi các nàng đi Bắc viện, Dương Nguyệt cũng tỉnh. Nàng bưng nước trà đến cho Vi Nhiễm: “Phu nhân bên kia như thế nào rồi ạ? Sao tiểu thư lại giận vậy?”
Vi Nhiễm ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly trà, đè xuống lửa giận trong lòng, không muốn nhắc lại.
“Nguyệt Nương, ta buồn ngủ, ngươi cũng đi ngủ đi.” Vi Nhiễm đứng dậy, cởi quần áo ra treo ở trên giá, nằm lên giường. Nàng trằn trọc, như thế nào cũng không ngủ được. Tuy nói thần kỹ chưa bao giờ sai lầm, nhưng mọi thứ đều có ngoài ý muốn. Ngộ nhỡ Cố Thận Chi không chịu đến, hoặc là y thuật của Cố Thận Chi không thể trị được bệnh của Tiêu phu nhân thì sao?
Công bằng mà nói, Tiêu phu nhân đối xử với Vi Nhiễm vẫn rất lạnh nhạt, Vi Nhiễm cũng chưa có tình cảm gì với bà. Ngoại trừ ngày thứ hai thành thân lúc đáp lễ tân nương, Tiêu phu nhân mời nàng vào trong cũng thưởng cho nàng, thời gian còn lại, nàng đi thỉnh an đều không gặp được Tiêu phu nhân, chỉ có thể ở bên ngoài hành lễ rồi trở về.
Nhưng địa vị của Tiêu phu nhân ở trong lòng cha con Tiêu Nghị thật sự mà nói là quá đặc biệt, nếu như bà xảy ra chuyện, sức ảnh hưởng đối với Tiêu gia thì khó mà có thể đoán được.
Vi Nhiễm nghĩ, dù sao Tiêu Đạc đuổi nàng về. Việc có thể làm nàng cũng đã làm rồi, còn lại chỉ xem ý trời đi.
Lúc trời sáng, Tú Trí mới trở về, vẻ mặt nhẹ nhõm. Nàng muốn đi vào bẩm báo với Vi Nhiễm nhưng lại bị Dương Nguyệt cản lại: “Giày vò nửa đêm, để nàng ngủ thêm một hồi nữa rồi hẳn đi. Bắc viện bên kia không có chuyện gì chứ?”
Tú Trí gật nhẹ đầu, hưng phấn nói: “Lý đại nhân dẫn tới một vị thần y, dùng châm đâm lên đầu phu nhân một hồi thì phu nhân lập tức không kêu lên đau đớn nữa. Uống xong một bát thuốc, phu nhân liền ngủ thiếp đi trong ngực Sử tướng. Thật sự là quá thần kỳ! Làm cho mấy tên đại phu kia đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, còn muốn bái làm sư phụ nữa chứ.”
“Vậy là tốt rồi.” Mặc dù Dương Nguyệt không thể nào thích Tiêu phu nhân nhưng dẫu sao cũng không muốn bà xảy ra chuyện.
“Đúng vậy, chắc đêm qua Nguyệt tỷ tỷ không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của phu nhân đâu, mặc dù ta không vào phòng nhưng nhìn bầu không khí bên trong, cả người cũng hết sức căng thẳng. . . Cho đến khi, Quân sử bảo Tiết di nương và những người khác về nghỉ ngơi thì ta mới trở về.”
Lúc này, trong phòng vang lên giọng nói lười biếng của Vi Nhiễm: “Là Tú Trí trở về đó sao?”
“Vâng, nô tỳ đã trở về rồi ạ!” Tú Trí lên tiếng, vội vàng đẩy cửa ra đi vào, kể lại tình hình ở Bắc viện cho Vi Nhiễm nghe.
Vi Nhiễm ngồi ở trên giường ngáp một cái, quần áo trong xộc xệch, lộ ra xương quanh tinh xảo và da thịt trắng nõn. Tóc chưa chải, rơi lả tả ở trên người, giống như một viên trân châu tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Ngay cả bộ dạng lôi thôi lếch thếch này cũng đẹp đến mức làm cho người khác phải liếc nhìn.
Người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng Tú Trí lại rõ ràng, đến bây giờ Quân sử còn chưa cùng phu nhân viên phòng. Hai người một giường một tháp, mỗi ngày đều thu dọn sạch sẽ. Sống với đại mỹ nhân như vậy mà Quân sử cũng có thể nhịn được, Tú Trí quả thực vô cùng bội phục.
Chờ Tú Trí không yên lòng mà nói xong, Vi Nhiễm tựa ở đầu giường nói: “Nếu mẫu thân đã ngủ rồi, ta từ từ hẳn qua thỉnh an. Ngươi bận bịu cả đêm, hôm nay không cần hầu hạ, đi nghỉ ngơi đi.”
“Tạ phu nhân!” Tú Trí vui vẻ hành lễ sau đó lui ra.
Vi Nhiễm ngã đầu liền ngủ, cũng không có người dám quấy rầy.
Chờ khi Tiêu Đạc trở về thì đã gần đến buổi trưa. Hắn cũng thức trắng đêm chưa ngủ, nhưng trên mặt lại không có một chút mệt mỏi nào. Đối với người hành quân đánh trận mà nói, thức trắng một đêm cũng không tính cái gì. Nhịp chân hắn có chút gấp gáp, trong lòng còn nghĩ lấy tình cảnh vừa rồi lúc Cố Thận Chi rời đi.
Cố Thận Chi thu dọn hòm thuốc, đưa tay từ chối số vàng Cao Dung nâng tới.
“Tiền thù lao thì không cần. Nếu không phải nể mặt Quân sử phu nhân thì ta tuyệt đối sẽ không tới. Chứng bệnh của lão phu nhân sẽ hay tái phát, ta đã nhận việc này thì sẽ đúng hạn đến kiểm tra lại cho bà. Cáo từ.” Nói xong, liền vác cái hòm thuốc muốn rời đi.
Lý Diên Tư ngăn lại nói: “Tiên sinh ngài diệu thủ hồi xuân[1], đây chẳng qua là một chút tâm ý của Sử tướng và Quân sử. Hơn nữa chuyện dược liệu lần trước cũng chưa tạ ơn ngài giúp đỡ tình thế khẩn cấp của Thiên Hùng Quân, về tình về lý, ngài vẫn nên nhận lấy.”
[1]Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
Cố Thận Chi nhíu lông mày: “Sao vậy, Lý đại nhân không biết? Cô nương hôm đó ngươi gặp chính là Quân sử phu nhân, là Đại Vu nữ Cửu Lê chúng ta. Nếu không phải nàng mở miệng, ngươi cho rằng ta sẽ giúp các ngươi?”
Lý Diên Tư ngơ ngẩn, bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Đạc. Bàn tay Tiêu Đạc để trong tay áo nắm chặt, nhưng trên mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ phân phó Lý Diên Tư tự mình đưa Cố Thận Chi ra ngoài, còn bản thân thì vội vàng trở về.
Hắn không nghĩ tới quý nhân trong miệng Lý Diên Tư kia lại là Vi Nhiễm. Nàng không chỉ giúp hắn về mặt công vụ, mà đêm qua nếu không có đề nghị của nàng, Lý Diên Tư cũng không có cách nào mời được Cố Thận Chi đến xem bệnh cho mẫu thân, chỉ sợ lúc này mẫu thân đã lành ít dữ nhiều. . . Nàng thật sự là phúc tinh của hắn!
Tiêu Đạc áp chế ngàn vạn cảm xúc trong lòng, sải bước đi vào trong viện. Dương Nguyệt đang tưới nước cho cây cỏ trong viện, nhìn thấy Tiêu Đạc thì lập tức hành lễ. Tiêu Đạc hỏi: “Phu nhân tỉnh rồi sao?”
Dương Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Vẫn chưa. Nô tỳ đi gọi. . .”
“Không cần, để ta đi.” Tiêu Đạc đưa tay ngăn cản, bước lên mười bậc cấp, đẩy cửa đi vào.
Vi Nhiễm vốn đã tỉnh, nghe tiếng nói chuyện phía bên ngoài, biết Tiêu Đạc đã trở về liền vội vàng đứng lên mặc quần áo. Nàng nghe thấy có người tiến đến, vội vàng buộc lại dây lưng bên ngoài váy. Đợi đến lúc nàng ngẩng đầu thì Tiêu Đạc đã đứng ở trước mặt nàng.
“Quân sử.” Vi Nhiễm hành lễ, giọng điệu như bình thường.
Tiêu Đạc đi tới một bước, nàng lui lại một bước. Đợi gót chân nàng đụng phải chân đạp bên giường, biết lui không thể lui được nữa, không khỏi lên tiếng: “Quân sử có gì phân phó?”
“Ngươi đang tức giận.” Tiêu Đạc nói như đinh đóng cột.
“Ta không dám.”
“Là không dám chứ không phải là không biết!” Tiêu Đạc bước nhanh tới, đưa tay ôm eo Vi Nhiễm, đột ngột kéo nàng vào trong ngực. Hắn suýt nữa quên mất nàng là Đại Vu nữ Cửu Lê, lại được hai cha con Vi Khôn và Vi Mậu yêu chiều, làm sao lại không giận dỗi chứ. Chỉ là nàng đem móng vuốt nhỏ của mình giấu đi hết rồi.
Vi Nhiễm giật nảy mình, vùi mặt trong ngực của hắn, có chút luống cuống, chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ ở trước bộ ngực rắn chắc kia: “Quân sử. . . Đừng như vậy. . .”
“Đêm qua ta là sốt ruột, ngươi chớ để ở trong lòng. Nhờ hồng phúc của ngươi, Cố Thận Chi đã cứu được mẫu thân.”
Bên trong giọng điệu của hắn có ý lấy lòng và cả cảm kích. Vi Nhiễm thở dài, không giãy dụa nữa. Lúc trước, nàng nghe nói bất kể Tiêu Đạc bận bịu thế nào, chỉ cần người ở trong phủ thì nhất định ngày nào cũng sẽ vấn an Tiêu phu nhân, đi ra bên ngoài cũng không quên mang quà cho Tiêu phu nhân và viết thư cho bà. Có thể thấy được hắn cực kỳ hiếu thảo. Thử nghĩ, đêm qua nếu người nằm trên giường là cha, chắc chắn nàng cũng sẽ nóng ruột đến độ tâm trí rối loạn.
“Mẫu thân là người hiền tự có trời giúp, ta cũng không có làm cái gì. Quân sử mệt mỏi cả đêm, còn chưa kịp ăn cái gì đúng không? Ta đi làm cho ngài chút gì ăn. . .” Nàng vẫn muốn chạy trốn khỏi ngực của hắn.
“Vi Nhiễm.” Tiêu Đạc kêu một tiếng.
Vi Nhiễm vô thức ngẩng đầu,đôi mắt trong suốt nhìn hắn, dung mạo khuynh thành. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng liền dời mắt đi. Nàng không dám đối mặt với hắn, không dám nhìn cảm xúc bên trong ánh mắt hắn.
Tiêu Đạc đưa tay ôm lấy mặt của nàng, ép buộc nàng nhìn mình. Vi Nhiễm chỉ cảm thấy một bóng đen dày đặc đè xuống, bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn giống như tường đồng vách sắt, không nhúc nhích tí nào. Bọn họ đã bái đường thành phu thê, hắn muốn hôn nàng cũng là chuyện hiển nhiên. . . Hơn nữa khí lực của nàng sao chống lại hắn được.
Được rồi, cùng lắm thì xem như bị chó con cắn một cái đi. Nghĩ như vậy, Vi Nhiễm nhắm mắt lại, mím chặt khóe miệng.
Nhưng nửa đường thì Tiêu Đạc lại ngừng lại.
Hắn cúi đầu trông thấy một thứ gì đó đầy lông mượt làm tổ bên chân của hắn, lỗ tai thật dài run lên.
Vi Nhiễm theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, vội vàng cúi người ôm bé thỏ trắng lên, thừa cơ rời khỏi: “Chắc con thỏ nhỏ đang đói bụng, ta đi kiếm gì cho nó ăn mới được.” Nói xong, ôm con thỏ chạy đi như một làn khói.
Tiêu Đạc nắm chặt nắm đấm. Cái con thỏ vướng víu này! Sớm muộn gì cũng có một ngày ném nó ra bên ngoài.
Hắn tự đi tịnh thất tắm rửa, đến khi đi ra tinh thần đã thoải mái gấp trăm lần. Trên giường đặt quần áo đã xếp xong, trên bàn vuông bày đầy đồ ăn, Vi Nhiễm như thường ngày, đang chuyên tâm bày bát đũa ra, cũng không chú ý tới hắn đi ra.
Tiêu Đạc vừa mặc ngoại bào lên vừa nhìn nàng. Nàng rất gầy, cổ tay giống như nhéo một cái sẽ gãy mất. Vóc người thật ra chỉ coi là trung bình, nhưng ở trước mặt hắn vẫn mềm mại, yêu kiều. Làn da thì rất trắng, giống như là đậu hũ mới làm xong, vô cùng mịn màng. Còn tính tình thì. . . Như một con mèo con giấu đi móng vuốt sắc bén.
Bát đũa của Tiêu Đạc khá lớn, Vi Nhiễm thì lại nhỏ hơn rất nhiều. Từ vị trí bày biện có thể dễ dàng phân biệt được nên ngồi ở đâu. Vi Nhiễm suy nghĩ một chút, đổi vị trí của đồ ăn, những món ăn Tiêu Đạc thích đều xếp gần hắn. Nàng lại đưa tay sờ bầu rượu giống như đang thử nhiệt độ. Lúc ăn, Tiêu Đạc thích uống rượu, thời tiết còn không tính là ấm, nàng cũng phải ủ ấm rượu mới cho hắn uống.
Ban đầu, Tiêu Đạc chỉ tính toán ở chỗ này ở một thời gian, làm cho những người không để nàng vào trong mắt kia biết được, nàng có hắn làm chỗ dựa, sau này không còn dám làm loạn. Nhưng gần đây được nàng chăm sóc từng li từng tí về mọi mặt, bỗng nhiên hắn có chút không muốn đi