Sắc mặt Vi Hân trắng bệch, nhất thời nói không ra lời. Sau đêm nay, cái gì gọi là tình tỷ muội, chắc hẳn cũng khó mà tiếp tục duy trì được nữa.
Bên kia, trên đỉnh miếu Vu Thần hai vị khách không mời mà đến vẫn còn chưa đi.
Ngụy Tự liên tục nhìn lén người bên cạnh, cố nén không cười thành tiếng. Chuyện ở đại lục Cửu Châu năm ngoái xoay chuyển một vòng, càng truyền đi càng khuếch đại, trong mắt hắn Quân sử nhà hắn không chỉ toàn bộ Đông Hán không ai dám gả, chỉ sợ khắp thiên hạ ai cũng không dám gả.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Quân sử, không ai muốn gả cho ngài đâu. Các nàng đều nói ngài là đại ma đầu.” Ngụy Tự vẫn không nhịn được, vụng trộm nói câu.
“Lắm miệng. Ta nghe được.” Nam nhân lạnh lùng nói.
“Quân sử, bằng không bây giờ người xuất hiện, để các nàng nhìn thử một cái? Cam đoan các nàng khóc lóc hô hào muốn gả cho…”
Đang lúc Ngụy Tự hứng chí bừng bừng nói, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có ánh mắt hàm ý cảnh cáo bắn tới, ngoan ngoãn che miệng lại.
Vì thế hắn đành tiếp tục nhìn trò hay phía dưới.
Vi Nhiễm chậm rãi nhìn về phía đám người, những vị vu nữ chạm phải ánh mắt của nàng, rối rít né tránh. Mà người trong tộc mù mờ nhìn nàng, ai cũng không biết nên giải quyết việc này như thế nào cho thích đáng.
Bỗng nhiên một đứa bé nói chuyện: “Nương, những người kia vừa rồi thật hung dữ. Nếu như không ai nguyện ý gả cho đại ma đầu kia, có phải tất cả chúng ta đều sẽ chết không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn là bốn phía im tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, thanh âm hài đồng vang lên liền trở nên trong trẻo khác thường. Mẫu thân đứa bé kia vội vàng che miệng của nó lại, áy náy nhìn đám người một cái.
Vi Nhiễm đi đến trong đám người, ngồi xổm ở trước mặt đứa bé kia, khẽ vuốt đầu của nó cười nói: “A Lương không cần sợ, tất cả mọi người sẽ không có việc gì.”
A Lương hiểu chuyện hành lễ: “Đại Vu nữ, A Lương không sợ chết.”
Vi Nhiễm quyết định, đứng lên nói rằng: “Vừa rồi Vi Hân nói không sai, ta cũng là vu nữ Cửu Lê. Trước mắt Cửu Lê gặp nạn, ta phải có trách nhiệm bảo vệ người trong tộc của mình. Đã không có người nguyện ý đi, như vậy, ta đi!”
Giọng của nàng không lớn, nhưng đủ để mỗi người ở đây nghe được rõ ràng.
“Yêu Yêu!” Vi Mậu đi đến bên cạnh Vi Nhiễm, kéo tay của nàng lại. Quyết định bất thình lình của nàng làm hắn trở tay không kịp.
“Đại ca khỏi phải nói nữa, ý muội đã quyết.” Nàng vốn là một hồn phách lẻ loi, là Cửu Lê cho nàng sống lại. Vì báo đáp ơn này và cả tình yêu thương nàng cha và đại ca, nàng cũng nên vì Cửu Lê làm thứ gì đó. Quả thực Tiêu Đạc rất đáng sợ, giờ phút này nàng không cách nào đoán trước được kết quả của bản thân, nhưng tình huống xấu nhất chỉ là cái chết.
Có được kết quả như vậy, đám người đều mang tâm sự, lộn xộn tản đi.
Vi Khôn trầm mặt nói: “Các vị tộc trưởng, cùng ta đến miếu Vu Thần.”
Mấy vị tộc trưởng nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, cúi đầu đi theo Vi Khôn tiến vào bên trong miếu.
Trên nóc nhà, Ngụy Tự hưng phấn nhìn về phía bên cạnh, nhưng không thấy trên mặt nam nhân có nửa điểm vui mừng.
“Quân sử, vị cô nương này thật can đảm!” Người này là tiểu vu nữ Cửu Lê, đúng là việc đáng mừng. Trước khi đến, căn bản Ngụy Tự không nghĩ rằng trong rừng sâu núi thẳm này có thể giấu Kim Khổng Tước gì, vừa thấy một màn trước mắt, ha, thế này sao lại là Kim Khổng Tước, rõ ràng chính là Kim Phượng Hoàng à!
“Đi thôi.” Nam nhân bỗng nhiên nhảy xuống nóc nhà, trong bóng đêm chắp tay đi về hướng thâm sơn.
Ngụy Tự như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, một mặt hô hào: “Quân sử, chờ thuộc hạ một chút!” Một mặt đuổi theo.
***
Dương Nguyệt đi theo Vi Nhiễm trở về phòng, nhỏ giọng hỏi: “Vu nữ thật sự muốn gả, không sợ sao?”
Vi Nhiễm ủ rũ cúi đầu nói: “Nguyệt Nương, ta không lừa ngươi, ta thật sự rất sợ. Thế nhưng cũng phải có người đi hòa thân.”
Dương Nguyệt cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Vi Nhiễm nói: “Mặc kệ Vu nữ đi nơi nào, nô tỳ đều sẽ đi theo ngài.”
“Nguyệt Nương là tốt nhất.” Vi Nhiễm bổ nhào vào ngực Dương Nguyệt, trong lòng thoáng an tĩnh một chút.
“Thế nhưng mà Vu nữ, làm sao ngài biết kia lá thăm có vấn đề?” Dương Nguyệt nhịn không được đem nghi vấn trong lòng nói ra, “Lúc ấy nô tỳ chỉ nhìn thấy phu nhân và các nàng, cũng không biết là có mưu đồ nên mới không dám nhiều lời. Hơn nữa vị trí ống thẻ kia, làm sao ngài biết được?”
Vi Nhiễm sờ trán, cảm thấy chuyện này thực sự rất khó giải thích rõ ràng được. Dù sao nàng thấy có người nhặt ống thẻ lên, bên trên tờ xăm kia có ký hiệu màu nâu đỏ, lại nhớ đến tình hình rút thăm lúc ấy, mới biết được từ đầu đến cuối đó là một âm mưu. Nhưng chuyện về thần kỹ, nàng không có cách nào nói rõ với Dương Nguyệt, chỉ có thể nói qua loa: “Ta cũng đoán mò thôi. Trên đường trở về muội không phải nói với ta Trâu thị từng gặp mặt mấy vị Vu nữ sao? Lúc rút thăm, bọn họ nhất định sẽ xếp cho ta cái cuối cùng, còn có cỗ mùi lạ. Ta ngẫm lại cảm thấy có vấn đề, liền gọi Vương Tiếp đến phía sau núi lục soát lục soát, không ngờ vận khí tốt nên tìm được.”
Mặc dù Dương Nguyệt vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng không có truy hỏi, chỉ nói: “Vẫn là vu nữ thông minh. Nô tỳ suýt nữa làm hỏng đại sự rồi.”
Vi Nhiễm khoát tay áo cười cười.
“Đông đông đông!” Lúc này, cửa bị người dùng sức đập vang.
“Ai vậy?” Dương nguyệt hỏi.
“Là ta. Mở cửa nhanh!” Vi Mậu ở ngoài cửa nói.
Dương Nguyệt vội vàng mở cửa để Vi Mậu bước vào, mặt có chút hổ thẹn. Nếu không phải mình không ngăn vu nữ lại, để nàng trở về, sự việc cũng không diễn biến đến một bước này. Vi Mậu cũng không trách nàng, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm Vi Nhiễm, trong mắt hình như có hai đám lửa đang cháy.
Dương Nguyệt thức thời lui ra ngoài, để không gian cho hai huynh muội bọn họ.
Vi Nhiễm ân cần kéo Vi Mậu ngồi xuống, lại rót chén nước đưa tới: “Ai chọc đại ca của muội tức giận nữa vậy?”
Vi Mậu không trả lời, nghiêm túc hỏi: “Yêu Yêu, muội nghĩ là chuyện tốt sao? Đây chính là đầm rồng hang hổ, hơn nữa không có đường lui.”
Vi Nhiễm đặt chén nước xuống, ngồi xuống sát bên Vi Mậu, dựa vào vai của hắn nói: “Đại ca, muội biết ca đau lòng muội. Nhưng muội đã nghĩ kỹ rồi. Cửu Lê bị kẹp ở giữa hai bên Thục Hán, như giẫm trên băng mỏng, cha đã chọn Đông Hán, tất nhiên có đạo lý của ngài. Như vậy cũng nên có người đi hòa thân, làm thê tử Tiêu Đạc, bảo đảm Cửu Lê bình an. Những người không tình nguyện gả đi, suốt ngày khóc sướt mướt, ngược lại là chuyện xấu. Mà muội sẽ không giống họ, muội cam tâm tình nguyện đi. Cho nên ca cũng đừng ngăn cản nữa, có được hay không?”
Vi Mậu thở dài, đưa tay chạm vào gương mặt Vi Nhiễm. Trong lòng của hắn cũng hiểu rõ, Tiêu Đạc tuyệt đối không phải người dễ lừa gạt. Phải biết, Tiêu Đạc đã từng có thê tử, là trưởng nữ Ngụy quốc công – Chu Gia Huệ, cũng là đại mỹ nhân nổi tiếng Đông Hán, đồng thời có tri thức hiểu lễ nghĩa, tinh thông cầm kỳ thư họa.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy[1]. Nếu là cô gái tầm thường, sao có thể lọt vào mắt Tiêu Đạc?
[1] Đã từng vượt qua biển cả, không sợ gì sông nước.
Trước khi Vi Mậu tới, còn nói chuyện với Vi Khôn một lần, mới biết được mục đích chuyến này của Vương Phần có lẽ chính là Vi Nhiễm, cái gọi là nghi thức chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt kẻ khác thôi. Đổi thành người khác, bên Đông Hán chỉ sợ cũng sẽ không đồng ý. Mặc dù hắn không biết vì sao không phải Vi Nhiễm hòa thân thì không được, nhưng đây là con đường Vi Nhiễm tự chọn, là cơ hội để Cửu Lê có thể sinh tồn, hắn chỉ có thể gật đầu.
“Nha đầu ngốc, đừng quá làm khó bản thân. Trời sập, còn có đại ca thay muội chống đỡ.” Cuối cùng Vi Mậu nói.
“Tạ ơn đại ca!” Vi Nhiễm ôm lấy bả vai Vi Mậu, đáp lại bằng một nụ cười.
***
Rốt cục Vương Phần phải rời khỏi Cửu Lê, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái. Ông ta để cho mấy người thuộc hạ mang đồ lên xe, ánh mắt lạnh nhạt nhìn một nhà Vi Khôn đang nói lời tạm biệt.
Trâu thị và Vi Hân không có mặt.
Sau đêm đó, mặc dù mấy vị phu nhân tộc trưởng và vu nữ được miễn tội chết, nhưng vẫn bị giam trong miếu Vu Thần, phạt các nàng tội khinh nhờn tổ thần. Không có ai biết ở trong đó các nàng trải qua cái gì, chỉ có điều lúc thả ra, vết thương chồng chất đầy người, trong thời gian ngắn không thể xuống giường.
Vương Phần lên tiếng cười nhạo, khẽ hát cho đến lúc lên xe ngựa. Nhiệm vụ lần này của ông ta mặc dù rất nhiều trắc trở, nhưng cũng xem như hoàn thành chu toàn. Chỉ cần đưa người tới Nghiệp Đô thì lập tức xong việc. Ông ta nhớ tới trước khi đi Sử Tướng đã hứa tiền thưởng hậu hĩnh và việc kia, tâm tình tươi đẹp giống như bầu trời tháng ba.
Vi Khôn lại tiếp tục dặn dò Vi Nhiễm vài câu, thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm, lên đường đi. Có thời gian hãy gửi thư về nhà, chăm sóc bản thân thật tốt.” Nói xong, liền xoay người sang chỗ khác không nhìn Vi Nhiễm nữa. Ông cũng phải thuyết phục chính mình thật lâu, mới miễn cưỡng tiếp nhận kết quả này. Thân là phụ thân, đại tù trưởng, ông không có sức bảo vệ mình nữ nhi, thật sự là quá vô dụng.
“Cha bảo trọng, nữ nhi đi.” Vi Nhiễm hành lễ, rồi vịn vào Dương Nguyệt lập tức xe. Sau khi ngồi xuống, nàng lại đẩy cửa sổ nhỏ trên vách xe ngựa, nhìn ra phía ngoài. Nơi này non nước hữu tình, gia đình và bạn tốt, đời này cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.
Phía sau xe ngựa, Vương Tường dựa vào ngực Vương Tiếp mà khóc, thấy Vi Nhiễm nhìn nàng vẫy tay từ biệt, cố gắng nặn ra bộ dáng tươi cười. Việc này vốn là số mệnh của nàng, lại bị Vi Nhiễm một mình gánh chịu.
“Đều tại ta vô dụng.” Nàng khóc nói.
“A tỷ chớ tự trách. Đệ nghe Mậu ca ca nói, sứ thần Đông Hán kia vốn là muốn Yêu Yêu tỷ, hắn đã hợp mưu với tù trưởng phu nhân. Cho dù tỷ không có bệnh, bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp khác ép Yêu Yêu tỷ đi hòa thân.”
Vương Tường đưa tay che miệng: “Lời này của đệ là thật? Nhưng Yêu Yêu, rõ ràng đã ước hẹn với công tử hai năm…”
Vương Tiếp đưa tay làm động tác im lặng, Vương Tường lập tức không dám nói thêm gì đi nữa.
Bên kia Vi Mậu cưỡi ngựa chạy đến, Vương Phần liền hạ lệnh đội ngũ xuất phát.
Lần này binh sĩ hộ tống Vương Phần nhiều đến mấy trăm người. Mới đầu, Vi Nhiễm coi những binh lính này là tới áp chế Cửu Lê, về sau nghe Vi Mậu nói chuyện, mới hiểu được không hoàn toàn như thế.
Đông Hán từ lúc lập quốc đến nay, Hán đế sẽ phong các hạ thần có công làm Tiết Độ Sứ các nơi. Địa hình chia cắt thành thế mà triều đình khó điều khiển, trong nhóm Tiết Độ Sứ ngoại trừ Tiêu Nghị ra phần lớn đều là hạng người tham lam, bởi vậy sẽ ảnh hưởng chính trị, một thời gian cưỡng ép tô thuế gây ra tai họa, người dân bạo động không ngừng. Cho nên tình hình bên trong Đông Hán cũng không tính là ổn định. Lại thêm lần này đi Nghiệp Đô đường xá xa xôi, vì bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, Vương Phần mới mang theo nhiều binh mã như vậy.
Đội ngũ đi một thời gian, coi như suôn sẻ. Tiêu Nghị ở Đông Hán vốn rất có uy danh, xưa nay cũng không kết thù kết oán với ai. Bởi vậy khi đi, nhóm quan châu cũng khách khí cho đi, không có người làm khó.
Vốn dĩ một đường lên phía Bắc, lúc đi qua Trần Châu, bỗng nhiên đi vòng theo hướng Đông Nam mà đi, nói là trước phải đi tới Thanh Châu, nơi Ngụy quốc công Chu Tông Ngạn quản lý. Theo như Vương Phần nói, Tiêu Đạc nhận hoàng mệnh, ra ngoài luyện binh, nhanh nhất cũng phải đầu xuân sang năm mới có thể về Nghiệp Đô. Vi Nhiễm tới trước ở tạm phủ Thanh Châu Ngụy quốc công, thứ nhất là mời người dạy dỗ chút lễ nghi cần thiết, thứ hai nàng muốn lấy thân phận nữ nhi Ngụy quốc công chứ không phải thân phận Vu nữ Cửu Lê xuất giá.
Làm như vậy vốn cũng không gì đáng trách, cái thân phận Vu nữ Cửu Lê này thật là có chút không xứng với Tiêu Đạc. Nhưng Ngụy quốc công dù sao cũng là cha đẻ thê tử đã mất của Tiêu Đạc, Chu gia làm sao không để ý một chút nào được chứ? Trong lòng Vi Nhiễm nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi, chẳng qua ngay lúc đêm tối, nghe được từ hai tên binh sĩ trực đêm trò chuyện.
“Không phải nói về Nghiệp Đô sao, đang êm đẹp lại chạy tới Thanh Châu?”
“Ai, ngươi không biết hả? Nghe nói Quân sử căn bản không đồng ý hôn sự này, trước đó lấy cớ luyện binh rời nhà, Sử tướng bên kia đang giận dữ đấy.”
“Thế nhưng đây là Ngụy quốc công, không phải phụ thân của vong thê Quân sử sao?”
“Ta thăm dò được, Sử tướng cảm thấy cái thân phận vu nữ Cửu Lê từ đầu đến cuối không ra gì, liền kín đáo đưa cho Ngụy quốc công. Ngươi nghĩ đi, năm đó Ngụy quốc công đi theo Sử tướng cùng nhau giúp Tiên Hoàng gây dựng giang sơn Đại Hán này, càng vất vả công lao càng lớn, nhà cao cửa quý. Làm nữ nhi của hắn, tất nhiên sẽ xứng với Quân sử chúng ta. Ngụy quốc công đương nhiên là có chút không tình nguyện, nhưng Sử tướng mở miệng, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt.”
Sau đó giọng nói của hai tên binh sĩ dần dần nhỏ lại, Vi Nhiễm cũng nghe không rõ nữa.