Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 5: Chương 5:



Lúc bọn họ lên đường, Cửu Lê vẫn còn ở cuối thu, thời tiết mát mẻ, khi đến Thanh Châu, đường đi đã bao phủ trong làn áo bạc. Thanh Châu là thị trấn quan trọng của Đông Hán, từ khi Ngụy quốc công – Chu Tông Ngạn đảm nhiệm chức Thứ sử, vốn thuộc địa bàn Bình Lư Tiết Độ Sứ – Dương Thủ Trinh.
 
Xe ngựa tiến vào thành, hướng về phía phủ đệ Ngụy quốc công mà đi.
 
Không nghĩ tới phu nhân Chu Tông Ngạn Phùng thị sớm tinh mơ đã mang theo hạ nhân đứng ở cửa ra vào đích thân tiếp đón.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bà thấy Vi Nhiễm xuống xe ngựa, run run rẩy rẩy nghênh đón, lôi kéo Vi Nhiễm càng không ngừng nói: “Giống đó, thật giống đó! Các ngươi nhìn nàng đi, làm sao giống Huệ nhi và Mẫn Mẫn như thế?”
 
Người bên cạnh không muốn chống lại ý bà, đành phải gật đầu phụ họa.
 
Vi Nhiễm không hiểu làm sao, nàng và Chu phu nhân này cũng là lần đầu gặp mặt, nhất thời chần chừ giữ khoảng cách. Vừa vặn, Vi Mậu và Vương Phần đi tới. Sau khi Vương Phần hành lễ với Phùng thị xong thì nhỏ giọng nói với Vi Nhiễm: “Chu phu nhân tinh thần không được tốt, ngươi cứ chiều ý của bà là được.”
 
Vi Nhiễm nhẹ gật đầu, thấy Phùng thị thân thể đơn bạc, hai tay cóng đến lạnh buốt, bèn nhanh chóng cởi áo choàng trên người ra, khoác trên người bà: “Để ngài đợi lâu rồi.”
 
“Vào, mau theo ta đi vào.” Phùng thị lôi kéo Vi Nhiễm đi vào, một đoàn người liền theo ở phía sau. Lúc này, Chu Tông Ngạn không ở trong phủ, quản gia liền để mấy người ở ngoài sân nghỉ ngơi lấy sức. Chu phu nhân kéo Vi Nhiễm nói mấy câu, cho đến khi thị nữ gọi bà trở về uống thuốc, bà mới bịn rịn rời đi.
 
Vi Nhiễm hỏi Vương Phần: “Đại nhân có biết phu nhân bị bệnh gì không?”
 
Vương Phần giải thích nói: “Việc này nói ra rất dài dòng. Quốc công phu nhân ban đầu sinh ra ba nữ nhi, lúc tiểu nữ nhi hai tuổi thì chết yểu, từ đó tinh thần không được tốt. Cũng may trải qua mấy năm điều dưỡng, đã có chút khởi sắc. Nào biết năm ngoái Quân sử phu nhân bất ngờ qua đời, bà chịu đả kích lớn, cuối cùng nằm trên giường không dậy nổi. Lần này nhận cô nương làm nữ nhi, chắc hẳn cũng chỉ an ủi mà thôi.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm khẽ gật đầu, trong lòng sinh ra mấy phần cảm thông với Phùng thị. Thuở nhỏ nàng đã mất mẹ, Phùng thị đã mất đi hai nữ nhi, cũng là đồng bệnh tương liên.
 
Lúc này, hạ nhân chạy vào bẩm báo nói: “Quốc công hồi phủ rồi.”
 
Đám người lập tức vội vàng đứng lên chào đón.
 
Chu Tông Ngạn nghe nói đám người Vương Phần đã đến thì buông xuống công việc bên trong nha môn trở về tìm hiểu kết cục ngay. Trưởng nữ qua đời không bao lâu, Sử tướng đã muốn Tiêu Đạc cưới vợ nữa, hiện giờ người vợ mới này thế mà còn muốn lén lút đưa cho ông làm nữ nhi, trong lòng của ông hiển nhiên vô cùng kháng cự. Nào biết Phùng thị mang bệnh nghe nói Vi Nhiễm muốn tới, chẳng những tinh thần tốt lên rất nhiều, mà còn lệnh hạ nhân bố trí tỉ mỉ chỗ ở, thêm rất nhiều đồ vật để nữ nhi gia dùng.

 
Ông không muốn làm thê tử buồn, nên chỉ có thể ngầm cho phép một chuyện nhận thân.
 
Sau khi Chu Tông Ngạn nhìn thấy Vi Nhiễm, tất nhiên là cực kỳ chấn động. Hai nữ nhi của ông, đã là mỹ nhân đệ nhất đệ nhị của Đại hán, không nghĩ tới nữ nhi mình thu nhận, cũng hoàn toàn không thua kém. Ông không khỏi lại nghĩ tới năm đó có một phương sĩ từng nói, Chu gia ông sẽ là một nhà có ba vị Hoàng Hậu chí tôn cao quý.
 
Vi Nhiễm chiếu theo lễ chế, dưới sự chứng kiến của Vương Phần, hướng về Chu Tông Ngạn hành lễ quỳ lạy, lên tiếng gọi “phụ thân”. Chu Tông Ngạn chỉ nhàn nhạt đáp lại, rồi phân phó thị nữ dẫn nàng tiến về chỗ ở đã được bố trí.
 
Vi Nhiễm được an bài ở tại Đông viện của phủ, tất cả đồ vật trong phòng đều mới tinh, cũng trang trí theo sở thích của thiếu nữ, màn che màu hồng phấn được kết châu ngọc, Phùng thị còn phái bốn thị nữ đắc lực đến đây chiếu cố.
 
Dương Nguyệt và nhóm thị nữ cùng nhau thu dọn hành trang của Vi Nhiễm, trong đó một thị nữ lớn tuổi hơn một chút tiến lên cung kính nói: “Nô tỳ gọi là Tịch Chiếu, nhập phủ trước các nàng một thời gian, vốn là người hầu hạ bên cạnh phu nhân. Tiểu thư muốn tắm rửa thay quần áo khác trước hay không ạ? Chúng nô tì đã chuẩn bị đồ đạc xong rồi ạ.”
 
Vi Nhiễm cúi đầu, thấy mình còn mặc y phục Cửu Lê, nghĩ thầm nhập gia tùy tục, liền gật đầu đồng ý.
 
Thùng gỗ được mang vào trong phòng, dựng bình phong lên. Vi Nhiễm còn chưa trải qua việc được nhiều người hầu hạ tắm rửa như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, trên mặt lại cố giả bộ trấn định. Tịch Chiếu giúp nàng cởi y phục, đỡ nàng tiến vào trong thùng tắm. Hơi nước mờ mịt, lạnh giá quanh thân Vi Nhiễm dường như đều bị nước nóng xua tan, thay vào đó là cảm giác thả lỏng khoan khoái truyền đến toàn thân.
 
Nàng thích ý nhắm mắt lại, dần dần cũng có chút mệt mỏi.
 
Tịch Chiếu cẩn thận vấn mái tóc dài của Vi Nhiễm lên, cẩn thận lau làn da của nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Dương Nguyệt chỉ đứng ở một bên theo dõi. Nàng mới tới đất Hán, cũng không hiểu phong tục lễ nghi nơi này, trước tiên nên yên lặng nhìn cho thỏa đáng, tránh khỏi phạm sai lầm về sau.
 
Đợi đến khi tắm rửa xong, thị nữ nâng y phục và trang sức mới tinh đến, thỉnh Vi Nhiễm ngồi trước bàn trang điểm, giúp nàng trang điểm. Thời bấy giờ con người còn giản đơn, sau khi trải qua tiền triều thịnh thế phồn hoa, chính là trăm năm chiến loạn, đến ngày hôm nay vẫn chưa thống nhất. Ngụy quốc công nổi danh cần kiệm, lấy đồ vật quốc công phủ, chất lượng cũng không tính là xa hoa.
 
Thị nữ đem hơn nữa tóc trên đầu Vi Nhiễm chải thành búi tóc, cắm lên cây trâm bằng kim ngân, lại chọn lấy hai cái khuyên tai tua rua bằng bạc, ở trên mặt nàng tô son điểm phấn. Một thân quần áo màu đỏ, tay áo hẹp được cắt xén bắt lấy thân người, nổi bật lên dáng người yểu điệu tinh tế của nàng. Cổ áo và ống tay áo thêu hoa văn hồ điệp, thược dược, chuỗi ngọc, lá màu lam lục, hoa màu hồng đào, bướm là màu vàng, tăng thêm mấy phần hoạt bát xinh đẹp.
 
Đợi đến khi Vi Nhiễm ăn mặc trang điểm hoàn tất, Dương Nguyệt chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, thị nữ bên cạnh thi nhau tán dương: “Tiểu thư đổi thân y phục, càng giống như tiên nữ hạ phàm.”
 
Một thị nữ nhanh miệng nói ra: “Còn sinh đẹp hơn Nhị tiểu thư của chúng ta nữa.”
 
Tịch Chiếu nhìn thị nữ kia một cái, nàng ta vội vàng cúi đầu không dám nói nữa.

 
Bầu không khí trở nên có chút cổ quái, Vi Nhiễm cười nói: “Bụng ta hơi đói, chỗ này của tỷ tỷ có gì ăn được hay không? Đồ ăn đơn giản là được rồi.”
 
“Tiểu thư đợi chút, nô tỳ đi chuẩn bị chuyện này.” Tịch Chiếu đáp một tiếng, liền dẫn thị nữ ra ngoài thu xếp. Láng máng còn nghe được nàng quát lớn tiểu thị nữ vừa nãy hai câu.
 
Dương Nguyệt đi đến bên người Vi Nhiễm, giúp nàng sửa sang thắt lưng và vạt áo, nhỏ giọng nói: “Nhị tiểu thư Ngụy quốc công này không biết có gì lạ? Mà ngay cả nhắc đến cũng không cho nhắc. Hôm nay cũng chưa từng nhìn thấy ở trong phủ.”
 
Vi Nhiễm trả lời: “Nhị tiểu thư này cũng không phải lạ gì, chẳng qua rời nhà trốn đi đã mấy năm, đoán chừng vẫn chưa trở về.”
 
Dương Nguyệt sững sờ: “Sao vu nữ biết?”
 
“Ta nghe… Mạnh Linh Quân nói.” Vi Nhiễm cúi đầu giống như lơ đãng nói đến.
 
Hai năm trước nàng cứu được Mạnh Linh Quân, sau đó Mạnh Linh Quân liền ở Cửu Lê một thời gian, không những dạy nàng đọc sách, mà còn cùng nàng nói chút chuyện thiên hạ. Y có nhắc qua vị Nhị tiểu thư Ngụy quốc công phủ tên là Chu Gia Mẫn. Nói nàng ta không chỉ có mỹ mạo xuất chúng, mà tài nghệ trí tuệ đều có thể xưng là nữ tử kiệt xuất nhất thiên hạ bấy giờ. Nhưng nàng ta không quan tâm người theo đuổi như núi biển, chỉ để lại cho phụ mẫu trang giấy, nói muốn du lịch các nước trong thiên hạ, sau đó tiêu tiêu sái sái rời nhà.
 
Ở thời đại này, có thể nói đi thì đi, vứt đi hết mọi thứ, nữ tử này thật là không đơn giản. Cũng nhờ hôm nay đến Ngụy quốc công phủ, Vi Nhiễm mới lôi việc này từ trong một góc ký ức nhớ lại.
 
Không chỉ có như thế, Vi Nhiễm còn lờ mờ nhớ đến lúc ấy Mạnh Linh Quân nói ra: “Nhiễm Nhiễm, nàng có biết vị Nhị tiểu thư đông đảo người theo đuổi này, nổi danh chính là thanh mai trúc mã Tiêu Đạc kia…”
 

 
Chu Tông Ngạn đặc biệt thiết yến chiêu đãi Vương Phần và Vi Mậu. Vương Phần đói bụng mấy tháng, trông thấy thịt cá trước mắt tự nhiên không khách khí ăn như gió cuốn. Mà Vi Mậu ăn cũng không nhiều, hay xuất thần suy nghĩ chuyện gì đó.
 
Trong bữa tiệc, vũ cơ Chu phủ đến đây hiến múa, qua ba tuần rượu, Vương Phần đã uống đến hai mắt mê ly, ngã trái ngã phải. Chu Tông Ngạn lệnh hai thị nữ dìu ông ta đi nghỉ ngơi, lại phái người an trí Vi Mậu xong, bản thân thì đi thư phòng.
 
Thuộc hạ tới trước bẩm báo: “Thuộc hạ đã ở Phục châu nghe ngóng khắp nơi, vẫn không có tin tức của Nhị tiểu thư.”
 

Chu Tông Ngạn trầm ngâm xuống: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
 
“Vâng.” Thuộc hạ cung kính lui ra.
 
Chu Tông Ngạn đi đến bên cửa sổ, vốn bởi vì đêm lạnh gió mát, muốn đóng cửa sổ lại, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tinh hà sáng chói lại nhớ tới Chu Gia Mẫn, không khỏi thẫn thờ. Nếu không phải mỗi tháng không biết từ phương nào gửi tới mấy bức thư bên trên lác đác mấy lời, ông suýt cho rằng nàng ta không còn trên nhân thế.
 
Năm đó trời xui đất khiến thế nào, để Chu Gia Huệ gả cho Tiêu Đạc trước, Chu Gia Mẫn bi phẫn rời nhà, đến nay chưa về. Năm ngoái an táng Chu Gia Huệ, Phùng thị bệnh nặng, cũng không thấy nữ tử bất hiếu này trở về.
 
Nhưng trong lòng Chu Tông Ngạn vẫn lo lắng cho nàng ta. Từ nhỏ, Chu Gia Mẫn được ông yêu thương nhất, coi như hòn ngọc quý trên tay. Tiêu Đạc nếu lại muốn cưới, cũng nên cưới Mẫn Mẫn mới đúng…
 
“Quốc công!” Hạ nhân ở bên ngoài kêu lên, “Sử tướng đưa đến một phong văn kiện gấp!”
 
“Trình lên.” Chu Tông Ngạn rốt cục đóng cửa sổ lại, quay người nói.
 

 
Vi Nhiễm lạ phòng lạ giường, ngủ cũng không yên giấc cho lắm. Trằn trọc một đêm, qua nửa đêm mới ngủ.
 
Trong mộng, nàng lại thấy trướng đỏ, bầu không khí có mùi hoan ái rõ ràng.
 
Trong trướng, hai cỗ thân thể trần trụi quấn lấy nhau, một nam một nữ. Nữ tử nhỏ nhắn mềm mại, nam tử tráng kiện. Nàng rõ ràng nhìn thấy nữ tử bị đè ở phía dưới kia chính là chính nàng, mà đè ở trên người nàng là nam nhân chỉ có thể nhìn thấy phía sau, không rõ mặt mũi.
 
Trên người nam nhân cơ bắp rắn chắc, vóc người cao lớn, mà nàng thì đỏ bừng cả khuôn mặt, tóc rối tung nằm trên giường, trong miệng phát ra thanh âm khiến người ta ngượng ngùng.
 
Nam nhân nâng khuôn mặt của nàng, hôn nàng thật sâu.
 
Hai tay của nàng bám vào bả vai nam nhân, thân thể bị đụng chạm lúc lên lúc xuống.
 
“Yêu Yêu, tâm can của ta.” Thanh âm của nam nhân khàn khàn, có chút mập mờ không rõ, nhưng cõi lòng đầy yêu thương. Nước bọt hai người quyện vào nhau, giọng nàng trách mắng đầy yêu kiều: “Phu quân… Đừng… Nơi đó… A!”
 
Vi Nhiễm bị dọa đến kinh sợ ngồi dậy, phát hiện chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi.
 
Đây là nàng lần thứ hai nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi thứ trong mộng quá mức chân thực, cũng quá mức quỷ dị. Nàng lau mồ hôi trên trán, không biết nam nhân trong mộng là ai, chỉ cảm thấy mặt đỏ tim run tất cả đều giống như bản thân đã trải qua. Kia là tương lai của nàng sao? Nam nhân nàng gọi là… Tiêu Đạc?

 
Không có khả năng… Chính nàng cũng cảm thấy hoang đường. Nhưng thần kỹ đến bây giờ cũng chưa từng xảy ra sai lầm.
 
Vi Nhiễm ngồi lẳng lặng trong chốc lát, vẫn vén chăn lên xuống giường uống nước. Dương Nguyệt ngủ ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Vu nữ tỉnh rồi sao?”
 
“Không có việc gì, Nguyệt Nương. Ta chỉ là khát nước, uống nước, ngươi ngủ trước đi.” Vi Nhiễm nói khẽ.
 
Dương Nguyệt đáp một tiếng, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
 
Chờ uống một chén nước xong, Vi Nhiễm cảm thấy nỗi lòng được bình phục lại, tiếp tục trở lại trên giường chìm vào giấc ngủ, lần này không tiếp tục nằm mơ nữa.
 
Ngày thứ hai, sáng sớm Vi Nhiễm đã theo Tịch Chiếu đi Bắc viện – nơi ở của Phùng thị thỉnh an. Chu Tông Ngạn mặc dù là quốc công cao quý nhưng chỉ có một thê, không có nạp thiếp, mồm miệng người trong phủ cũng vô cùng cẩn thận. Tinh thần của Phùng thị trông có vẻ rất tốt, chẳng qua chỉ một mực không chịu uống chén thuốc thị nữ bưng tới.
 
Thị nữ quỳ sụp gối bên cạnh, khuyên nhủ: “Phu nhân, thuốc vẫn phải uống đúng giờ ạ.”
 
Không nghĩ tới Phùng thị nổi tính tiểu hài tử: “Uống thuốc đắng như vậy, mỗi ngày đều uống! Hôm nay không muốn uống.”
 
Thị nữ nằm sấp trên mặt đất, khuyên cũng không được, không khuyên giải cũng không được. Khuyên, sợ chọc giận phu nhân, không khuyên giải, lát nữa quốc công trách tội xuống, nàng cũng khó thoát tội.
 
Vi Nhiễm cầm lấy chén thuốc trong tay thị nữ, để trước mũi ngửi thử, quả thực là đắng đến nức mũi. Nàng nhìn Phùng thị cười nói: “Mẫu thân xin chờ con một lát.” Sau đó liền đứng dậy, mang theo Dương Nguyệt đi ra.
 
Qua một hồi lâu, nàng cầm một đĩa chứa những viên thuốc đen tròn trịa tiến đến, ngồi bên cạnh Phùng thị nói: “Mẫu thân thử cái này một chút xem.”
 
Thị nữ lập tức vội vàng đứng lên ngăn cản: “Thân thể của phu nhân không tốt, không thể tùy tiện ăn đồ bậy bạ được!”
 
Lúc này, thái y thường ngày phụ trách chăm sóc Phùng thị đi tới nói: “Không cần lo lắng, viên thuốc này là lão phu tận mắt nhìn tiểu thư làm, dược hiệu và chén thuốc kia giống nhau. Phu nhân có thể dùng thử một chút.”
 
Lúc này thị nữ kia mới không hài lòng lui ra.
 
Phùng thị cầm một viên dược hoàn bỏ vào trong miệng, phát hiện là ngọt, rất dễ nuốt.
 
Sau khi Phùng thị ăn toàn bộ ba viên thuốc, kéo tay Vi Nhiễm, thân thiết hỏi: “Hài tử, làm sao con lại làm ra vật như vậy?Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.