Vi Nhiễm giải thích: “Lúc trước con và người già trong tộc đều không thích uống nước thuốc, do đó dẫn đến bệnh tình kéo dài thêm. Mẫu thân con bèn làm viên thuốc bọc đường này cho bọn họ uống. Bà còn dựa vào sự thay đổi của thời tiết, có đôi khi là dùng cam thảo để làm, có đôi khi là vỏ quýt, nói chung có thể áp chế vị đắng trong thuốc, như vậy nuốt xuống cũng không khó.”
“Mẫu thân con thật sự là tâm tư khéo léo.” Phùng thị vỗ tay Vi Nhiễm nói: ” Có cơ hội ta cũng muốn gặp nàng một lần.”
Vi Nhiễm cúi đầu nói: “Mẫu thân con đã qua đời lâu rồi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng thị trìu mến sờ lên tóc nàng: “Hài tử đáng thương, đừng khổ sở. Về sau nơi này chính là nhà của con, ta chính là mẫu thân của con.”
Hốc mắt Vi Nhiễm ửng đỏ. Trước đó là bị ép thừa nhận cửa hôn sự này với Chu Gia, lúc này thấy Phùng thị hòa ái dễ gần, giống như mẹ hiền, trong lòng có mấy phần cảm động, cung kính nói: “Nhất định con sẽ phụng dưỡng mẫu thân thật tốt.”
Phùng thị lại nói chuyện với nàng một hồi, cho đến khi có chút mệt mỏi mới để nàng rời đi.
Chờ Vi Nhiễm đi ra khỏi phòng Phùng thị. Tịch Chiếu đi qua nói: “Hai vị ma ma được mời đến từ trong cung đang chờ ở phòng khách, mời tiểu thư qua đó bái kiến.”
“Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường.” Vi Nhiễm khách khí nói.
Mấy người đi được nửa đường thì Dương Nguyệt phát hiện túi thơm trên eo mình mất đi, liền nói với Vi Nhiễm một tiếng, trở về Bắc viện tìm kiếm. Nào biết được nàng vừa bước vào Bắc viện, lập tức nghe được bên trong có hai thị nữ đang nói chuyện: “Con xú nha đầu từ sơn dã tới kia thật có bản lĩnh đấy, dỗ được phu nhân vô cùng vui vẻ.”
“Tiện dân chính là tiện dân, chẳng qua muốn lợi dụng tên tuổi phủ Quốc công chúng ta mà thôi.” Người nói chuyện chính là thị nữ trước đó ở trong phòng khuyên Phùng thị uống thuốc, nàng ta hung hăng nói, “Nàng ta muốn gả cho Quân sử, nhưng ngay cả một đầu ngón tay của Nhị tiểu thư chúng ta cũng không sánh nổi! Chờ Nhị tiểu thư trở về, nhất định sẽ cho nàng ta mất mặt!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng thế đúng thế. Gà nơi sơn dã làm sao sánh bằng Phượng Hoàng? Rõ ràng người Quân sử thích là Nhị tiểu thư chúng ta.” Một thị nữ khác phụ họa nói, “Đến lúc đó Thanh Hòa ngươi có thể gả đi cùng Nhị tiểu thư.”
“Không nên nói bậy.” Thị nữ gọi là Thanh Hòa kia đỏ bừng mặt.
Trong lòng Dương Nguyệt khó chịu, lại hiểu rõ úc này các nàng đang ăn nhờ ở đậu, không nên gây ra rắc rối. Thấy hai thị nữ kia đi, nàng cũng không muốn tiếp tục tìm túi thơm nữa, trực tiếp trở về phòng khách.
Vi Nhiễm đang học, ngồi nghiêm chỉnh. Từ nhỏ cha và đại ca đã hao tâm tổn trí dạy nàng rất nhiều, nhưng đều là những phong cảnh thiên nhiên, câu chuyện lịch sử, trong trí nhớ của nàng cũng chưa từng học qua những lễ nghi phiền phức này. Vi Nhiễm lớn lên ở sơn dã, bản tính đương nhiên là tự do, leo cây lấy trứng chim, trộm rượu nướng thịt rừng, những thứ này đều thành thạo. Nhưng học tập giống thiên kim tiểu thư, đi đứng có nề nếp, thực sự ngột ngạt đến chết.
Mỗi lần nàng lộ ra một chút không kiên nhẫn thì ma ma họ Tôn liền nói: “Cô nương làm Tam tiểu thư phủ quốc công gả cho nam nhân tài giỏi nhất Đại Hán, sao có thể lười biếng?”
Một ma ma họ Trương khác nghiêm mặt bổ sung một câu: “Đến lúc đó làm mất thể diện phủ Quốc công và Tiêu phủ, người bên ngoài sẽ nói cô nương đến từ nơi sơn dã, không hiểu quy củ.”
Sau khi Dương Nguyệt nghe vậy, nhớ đến hai thị nữ Bắc viện kia, trong lòng càng thêm khó chịu, trong lòng càng thêm đau lòng cho Vi Nhiễm. Nàng biết những người Hán này đều xem thường bọn họ, cho rằng Vi Nhiễm là dã nha đầu không có dạy dỗ, không ra gì. Nhưng lúc Vi Nhiễm ở Cửu Lê, cũng đường đường là Đại Vu nữ, từ nhỏ được hưởng sự che chở sủng ái, đến vị Quân công tử kia cũng chưa từng nặng lời với người.
Chờ hai ma ma nghiêm khắc kia đi khuất, Vi Nhiễm lập tức nằm trên giường, đấm bắp chân tê dại của mình: “Nguyệt Nương, hai ma ma này thật đáng sợ! Hai cái đùi này của ta đều sắp mất cảm giác rồi. Ngươi mau tới đấm bóp giúp ta đi.”
Dương Nguyệt yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp nàng đấm bóp, cúi đầu không nói một lời.
“Nguyệt Nương, ngươi sao vậy?” Vi Nhiễm đứng lên, nhìn thấy đôi mắt Dương Nguyệt đỏ lên, ôm lấy mặt của nàng hỏi, “Ai chọc Nguyệt Nương của ta khóc?”
“Vu nữ… Vu nữ từ nhỏ đến lớn, khi nào chịu qua khổ cực như vậy…” Dương Nguyệt đưa tay xoa xoa khóe mắt.
Vi Nhiễm cười nói: “Nhìn ngươi kìa, chẳng qua là bị hai ma ma nói hai câu, ta chịu được. Nhưng ngươi tuyệt đối không nên nói cho ta đại ca biết, miễn cho hắn lo lắng, có biết không?”
“Thế nhưng mà Vu nữ…” Dương Nguyệt vẫn đau lòng.
Vi Nhiễm ôm lấy Dương Nguyệt, không biết nói với nàng hay là tự nhủ: “Ta hiểu. Nhưng con đường này là chính ta chọn, ta nhất định sẽ cố gắng sống tốt. Hãy tin ta.”
Dương Nguyệt nín khóc mỉm cười: “Vâng.”
“Cười một cái nhìn mới tốt.”
Trong phòng tiếng cười vui truyền đến tai Vi Mậu đang đứng ngoài phòng, hắn dựa lưng vào tường, trong lòng trăm vị lẫn lộn. Con đường này, ngay từ đầu hắn đã biết hết sức gian nan. Trên đường, Vương Phần đổi đường đến Thanh Châu, hôm qua lúc Chu Tông Ngạn đối đãi với Vi Nhiễm lạnh nhạt, hắn cũng từng nghĩ tới việc mang muội muội đi. Nhưng giờ phút này, vì ý nghĩ trong lòng muội muội, hắn quyết định làm như toàn không biết rõ tình hình.
…
Vương Phần trong người có công vụ, còn phải trở về phục mệnh, ở Thanh Châu không quá hai ngày đã dẫn binh rời đi. Mà Vi Mậu sợ Vi Nhiễm không quen, ở lại thêm nửa tháng, cho đến khi Cửu Lê bên kia gửi thư nói thân thể Vi Khôn có bệnh. Trong lòng của hắn rất thấp thỏm, cũng định cáo từ trở về.
Chu Tông Ngạn ra ngoài tiễn khách, cũng chuẩn bị rất nhiều lễ vật để hắn mang về Cửu Lê. Vi Nhiễm đích mình tiễn Vi Mậu ra cửa, lôi kéo cánh tay Vi Mậu không chịu buông.
Vi Mậu cũng không bỏ được Vi Nhiễm, nhưng việc đã đến nước này, đã không có đường lui. Hắn kéo Vi Nhiễm đến bên cạnh, từ trong ngực lấy ra một cái cái hộp nhỏ giao cho nàng: “Ta trải qua nhiều lần nghe ngóng, biết Tam thúc công vừa khéo buôn bán dược thảo tại Nghiệp Đô, làm ăn phát đạt. Nếu muội có chuyện gì hãy cầm cái này tìm hắn giúp đỡ, nếu đưa thư cho Cửu Lê cũng giao cho hắn đem về. Dù sao người nhà cũng yên tâm chút ít.”
Vi Nhiễm đem hộp cất ở trong tay áo, thắc mắc nói: “Tam thúc công? Muội chưa bao giờ nghe nhắc đến vị Tam thúc công này?”
Vi Mậu nắm tay che bên miệng, giọng nói ở dưới cuống họng: “Là bà con xa, theo vai vế chúng ta nên gọi là Tam thúc công. Trước kia hắn náo loạn với người nhà không vui vẻ, một mình rời nhà lưu lạc, bây giờ cũng coi là có chút thành tựu. Lúc hắn rời nhà, muội vẫn chưa biết gì. Có điều tính cách hắn có chút cổ quái, nhưng lúc trước từng thiếu mẫu thân một phần ân tình, tóm lại nếu muội có việc hãy đi tìm hắn, hắn nhất định bằng lòng giúp đỡ.”
“Được, muội đã biết.” Vi Nhiễm nhẹ gật đầu.
Vi Mậu lại đưa tay sờ lên đỉnh đầu của nàng, chỉ sợ mình không đành lòng, liền nhanh chóng lên ngựa, phân phó đội ngũ lên đường.
“Đại ca, ca phải bảo trọng, thay muội gửi lời hỏi thăm cha!” Vi Nhiễm dùng sức vẫy tay, Vi Mậu đưa tay ra hiệu đã nghe được, không quay đầu lại.
Vi Nhiễm ngẩn ngơ đứng ở trước cửa phủ, đưa mắt nhìn Vi Mậu rời đi. Từ nay về sau, đưa mắt nhìn bốn phương, nàng đúng là một người thân cũng không có…
Dương Nguyệt si ngốc nhìn bóng lưng Vi Mậu, miễn cưỡng lên tinh thần, kéo tay Vi Nhiễm nói: “Vu nữ, chúng ta mau vào thôi. Bên ngoài trời lạnh, đừng để bị đông cứng.”
Vi Nhiễm nắm chặt tay của nàng, cười cười. Cũng may, nàng còn có Dương Nguyệt.
Tịch Chiếu ở bên cạnh ho khan một tiếng, nhíu mày nhìn chằm chằm Dương Nguyệt. Dương Nguyệt vội đổi cách xưng hô: “Coi nô tỳ này, phải gọi là tiểu thư mới đúng.”
Tịch Chiếu hài lòng gật đầu một cái: “Tiểu thư nên đến chỗ phu nhân thỉnh an rồi.”
Vi Nhiễm nhìn theo hướng Vi Mậu rời đi lần cuối, che dấu vẻ mặt bi thương u sầu, đi theo Tịch Chiếu vào phủ.
…
Bên trong Bắc viện, Phùng thị đang ngồi trước gương đồng, mấy thị nữ trang điểm cho bà. Vi Nhiễm hành lễ với bà, bà cười nói ôn hòa: “Tiểu Nhiễm, hôm nay ta đã tốt hơn nhiều, muốn ra ngoài dâng hương, con có muốn đi cùng ta không?”
“Con tất nhiên sẵn lòng.” Vi Nhiễm lo lắng nói, “Chỉ là thân thể của ngài… Đã nói với phụ thân chưa ạ?”
“Mấy ngày này ta tốt hơn nhiều. Chỉ là đi ra ngoài dâng hương, không cần nói với phụ thân con. Hôm nay chùa Thiên Duyên có pháp hội, hàng năm ta đều không bỏ sót.” Phùng thị chợt chuyển hướng Tịch Chiếu, “Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đổi quần áo ra ngoài cho tiểu thư.”
“Vâng.”
Tịch Chiếu giúp Vi Nhiễm đổi một thân y phục đi ra ngoài, tay áo thủy sắc được thêu màu bạc liền váy, áo choàng khoác trên vai, đầu đội nón che mặt.
Xe ngựa đã sớm chờ ở ngoài cửa phủ, còn có một tiểu đội binh sĩ đi theo.
Trước tiên Vi Nhiễm giúp Phùng thị lên xe ngựa, sau đó bản thân mới ngồi lên.
Xe ngựa đi qua phố xá sầm uất, hôm nay trời quang mây tạnh, trên đường náo nhiệt hơn nhiều so với hôm Vi Nhiễm vừa tới. Phùng thị nắm tay nàng, nói với nàng lên chùa Thiên Duyên dự pháp hội. Chùa Thiên Duyên là chùa cổ, phong cảnh như họa, tọa lạc trên núi Thái Hòa. Nơi đó đường núi bằng phẳng, lớp lớp cây rừng trùng điệp xanh mướt, hương hỏa cường thịnh. Mỗi khi đến tháng giêng, bách tính xung quanh sẽ đi đến chùa Thiên Duyên dâng hương, chắn cả con đường chật như nêm cối.
Qua buổi trưa, xe ngựa đến chân núi Thái Hòa, Vi Nhiễm và Phùng thị liền đổi một người một đỉnh kiệu nhỏ lên núi.
Bên trong chùa Thiên Duyên vẫn như ngày thường, hương hỏa cũng là không ngừng. Vi Nhiễm đỡ Phùng thị tiến vào trong chùa, bởi vì bề ngoài cực kỳ phô trương, dân chúng chung quanh đều khó tránh khỏi ghé mắt nghị luận.
Phùng thị đang ở chính điện bái phỏng phương trượng trụ trì, góp tiền hương hỏa, sau đó lại quỳ ở trên bồ đoàn dâng hương cầu nguyện.
Cửu Lê cũng không tin phật, cho nên Vi Nhiễm chỉ cùng nhóm tùy tùng đợi ở bên cạnh, đánh giá xung quanh.
Chờ Phùng thị dâng hương xong, trụ trì cố ý an bài ở ấy gian thiền phòng yên tĩnh phía Tây viện để cho bọn họ nghỉ ngơi, trong chùa cũng đã chuẩn bị đồ chay ngon miệng. Bởi vì buổi chiều mới có pháp hội, giữa trưa đám người bèn tự mình nghỉ ngơi. Vi Nhiễm đã sớm hỏi thăm Phùng thị, buổi chiều có thể không tham gia pháp hội hay không. Nàng thực sự không có tuệ căn gì, nghe Phật pháp sợ rằng sẽ ngủ gà ngủ gật. Phùng thị sao lại không biết tâm tư của nàng, liền cười đồng ý.
Vi Nhiễm thả lỏng ngủ trưa, lúc tỉnh dậy, pháp hội đã bắt đầu từ sớm. Nàng mở cửa ra ngoài hít thở không khí, nghe được chính điện bên kia truyền đến tiếng tăng lữ tụng kinh, yên ắng thanh tịnh, xung quanh đều nghe được.
Trong viện, một lão tăng có chòm râu bạc trắng dài tới trước ngực đang quét rác.
Vi Nhiễm lên tiếng chào hỏi với ông, lão tăng ngẩng đầu lên, lúc trông thấy Vi Nhiễm, cả kinh “A Di Đà Phật” một tiếng.
“Đại sư như thế này là sao?” Vi Nhiễm nghi hoặc mà hỏi.
Lão tăng dựng thẳng lên bàn tay, cúi đầu nói: “Bần tăng chẳng qua chỉ là sư tăng quét rác, đảm đương không nổi hai chữ đại sư. Có điều bần tăng có chút khả năng xem tướng phán mệnh cách, mệnh cách này của quý nhân bình sinh bần tăng cảm thấy hiếm có, làm lão kinh ngạc không thôi.”
Dương Nguyệt đang bưng chậu nước tới, nghe được lời của lão tăng quét rác, lập tức tới hào hứng, truy vấn: “Đại sư nhìn ra mệnh cách của tiểu thư nhà ta như thế nào?”
Lão tăng quét rác suy nghĩ: “Rồng ẩn nấp trong vực sâu, Phượng bay lên trời cao, hai rồng tranh chấp… Chính là tướng mạo cực kỳ cao quý.”
Dương Nguyệt cười thành tiếng: “Rồng và Phượng… Chẳng lẽ là chỉ Đế Hậu? Đại sư chắc chắn đã nhìn nhầm rồi, tiểu thư nhà ta đã hứa gả cho Tiêu quân sử.”
Lão tăng quét rác run lên: “Tiêu quân sử… Có thể là vị Thiên Hùng quân kia? Khó trách, khó trách. Thiện tai thiện tai!” Ông nói xong câu này thì chuyên tâm quét sân, cho dù Dương Nguyệt tiếp tục truy hỏi thế nào, cũng không lên tiếng nữa.
Trở lại thiền phòng, Dương Nguyệt nói với Vi Nhiễm: “Cái lão tăng quét rác này cũng thật thú vị, nói chuyện một nửa, cố ý chọc trúng lòng tò mò của người khác. Nhưng mà, tám phần giống những giang hồ thuật sĩ kia, thấy tiểu thư xinh đẹp như vậy nên nói nhảm một hồi mà thôi.”
Lúc Vi Nhiễm còn ở núi Cửu Lê, mỗi khi đi mua đồ ở trấn dưới chân núi, chắc chắn sẽ có mấy người tự xưng thuật sĩ coi bói đến nói một đống lời nói mệnh cách kỳ dị, Vi Nhiễm nghe cũng thành thói quen. Tất cả người trên thế gian này, có lẽ có người cuối cùng đã nhìn thấu hồng trần mà chọn cách ẩn trong chùa trên núi. Lão tăng quét rác này địa vị có lẽ cũng không đơn giản. Nhưng ông phán mệnh cách lại thật sự có chút hoang đường. Nên Vi Nhiễm cũng không để ở trong lòng.