“Ai nói câu này thế?” Thẩm Điềm cả người đầy kinh ngạc.
Chu Thận Chi khẽ bật cười thành tiếng.
“Giang Sơn.”
Thẩm Điềm vừa nghĩ đến chiếc miệng chẳng kiêng dè ai của Giang Sơn, thì đúng là có khả năng như vậy thật.
Cô lẩm bà lẩm bẩm nói: “Cậu ấy mới là cẩu ấy, cẩu độc thân.”
Chu Thận Chi gật đầu tán thành, phụ hoạ theo lời của cô.
Mặt của cô lại đỏ lên một chút.
Cô đi qua đó lấy chiếc túi của mình về. May thay lúc nãy lục tìm điện thoại cô không lấy ra chiếc bánh mì nhỏ được đặt trong lớp túi.
Thẩm Điềm nhìn tấm thiệp mời một lúc.
Chiếc thiệp mời của tuần lễ thời trang thực sự rất khó có được. Lần này chủ yếu là được tổ chức ở Lê Thành thế nên chủ biên Hứa mới lấy được tấm thiệp mời nhờ thường ngày hay qua lại với các chủ sở hữu thương hiệu.
Quan Châu Vân chắc là Vedette* cho sàn diễn hôm đó.
Bằng không thì cô ta cũng không đứng ở vị trí center.
Một cô gái như vậy, đi đến đâu cũng có thể tỏa sáng.
Thẩm Điềm cầm tấm thiệp lên.
“Vậy để hôm sau em đưa lại tấm thiệp để cho cô trợ lý nhỏ bọn họ đi xem.”
Chu Thận Chi ừm một tiếng.
Thẩm Điềm do dự chốc lát rồi ngước mắt lên nhìn anh.
“Lần này là Quan Châu Vân đứng ở vị trí center nhỉ.”
Chu Thận Chi đứng khoanh tay, cụp mi nhìn cô bạn gái nhà mình, Thận Chi ừm đáp lời, không mấy để tâm: “Hình như vậy.”
Lúc sau.
Anh cau mày.
“Em và cậu ta quan hệ tốt lắm sao?”
Thẩm Điềm khựng lại, lập tức lắc đầu.
Cô! thế! mà! lại! đang! thăm! dò! anh! ư!
Cứu tôi.
Thẩm Điềm, cậu tuyệt đối không được biến thành kiểu người thần hồn nát thần tính đấy nhá!
Cô thẳng thừng nói: “Em còn không thân với cậu ta.”
Chu Thận Chi hài lòng rồi.
Anh nhìn vào đôi mắt của cô: “Anh tưởng em rất muốn đi xem show diễn đó.”
Thẩm Điềm lập tức phủ nhận.
“Muốn mới lạ ấy, cô trợ lý nhỏ ấy của em tự mình quyết định lấy thiệp mời về cho em. Chủ biên Hứa người ta còn phải đưa thiệp đến tận phòng làm việc của em, em không lấy mà được sao?”
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
Ngữ điệu của anh có chút thờ ơ: “Vậy chi bằng để cô ấy đi xem với cậu em khóa dưới của em đi.”
Thẩm Điềm hả lên bất ngờ.
Nhưng chốc sau lại thốt lên: “Chủ ý hay đấy.”
Cô nhướng mày cao lên như thể đã giải quyết được một vấn đề rất lớn. Dưới ánh đèn, đôi mắt của cô to tròn lấp lánh như ánh sao, Chu Thận Chi càng nhìn càng thấy thích, anh đưa tay nhéo lấy mũi cô.
“Bây giờ quan trọng nhất là phải dọn dẹp nhà đi.”
Thẩm Điềm mới sực nhớ ra: “Đúng ha, em phải đi dọn phòng đã. Bằng không mẹ đến lại mắng là như chuồng heo nữa.”
Dứt câu cô bèn chạy về phòng ngủ chính.
Chu Thận Chi khẽ cười, đi qua rồi cúi người kéo người máy quét nhà Tiểu Điềm bị kẹt lại ở trong góc ra. Tiểu Điềm xoay hai vòng tại chỗ rồi chầm chậm chuyển sang quét dọn ở hướng khác.
– —–
Căn phòng ngủ chính vốn đã rất to.
Cô ở trong đó một mình sau một khoảng thời gian rất khó tránh việc sẽ có chút bừa bộn. Con người lười biếng trên sofa toàn là quần áo, Thẩm Điềm chạy sang đó và ôm hết đống quần áo vào người rồi nhét hết chúng vào tủ.
Nhét được một lúc cô lại chợt nhớ ra biểu cảm khi Trịnh Tú Vân mắng cô.
Vẫn là nên lấy ra thì tốt hơn, cô gấp lại gọn gàng rồi mới đặt vào tủ. Giấy ở trên tủ cạnh đầu giường, cô quét hết chúng vào thùng rác, sau đó cũng gấp chăn lại thật gọn. Ít nhất trông cũng không quá bừa bộn nữa.
Sau khi loay hoay xong hết.
Điện thoại của cô chợt đổ chuông.
Là Thẩm Xương Minh, Thẩm Điềm bèn đứng dậy bắt máy.
“Ba ạ.”
Thẩm Xương Minh nói với cô ông ấy đang ở bãi đỗ xe.
Thẩm Điềm vuốt lại tóc tai, nói: “Dạ vâng, con xuống ngay ạ.”
Cô tắt máy xong thì quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Chu Thận Chi đang ngồi ở sofa, chống cằm nhấn điện thoại đợi cô, nhìn thấy cô đi ra anh cũng đưa mắt nhìn lên.
“Dọn xong rồi hả?”
Thẩm Điềm gật đầu: “Ừm, ba mẹ đến rồi.”
Chu Thận Chi đứng dậy từ trên sofa rồi đi qua đó nắm lấy tay cô, lúc này mới phát hiện ra đầu mũi và thái dương của cô đều là mồ hôi, anh khựng lại, cười hỏi: “Phòng của em bừa bộn đến mức nào thế?”
Thẩm Điềm đưa mắt nhìn lên, hàng mi chớp nhẹ và có đôi phần chột dạ.
Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi khẽ nhướng.
Rồi đi về hướng phòng ngủ chính nhìn sơ qua.
Thẩm Điềm gấp gáp nắm lấy tay của anh kéo anh đi ra cửa: “Sắp không kịp mất rồi!”
Chu Thận Chi khựng lại mặc cho cô kéo lấy tay, anh cụp mi, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống nơi tay hai người đang nắm vào nhau. Trong đáy mắt anh tựa như gợn lên một nụ cười.
Tầng hầm giữ xe của Lam Nguyệt thường sẽ không cho xe từ bên ngoài đỗ vào, nơi đỗ xe cũng sẽ tương ứng với từng căn hộ. Căn hộ này của Chu Thận Chi sẽ có hai nơi đỗ xe, chẳng qua đều bị anh dùng hết rồi, cộng thêm chiếc xe của Thẩm Điềm mua và cả anh cũng còn một chiếc motorcycle nữa, nó cũng cần có chỗ để đỗ. Về sau anh mới chi tiền từ các chủ nhà khác mua thêm hai vị trí đỗ.
Mặc dù thế nhưng vị trí vẫn chưa đủ dùng.
Vậy nên những chiếc xe ở ngoài thông thường đều được đỗ ở một bãi giữ xe của một cửa tiệm bên ngoài tiểu khu. Lúc này xe của Thẩm Xương Minh và Trịnh Tú Vân đang đỗ ở bãi giữ xe tạm thời bên ngoài.
Thẩm Xương Minh đỗ xe xong.
Trịnh Tú Vân cầm ra một chiếc hộp giữ nhiệt, nhắc nhở Thẩm Xương Minh nhớ đem đồ đạc ở ghế sau ra nữa.
Thẩm Xương minh đáp lời.
Hai vợ chồng túi nhỏ túi lớn cầm xuống xe.
Sau đó thì đi về phía cổng tiểu khu.
Từ phía xa cũng nhìn thấy Thẩm Điềm và Chu Thận Chi đi về hướng này. Thẩm Điềm đi vội vã giống như đang lôi theo người con trai ở phía sau đi vậy.
Thẩm Xương Minh cũng sốt ruột theo.
“Đi nhanh như vậy làm gì? Ba mẹ cũng đâu có chạy về đâu.”
Trịnh Tú Vân bên đây thì nheo mắt nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau.
“Ba, mẹ ơi!” Thẩm Điềm kiễng gót chân lên vẫy tay.
Sau đó, đôi vợ chồng nhỏ này cũng tiến đến gần, Chu Thận Chi cười nhẹ: “Ba, mẹ.”
Chu Thận Chi cụp mắt lấy thẻ ra, một tiếng tít vang lên.
Thẩm Xương Minh lập tức kéo tay Trịnh Tú Vân đi vào. Màn đêm buông xuống vừa đẹp, ánh đèn trong tiểu khu cũng đúng lúc chiếu xuống, một mùi thơm của hoa quế thoang thoảng bay đến. Thẩm Điềm buông tay của Chu Thận Chi ra, tiến về trước khoác tay Trịnh Tú Vân: “Mẹ ơi…”
Trịnh Tú Vân nhìn cô, trong đầu chợt hiện lại hình ảnh hai người họ nắm tay nhau khi nãy.
Bà đẩy chiếc hộp thiết giữ nhiệt vào người Thẩm Điềm.
“Nè, tiểu long bao của con.”
Thẩm Điềm cầm lấy bằng một tay, ôm chiếc hộp: “Cảm ơn mẹ.”
Chu Thận Chi nhận lấy chiếc túi được Thẩm Xương Minh cầm trong tay và cùng Thẩm Xương Minh đi theo sau lưng hai người phụ nữ kia.
Đây là lần thứ hai Trịnh Tú Vân đến căn hộ mới của Thẩm Điềm và Chu Thận Chi. Lần trước họ đến để giúp Thẩm Điềm lấy hành lý, khi đó rất gấp gáp nên cũng chỉ liếc nhìn qua loa tiểu khu này mà thôi.
Hôm nay vừa bước vào cổng mới biết được sự khác biệt giữa tiểu khu sang trọng và tiểu khu cũ của bọn họ.
Cô nhìn sang Thẩm Điềm.
Gương mặt cô con gái mình hồng hào, có thể nhìn ra con bé được chăm sóc rất kỹ càng.
Thẩm Điềm ngã vào người Trịnh Tú Vân.
“Mẹ ơi, sao đột nhiên mẹ lại nhớ làm tiểu long bao thế?”
Trịnh Tú Vân hừ lạnh nhạt.
“Không phải có người nào đó đăng lên khoảnh khắc nói muốn ăn sao?”
Thẩm Điềm khựng người.
Mới sực nhớ ra tối hôm qua mình có kêu ca trên đấy.
Cô bật cười khoái chí.
“Ồ, đúng rồi ha.”
Bốn người bước vào thang máy, Thẩm Xương Minh nhìn con gái mình và cười nói: “Mẹ con mới sáng sớm đã đi ra chợ mua thịt heo, để dành làm cho con đó.”
“Woa, mẹ tốt thật.” Thẩm Điềm nũng nịu tâng bốc mẹ.
Trịnh Tú Vân lại hừ lạnh lùng.
Bà nhìn sang Chu Thận Chi.
Anh đang đứng cạnh Thẩm Xương Minh, đặt tay vào túi quần và ngước mắt nhìn lên Thẩm Điềm đang ngã vào người của bà, đôi môi khẽ cong lên.
Trịnh Tú Vân nhẹ nhướng mày.
Đến tầng của căn hộ, bốn người bước ra khỏi thang máy. Thẩm Điềm thoạt nhìn vào, trong nhà thoang thoảng mùi Long Tiên Hương và bên trong cũng sạch sẽ ngăn nắp không một vết bẩn.
Sofa là màu xám nhưng đặt trên đó là hai chiếc gối ôm màu vàng.
Bên dưới bàn trà được lót một tấm thảm màu đen xám nhưng phía trên lại được đặt một giá ipad thật dễ thương.
Trong không gian với tông màu trầm thế này lại được điểm xuyết lên đôi phần tinh nghịch.
Tuy trông không giống nơi ở của một hộ gia đình nhưng vừa nhìn cũng sẽ biết chắc chắn có một cô gái sống ở đây.
Số lần Thẩm Xương Minh đến đây nhiều hơn Trịnh Tú Vân. Ông đem sang cho cô thức ăn trong tủ lạnh và gạo, ông nói với Trịnh Tú Vân: “Thẩm mỹ của Thận Chi cũng tốt thật.”
Trịnh Tú Vân nhìn sang Thẩm Xương Minh.
“Đúng đúng vậy.”
Thẩm Xương Minh khựng lại, tự cảm thấy câu nói này của hai vợ chồng mình có chút kỳ lạ.
Nhưng anh thì chẳng hiểu được nên cứ coi như không có gì.
“Ba, mẹ, hai người ngồi đi ạ.” Sau khi Thẩm Điềm thay giày xong thì kéo vợ chồng bọn họ vào.
Chu Thận Chi đặt đồ đạc xuống thì đi đến máy nước lọc và rót ra hai ly nước, đặt trước mặt hai người họ, cười nói: “Ba, mẹ uống nước ạ.”
Trịnh Tú Vân ừm một tiếng.
“Cảm ơn con.”
Đôi mắt của bà bắt đầu quét sơ qua căn hộ, ánh nhìn cũng liếc sang phòng ngủ phụ và phòng ngủ chính. Cửa của phòng ngủ phụ đóng kín lại còn cửa của phòng ngủ chính thì khép một nửa. Bà thu tầm nhìn về, nhìn sang Thẩm Điềm ở bên cạnh.
“Phòng con chắc là bừa bộn lắm đúng không?”
Thẩm Điềm bật ngồi thẳng người lên: “Không có bừa đâu, gọn gàng lắm.”
“Vậy à? Mẹ có thể vào xem không?” Trịnh Tú Vân hỏi dò, Thẩm Điềm lập tức gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Cô cũng đã đoán được đến cảnh này, cô khoác ngay vào tay Trịnh Tú Vân đứng dậy.
Thẩm Xương Minh ở cạnh nghe thế, lập tức thốt lên một tiếng: “Này”.
Ông đang muốn nói “Phòng của vợ chồng chúng nó, bà vào làm gì.”
Thì bị Trịnh Tú Vân nhìn đăm đăm nên ông giấu ngược lời này vào trong.
Trịnh Tú Vân kéo theo con gái mình bước vào phòng ngủ chính.
Tay còn lại đóng cửa.
Vừa bước vào bà đã ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc của cô con gái. Trịnh Tú Vân buông Thẩm Điềm ra, khoanh tay lại và quét mắt nhìn khắp phòng ngủ. Thẩm Điềm còn chẳng dám thở mạnh, đứng yên một chỗ như một chú cừu con đang đợi làm thịt. Trịnh Tú Vân vừa nhìn cũng đủ biết căn phòng này chỉ vừa mới được dọn dẹp, hơn nữa đảo mắt nhìn một vòng.
Cũng nhìn ra được căn phòng này chỉ có mình Thẩm Điềm ở đây.
Bà ngồi xuống cạnh giường nhìn Thẩm Điềm.
“Lúc nãy xuống đón ba mẹ, hai đứa con nắm tay nhau đấy à?”
Tim Thẩm Điềm đập loạn nhịp, cô dạ đáp lời.
Trịnh Tú Vân nghiêng người sang: “Con tỏ tình rồi hả?”
Thẩm Điềm lắc đầu.
Trịnh Tú Vân nheo mắt: “Nói vậy là thằng bé tỏ tình con sao?”
Thẩm Điềm đỏ mặt, gật đầu.
Trịnh Tú Vân khựng lại.
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng cùng chiếc váy màu xanh nhạt tay bồng, nước da trắng ngần của con gái. Nghĩ bụng, cũng may là cô không chủ động bám lấy người ta tỏ tình.
Cũng may mắn thay.
Thận Chi vẫn chưa mù.
Bà khéo tay của con gái sang.
Trịnh Tú Vân nhìn cô: “Thế nên mọi thứ đều phải thuận theo tự nhiên, nhất là trong việc nảy sinh một mối quan hệ. Phải biết bảo vệ chính mình.”
“Mẹ!” Thẩm Điềm hoảng hốt.
Đưa tay che miệng Trịnh Tú Vân lại.
Trịnh Tú Vân chậc lưỡi, đẩy tay cô ra: “Con hai mươi bốn tuổi rồi, thứ cần hiểu cũng phải hiểu.”
“Con biết rồi mà!”
Thẩm Điềm giọng nói khe khẽ, lên tiếng.
Trịnh Tú Vân không nói gì nữa chỉ chăm chăm nhìn cô.
Yên lặng nhìn cô.
Cũng tạm được đấy.
Cũng chẳng chịu thua kém, vậy mới là con gái bà.
Bà dang tay ra ôm lấy Thẩm Điềm: “Cố gắng quý trọng nha con.”
Cả đời người cơ hội được viên mộng rất ít.
Nên cố gắng trân quý nó.
Sự ôn hoà hiền dịu của Trịnh Tú Vân đột ngột ập đến khiến cho cô không kịp trở tay, giơ tay lên chuẩn bị đáp lại cái ôm của mẹ thì Trịnh Tú Vân đã vội buông tay, nói: “Đừng tưởng mẹ không biết căn phòng này của con là mới vừa được dọn dẹp, nói cho cùng cũng là người đã kết hôn chỉ mỗi cái phòng cũng không thể dọn dẹp cho ngăn nắp được. Để mẹ xem thử nơi con đặt quần áo lót xem nó lộn xộn cỡ nào…”
Thẩm Điềm nghe như sét đánh ngang tai.
Vì cô đã quên dọn dẹp nơi đó mất rồi.
Thế là.
Bố vợ và con rể ngồi ở phòng khách bên ngoài phòng ngủ chính cũng nghe thấy giọng nói cấp bách của Thẩm Điềm vang lên: “Mẹ ơi, con dọn rồi mà!”
Cô rất mực kháng cự.
Thẩm Xương Minh gương mặt gượng gạo nhìn Chu Thận Chi: “À cái đó, Thận Chi à, mẹ của con bé cứ lo lắng như vậy đó. Con yên tâm, đồ đạc trong phòng của con bà ấy sẽ không lật bừa lên đâu.”
Chu Thận Chi nghe thấy giọng nói kháng cự khi bị kiểm tra của bạn gái ở bên trong, khoé môi cong lên.
Đáng yêu quá đi mất.
Anh khẽ cười nói: “Dạ không sao ạ.”
Lúc này anh cũng không tiện giải thích cho ba mẹ vợ biết rằng hai người không ở chung với nhau.
Ba mẹ đến nhà đôi vợ chồng nhỏ kiểm tra trong đêm cũng xem như kết thúc sau khi hai người tiễn xe của Thẩm Xương Minh và Trịnh Tú Vân rời đi. Về đến căn hộ, Thầm Điềm than thở a lên rồi vồ xuống sofa.
Tại sao đã kết hôn rồi.
Nhưng cô vẫn không thoát được bàn tay của ba mẹ ruột.
Chu Thận Chi thu dọn ly trên bàn trà và đi đến bên cạnh sofa, cụp mi nhìn cô.
Chốc sau.
Tay của anh vòng qua ôm lấy eo cô, cúi người xuống và đặt nụ hôn lên trán, sau đó lại hôn lên má cô.
Thẩm Điềm cả người đơ cứng.
Giọng nói anh thanh trong, nói: “Nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm đi.”
Thẩm Điềm đỏ bừng mặt, chỉ cảm nhận được bàn tay của anh ôm lấy eo cô xúc cảm rất rõ ràng, cô còn chẳng dám động đậy.
Anh chống tay bên cạnh sofa uể oải. Thận Chi lại cúi đầu, hôn lên má cô và ngửi lấy mùi hương trên cổ Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm: “…”
A!!!
– —–
Hôm sau đi làm.
Thẩm Điềm đưa hai tấm thiệp mời cho cô trợ lý nhỏ.
Cô trợ lý nhỏ chớp mắt.
Lùi về sau vài bước: “Chị à.”
Thẩm Điềm vứt hai tấm thiệp xuống bàn: “Em và Giang Hoài hoặc em tìm ai đó đi cùng đi, tuần này chị không có thời gian rảnh đâu.”
Cô trợ lý nhỏ nhìn tấm thiệp trên bàn, hỏi: “Chị phải đi đâu ạ?”
Thẩm Điềm đưa mắt nhìn cô ấy.
Đôi mắt cong cong, cười nói: “Đi họp mặt.”
Cô trợ lý nhỏ hả lên bất ngờ.
Nghĩ bụng không biết buổi họp mặt như thế nào lại có thể sánh được show diễn xinh đẹp này chứ.
Nhưng mà có thể được đi xem show diễn thời trang.
Thì cũng thích thật.
Cô trợ lý nhỏ cũng chẳng từ chối nữa mà nhận tấm thiệp mời.
– ——
Buổi chiều thứ bảy hôm nay.
Thẩm Điềm trốn mình trong phòng ngủ để tìm quần áo mặc. Cô rất hồi hộp, lần này đi gặp mặt cùng với Giang Sơn, Trịnh Thiệu Nguyên, Trần Vận Lương nhưng thân phận chẳng còn là bạn học của nhau nữa.
Cũng không phải với thân phận là vợ của Chu Thận Chi ngoài mặt nữa.
Mà là.
Bạn gái của anh.
Tào Lộ cũng tham gia buổi họp mặt này.
Cậu ấy gọi video cho Thẩm Điềm.
“Cậu mặc chiếc váy màu be kia đi, chiếc váy đó xinh lắm còn ôm eo nữa, vừa có chút gợi cảm màu sắc cũng nhẹ, rất thích hợp với cậu.”
Thẩm Điềm đưa tay lấy chiếc váy đó ra, đung đưa: “Bộ này hả?”
“Đúng rồi, nó đó.”
Thẩm Điềm ngắm nghía một lúc cuối cùng cũng quyết định lấy chiếc váy này.
Cô đi thay chiếc váy ra. Phần eo của chiếc váy này được thiết kế theo kiểu xếp ly, chất liệu rất mềm mại. Sau khi cô mang vào, chiếc eo lộ ra thon thả và cũng che đi được phần chân to của mình.
Tào Lộ ở đầu dây bên kia thốt lên.
“10 điểm!”
Thẩm Điềm chọn một sợi dây chuyền có cùng tông màu với chiếc váy, sau đó mang chiếc túi nhỏ và mở cửa bước ra.
Chu Thận Chi ngồi ở sofa đợi cô, vừa ngước mắt lên thì đã chẳng thể rời mắt.
Thẩm Điềm nhìn thấy anh như thế cũng ngẩn người, cô kéo nhẹ chiếc váy.
“Thế nào?”
Chu Thận Chi chợt hoàn hồn, anh ngồi thẳng người, nói: “Qua đây.”
Thẩm Điềm đi sang đó và đứng trước mặt anh.
Chu Thận Chi bắt lấy cổ tay cô rồi kéo về trước, khẽ nhướng mày, anh đưa mắt nhìn cô: “Ai chọn cho em thế, xinh quá.”
Thẩm Điềm đỏ mặt.
Cô nói: “Tào Lộ.”
“Ừm, mắt nhìn tốt thật.” Thận Chi kéo tay của cô về trước, đặt một chiếc hôn nhẹ lên mu bàn tay cô. Anh chợt phát hiện cổ tay cô trống trải, anh khựng người.
Ngữ điệu uể oải: “Vòng tay lá phong bà nội tặng em đâu rồi?”
Thẩm Điềm cũng ngây người, nói: “Em cất rồi, đắt tiền thế mà.”
Chu Thận Chi nhướng mày, anh đứng dậy.
Nắm tay cô đi vào phòng ngủ chính.
Thẩm Điềm bị anh nắm tay dẫn đi, hơn nữa là đi vào phòng ngủ của mình, tim cô đập mạnh không ngừng. Thẩm Điềm bất giác nhìn xuống giường, nhìn xem lúc nãy thay nội y đã thu dọn lại chưa.
Cũng may là đã được dọn rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Chu Thận Chi mở hộp trang sức ra thì thấy chiếc vòng tay được đặt ở dưới cùng, anh lấy nó ra và quay người lại, anh kéo cô đến gần mình, cụp mi rồi nghiêm túc đeo chiếc vòng tay lá phong đỏ vào cho cô.
Thẩm Điềm lặng lẽ ngước mắt lên.
Thì nhìn thấy chiếc cằm với đường nét rõ ràng của người con trai trước mặt, sống mũi cao cùng với đôi mắt đào hoa sâu chăm chú khẽ nhướng mày, đôi mắt ấy mang theo đôi phần chậm rãi.
Thẩm Điềm nhớ lại.
Vào năm lớp 11, có một cô gái ngồi xem Chu Thận Chi đánh bóng rổ ở sân bóng.
Anh ấy nói.
Người con trai này có một gương mặt có thể khiến cho mọi cô gái đều tình nguyện dốc hết tất cả mọi thứ cho cậu ta.
Khi ấy Thẩm Điềm nghĩ bụng.
Cậu ấy nói đúng.
Giờ đây.
Thẩm Điềm vẫn muốn thốt lên rằng.
Cậu ấy nói đúng.
– ——
[Tác giả có điều muốn nói]
Woa.
Đúng hết, chỉ có điều Điềm Điềm này, cậu đã là người con gái khiến Thận Chi dốc hết mọi thứ rồi, cậu vui chứ?
[Chú thích]
*Vedette: Vedette được hiểu là một gương mặt đại diện cho bộ sưu tập của nhà thiết kế trong show diễn đó.