Vòng tay lá phong đỏ rất hợp với chiếc váy này của Thẩm Điềm. Sau khi đeo vào cho cô xong, Chu Thận Chi ngước lên nhìn vào mắt của Thẩm Điềm.
Trong đầu của Thẩm Điềm vẫn nhớ đến năm lớp 11. Khi đó Chu Lượng Lượng đứng bên cạnh cô nghe xong câu nói của cô gái ấy thì Chu Lượng Lượng cũng thốt lên rằng không biết sau này Chu nam khôi sẽ hẹn hò với ai đây.
Bất thình lình.
Bị anh nhìn trúng.
Cô như khựng lại.
Chu Thận Chi mỉm cười cúi đầu, nhẹ đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Đi nào.”
Hàng mi Thẩm Điềm vừa chớp, cô ừm đáp, trong lòng nảy lên chút ngọt ngào. Chu Thận Chi nắm lấy tay cô đi về phía cửa, trong phòng của cô có một mùi thơm thoang thoảng, tông màu xám ban đầu của căn phòng bị che đi bởi màu sắc mà cô yêu thích khiến căn phòng ngập tràn sự tươi tắn và thiếu nữ.
Bước ra ngoài.
Thẩm Điềm đóng cửa phòng lại.
Chu Thận Chi đưa mắt nhìn qua cánh cửa, sau đó nhìn cô, ngữ điệu chậm rãi.
“Cũng đâu bừa bộn lắm.”
Thẩm Điềm sững người một lúc.
Gương mặt bừng đỏ, đầu ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay của anh.
“Nó vốn dĩ đã không bừa rồi.”
Chu Thận Chi cười khẽ, ấn đường cau lại.
“Ừm ừm, rất gọn gàng.”
Thẩm Điềm càng xấu hổ hơn.
Cô bước nhanh về phía trước, bỏ lại anh: “Đi thôi đi thôi.”
Tính cách này của cô Thận Chi cũng đã biết rồi. Khi nói không lại người khác không phải là thẹn quá hóa giận thì là tức tối rời đi. Chu Thận Chi nhìn cô cứ cắm đầu chạy về trước, ngữ khí uể oải nhắc nhở cô.
“Thay giày.”
Thẩm Điềm hậm hực.
“Không thay, em mang dép lê cũng được rồi.”
“Đúng ha.” Anh trả lời cô: “Vậy em cứ mang thế đi.”
Thẩm Điềm ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt như thể không dám tin.
Chu Thận Chi dáng vẻ rất đỗi thờ ơ.
Thẩm Điềm có chút tức giận.
A.
Bây giờ cô đâm lao thì phải theo lao.
Sao anh lại không cho cô một con đường lui cơ chứ.
Cô mở cửa, dự tính sẽ tự tìm một cơ hội để rút lui. Nhưng mà cô vẫn cố ý bước chân ra ngoài, bỗng nhiên một bàn tay ôm lấy eo cô từ phía sau, kéo cô quay trở vào, sau đó Chu Thận Chi ôm cô lên chiếc tủ giày. Anh nhướng mày nhìn cô: “Định mang đôi dép lê này ra ngoài thật à?”
Quá đỗi bất ngờ.
Thẩm Điềm bèn giữ lấy vai của anh.
Chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Cũng không hẳn.”
Em tự biết tìm đường lui cho mình, chỉ là không ngờ!
Thẩm Điềm không thoải mái nói: “Bỏ em xuống, em thay giày, em thay giày mà.”
Dáng vẻ sợ hãi của cô có chút đáng yêu.
Chu Thận Chi cười khẽ rồi giữ lấy eo cô, ngoảnh đầu mở tủ giày ra và lấy một đôi cao gót cùng màu với chiếc váy. Sau đó cởi chiếc dép màu hồng của cô ra.
Thẩm Điềm ngại ngùng đến đỏ cả mặt, xấu hổ giấu chân về sau.
Bàn tay thon dài giữ chặt mắt cá chân của cô.
“Đừng động đậy.”
“Chiếc tủ giày này không chắc chắn lắm đâu.” Ngữ khí anh uể oải, thành công trong việc khiến Thẩm Điềm ngoan ngoãn. Đôi chân cũng không rụt về sau nữa, cô chống tay lên vai anh, cụp mi nhìn.
Nhìn anh mang chiếc cao gót vào cho cô.
Đôi chân của cô rất xinh đẹp.
Bàn chân với nước da trắng ngần như tuyết.
Thận Chi cẩn thận mang vào cho cô xong rồi mới giữ eo cô, đặt cô xuống.
Sau đó, anh cũng thay giày ra và nắm tay cô bước khỏi cửa. Thẩm Điềm gương mặt vẫn cứ đỏ bừng, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Chu Thận Chi lấy chìa khoá xe ra.
Rồi ấn nút trên chìa khoá.
Thẩm Điềm đi vòng qua mở cửa và bước lên xe.
Chiếc G-Class vốn đã rất cao, Chu Thận Chi dường như vừa tầm với chiếc xe, anh cúi đầu bước vào trong.
Thẩm Điềm thắt dây an toàn.
Nghĩ bụng.
Lúc anh lái chiếc xe kia của cô, thật sự là cực cho anh rồi.
Chu Thận Chi khởi động chiếc xe, bàn tay thon dài xoay chiếc vô lăng. Phía trên màn hình điều khiển của anh rất trống trải, không giống như của cô đặt nhiều đồ lên như thế.
Ngay lúc này.
Điện thoại của anh đổ chuông.
Anh nhấn vào bluetooth.
Giang Sơn ở đầu bên kia nói: “Bọn tao đến rồi nè, bây sao.”
Chu Thận Chi chăm chú quan sát trên đường.
“Vừa mới ra khỏi tiểu khu, bây đợi chút.”
Giang Sơn: “Ok! Hôm nay uống chút nha.”
Chu Thận Chi đang đợi đèn đỏ, gác tay lên cửa kính xe rồi nhìn sang Thẩm Điềm: “Tao uống được rồi, em ấy không uống.”
“Vậy không được!” Giang Sơn nói xong bèn gác máy.
Chu Thận Chi khẽ nhướng mày.
Anh lại nhấn vào nút bluetooth lần nữa.
Thẩm Điềm nghe không rõ Giang Sơn đang nói gì, cô chớp mắt: “Cậu ấy muốn em uống rượu hả?”
Giọng Chu Thận Chi trong trẻo.
“Kệ nó đi.”
Đèn xanh bật lên, anh cũng khởi động xe.
Nơi mà Giang Sơn bọn họ đặt là một khu cắm trại. Thuộc trung tâm thành phố, cũng được xem là nơi yên tĩnh rồi, chủ yếu là kinh doanh đồ nướng và bia. Thẩm Điềm nhìn thấy bảng hiệu bia lớn như vậy, muốn không uống bia ở môi trường thế này cũng khó lắm.
Chiếc xe dừng lại trong bãi đổ xe, từ xa đã trông thấy ánh đèn sáng lên vô cùng đẹp, người cũng rất đông.
Đều là những người trẻ.
Thẩm Điềm bước xuống xe thì nhìn thấy ở đối diện có một chiếc Mercedes màu trắng, ở trên taplo trang trí đầy ắp những thứ đáng yêu. Thẩm Điềm woa một tiếng.
Chu Thận Chi nắm lấy tay cô, nhìn theo tầm mắt của cô, anh khẽ nhướng mày.
“Thích hả?”
Thẩm Điềm cười tít mắt nói: “Cậu ta đã làm điều mà trước giờ em không dám làm đấy.”
Chu Thận Chi nhìn cô.
Khóe môi khẽ cong lên.
“Về nhà đem hai chiếc xe ở nhà trang trí đi, cho em đã ghiền.”
Thẩm Điềm nhanh chóng lắc đầu.
“Bỏ đi.”
Chu Thận Chi khẽ cười.
Anh nhìn xuống chiếc túi nhỏ của cô.
“À đúng rồi, có phải trong túi em có một con búp bê tiểu ác ma không.”
Thẩm Điềm sững người, cô ừm đáp.
Chu Thận Chi đưa tay ra: “Lấy ra đi.”
Thẩm Điềm khựng lại rồi cúi đầu mở chiếc túi, lấy con búp bê từ trong túi ra. Tiểu ác ma toàn thân đen kịt, chỉ có mỗi hai chiếc sừng là màu đỏ, vừa đáng yêu vừa hung hăng.
Chu Thận Chi cầm lấy nó, bước về cạnh chiếc G-Class mở cửa ra, anh cúi người vào trong.
Đặt tiểu ác ma phía trên taplo xe.
Ngón tay thon dài của anh còn búng nhẹ lên đầu của tiểu ác ma hai cái.
Hai chiếc sừng màu đỏ của nó lắc lư.
Anh đóng cửa xe lại.
Đi về phía Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm nhìn con búp bê trong xe kia. Con tiểu ác ma này Thẩm Điềm đã giữ trong túi rất lâu rồi, bởi vì phong cách chiếc xe của cô không phù hợp với nó, thế nên cô mãi chẳng thể đặt lên.
Vậy mà hôm nay, anh đã đặt bên trong xe của anh rồi!
A!
A!
Có một loại cảm giác vui sướng thầm kín. Chiếc xe thật ngầu kia của anh lại có thêm một món đồ của cô.
!!!
Vui ghê!
Cô khụ một tiếng, không để bản thân bật cười thành tiếng được.
Chu Thận Chi dẫn theo cô bước vào khu cắm trại. Vừa bước vào thì nhìn thấy Giang Sơn ở bên kia đang vẫy tay, sau đó là Trịnh Thiệu Viễn, Trần Vận Lương và Tào Lộ cũng nhìn sang.
Trông thấy bọn họ đi đến càng ngày càng gần.
Ánh mắt rơi vài đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ. Chu Thận Chi mặc quần áo đen từ đầu đến chân, toát ra một kiểu khí chất rất ngầu. Thẩm Điềm thì mang một chiếc váy màu be, xinh đẹp ngọt ngào.
Vô cùng xứng đôi.
Tào Lộ lấy điện thoại ra lập tức chụp ảnh, còn canh đúng lúc hai người họ đang nắm tay nhau mà chụp.
Trần Vận Lương vỗ đùi.
Nghĩ bụng rằng anh em mình cuối cùng cũng chịu hành động rồi.
Giang Sơn chậc lưỡi vài tiếng.
Thốt lên: “Lúc trước cung hỷ, giờ cung hỷ tiếp nha.”
Giọng nói Chu Thận Chi uể oải.
“Cảm ơn à.”
Anh kéo chiếc ghế ra, Thẩm Điềm ngồi xuống.
Sau đó anh cũng ngồi xuống, kéo chai nước ngọt trước mặt và mở nó ra đưa cho Thẩm Điểm theo một cách rất tự nhiên.
Tào Lộ cười tít mắt cầm điện thoại tiến đến sát gần bên Thẩm Điềm, ôm vai cô: “Điềm bảo bối!”
Đôi mắt Thẩm Điềm cong cong cũng ôm đáp lại Tào Lộ.
Tào Lộ nhéo mặt cô.
Tâm trạng vui mừng ấy khó mà biểu đạt thành lời.
Thẩm Điềm chớp chớp mắt.
Tâm trạng cũng trở nên xúc động, không biết vì đâu mà lại xúc động như vậy.
Trịnh Thiệu Viễn uống một ngụm bia nhìn Thẩm Điềm rồi lại nhìn sang Chu Thận Chi, cậu ấy cười nói: “Thì ra còn có thể như vậy được à.”
Lúc ban đầu Thiệu Nguyên cũng không thể hiểu được.
Cậu ấy cảm thấy Chu Thận Chi không cần thiết phải kết hôn vì bà nội, hơn nữa là cưới một người mà anh không yêu.
Thiệu Nguyên nghĩ rằng kết hôn là một điều gì đó rất cần phải cẩn trọng.
Thậm chí còn nghĩ rằng nếu không gặp được người mà mình yêu, dứt khoát độc thân cả đời cũng được. Tất nhiên hoàn cảnh gia đình cũng khiến cậu không thể nào hiểu nổi việc có thể vì người thân mà làm ra chuyện trái ngược với lòng mình như vậy.
Cậu cảm thấy chẳng có ai đáng để cậu phải làm như vậy.
Thế nên đối với lựa chọn của người mà cậu vừa xem là đối thủ vừa xem là bạn thân như Chu Thận Chi, Thiệu Nguyên không thể hiểu được. Cho dù Chu Thận Chi có nói rằng ngoài Thẩm Điềm ra thì anh không nảy sinh ý nghĩ kết hôn cũng tốt với bất cứ ai khác thì Thiệu Nguyên vẫn thấy rằng đây chỉ là lời nói dối dễ nghe đối với những người ngoài cuộc của Chu Thận Chi.
Mà nay.
Tận mắt nhìn thấy bọn họ tiến triển thành một đôi như vậy.
Trịnh Thiệu Viễn dường như hiểu ra điều gì đó.
Tình không rõ từ đâu đến.
Thì ra là thật sự tồn tại.
“Ngưỡng mộ chứ gì?” Trần Vận Lương vỗ vào vai Trịnh Thiệu Viễn: “Mày cũng thử đi!”
Trịnh Thiệu Viễn lắc đầu.
“Bỏ đi, tao không may mắn như Thận Chi đâu.”
Giang Sơn mở chai bia ra, nói: “Lúc học lớp 12 tao đã cảm thấy Thẩm Điềm rất đáng yêu rồi.”
Chu Thận Chi cầm chai bia lên uống một ngụm.
Trừng mắt nhìn Giang Sơn.
Giang Sơn khựng lại.
Mé!
Ánh mắt như đao cắt vậy!
Giang Sơn nhanh chóng nói: “À ừ cái đó, tao nói dễ thương thôi có phải là thích cậu ấy đâu. Hơn nữa, cậu ấy đã kết hôn rồi, gả cho mày, tao còn có thể…”
Chu Thận Chi nheo mắt.
Anh tựa sát vào Thẩm Điềm, tay gác lên thành ghế rồi nắm lấy bàn tay trắng ngần của cô nhìn về phía Giang Sơn, khẽ nhướng mày.
Cổ họng Giang Sơn kẹt cứng.
Đệch.
Sao càng nói càng lạ vậy ta, càng nói càng bất ổn.
Tào Lộ chỉ tay vào Giang Sơn: “Ý của cậu là nếu như Điềm Điềm vẫn chưa kết hôn, có lẽ cậu sẽ theo đuổi cậu ấy đúng không?”
“Không có không có…” Giang Sơn kinh ngạc, gấp gáp rút lui. Bộ dạng phản ứng mãnh liệt của Giang Sơn vô cùng chân thật nhưng cũng vì phản ứng quá mạnh cũng khiến cậu biến thành vì chột dạ nên mới phản ứng thế.
Cậu thốt lên “Moá”.
Rồi uống một ngụm rượu, lấy xiên thịt cừu lên cắn một miếng thật to.
Tào Lộ và Trần Vận Lương ái chà thành tiếng, chỉ vào Giang Sơn.
Chu Thận Chi nhìn sang Thẩm Điềm.
“Em có kết bạn wechat với nó không?”
Thẩm Điềm thật ra vẫn chưa hiểu tại sao Giang Sơn lại kích động như vậy, cô khựng lại rồi trả lời: “Hình như có.”
Chu Thận Chi ngữ điệu thờ ơ.
“Xoá đi.”
Giang Sơn: “!!!”
Đệch!
Giang Sơn nhìn lên Trịnh Thiệu Viễn.
Trịnh Thiệu Viễn cười cười rồi huơ tay, tao giúp không nổi.
Thẩm Điềm ngơ ngác.
Cô cũng lấy điện thoại ra, chớp chớp mắt, nhìn sang Chu Thận Chi: “Vậy không ổn đâu.”
Chu Thận Chi nhìn dáng vẻ ngây thơ kia của bạn gái mình.
Anh nhéo mũi cô.
“Vậy…”
Anh tiến lại gần bên tai cô: “Về rồi hãy xoá, đừng xoá trước mặt nó.”
Thẩm Điềm: “…”
Hả?
“Bỏ đi bỏ đi.” Trần Vận Lương không xem nổi nữa, cậu giơ bia lên: “Trọng điểm của tối hôm nay là chúc phúc hai người, hẹn hò rồi nha!”
Dứt câu, Vận Lương đứng dậy.
Tào Lộ hưng phấn kéo Thẩm Điềm đứng theo, nâng nước ngọt trong tay lên.
Chu Thận Chi cũng đứng dậy. Một tay anh đang nắm Thẩm Điềm, một tay thì cầm lấy chai bia. Giang Sơn đứng lên cùng Trịnh Thiệu Viễn, sáu người cùng nâng ly trong không trung.
Giang Sơn hừ hừ lên tiếng, nói: “Dù gì tối nay mày mời nên chầu này mày bao.”
Giọng nói Chu Thận Chi thanh trong.
“Không thành vấn đề.”
Anh ngẩng đầu lên uống một ngụm bia.
Yết hầu chuyển động.
Ngoảnh đầu ánh mắt tựa như đang cười nhìn sang Thẩm Điềm ở bên cạnh.
Thẩm Điềm chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt anh rồi đỏ mặt uống một ngụm nước ngọt. Ở đây ánh sáng mập mờ, cô trông rất xinh đẹp, Chu Thận Chi xoa vào lòng bàn tay cô.
Hai người ngồi sát vào nhau.
Anh tựa vào thành ghế của cô, lắm lúc sẽ nắm lấy tay cô.
Đôi phần tản mạn.
Tuỳ ý.
Tào Lộ cầm nước ngọt trên tay, ghé sát vào riêng lẻ chạm ly với Thẩm Điềm, khẽ chớp mắt: “Chúc mừng, chúc mừng nha.”
Thẩm Điềm cười tít mắt ừm một tiếng. Chỉ có có con gái bọn họ mới biết được ý nghĩa của hai từ “chúc mừng” ấy.
Phục vụ mang lên rất nhiều món ngon, Giang Sơn đến nhận lấy, chỉ trong phút chốc thức ăn đã được bày lên đầu ấp. Chu Thận Chi đặt món chân gà không xương trước mặt Thẩm Điềm, Thẩm Điềm mặc bao tay dùng một lần vào, cúi xuống và bắt đầu ăn.
Chu Thận Chi vén tóc của Thẩm Điềm ra sau, để tránh việc cô ăn nhầm tóc của mình.
Giang Sơn ngồi ở đối diện nhìn thấy, chậc lưỡi vài tiếng rồi cũng lấy điện thoại ra mà chụp lại. Chẳng có ai ngồi ở đây nói hai người họ kết hôn vì tác động bên ngoài cả, chỉ ở đây chúc phúc hai người họ vì đã tìm được người mà mình thích.
Trịnh Thiệu Viễn nhìn bọn họ.
Có chút tò mò: “Hai người ai chủ động tỏ tình trước vậy?”
Chu Thận Chi tựa lưng vào ghế, chống cằm và ngước mắt lên: “Tao.”
Trịnh Thiệu Viễn nhìn về phía Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm như ngừng thở.
Cô rút một tờ khăn giấy lau đi vệt sốt trên miệng.
Trịnh Thiệu Viễn cười nói: “Thẩm Điềm cũng có thiện cảm với Chu Thận Chi sao?”
Thẩm Điềm trả lời rất thận trọng.
“Một chút.”
Đuôi mắt của cô có thể cảm nhận được rằng Chu Thận Chi đang cụp mặt nhìn mình, tim cứ phình phịch đập không ngừng.
Cứu tôi.
Mình! lại! nói! dối! nữa! rồi!
Trịnh Thiệu Viễn gật đầu.
“Cũng đúng, ít nhiều có thiện cảm mới có thể ở bên nhau.”
Chu Thận Chi nghe thấy lời này.
Khẽ nhướng mày, chống mặt nhìn bạn gái nhà mình.
Thẩm Điềm cũng chớp chớp đôi mắt.
Cười gượng.
Sau đó lại tiếp tục ăn chân gà để che giấu sự chột dạ trong lòng. Bây giờ thật sự là nói dối thành tinh luôn rồi.
A!
Cũng may thay Trịnh Thiệu Viễn không tiếp tục hỏi nữa. Tào Lộ cũng mượn cơ hội này chuyển chủ đề, cậu ấy bảo nơi này rất nhiều muỗi. Tào Lộ vừa nói ra, Thẩm Điềm bèn cảm thấy chân có chút ngứa liền cúi đầu xem.
Thì thấy một con muỗi màu đen đang hút máu mình.
Cô khựng lại.
Giơ tay lên định đập nó.
Nhưng tốc độ của Chu Thận Chi nhanh hơn cô. Anh cau mày nhìn máu trên bàn tay rồi rút tờ khăn giấy lau đi vệt máu trên chân của cô.
Ngón tay Thẩm Điềm gãi một lúc, nước da trắng ngần bỗng chốc ửng đỏ. Loại muỗi này chỉ cần đậu lại một chút thôi cũng có thể khiến con người ta ngứa ngáy. Đúng thật là muỗi độc.
Chu Thận Chi khẽ giọng hỏi.
“Không mang theo thuốc xịt muỗi sao?”
Thẩm Điềm lắc đầu, nói: “Không mang, em chẳng nghĩ nhiều như vậy nên quên mất.”
Chu Thận Chi vẫy tay gọi phục vụ đến, bảo phục vụ mang chai thuốc xịt mũi đến đây.
May thay cửa tiệm thường xuyên chuẩn bị vật này.
Chẳng mấy chốc, thuốc xịt muỗi cũng được mang đến. Chu Thận Chi kéo chân cô qua rồi xịt hết những nơi lộ ra ngoài. Thẩm Điềm nhìn vào mắt anh, con tim cứ không ngừng đập nhanh.
Mấy người Giang Sơn ở đối diện nhìn nhau rồi chống mặt nhìn xem Chu đại ca đối tốt với một cô gái thế nào. Đúng là vừa chừng mực lại mãnh liệt, vừa tản mạn lại chân thành mà.
Sau khi xịt xong, Tào Lộ cũng cầm lấy xịt theo còn Trần Vận Lương thì gãi gãi đôi chân trắng của mình, nói: “Tớ cũng muốn xịt, mọi người toàn là mặc quần dài thôi chỉ có một tớ là mặc quần short. Chẳng khác nào thành miếng mồi béo bở.”
Giang Sơn và Trịnh Thiệu Viễn bật cười khoái chí.
Chu Thận Chi chống mặt, đôi chân của Thẩm Điềm đã được xịt không ít thuốc chống muỗi nên trong lòng cũng yên tâm hơn.
Người đến khu cắm trại một lúc một đông. Ở chiếc bàn cách đó không xa có người chơi trò đoán số uống rượu. Bia ở bàn của họ không chỉ mỗi bia mà còn có rượu mạnh, uống cùng với nhau.
Đồ nướng trên bàn ăn cũng rất vươn vãi. Có một người con trai cắt tóc thành kiểu húi cua nhưng vẫn để tóc theo kiểu bảy ba cứ nhìn chăm chăm về bàn này của Chu Thận Chi.
Có người rót rượu vào ly của cậu ta, rồi cười đẩy nhẹ.
“Anh Quan, uống nữa đi. Không phải là say rồi chứ?”
“Say con m ẹ mày.” Cậu ta đứng lên, bước chân có chút loạng choạng đi về phía đám người của Chu Thận Chi. Cậu ta đưa tay xoa xoa mũi, cầm theo chai bia đi đến bên ngoài bạt.
“Chu Thận Chi.” Cậu ta hét lên.
Mấy người họ đang trò chuyện cũng dừng lại.
Chu Thận Chi ngước mắt lên.
Thẩm Điềm cũng nhìn theo.
Ánh đèn tuy yếu ớt nhưng vị trí của Quan Quốc Siêu thì rất sáng. Thẩm Điềm cảm thấy gương mặt của đối phương trông rất quen, rất quen. Chốc sau, cô tìm được đáp án trong đôi mày đậm kia.
Quan Quốc Siêu!
Lần cuối cùng nhìn thấy cậu ta chính là lần cậu ta bị Chu Thận Chi đánh ở trong con hẻm. Sau đó suốt lớp 12 cô cũng không gặp lại con người này thêm lần nào nữa.
Chỉ nghe qua cậu ta từ miệng của Quan Châu Vân.
Quan Quốc Siêu tiến về trước hai bước, cậu ta cười nhạt vô cùng bất lịch sự giơ chai bia chỉ tay vào Thẩm Điềm: “Chỉ vì một con ả thế này, mày lại nghiền nát tự tôn của em gái xuống đất sao. Tao còn tưởng là thứ đẹp đẽ gì, không ngờ trông cũng chỉ có thể, chỉ vậy thôi cũng xứng tranh với em gái tao ư?”
“Chu Thận Chi, có phải mày mù rồi không, m ẹ nó mày mù thật rồi à. Một con đàn bà xấu xí như vậy, con đàn…”
Còn chưa kịp dứt câu.
Một chai bia đã đập mạnh đến.
Trực tiếp đập thẳng vào mặt Quan Quốc Siêu.
Quan Quốc Siêu thốt lên “đệch” một tiếng thì vội đưa tay lên che mắt lại.
Thẩm Điềm nhìn thấy Chu Thận Chi đứng dậy.
Cô hoang mang tột độ, tay còn lại nắm lấy cổ tay anh.
Chu Thận Chi lấy tay ra rồi xoa đầu cô, sau đó bước ra ngoài. Anh cúi người xuống nhặt một chai bia khác lên, anh dường như đang ước lượng trong tay.
Trần Vận Lương giờ mới kịp phản ứng.
Hét lên một tiếng “mé”.
Rồi đứng phắt dậy, nói: “Chu Thận Chi làm thật rồi!”
Tào Lộ bèn nhảy lên: “Hắn ta đáng bị đánh! Đồ rác rưởi!”
Khung cảnh xảy ra tiếp theo thì vô cùng hỗn loạn. Thẩm Điềm muốn tiến lên nhưng bị Trần Vận Lương và Tào Lộ giữ lại. Chu Thận Chi đi đến trước mặt Quan Quốc Siêu, giữ lấy gáy của đối phương, dùng sức bóp lấy xương sau của cậu ta.
Thận Chi lạnh lùng, nhìn Quan Quốc Siêu như thể đang nhìn một chú kiến.
“Xin lỗi.”
Quan Quốc Siêu che đi vết máu trên thái dương, cười nhạt: “Xin lỗi cái con khỉ gì? Tao nói có gì sai sao? Em tao không tốt chỗ nào…”
Bịch!
Cậu ta ăn của Chu Thận Chi một đạp thật mạnh vào bụng.
Quan Quốc Siêu muốn cầm chai bia trong tay đập vào Chu Thận Chi. Nhưng Chu Thận Chi chẳng thèm ngó ngàng, anh giơ chai bia lên và đập thẳng vào bả vai của cậu ta. Sau đó anh cúi người xuống lần nữa, giữ chặt sau gáy và ấn cậu ta xuống nền đất.
“Em của mày là chẳng là cái thá gì cả!” Giọng nói của anh trong vắt, hỏi ngược lại.
Quan Quốc Siêu giãy dụa: “Con m ẹ… mày.”
“Quan Châu Vân tặng cho tao, tao cũng chẳng cần!” Chu Thận Chi rất ít khi nói nặng lời, đây là lần đầu tiên Thẩm Điềm nghe thấy những lời này thốt ra từ miệng anh. Quan Quốc Siêu bị khích cố gắng đứng dậy.
Chu Thận Chi không ngăn lại, anh cũng đứng thẳng lên. Rồi tiếp tục nhặt thêm một chai bia khác, tung lên trong tay.
Quan Quốc Siêu xông về phía anh.
Mà lúc này có một bóng người vụt đến. Là Quan Châu Vân đến ngăn anh của mình lại, gương mặt đầy cầu khẩn nhìn về phía Chu Thận Chi: “Em xin lỗi anh. Anh ấy cũng không phải cố ý đâu.”
Ánh mắt Chu Thận Chi lạnh lùng.
Anh giơ chai lên và đặt ngang với trán của Quan Quốc Siêu: “Xin lỗi.”
Quan Châu Vân cả người run rẩy, túm lấy anh trai của mình: “Anh, anh, xin lỗi đi, anh, anh à!”
“Ông đây đếch xin lỗi.”
Chu Thận Chi giơ chai cao lên cũng chẳng màng đến có sự có mặt của Quan Châu Vân mà vung qua đó một cái thật mạnh.
Thẩm Điềm trông thấy vậy vội xông vào, giữ lấy anh rồi đẩy ra. Chu Thận Chi tức khắc khựng lại, theo phản xạ tay ngược lại ôm chầm lấy cô, động tác đập vào người Quan Quốc Siêu cũng mất lực ít nhiều.
Thế là chai bia đó đập xuống nền đất.
Không hề đập vào Quan Quốc Siêu.
Thẩm Điềm cũng run rẩy ôm chặt lấy anh.
Chu Thận Chi cụp mắt nhìn cô.
Giữ chặt cô trong vòng tay.
Nói: “Đừng lo, anh có thể khống chế được lực của mình.”
Thẩm Điềm ngẩng mặt lên cao, đôi mắt ngấn lệ.
“Anh làm cái gì vậy chứ!”
Đây là lần thứ hai Chu Thận Chi nhìn thấy Thẩm Điềm rơi nước mắt, anh khựng lại dùng ngón tay chạm vào khoé mắt của cô, nói khẽ: “Tên đó nói chuyện thật khó nghe.”
Mẹ ơi.
Nước mắt của Thẩm Điềm rơi xuống từng hàng.
Không biết nên nói gì chỉ nhìn vào anh.
Chu Thận Chi ôm cô vào lòng.
Anh khẽ gọi: “Điềm Điềm.”
“Hửm?”
“Những lời nó nói em không cần để ý, em là độc nhất vô nhị.”
– —–
[Tác giả có điều muốn nói]
Câu này… mình thích nè.