Số lần Châu Thâm và vị phu nhân này gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong ấn tượng, bà là một nghệ sĩ tinh tế, thanh lịch và đoan trang.
Anh ta sợ Mạnh Bội Linh sẽ nhìn ra điều gì bất thường, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hoàn toàn không ngờ biến cố lại xảy ra ở Minh Yểu.
“Cô Mạnh?” Lần đầu tiên Minh Yểu nhìn thấy Mạnh Bội Linh đã bị khí chất của bà làm kinh ngạc. Cô gần như đã đọc hết tất cả tác phẩm của Mạnh Bội Linh, cực kỳ yêu thích “Kepler” và “Giết chết sự dịu dàng của bạn”.
Mặc dù Mạnh Bội Linh không thích xuất hiện trước công chúng, nhưng có một số hoạt động cần thiết thì vẫn phải xuất hiện.
Mà người có đủ tư cách được Châu Thâm gọi là phu nhân, ngoài Mạnh Bội Linh ra chắc không còn ai khác.
Nhưng bà là mẹ của Nguyên Dã…
Minh Yểu do dự hai giây, cuối cùng không thể cưỡng lại được sự quyến rũ của thần tượng.
Cô chớp chớp mắt, mong đợi nhìn Mạnh Bội Linh, “Cô có thể cho cháu xin chữ ký được không?”
Châu Thâm nhìn thấy cô vui vẻ lấy giấy và bút ra từ túi xách, tâm trạng phức tạp.
Mạnh Bội Linh nhìn Minh Yểu thêm một cái.
Cô gái nhỏ búi tóc nửa đầu, đôi mắt đào hoa hẹp dài chứa đầy ánh nắng, vẻ ngoài rất xinh đẹp. Điều này làm cho Mạnh Bội Linh chỉ có một đứa con trai như đòi nợ trong nhà cảm thấy mềm lòng.
“Cháu tên gì?” Bà cười nhận giấy bút từ tay Minh Yểu, định viết một chữ ký đặc biệt cho cô gái nhỏ.
“Minh Yểu.” Minh Yểu ngoan ngoãn nói ra tên mình, “Yểu trong chữ ‘Thư yểu củ hề*’.”
*Thư yểu củ hề: là một câu thơ trong bài “Ly Tao” (离骚) của Khuất Nguyên, một nhà thơ nổi tiếng thời Chiến Quốc trong văn học Trung Quốc. Câu thơ này miêu tả sự chuyển động mềm mại và uyển chuyển, thường được sử dụng để nói về sự tinh tế và duyên dáng. Dịch thoáng ra tiếng Việt có thể hiểu là: “Mềm mại uốn lượn”
“Tên rất hay.” Mạnh Bội Linh không nhận ra điều gì bất thường.
Bà giãn mày, dịu dàng hỏi cô, “Cháu đã tốt nghiệp trung học chưa?”
“Dạ, năm nay vừa tốt nghiệp.” Minh Yểu gật đầu cười với Mạnh Bội Linh.
Mạnh Bội Linh bị nụ cười của cô làm cho mềm lòng, quay đầu nhìn mặt Châu Thâm, “Trợ lý Châu tìm đâu ra cô gái nhỏ xinh đẹp thế này?”
“…” Có lẽ là tìm từ nhà bà ra đấy.
Châu Thâm có khổ mà không nói ra được, chỉ có thể thật thà nói: “Là từ dự án của quảng trường Tân Hải.”
Mạnh Bội Linh không hỏi thêm.
Sau khi đưa giấy bút lại cho cô, không nhịn được xoa đầu của Minh Yểu, “Cháu thích cuốn nào? Lần sau cô bảo trợ lý Châu mang sách có chữ ký cho cháu.”
Châu Thâm tuyệt vọng với thế giới nhìn mặt mà sống, vừa gật đầu, vừa cảm thán không hổ là người nhà.
Nghĩ thầm nếu Mạnh Bội Linh biết thân phận của Minh Yểu, không biết có hối hận về hành động hôm nay không.
“’Kepler’ và ‘Giết chết sự dịu dàng của bạn’.” Mắt Minh Yểu sáng lên, không nghĩ ngợi gì đã nói ngay.
“Cô nhớ rồi.” Mạnh Bội Linh đã hẹn người ở phòng nhỏ tầng hai, dặn Châu Thâm đưa Minh Yểu về rồi rời đi.
Châu Thâm có thể xác định Mạnh Bội Linh không nhận ra Minh Yểu. Vậy sau này dù có hối hận cũng không thể đổ lỗi cho anh ta đâu đúng chứ?
Nghĩ đến đây, Châu Thâm tạm thời thở phào nhẹ nhõm, thu lại hợp đồng trên bàn rồi nói với Minh Yểu: “Cô Minh muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần phiền anh đâu.” Minh Yểu vội vã xua tay, “Bạn tôi đang trên đường đến đây rồi.”
Cô và Tiết Linh Tử đã hẹn gặp nhau ở đây rồi đi xem phim.
Châu Thâm nghe vậy cũng không kiên trì, chào tạm biệt Minh Yểu rồi trở về báo cáo với Nguyên Dã. Nhưng trong lòng anh ta không yên, sợ Nguyên Dã không vui sẽ trút giận lên anh ta.
Quả nhiên.
Nguyên Dã nghe xong chuyện này lập tức ghét bỏ nhìn anh ta một cái. “Anh có cái vận gì vậy?”
Gần đây tâm trạng của Nguyên Dã không tốt, không ngờ bảo Châu Thâm tìm Minh Yểu ký hợp đồng lại gặp phải Mạnh Bội Linh. Cũng may bà chưa gặp Minh Yểu Minh Nguyệt. Nếu không thì chẳng phải làm hỏng chuyện của anh sao.
Châu Thâm: “…”
Tôi còn từng trúng giải trên Weibo đấy.
Châu Thâm thấy anh không vui, cuối cùng quyết định không nói câu này ra.
Nguyên Dã không kiên nhẫn đuổi Châu Thâm đi. Anh đang định nhắn tin cho Minh Yểu, thì thấy đống tin nhắn sôi nổi trong nhóm chat.
Nhóm chat: [Hôm nay chúng ta có thể ăn được đồ mang về của Lan Quán không?]
[Lộ Túy: Đinh Gia Thụ hát ở Mê Vụ?]
[Cố Mân Hựu: Không thể nào?]
[Cố Mân Hựu: Gần đây anh ta ký với Tân Thanh mà. Bên tổng bộ Mê Vụ vừa thay quản lý mới, mày xem có phải bên đó không, nếu đúng thì tao sẽ đi hỏi thử]
[Lộ Túy: Tao thấy đăng trên vòng bạn bè của anh ta]
[Cố Mân Hựu:???]
[Cố Mân Hựu: Mày chưa xóa anh ta sao?]
[Lộ Túy: Xóa rồi]
[Lộ Túy: Nhưng tao có thể từ nhóm chat vào trang chủ của anh ta]
[Cố Mân Hựu: …]
[Cố Mân Hựu: Vậy mày đúng thật là giỏi quá]
Mê Vụ là chuỗi quán bar thuộc sở hữu của Cố Mân Hựu, chủ yếu phục vụ đối tượng thanh niên. Mỗi tối đều không thiếu các hoạt động biểu diễn, Cố Mân Hựu không thiếu tiền, người dưới trướng anh ta cũng giống anh ta, thỉnh thoảng muốn tạo chút chiêu trò.
Tuy Đinh Gia Thụ nói đã ký với Tân Thanh, nhưng với tư chất của anh ta, e rằng không có mệnh nổi tiếng.
Bình thường đi theo Nguyên Dã thì không nói, giờ muốn đơn độc lập danh? Không thể nào.
Cố Mân Hựu hỏi thử, nghe nói bên Tân Thanh có ý muốn anh ta chạy show tập luyện bài hát mới.
Nghĩ đến chuyện giữa Đinh Gia Thụ và Nguyên Dã, Cố Mân Hựu vốn định loại anh ta ra, nhưng bị Lộ Túy ngăn lại.
[Lộ Túy: Đừng]
[Lộ Túy: Để anh ta hát một ngày đã]
Nếu Cố Mân Hựu có ý định không cần Đinh Gia Thụ, cuộc sống sau này của Đinh Gia Thụ sẽ rất khó khăn. Phải biết là nhà họ Cố trong giới giải trí có tiếng nói không nhỏ, chắc chắn sẽ không ai muốn vì nhân vật nhỏ nhoi như Đinh Gia Thụ mà đắc tội anh ta.
Nhưng ý của Lộ Túy là dù sao Đinh Gia Thụ cũng không thành công, họ cứ chờ xem trò vui là được.
[Lộ Túy: Tối nay đi Mê Vụ một chuyến không?]
[Cố Mân Hựu: Đi]
[Cố Mân Hựu: Tao gọi thêm vài người]
[Cáo Lãng: Tao cũng đi tao cũng đi]
Thế là hai người này lập tức quyết định.
Ban đầu Nguyên Dã không muốn đi, nhưng không chịu nổi Lộ Túy quấy rầy. Thêm vào đó Minh Yểu cũng nói tối nay không về sớm, anh tiện thể đi một chuyến, cùng lắm giữa chừng đi đón Minh Yểu cũng được.
Quán bar Mê Vụ ở Hải Thành có ba cái. Địa điểm Lộ Túy muốn đến là cơ sở chính ở ngõ Hoa, diện tích lớn hơn hai cái kia một chút.
Nguyên Dã tan làm về nhà cũ một chuyến, khi đến Mê Vụ thì đã gần mười giờ. Thời điểm này là lúc náo nhiệt nhất, giọng hát khàn của nam ca sĩ tràn ngập từng góc quán bar.
Anh nghe thấy có chút quen tai, ngẩng đầu nhìn thì quả nhiên là Đinh Gia Thụ.
Đinh Gia Thụ ôm cây guitar ngồi trên ghế, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần jean màu nhạt, khác hẳn hình tượng nam thần trước đây.
Đôi mắt hạ xuống mang chút thất vọng, rất hợp với bài hát ảm đạm của anh ta.
Chẳng lẽ muốn đi con đường của ca sĩ dân ca?
Nguyên Dã không có hứng thú với Đinh Gia Thụ, thu hồi ánh mắt định đi lên lầu hai. Vừa rồi anh có gọi cho Minh Yểu nhưng không ai bắt máy, hỏi Lục Tinh Nguyên cũng chỉ nói cô đang ở cùng Tiết Linh Tử.
Ban đầu định lát nữa gọi lại, kết quả vừa đi được hai bước thì bị chọc giận quá mà bật cười.
Người đang đứng trước quầy bar bị mấy người vây quanh không phải là cô gái nhỏ mà anh đang tìm sao?
Có lẽ vì đến quán bar, Minh Yểu đã thay một chiếc váy khoét vai lộ eo phong cách Hepburn. Thiết kế ôm eo càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, một mảng da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar thật chói mắt.
“Em gái uống với anh một ly nhé?” Tên tóc vàng uống chút rượu, nhìn mặt Minh Yểu là thấy rung động.
“Tránh ra.” Minh Yểu chưa kịp nói đã bị Tiết Linh Tử kéo ra sau, hai người vòng qua cậu ta định rời đi.
“Cô em này tính tình cũng lớn đấy.” Tóc vàng theo sau, cười xấu xa, “Không có ý gì khác đâu, chỉ muốn kết bạn thôi, em…”
Tiếc rằng cậu ta chưa kịp nói xong đã bị người ta túm cổ áo kéo sang một bên, rượu trong tay đổ hết phân nửa.
“Con mẹ nó đứa nào động vào tao?” Tóc vàng tỉnh lại chửi một câu.
Trình Tỉ đen mặt lại, lười để ý đến Thái Kích.
“Anh Trình.” Tiết Linh Tử nhìn thấy cứu tinh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy không dám một mình dẫn Minh Yểu như hoa như ngọc đến đây, nghe nói Trình Tỉ cũng ở đây nên mới dám đến xem.
“Trình Tỉ?” Thái Kích nheo mắt lại, cũng không ngờ gặp Trình Tỉ ở đây.
Đúng là oan gia.
Cậu ta ở trường dạy nghề ngang ngược quen rồi, khi say rượu thấy mỹ nữ là không đi nổi. Nhưng cậu ta đã từng đối đầu với Trình Tỉ vài lần, lần nào cũng không tốt đẹp, khiến người ta không muốn nhớ cũng khó.
Bên cạnh Trình Tỉ còn có hai bạn học trong đội bóng rổ, nhận ra tóc vàng thì một trái một phải giữ lấy cậu ta.
“Con gà họ Thái? Sao đến quán bar cũng gặp mày vậy? Thật là trùng hợp.”
“Mày gặp ai cũng trêu ghẹo hả? Có biết em gái đó là ai không mà dám bắt chuyện? Hả?”
Bình thường Thái Kích ghét nhất người khác gọi mình như vậy, nhưng đồng đội của Trình Tỉ ai cũng cao to, thân hình nhỏ bé của cậu ta cũng không đẩy được người ra.
Cậu ta tức muốn chết, chỉ nghĩ cách thoát khỏi họ để tìm anh trai, “Đừng chạm vào tao, tưởng tao sợ chúng mày sao…”
“Để tôi đưa các cậu lên lầu.” Trình Tỉ chủ động nói.
“Được.” Tiết Linh Tử đâu có dị nghị gì, “Hình như lát nữa có tiết mục của Đinh Gia Thụ.”
Là fan nhỏ của Nguyên Dã, tất nhiên Tiết Linh Tử cũng biết Đinh Gia Thụ. Nhưng cô ấy chỉ biết Nguyên Dã giải nghệ, ban nhạc Pinto tan rã, không hiểu gì nhiều hơn. Hơn nữa Đinh Gia Thụ cũng có ngoại hình, cổ vũ cho cựu thành viên của Nguyên Thần cũng không phải chuyện to tát.
Minh Yểu thì khác với Tiết Linh Tử.
Cô nhìn Trình Tỉ một cái, đang định nói gì đó nhưng đã bị được một vòng tay quen thuộc ôm lấy.
“Sao đến đây mà không nói với anh?” Nguyên Dã ôm lấy vòng eo nhỏ của Minh Yểu, cúi đầu thì thầm vào tai cô.
“Anh… sao anh lại đến đây?” Minh Yểu không nói với Lục Tinh Nguyên chuyện mình đến Mê Vụ.
Cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Nguyên Dã, trong đôi mắt nhạt màu hiện lên ý ngạc nhiên. Đồng thời, nhiệt độ truyền đến từ eo cô khiến cô không thể bỏ qua cũng không thể thoát ra.
Minh Yểu có hơi gấp, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng ửng hồng.
Nguyên Dã nắm lấy tay cô, ánh mắt rơi trên người Trình Tỉ, “Em đi cùng cậu ta à?”
Anh nhìn thấy bạn của Trình Tỉ đưa tóc vàng đi.
Là màn anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Ha.
“Anh buông tôi ra trước đã.” Minh Yểu không nhận ra sự ghen tuông của Nguyên Dã, không vui kéo cánh tay anh.
Họ đứng gần nhau, những người khác không nghe được họ nói gì.
Chỉ là cảnh tượng này trong mắt Trình Tỉ vô cùng chướng mắt, cậu ta không vui nhíu mày.
“Minh Yểu.” Trình Tỉ nhớ Nguyên Dã, cong khóe miệng nói: “Anh ta là… cậu của cậu?”
Nguyên Dã từng đến trường vài lần, phần lớn chỉ để đón Minh Yểu và Lục Tinh Nguyên.
Trước đây Trình Tỉ vẫn nghĩ họ là quan hệ họ hàng, giờ thì không chắc chắn nữa. Dù sao cũng không có người cậu nào lại ôm cháu gái như vậy, đúng chứ?
“Ái chà.” Tiết Linh Tử xoay xoay đôi mắt hóng chuyện.
Cô ấy quyết định giúp một tay, đẩy Trình Tỉ lên cầu thang, “Trên diễn đàn đồn mà cậu cũng tin? Hai người họ nhìn thế nào cũng là người yêu mà đúng chứ?”
Người yêu?
Vậy thì cái chuyện tố cáo Minh Yểu yêu sớm là sự thật rồi à?
Sắc mặt Trình Tỉ trầm xuống bị ánh đèn tối che giấu, thành trì trong lòng như bị cơn lốc xoáy quét qua, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Dã: Tôi nghi ngờ các người cố tình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Trình Tỉ chẳng hay biết gì: Tôi mệt rồi.
Tiết Linh Tử: Khả năng hỗ trợ của nhà ai mạnh á? Đến nhà họ Tiết ở Hải Thành tìm Linh Tử.
Minh Yểu: Sao con trai của nữ thần tôi lại như thế này?